Chương 14: Lực eo tốt thật đấy!
"Lận Minh Húc, có phải anh hết yêu tôi rồi không?"
Sắc mặt chàng trai vương vẻ yếu đuối, giữa hàng lông mày thoáng hiện chút buồn bã, lúc này đôi mắt đẹp của cậu cũng tràn ngập sự lên án trong im lặng, gợi lên lòng thương tiếc đồng thời tra tấn nội tâm người trước mặt một cách mãnh liệt.
Lận Minh Húc, cái người trước mặt cậu có trái tim sắt đá:...
Người đàn ông vốn đã hơi buồn ngủ, lúc này mới rít từng chữ qua kẽ răng đáp: "... Tại sao cậu lại nói vậy?"
"Tôi có cảm giác như thế, giác quan thứ sáu của tôi."
Vẻ mặt Thư Vưu u oán, đèn đã tắt, trong bóng tối bầu không khí bỗng lan toả một sự kỳ dị khác thường: "Tôi cảm nhận được anh không yêu tôi nữa, một lòng một dạ chỉ muốn đuổi tôi đi."
Trong lòng Lận Minh Húc bỗng nảy ra một suy nghĩ, nhưng ngoài miệng anh lại nói: "... Giác quan của con người cũng có thể có phạm sai lầm."
"Gần đây anh cũng rất lạnh nhạt với tôi."
Thư Vưu trợn tròn mắt nói dối, trả đũa: "Mấy hôm trước tôi nấu ăn, anh chẳng ăn bữa nào."
Lận Minh Húc kiên trì với quan điểm của mình: "... Mấy ngày nay tôi khá bận."
"Nhất định anh có tâm sự gì đó, hoặc là có người khác ở bên ngoài rồi."
Thư Vưu không chịu buông tha, nói: "Nếu không thì sao trên khuôn mặt anh chưa bao giờ nở nụ cười với tôi." Mấy nụ cười giễu cợt, cười nhạo hay cười châm biếm thì không được tính.
Lận Minh Húc dừng lại.
Trước đây, nụ cười luôn thường trực trên khuôn mặt anh.
Chàng thiếu niên tuổi đôi mươi, đúng thời điểm có chí lớn, phóng khoáng và hăng hái, đang chẳng thể chờ nổi muốn chinh phục thế giới. Lận Minh Húc cũng từng là "con cưng của trời" trong số những người bạn cùng lứa với anh năm đó, là một sự tồn tại mà bất kỳ ai nhìn vào cũng đều phải khen ngợi.
Chỉ tiếc, từ sau khi nhà họ Lận xảy ra chuyện, trên mặt Lận Minh Húc chẳng còn nụ cười nữa.
Thư Vưu vẫn đang tiếp tục lải nhải: "Mấy ngày nay anh đi sớm về muộn, tôi biết áp lực của anh rất lớn, bận rất nhiều việc. Nhưng anh cũng không thể không quý trọng cơ thể mình thế được, có vấn đề gì cũng có thể nói thẳng với tôi, tuy tôi cũng không giúp được gì..."
"Không cần."
Lận Minh Húc ngắt lời cậu, hờ hững nói: "Tự tôi sẽ giải quyết."
"Anh..."
Thư Vưu bỗng nhiên che ngực, làm như vừa phải hứng chịu một nỗi đau to lớn, vẻ mặt kinh ngạc đến suy sụp: "Lận Minh Húc tôi biết gần đây tâm trạng anh không tốt, nhưng anh cũng không thể..."
Lận Minh Húc quay mặt đi, không nhìn cậu nữa, ngoài miệng vẫn nói một cách thờ ơ: "Cậu nghĩ như vậy thì tôi cũng chẳng có cách nào khác."
Thư Vưu:???
Đối mặt với câu nói đúng chuẩn của một tên đàn ông cặn bã này, Thư Vưu ngây người trong giây lát, nhưng rất nhanh cậu đã phản ứng kịp... dựa theo cốt truyện trong nguyên tác, bây giờ là thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời Lận Minh Húc, tâm trạng không tốt cũng là điều bình thường thôi.
Cậu tự cho là mình đã hiểu rõ rồi, nên lập tức thay đổi thái độ, giọng nói dạt dào cảm xúc: "Tôi hiểu mà."
Lận Minh Húc cảm thấy không ổn, anh không khỏi nhíu mày: "Cậu hiểu cái gì cơ?"
"Tôi hiểu mọi chuyện."
Vẻ mặt Thư Vưu tràn đầy sự bao dung và thấu hiểu: "Cho dù thế nào, tôi vẫn sẽ luôn kiên quyết đứng về phía anh, đồng hành cùng anh, hỗ trợ anh."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Lận Minh Húc, anh yên tâm, tôi vĩnh viễn yêu anh, bắn tim ~"
Lận Minh Húc hít một hơi sâu, trả lời một cách khô khan: "... Cảm ơn."
"Không có gì."
Thư Vưu ôm đồm nhiều việc nói: "Hai chúng ta còn cần khách sao thế sao."
Chàng trai nói xong những câu này, trong bóng tối truyền đến vài tiếng sột soạt khe khẽ, sau đó một thân người ấm áp sán lại gần, vèo một cái chui vào trong chăn của anh.
Lận Minh Húc:!!!
Người đàn ông còn chưa kịp làm gì, Thư Vưu đã nhanh chóng bày xong tư thế, dần dần dịch lại gần, nằm đối mắt với anh.
"Đến đây đi."
Thư Vưu mỉm cười nói: "Đêm nay chúng ta mở tiệc trà, tôi sẽ là hốc cây của anh."
"Anh muốn kể gì cũng được, tôi sẽ nghe từ tai trái chui qua tai phải, chỉ là một người thực vật, kiên quyết bảo vệ quyền riêng tư cá nhân của anh."
Lận Minh Húc khịt mũi coi thường, anh vốn chẳng có ý định nói chuyện với người thực vật.
Nhưng anh không nói lời nào, chứ cái miệng nhỏ của Thư Vưu lại nói không ngừng nghỉ: "Anh không nói cũng không sao, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Lận Minh Húc không khỏi quay đầu lại nhìn cậu.
Ánh sáng mơ hồ không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mặt mày tuấn tú của chàng trai, trong bóng đêm đã không còn vẻ sống động nhảy nhót như ban ngày mà tăng thêm chút dịu dàng.
"Tôi nghĩ là, giờ chúng ta không phải đang trong... Ừm, hoàn cảnh đặc biệt sao."
"Những đồ cũ tôi đang rao ấy, có thể bán được một khoản kha khá. Ngày thường chi tiêu gì, cũng nên cố gắng tiết kiệm hơn."
"Hơn nữa, tôi cũng có thể tự mình kiếm tiền, mấy ngày nay thu nhập ròng của tôi được gần 10.000 tệ lận."
"Chuyện nhà anh... Anh cũng đừng nóng vội quá. Người đứng sau có thể đột nhiên làm ra chuyện lớn như vậy, tuyệt đối không phải mới suy nghĩ trong ngày một ngày hai đâu..."
Vì sợ Lận Minh Húc nghi ngờ cộng thêm ký ức về cốt truyện không rõ ràng lắm nên lời nói của Thư Vưu rất mơ hồ hời hợt, chỉ nhắc tới rồi thôi.
Cậu nói không đầu không đuôi, chẳng có logic gì, nhưng nói chung ý muốn truyền đạt vẫn rõ ràng.
Lận Minh Húc lặng thinh.
Nếu như những lời này đặt ở quá khứ, khi tai họa lớn ập xuống, anh nghe được lời này, thì có lẽ sẽ an ủi được đôi phần.
Nhưng giờ đây...
Vùng đất hoang vu đã lâu lại bị băng tuyết bao phủ, đã đóng băng rất lâu, cho dù gió xuân có đến cũng chỉ gợi lên vài gợn sóng, cũng chẳng biết nó có thể ở lại đây bao lâu.
Chỉ là, cũng chẳng ai biết được, liệu dưới lớp băng rất dày kia, sẽ có những dòng suối róc rách chảy quanh không.
Qua một lúc rất lâu, người đàn ông hờ hững nói: "Tôi biết rồi."
Nếu Thư Vưu đã nghĩ vậy làm vậy, thì anh cũng không bận tâm nữa.
Khóe môi Thư Vưu cong lên: "Anh không yêu tôi."
Khuôn mặt Lận Minh Húc co quắp: "... Không có."
"Có mà."
"Không có."
"Có mà."
Lận Minh Húc không muốn cãi nhau như học sinh tiểu học với cậu, để tránh bản thân rơi xuống trình độ của Thư Vưu, anh duỗi người nằm ngửa, không nhìn Thư Vưu nữa, tỏ vẻ muốn kết thúc chủ đề này: "... Cậu suy nghĩ nhiều thôi."
Không ngờ là, Thư Vưu chớp chớp mắt, cố chấp nói: "Vậy giờ anh cười đi."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lận Minh Húc:...?
"Cười một lần thôi." Thư Vưu mỉm cười quyết giữ ý của mình: "Cười rồi tôi sẽ tin là tôi suy nghĩ quá nhiều thật."
Mặt Lận Minh Húc vô cảm, thậm chí khóe miệng còn càng thêm cứng đờ.
Thư Vưu thấy anh không phản ứng gì, cậu chống nửa người, áp sát mặt anh, chóp mũi gần như đụng chóp mũi, cố chấp nói: "Cười một cái thôi."
"Nếu không tôi chỉ có thể hiểu lầm rằng anh không còn yêu tôi nữa."
Khoảnh khắc cơ thể gầy gò của chàng trai trẻ đến gần, cả người Lận Minh Húc theo bản năng căng cứng.
Nhưng giây tiếp theo, Lận Minh Húc đột nhiên đẩy cậu ra, ngồi dậy bật đèn lên: "Cậu đừng nghịch nữa!"
Thư Vưu ngã xuống đệm, chỉ biết ngạc nhiên... tại sao anh lại phản ứng dữ dội vậy?
Nhưng mà hình như Lận Minh Húc còn chẳng sử dụng tay? Lực eo tốt thật đấy!
Cậu vô thức nhìn về phía bộ phận nào đó của người đàn ông.
Bộ đồ ngủ xộc xệch, nhìn thoáng qua có thể thấy được vòng eo săn chắc và khỏe khoắn.
Nếu cù lét ở chỗ đó, có phải sẽ rất hiệu quả không nhỉ?
Thư Vưu không kìm được, vươn bàn tay tội ác ra...
Lận Minh Húc đen mặt, bắt lấy tay cậu: "Cậu lại muốn làm gì thế?"
Ánh mắt Thư Vưu ngước lên nhìn anh đầy trông mong, ra vẻ vô tội nói: "Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh cười một lần thôi."
"Ước nguyện nhỏ bé tầm thường này, là bạn trai, anh không thể chiều tôi một lần sao?"
Lận Minh Húc nói bằng giọng lạnh lùng: "Cậu thật sự coi tôi là bạn trai cậu hả?"
"Tất nhiên rồi."
Thư Vưu ngẩng cao đầu, tức giận nói: "Đây là lần đầu tiên tôi yêu đương đấy! Lận Minh Húc anh không thể bội tình bạc nghĩa được!"
... Làm gì có ai luôn miệng nói đúng lý hợp tình như vậy được đâu.
Thái dương Lận Minh Húc giật thình thịch, dường như sắp nổi giận.
Anh cố nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong lồng ngực, gắng sức để không bị cuốn theo nhịp điệu của Thư Vưu. Nhưng vào lúc này, ngón tay Thư Vưu cuộn lại, nhéo vào lòng bàn tay anh một cái.
Đầu ngón tay tròn trịa vừa chạm đến, Lận Minh Húc rút tay lại nhanh như chớp như bị điện giật: "... Cậu muốn làm gì?"
"Anh vừa hỏi câu này một lần rồi."
Thư Vưu có vẻ ngại ngùng nói: "Tôi chỉ muốn nhìn thấy bạn trai của mình cười, một lần thôi."
Lúc này ánh đèn đã sáng, soi rõ khuôn mặt cậu.
Lại là cái vẻ mặt long lanh, chờ mong như một chú cún con.
Quyến rũ người ta không cầm lòng nổi, lồng ngực giống như đang sục sôi dâng trào.
Lận Minh Húc chợt cụp mắt: "Thư Vưu."
"Hả?"
Thư Vưu vẫn đang do dự có nên cù Lận Minh Húc hay không, nghe vậy cậu chớp chớp mắt: "Sao vậy?"
Cậu tưởng rằng cuối cùng Lâm Minh Húc cũng đã phát cáu, cậu tính thấy tốt thì phải biết thu tay, nhưng rồi lại thấy người đàn ông quay lưng ngược sáng, ánh mắt nặng nề chăm chú nhìn cậu.
Giờ phút này, chẳng hiểu sao nhưng anh bỗng trở nên thâm sâu khó lường hơn.
Lận Minh Húc vươn tay, đặt bàn tay to ấm áp lên vai trái của cậu, cách một lớp quần áo mỏng, thoáng dùng sức.
Thư Vưu nhìn thấy sự tăm tối âm u trong mắt anh, nghe thấy câu hỏi đầy kìm nén tựa như có ý tứ sâu xa khác.
"Cậu thật sự muốn tôi cười sao?"
Sắc mặt chàng trai vương vẻ yếu đuối, giữa hàng lông mày thoáng hiện chút buồn bã, lúc này đôi mắt đẹp của cậu cũng tràn ngập sự lên án trong im lặng, gợi lên lòng thương tiếc đồng thời tra tấn nội tâm người trước mặt một cách mãnh liệt.
Lận Minh Húc, cái người trước mặt cậu có trái tim sắt đá:...
Người đàn ông vốn đã hơi buồn ngủ, lúc này mới rít từng chữ qua kẽ răng đáp: "... Tại sao cậu lại nói vậy?"
"Tôi có cảm giác như thế, giác quan thứ sáu của tôi."
Vẻ mặt Thư Vưu u oán, đèn đã tắt, trong bóng tối bầu không khí bỗng lan toả một sự kỳ dị khác thường: "Tôi cảm nhận được anh không yêu tôi nữa, một lòng một dạ chỉ muốn đuổi tôi đi."
Trong lòng Lận Minh Húc bỗng nảy ra một suy nghĩ, nhưng ngoài miệng anh lại nói: "... Giác quan của con người cũng có thể có phạm sai lầm."
"Gần đây anh cũng rất lạnh nhạt với tôi."
Thư Vưu trợn tròn mắt nói dối, trả đũa: "Mấy hôm trước tôi nấu ăn, anh chẳng ăn bữa nào."
Lận Minh Húc kiên trì với quan điểm của mình: "... Mấy ngày nay tôi khá bận."
"Nhất định anh có tâm sự gì đó, hoặc là có người khác ở bên ngoài rồi."
Thư Vưu không chịu buông tha, nói: "Nếu không thì sao trên khuôn mặt anh chưa bao giờ nở nụ cười với tôi." Mấy nụ cười giễu cợt, cười nhạo hay cười châm biếm thì không được tính.
Lận Minh Húc dừng lại.
Trước đây, nụ cười luôn thường trực trên khuôn mặt anh.
Chàng thiếu niên tuổi đôi mươi, đúng thời điểm có chí lớn, phóng khoáng và hăng hái, đang chẳng thể chờ nổi muốn chinh phục thế giới. Lận Minh Húc cũng từng là "con cưng của trời" trong số những người bạn cùng lứa với anh năm đó, là một sự tồn tại mà bất kỳ ai nhìn vào cũng đều phải khen ngợi.
Chỉ tiếc, từ sau khi nhà họ Lận xảy ra chuyện, trên mặt Lận Minh Húc chẳng còn nụ cười nữa.
Thư Vưu vẫn đang tiếp tục lải nhải: "Mấy ngày nay anh đi sớm về muộn, tôi biết áp lực của anh rất lớn, bận rất nhiều việc. Nhưng anh cũng không thể không quý trọng cơ thể mình thế được, có vấn đề gì cũng có thể nói thẳng với tôi, tuy tôi cũng không giúp được gì..."
"Không cần."
Lận Minh Húc ngắt lời cậu, hờ hững nói: "Tự tôi sẽ giải quyết."
"Anh..."
Thư Vưu bỗng nhiên che ngực, làm như vừa phải hứng chịu một nỗi đau to lớn, vẻ mặt kinh ngạc đến suy sụp: "Lận Minh Húc tôi biết gần đây tâm trạng anh không tốt, nhưng anh cũng không thể..."
Lận Minh Húc quay mặt đi, không nhìn cậu nữa, ngoài miệng vẫn nói một cách thờ ơ: "Cậu nghĩ như vậy thì tôi cũng chẳng có cách nào khác."
Thư Vưu:???
Đối mặt với câu nói đúng chuẩn của một tên đàn ông cặn bã này, Thư Vưu ngây người trong giây lát, nhưng rất nhanh cậu đã phản ứng kịp... dựa theo cốt truyện trong nguyên tác, bây giờ là thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời Lận Minh Húc, tâm trạng không tốt cũng là điều bình thường thôi.
Cậu tự cho là mình đã hiểu rõ rồi, nên lập tức thay đổi thái độ, giọng nói dạt dào cảm xúc: "Tôi hiểu mà."
Lận Minh Húc cảm thấy không ổn, anh không khỏi nhíu mày: "Cậu hiểu cái gì cơ?"
"Tôi hiểu mọi chuyện."
Vẻ mặt Thư Vưu tràn đầy sự bao dung và thấu hiểu: "Cho dù thế nào, tôi vẫn sẽ luôn kiên quyết đứng về phía anh, đồng hành cùng anh, hỗ trợ anh."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Lận Minh Húc, anh yên tâm, tôi vĩnh viễn yêu anh, bắn tim ~"
Lận Minh Húc hít một hơi sâu, trả lời một cách khô khan: "... Cảm ơn."
"Không có gì."
Thư Vưu ôm đồm nhiều việc nói: "Hai chúng ta còn cần khách sao thế sao."
Chàng trai nói xong những câu này, trong bóng tối truyền đến vài tiếng sột soạt khe khẽ, sau đó một thân người ấm áp sán lại gần, vèo một cái chui vào trong chăn của anh.
Lận Minh Húc:!!!
Người đàn ông còn chưa kịp làm gì, Thư Vưu đã nhanh chóng bày xong tư thế, dần dần dịch lại gần, nằm đối mắt với anh.
"Đến đây đi."
Thư Vưu mỉm cười nói: "Đêm nay chúng ta mở tiệc trà, tôi sẽ là hốc cây của anh."
"Anh muốn kể gì cũng được, tôi sẽ nghe từ tai trái chui qua tai phải, chỉ là một người thực vật, kiên quyết bảo vệ quyền riêng tư cá nhân của anh."
Lận Minh Húc khịt mũi coi thường, anh vốn chẳng có ý định nói chuyện với người thực vật.
Nhưng anh không nói lời nào, chứ cái miệng nhỏ của Thư Vưu lại nói không ngừng nghỉ: "Anh không nói cũng không sao, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Lận Minh Húc không khỏi quay đầu lại nhìn cậu.
Ánh sáng mơ hồ không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mặt mày tuấn tú của chàng trai, trong bóng đêm đã không còn vẻ sống động nhảy nhót như ban ngày mà tăng thêm chút dịu dàng.
"Tôi nghĩ là, giờ chúng ta không phải đang trong... Ừm, hoàn cảnh đặc biệt sao."
"Những đồ cũ tôi đang rao ấy, có thể bán được một khoản kha khá. Ngày thường chi tiêu gì, cũng nên cố gắng tiết kiệm hơn."
"Hơn nữa, tôi cũng có thể tự mình kiếm tiền, mấy ngày nay thu nhập ròng của tôi được gần 10.000 tệ lận."
"Chuyện nhà anh... Anh cũng đừng nóng vội quá. Người đứng sau có thể đột nhiên làm ra chuyện lớn như vậy, tuyệt đối không phải mới suy nghĩ trong ngày một ngày hai đâu..."
Vì sợ Lận Minh Húc nghi ngờ cộng thêm ký ức về cốt truyện không rõ ràng lắm nên lời nói của Thư Vưu rất mơ hồ hời hợt, chỉ nhắc tới rồi thôi.
Cậu nói không đầu không đuôi, chẳng có logic gì, nhưng nói chung ý muốn truyền đạt vẫn rõ ràng.
Lận Minh Húc lặng thinh.
Nếu như những lời này đặt ở quá khứ, khi tai họa lớn ập xuống, anh nghe được lời này, thì có lẽ sẽ an ủi được đôi phần.
Nhưng giờ đây...
Vùng đất hoang vu đã lâu lại bị băng tuyết bao phủ, đã đóng băng rất lâu, cho dù gió xuân có đến cũng chỉ gợi lên vài gợn sóng, cũng chẳng biết nó có thể ở lại đây bao lâu.
Chỉ là, cũng chẳng ai biết được, liệu dưới lớp băng rất dày kia, sẽ có những dòng suối róc rách chảy quanh không.
Qua một lúc rất lâu, người đàn ông hờ hững nói: "Tôi biết rồi."
Nếu Thư Vưu đã nghĩ vậy làm vậy, thì anh cũng không bận tâm nữa.
Khóe môi Thư Vưu cong lên: "Anh không yêu tôi."
Khuôn mặt Lận Minh Húc co quắp: "... Không có."
"Có mà."
"Không có."
"Có mà."
Lận Minh Húc không muốn cãi nhau như học sinh tiểu học với cậu, để tránh bản thân rơi xuống trình độ của Thư Vưu, anh duỗi người nằm ngửa, không nhìn Thư Vưu nữa, tỏ vẻ muốn kết thúc chủ đề này: "... Cậu suy nghĩ nhiều thôi."
Không ngờ là, Thư Vưu chớp chớp mắt, cố chấp nói: "Vậy giờ anh cười đi."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lận Minh Húc:...?
"Cười một lần thôi." Thư Vưu mỉm cười quyết giữ ý của mình: "Cười rồi tôi sẽ tin là tôi suy nghĩ quá nhiều thật."
Mặt Lận Minh Húc vô cảm, thậm chí khóe miệng còn càng thêm cứng đờ.
Thư Vưu thấy anh không phản ứng gì, cậu chống nửa người, áp sát mặt anh, chóp mũi gần như đụng chóp mũi, cố chấp nói: "Cười một cái thôi."
"Nếu không tôi chỉ có thể hiểu lầm rằng anh không còn yêu tôi nữa."
Khoảnh khắc cơ thể gầy gò của chàng trai trẻ đến gần, cả người Lận Minh Húc theo bản năng căng cứng.
Nhưng giây tiếp theo, Lận Minh Húc đột nhiên đẩy cậu ra, ngồi dậy bật đèn lên: "Cậu đừng nghịch nữa!"
Thư Vưu ngã xuống đệm, chỉ biết ngạc nhiên... tại sao anh lại phản ứng dữ dội vậy?
Nhưng mà hình như Lận Minh Húc còn chẳng sử dụng tay? Lực eo tốt thật đấy!
Cậu vô thức nhìn về phía bộ phận nào đó của người đàn ông.
Bộ đồ ngủ xộc xệch, nhìn thoáng qua có thể thấy được vòng eo săn chắc và khỏe khoắn.
Nếu cù lét ở chỗ đó, có phải sẽ rất hiệu quả không nhỉ?
Thư Vưu không kìm được, vươn bàn tay tội ác ra...
Lận Minh Húc đen mặt, bắt lấy tay cậu: "Cậu lại muốn làm gì thế?"
Ánh mắt Thư Vưu ngước lên nhìn anh đầy trông mong, ra vẻ vô tội nói: "Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh cười một lần thôi."
"Ước nguyện nhỏ bé tầm thường này, là bạn trai, anh không thể chiều tôi một lần sao?"
Lận Minh Húc nói bằng giọng lạnh lùng: "Cậu thật sự coi tôi là bạn trai cậu hả?"
"Tất nhiên rồi."
Thư Vưu ngẩng cao đầu, tức giận nói: "Đây là lần đầu tiên tôi yêu đương đấy! Lận Minh Húc anh không thể bội tình bạc nghĩa được!"
... Làm gì có ai luôn miệng nói đúng lý hợp tình như vậy được đâu.
Thái dương Lận Minh Húc giật thình thịch, dường như sắp nổi giận.
Anh cố nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong lồng ngực, gắng sức để không bị cuốn theo nhịp điệu của Thư Vưu. Nhưng vào lúc này, ngón tay Thư Vưu cuộn lại, nhéo vào lòng bàn tay anh một cái.
Đầu ngón tay tròn trịa vừa chạm đến, Lận Minh Húc rút tay lại nhanh như chớp như bị điện giật: "... Cậu muốn làm gì?"
"Anh vừa hỏi câu này một lần rồi."
Thư Vưu có vẻ ngại ngùng nói: "Tôi chỉ muốn nhìn thấy bạn trai của mình cười, một lần thôi."
Lúc này ánh đèn đã sáng, soi rõ khuôn mặt cậu.
Lại là cái vẻ mặt long lanh, chờ mong như một chú cún con.
Quyến rũ người ta không cầm lòng nổi, lồng ngực giống như đang sục sôi dâng trào.
Lận Minh Húc chợt cụp mắt: "Thư Vưu."
"Hả?"
Thư Vưu vẫn đang do dự có nên cù Lận Minh Húc hay không, nghe vậy cậu chớp chớp mắt: "Sao vậy?"
Cậu tưởng rằng cuối cùng Lâm Minh Húc cũng đã phát cáu, cậu tính thấy tốt thì phải biết thu tay, nhưng rồi lại thấy người đàn ông quay lưng ngược sáng, ánh mắt nặng nề chăm chú nhìn cậu.
Giờ phút này, chẳng hiểu sao nhưng anh bỗng trở nên thâm sâu khó lường hơn.
Lận Minh Húc vươn tay, đặt bàn tay to ấm áp lên vai trái của cậu, cách một lớp quần áo mỏng, thoáng dùng sức.
Thư Vưu nhìn thấy sự tăm tối âm u trong mắt anh, nghe thấy câu hỏi đầy kìm nén tựa như có ý tứ sâu xa khác.
"Cậu thật sự muốn tôi cười sao?"