Chương 2: Thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai
Dù sao cũng là tiểu thuyết mấy trăm nghìn chữ nên cậu cũng không thể nhớ đầy đủ một số chi tiết. Thư Vưu thật sự không nhớ tại sao Lục Thần Bật lại đến đây.
Cậu chỉ nhớ rõ, gã Lục Thần Bật này cũng là một người "tài".
Nhà họ Lục và nhà họ Lận quen biết nhau đã nhiều năm, Lục Thần Bật và Lận Minh Húc cũng coi như là bạn từ thuở nhỏ cùng nhau lớn lên. Nhưng nếu Lận Minh Húc là "con nhà người ta" trong truyền thuyết, thì Lục Thần Bật lại chỉ là một tên ăn chơi trác táng tầm thường, gã chẳng có chí lớn, một lòng muốn ăn nhậu chơi bời. Có sự so sánh giữa hai người với nhau nên mỗi lần Lục Thần Bật nhìn thấy Lận Minh Húc là thấy tức nghẹn ở ngực.
Hơn nữa dưới sự "hun đúc" nửa cố ý nửa vô tình của boss vai ác - ông bố họ Lục trong nhà nên từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, Lục Thần Bật luôn coi Lận Minh Húc là một mối tai họa ngầm.
Thứ Lận Minh Húc có, gã sẽ cướp lấy, đồ Lận Minh Húc thích, gã sẽ phá hủy.
Từ Transformers bản giới hạn năm Lận Minh Húc năm tuổi cho đến thư tình người khác đưa Lận Minh Húc năm mười sáu tuổi, Lục Thần Bật mạnh mẽ sải bước theo hướng mà Lận Minh Húc ghét nhất. Mà trùng hợp thay, mấy ngày trước khi "Thư Vưu" ra ngoài chơi lại quen biết Lục Thần Bật.
Vốn dĩ chỉ là củi khô lửa bốc, gã thấy sắc nảy lòng tham, nhưng người như "Thư Vưu" chẳng có đầu óc, tự mình làm lộ chuyện cậu ta với Lận Minh Húc đang ở bên nhau.
Lục Thần Bật vừa nghe đã thấy rất đỗi ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, thầm nghĩ giờ Lận Minh Húc đã nghèo túng thành như vậy, quả nhiên cây đổ bầy khỉ tan, gã có dẫm thêm mấy cước cũng là thuận theo tự nhiên thôi.
Thế là "Thư Vưu" nhắm đến tiền của Lục Thần Bật, Lục Thần Bật ôm mục đích ngáng chân Lận Minh Húc nên khi Lục Thần Bật mới ướm hỏi là gã muốn giúp "Thư Vưu" tìm một nơi ở mới, "Thư Vưu" đã đồng ý ngay lập tức.
Sáng nay, Lục Thần Bật nghe tin Lận Minh Húc bị người ta từ chối gặp mặt lần nữa, không còn hy vọng vùng lên thì trong lòng gã tựa như xẹt qua cả trăm ngàn volt điện, sảng khoái tê người. Trong vài giây phút hứng khởi ngắn ngủi, gã tự lao đến đây để đón "Thư Vưu", muốn tặng cậu một "niềm vui bất ngờ."
Ừm…
Cũng có thể là chỉ có "kinh" chứ chưa thấy “hỉ”(*).
(*)Từ gốc của cụm từ "niềm vui bất ngờ" là "kinh hỉ" (惊喜). trong đó "kinh" (惊) trong từ còn có thể hiểu là kinh sợ, kinh hãi, còn từ "hỉ" (喜) nghĩa là hân hoan, vui vẻ.
Lục Thần Bật thấy hai người xuống cùng nhau, nơron não phản xạ rất nhanh, gã nhanh chóng nhập vai như thể đã thông đồng thân mật với "Thư Vưu", giọng điệu càng mập mờ thêm ba phần: "Thư Vưu, có phải Lận Minh Húc không cho em đi không?"
"Em yên tâm, có tôi ở đây, anh ta không thể làm gì được em đâu."
Không đợi cậu trả lời, gã còn giả vờ giả vịt nói với Lận Minh Húc: "Uầy, Lận Minh Húc cậu cũng thật là…"
"Dù sao cũng là một đoạn duyên phận, cũng nên phải chia tay trong vui vẻ chứ. Người ta đã muốn đi, cậu muốn níu kéo cũng không níu kéo được, cần gì phải làm chuyện thừa thãi này."
Nói xong, gã mặt mày sáng lạn, mở cờ trong bụng, cười tươi như hoa…
Cậu cá chắc giờ mà nhét một cây đàn tỳ bà vào tay gã, gã sẽ phi thăng ngay và luôn.
Thư Vưu: …
Vẻ mặt cậu cứng đờ.
Cậu xấu hổ cười trừ, khóe mắt lén liếc sang Lận Minh Húc, thấy anh vẫn đứng bất động, khoanh tay thờ ơ giống như mình chỉ là một người ngoài cuộc.
Chỉ có đôi mắt đó tràn ngập sự lạnh lùng khó dò, ánh nhìn đó liếc qua tựa như lưỡi dao.
Thư Vưu vô thức rùng mình, nhanh chóng sửa lại thái độ, quay người về phía Lận Minh Húc, mềm mỏng nói: "Lận Minh Húc, anh phải tin tưởng tôi, thật sự không phải tôi gọi anh ta tới."
Lận Minh Húc không nói gì, nhưng sắc mặt ngày càng lạnh lùng.
"Ôi chao."
Lục Thần Bật thì rất muốn thể hiện cảm giác tồn tại của bản thân, mỉm cười nói: "Đúng là tôi tự tới đây thật. Nhưng có sao đâu, tôi tới đón Thư Vưu mà. Thư Vưu, em cũng rất vui phải không?"
Thư Vưu lắc đầu nguầy nguậy: "Không không không, giờ nếu anh có thể giúp tôi làm một chuyện thì tôi mới vui được."
Lục Thần Bật cảm giác được thái độ của cậu hơi thay đổi, theo phản xạ nói: "Chắc không phải là bảo tôi biến khỏi đây chứ?"
"Không đến mức đó."
Thư Vưu thành thật hỏi: "Anh muốn thu mua đồ second-hand không?"
Lục Thần Bật:???
Gã sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thư Vưu nhanh tay lẹ mắt, nhét một hộp trang sức vào tay gã, sau đó cậu thúc giục: "Nhanh lên, xem món này đáng giá bao nhiêu?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Giá trị khoảng..."
Lục Thần Bân lên tiếng theo bản năng, nhưng rồi gã tỉnh táo lại… Đáng giá bao nhiêu cái quần què? Cậu ta có ý gì? Hai tên này đang có ý gì đây hả?
Chắc không phải là…
Gã nghi ngờ nhìn sang Lận Minh Húc, nhưng anh vẫn không nói lời nào, chỉ thờ thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người họ nói qua nói lại. Trong thoáng chốc, Lục Thần Bật chẳng nắm rõ tình hình hiện tại là thế nào, gã vừa định lên tiếng thì Thư Vưu lại nói thêm.
"À, đúng rồi."
Cậu trịnh trọng nói: "Tôi chỉ mới dùng món này một lần thôi, bao bì còn đầy đủ, mẫu mã của năm ngoái, nếu anh mua tôi giảm giá 20% cho.”
"Nếu anh mua thì chỉ cần đưa một vạn tám cho tôi là được, anh thấy thế nào?"
Một vạn tám?
Lục Thần Bật thầm nghĩ: Đối với gã một vạn tám chẳng đáng là bao, như hạt cát trong sa mạc thôi... Không đúng!
Gã nóng nảy, mở miệng chất vấn: "Cậu có ý gì hả?"
"Một vạn tám cái gì? Nói rõ luôn đi, rốt cuộc cậu có muốn theo tôi không?"
Thư Vưu thở dài: "Anh còn chưa hiểu hả?"
Lục Thần Bật: "... Tôi phải hiểu cái gì chứ?"
"Chuyện tôi không đi cùng anh đấy."
Thư Vưu nói: "Anh xem, tôi đã xuống đây cùng bạn trai tôi rồi, tỏ ý rất rõ rồi, đúng không?"
Lục Thần Bật:...
Hình như đúng là thế thật.
Tuy nhiên sao Lục Thần Bật có thể bị đuổi đi dễ dàng như thế được, trong chớp mắt gã đã ảo tưởng ra một đống chuyện, hỏi: "Là cậu không muốn đi với tôi, hay là có người không cho cậu đi với tôi?"
Gã còn bổ sung: "Cậu cứ nói thật đi. Không cần lo lắng chuyện khác. Thật ra tôi muốn nhìn xem, có người đã thành ra như vậy rồi mà vẫn tưởng mình còn là đại thiếu gia nhà hào môn hay sao? Tôi thấy anh ta chỉ là..."
Thư Vưu ngắt lời gã, lời lẽ nghiêm túc: "Anh thôi đi, tôi không cho phép anh chế giễu bạn trai tôi như vậy."
Lục Thần Bật:???
Trước kia lúc Thư Vưu ngồi chơi với gã, rõ ràng thấy cậu hết sức chán ghét Lận Minh Húc cơ mà!
Gã không nhịn được mà nói ra lời này, nhưng gã chỉ thấy Thư Vưu gật đầu rồi lại lắc đầu, nói năng hùng hồn đầy tính thuyết phục: "Đánh là thương mắng là yêu, chán ghét là quan tâm. Chỉ có phớt lờ mới là trái tim đã chai sạn, anh hiểu không?"
"Nhìn là biết anh không hiểu rồi." Nói xong, vẻ mặt cậu tràn ngập cảm giác ưu việt khi nhìn chó độc thân, tấm tắc nói: "Cứ như vậy đi, tôi đã làm lành với bạn trai, anh có thể đi rồi."
Lục Thần Bật:...
Gã mấp máy môi, nhưng rồi gã nhận ra mình chẳng có lời nào để nói, dù sao Thư Vưu rất chuyên nghiệp trong cái chuyện câu cá(*) này, trước đây cậu ta chỉ nhiều lần nói bóng gió, chưa từng ngỏ lời rõ ràng với gã. Gã muốn chen chân cũng chẳng có lý do.
(*)Câu cá (钓凯子): Ý chỉ việc tán tỉnh, mập mờ với người khác.
Lục Thần Bật chỉ có thể trơ mắt nhìn Thư Vưu kéo Lận Minh Húc rời đi. Khi Lận Minh Húc đi tới trước mặt gã, anh còn khẽ liếc qua gã một lần.
Cái liếc mắt đó hơi là lạ, giống như muốn nhớ thật kỹ những gì gã làm hôm nay.
Lục Thần Bật chưa từng thấy ánh mắt Lận Minh Húc như vậy bao giờ, chỉ trong thoáng chốc khi gã đang sửng sốt thì hai người họ đã đi xa. Đang đi, Thư Vưu bỗng nhiên sán lại gần Lận Minh Húc, cậu cười tủm tỉm, nói: "Ôi chao, một vạn tám cũng không bán được. Chúng ta chỉ có thể tìm đến hiệu cầm đồ rồi."
Lận Minh Húc từ chối cho ý kiến.
Anh vốn cũng chẳng tin vào mấy lời lừa đảo của Thư Vưu.
Lúc này Thư Vưu cúi đầu, cậu định mở bản đồ để tìm vị trí của hiệu cầm đồ. Cậu thanh niên khẽ cúi đầu, tóc hơi dài, góc nghiêng khuôn mặt rất đẹp đẽ, nhưng người xinh đẹp như vậy lại là một tên không ra gì, có thể nói dối như cuội, nói không thành có.
Lận Minh Húc cười giễu cợt, nghiêng người kéo giãn khoảng cách giữa cả hai, lạnh lùng nói: "Tôi đi làm đây."
"Ơ?"
Thư Vưu vẫn chưa tìm được hiệu cầm đồ, cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Anh còn có việc phải làm à?"
"Ừ."
Lận Minh Húc hờ hững nói: "Còn một số việc chưa giải quyết xong."
Anh ngạo mạn liếc sang chiếc vali kéo của Thư Vưu, nói bằng giọng lạnh lùng: "Cậu có thể đi rồi."
Nói xong, anh nhìn sâu vào mắt Thư Vưu rồi xoay người rời đi.
"... Ồ."
Thư Vưu kéo vali hành lý, đi loanh quanh. Vừa đi, cậu vừa thở phào nhẹ nhõm.
Lận Minh Húc thật không hổ danh là là boss lớn có sức chiến đấu mạnh mẽ, tàn nhẫn hơn cả vai ác... Chờ đã, nếu nghĩ theo hướng đó thì chắc cậu sẽ không bị giày vò lâu lắm đâu nhỉ?
Chỉ cần cậu cố gắng kết thúc mối quan hệ này trong vui vẻ, đợi đến khi Lận Minh Húc gặp được vai thụ chính rồi thì anh sẽ tự khắc "thay lòng đổi dạ” và chuyển mục tiêu thôi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đến lúc đó, không phải cậu có thể nhẹ nhàng thoát thân rồi sao?
Nghĩ vậy, Thư Vưu vừa ngâm nga hát vừa bước vào thang máy. Chẳng mấy chốc thang máy đã tới nơi, cậu kéo vali hành lý nhét đầy hàng hiệu đắt tiền, trị giá lên đến mấy chục vạn đặt ở sảnh phòng khách trước, rồi khóa cửa lại, tiếp đó Thư Vưu quay người đi sang gõ cửa... căn hộ đối diện.
Cửa chống trộm mở ra, thanh niên có khuôn mặt tái nhợt nhìn cậu: "Thư Vưu? Không phải cậu đi rồi sao?"
"Tôi không đi nữa."
Thư Vưu mỉm cười duỗi tay: "Món đồ ban nãy tôi đưa cho cậu ấy, cậu trả lại cho tôi đi."
Hàng xóm:???
Anh ta chưa từng nghe chuyện tặng đồ cho người khác rồi mà còn đòi trả lại thế này!
Anh ta có hơi không nỡ bỏ món đồ giá trị lên đến 3000 tệ đó, ấp úng nói: "Không phải cậu với anh chàng trong nhà cậu chia tay rồi sao, vậy thứ này..."
"À, chúng tôi làm lành rồi."
Thư Vưu chẳng thèm chớp mắt, ra vẻ ngượng ngùng, nói: "Anh ấy níu kéo tôi, tôi rất cảm động trước tình cảm sâu nặng của anh ấy dành cho mình, cho nên tôi không đi nữa!"
"Là bạn tốt, chắc hẳn cậu cũng rất mừng cho tôi, nhỉ?"
Hàng xóm:...
Anh ta cạn lời, ném đồ vật ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Thư Vưu cất đồ vào trong túi, sau đó rảo bước về nơi ở tạm thời của cậu và Lận Minh Húc.
... Nói là tạm thời, vì căn hộ này là đi thuê.
Sau khi nhà họ Lận phá sản thì thật sự chẳng còn gì cả, bị ngân hàng niêm phong hết bất động sản, chẳng thể dọn vào ở nơi nào trong số những bất động sản đó. Lận Minh Húc vừa từ nước ngoài về, thậm chí anh còn chẳng thể bước vào căn nhà của gia đình mình, chỉ có thể cứ thế kéo vali hành lý đi lo việc hậu sự cho cha mẹ anh.
Vì vậy ưu điểm duy nhất của căn hộ hai phòng ngủ thêm một phòng khách cho thuê tạm thời này là giá rẻ.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao "Thư Vưu" không chịu đựng nổi nữa. Mặc dù gia cảnh nhà cậu ta rất bình thường nhưng từ nhỏ cậu ta chưa từng phải trải qua gian khổ nào, sau khi theo Lận Minh Húc thì được hưởng thụ biệt thự siêu xe, sao có thể chịu nổi cuộc sống "bần cùng" này được.
Thư Vưu vào nhà, quan sát qua một lượt, cậu phát hiện hai phòng ngủ đều có dấu vết có người từng ở… Nguyên chủ chỉ muốn tối đa hóa lợi ích nên cậu ta vẫn đang trong giai đoạn "trong sạch" với Lận Minh Húc, chưa từng làm bất cứ điều gì.
Thư Vưu đặt vali hành lý lại chỗ cũ, sắp xếp lại đồ đạc lần nữa, lúc xong xuôi thì đã bảy giờ tối, trời đã tối sầm. Cậu thấy đói bụng, bèn bước vào phòng bếp nấu mỳ, nhưng còn chưa ăn được mấy miếng thì có tiếng chìa khóa đang vặn ngoài cửa.
Lận Minh Húc đã về.
Người đàn ông tựa như khoác lên người một lớp gió sương, giữa đôi lông mày lộ ra một thoáng mỏi mệt, nhưng đôi mắt anh sâu thẳm, như đang xác định một chuyện nào đó. Thư Vưu thò đầu ra từ phòng bếp: "Lận Minh Húc, anh muốn ăn mỳ không?"
Lận Minh Húc nhíu mày: "Cậu không đi?"
Thư Vưu:...
Cậu ho khan một tiếng, che mặt, nói bằng giọng pha lẫn sự bất lực: "Tôi thật sự không muốn bỏ đi, tôi thề đó."
Lận Minh Húc âm thầm cười khẩy.
Thư Vưu cố bày ra vẻ mặt chân thành nhất của cậu, đôi mắt trợn tròn xoe, mím môi nhanh trí nói: "Thế rốt cuộc anh có đói không? Để tôi nấu cho anh ăn nhé."
Lận Minh Húc:...
Thế giới tưởng như tan vỡ chỉ trong một giây.
Một giây sau, Lận Minh Húc bỗng híp mắt lại, anh lạnh nhạt nói: "Lại đây."
Thư Vưu thấy hơi khó hiểu, nhưng cậu vẫn bước qua.
Lận Minh Húc đã cởi áo vest ra, anh thong thả ung dung cởi khuy áo sơ mi, kéo lỏng cà vạt, lộ ra khuôn ngực rắn chắc dưới xương quai xanh, vẻ mặt khó đoán chăm chú nhìn Thư Vưu, anh mở miệng hỏi: "Tại sao cậu không đi?"
"Chẳng tại sao cả?"
Thư Vưu kiên định tỏ rõ lòng thành, suýt chút nữa cậu còn định moi tim để chứng minh: "Bạn trai tôi ở đây thì tôi định đi đâu chứ?"
"Phải không?"
Lận Minh Húc nghe xong, vẫn giữ nguyên biểu cảm không nóng không lạnh, nhưng một lúc sau, anh đột nhiên nói: "Nếu tôi là bạn trai của cậu..."
Thư Vưu trợn tròn mắt, không hiểu sao cậu chợt có một linh cảm không lành.
Lận Minh Húc nói bằng giọng điệu đầy ẩn ý: "Vậy tối nay cậu dọn vào phòng của tôi, thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai nhé."
Thư Vưu:... Hả???
Cậu chỉ nhớ rõ, gã Lục Thần Bật này cũng là một người "tài".
Nhà họ Lục và nhà họ Lận quen biết nhau đã nhiều năm, Lục Thần Bật và Lận Minh Húc cũng coi như là bạn từ thuở nhỏ cùng nhau lớn lên. Nhưng nếu Lận Minh Húc là "con nhà người ta" trong truyền thuyết, thì Lục Thần Bật lại chỉ là một tên ăn chơi trác táng tầm thường, gã chẳng có chí lớn, một lòng muốn ăn nhậu chơi bời. Có sự so sánh giữa hai người với nhau nên mỗi lần Lục Thần Bật nhìn thấy Lận Minh Húc là thấy tức nghẹn ở ngực.
Hơn nữa dưới sự "hun đúc" nửa cố ý nửa vô tình của boss vai ác - ông bố họ Lục trong nhà nên từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, Lục Thần Bật luôn coi Lận Minh Húc là một mối tai họa ngầm.
Thứ Lận Minh Húc có, gã sẽ cướp lấy, đồ Lận Minh Húc thích, gã sẽ phá hủy.
Từ Transformers bản giới hạn năm Lận Minh Húc năm tuổi cho đến thư tình người khác đưa Lận Minh Húc năm mười sáu tuổi, Lục Thần Bật mạnh mẽ sải bước theo hướng mà Lận Minh Húc ghét nhất. Mà trùng hợp thay, mấy ngày trước khi "Thư Vưu" ra ngoài chơi lại quen biết Lục Thần Bật.
Vốn dĩ chỉ là củi khô lửa bốc, gã thấy sắc nảy lòng tham, nhưng người như "Thư Vưu" chẳng có đầu óc, tự mình làm lộ chuyện cậu ta với Lận Minh Húc đang ở bên nhau.
Lục Thần Bật vừa nghe đã thấy rất đỗi ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, thầm nghĩ giờ Lận Minh Húc đã nghèo túng thành như vậy, quả nhiên cây đổ bầy khỉ tan, gã có dẫm thêm mấy cước cũng là thuận theo tự nhiên thôi.
Thế là "Thư Vưu" nhắm đến tiền của Lục Thần Bật, Lục Thần Bật ôm mục đích ngáng chân Lận Minh Húc nên khi Lục Thần Bật mới ướm hỏi là gã muốn giúp "Thư Vưu" tìm một nơi ở mới, "Thư Vưu" đã đồng ý ngay lập tức.
Sáng nay, Lục Thần Bật nghe tin Lận Minh Húc bị người ta từ chối gặp mặt lần nữa, không còn hy vọng vùng lên thì trong lòng gã tựa như xẹt qua cả trăm ngàn volt điện, sảng khoái tê người. Trong vài giây phút hứng khởi ngắn ngủi, gã tự lao đến đây để đón "Thư Vưu", muốn tặng cậu một "niềm vui bất ngờ."
Ừm…
Cũng có thể là chỉ có "kinh" chứ chưa thấy “hỉ”(*).
(*)Từ gốc của cụm từ "niềm vui bất ngờ" là "kinh hỉ" (惊喜). trong đó "kinh" (惊) trong từ còn có thể hiểu là kinh sợ, kinh hãi, còn từ "hỉ" (喜) nghĩa là hân hoan, vui vẻ.
Lục Thần Bật thấy hai người xuống cùng nhau, nơron não phản xạ rất nhanh, gã nhanh chóng nhập vai như thể đã thông đồng thân mật với "Thư Vưu", giọng điệu càng mập mờ thêm ba phần: "Thư Vưu, có phải Lận Minh Húc không cho em đi không?"
"Em yên tâm, có tôi ở đây, anh ta không thể làm gì được em đâu."
Không đợi cậu trả lời, gã còn giả vờ giả vịt nói với Lận Minh Húc: "Uầy, Lận Minh Húc cậu cũng thật là…"
"Dù sao cũng là một đoạn duyên phận, cũng nên phải chia tay trong vui vẻ chứ. Người ta đã muốn đi, cậu muốn níu kéo cũng không níu kéo được, cần gì phải làm chuyện thừa thãi này."
Nói xong, gã mặt mày sáng lạn, mở cờ trong bụng, cười tươi như hoa…
Cậu cá chắc giờ mà nhét một cây đàn tỳ bà vào tay gã, gã sẽ phi thăng ngay và luôn.
Thư Vưu: …
Vẻ mặt cậu cứng đờ.
Cậu xấu hổ cười trừ, khóe mắt lén liếc sang Lận Minh Húc, thấy anh vẫn đứng bất động, khoanh tay thờ ơ giống như mình chỉ là một người ngoài cuộc.
Chỉ có đôi mắt đó tràn ngập sự lạnh lùng khó dò, ánh nhìn đó liếc qua tựa như lưỡi dao.
Thư Vưu vô thức rùng mình, nhanh chóng sửa lại thái độ, quay người về phía Lận Minh Húc, mềm mỏng nói: "Lận Minh Húc, anh phải tin tưởng tôi, thật sự không phải tôi gọi anh ta tới."
Lận Minh Húc không nói gì, nhưng sắc mặt ngày càng lạnh lùng.
"Ôi chao."
Lục Thần Bật thì rất muốn thể hiện cảm giác tồn tại của bản thân, mỉm cười nói: "Đúng là tôi tự tới đây thật. Nhưng có sao đâu, tôi tới đón Thư Vưu mà. Thư Vưu, em cũng rất vui phải không?"
Thư Vưu lắc đầu nguầy nguậy: "Không không không, giờ nếu anh có thể giúp tôi làm một chuyện thì tôi mới vui được."
Lục Thần Bật cảm giác được thái độ của cậu hơi thay đổi, theo phản xạ nói: "Chắc không phải là bảo tôi biến khỏi đây chứ?"
"Không đến mức đó."
Thư Vưu thành thật hỏi: "Anh muốn thu mua đồ second-hand không?"
Lục Thần Bật:???
Gã sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thư Vưu nhanh tay lẹ mắt, nhét một hộp trang sức vào tay gã, sau đó cậu thúc giục: "Nhanh lên, xem món này đáng giá bao nhiêu?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Giá trị khoảng..."
Lục Thần Bân lên tiếng theo bản năng, nhưng rồi gã tỉnh táo lại… Đáng giá bao nhiêu cái quần què? Cậu ta có ý gì? Hai tên này đang có ý gì đây hả?
Chắc không phải là…
Gã nghi ngờ nhìn sang Lận Minh Húc, nhưng anh vẫn không nói lời nào, chỉ thờ thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người họ nói qua nói lại. Trong thoáng chốc, Lục Thần Bật chẳng nắm rõ tình hình hiện tại là thế nào, gã vừa định lên tiếng thì Thư Vưu lại nói thêm.
"À, đúng rồi."
Cậu trịnh trọng nói: "Tôi chỉ mới dùng món này một lần thôi, bao bì còn đầy đủ, mẫu mã của năm ngoái, nếu anh mua tôi giảm giá 20% cho.”
"Nếu anh mua thì chỉ cần đưa một vạn tám cho tôi là được, anh thấy thế nào?"
Một vạn tám?
Lục Thần Bật thầm nghĩ: Đối với gã một vạn tám chẳng đáng là bao, như hạt cát trong sa mạc thôi... Không đúng!
Gã nóng nảy, mở miệng chất vấn: "Cậu có ý gì hả?"
"Một vạn tám cái gì? Nói rõ luôn đi, rốt cuộc cậu có muốn theo tôi không?"
Thư Vưu thở dài: "Anh còn chưa hiểu hả?"
Lục Thần Bật: "... Tôi phải hiểu cái gì chứ?"
"Chuyện tôi không đi cùng anh đấy."
Thư Vưu nói: "Anh xem, tôi đã xuống đây cùng bạn trai tôi rồi, tỏ ý rất rõ rồi, đúng không?"
Lục Thần Bật:...
Hình như đúng là thế thật.
Tuy nhiên sao Lục Thần Bật có thể bị đuổi đi dễ dàng như thế được, trong chớp mắt gã đã ảo tưởng ra một đống chuyện, hỏi: "Là cậu không muốn đi với tôi, hay là có người không cho cậu đi với tôi?"
Gã còn bổ sung: "Cậu cứ nói thật đi. Không cần lo lắng chuyện khác. Thật ra tôi muốn nhìn xem, có người đã thành ra như vậy rồi mà vẫn tưởng mình còn là đại thiếu gia nhà hào môn hay sao? Tôi thấy anh ta chỉ là..."
Thư Vưu ngắt lời gã, lời lẽ nghiêm túc: "Anh thôi đi, tôi không cho phép anh chế giễu bạn trai tôi như vậy."
Lục Thần Bật:???
Trước kia lúc Thư Vưu ngồi chơi với gã, rõ ràng thấy cậu hết sức chán ghét Lận Minh Húc cơ mà!
Gã không nhịn được mà nói ra lời này, nhưng gã chỉ thấy Thư Vưu gật đầu rồi lại lắc đầu, nói năng hùng hồn đầy tính thuyết phục: "Đánh là thương mắng là yêu, chán ghét là quan tâm. Chỉ có phớt lờ mới là trái tim đã chai sạn, anh hiểu không?"
"Nhìn là biết anh không hiểu rồi." Nói xong, vẻ mặt cậu tràn ngập cảm giác ưu việt khi nhìn chó độc thân, tấm tắc nói: "Cứ như vậy đi, tôi đã làm lành với bạn trai, anh có thể đi rồi."
Lục Thần Bật:...
Gã mấp máy môi, nhưng rồi gã nhận ra mình chẳng có lời nào để nói, dù sao Thư Vưu rất chuyên nghiệp trong cái chuyện câu cá(*) này, trước đây cậu ta chỉ nhiều lần nói bóng gió, chưa từng ngỏ lời rõ ràng với gã. Gã muốn chen chân cũng chẳng có lý do.
(*)Câu cá (钓凯子): Ý chỉ việc tán tỉnh, mập mờ với người khác.
Lục Thần Bật chỉ có thể trơ mắt nhìn Thư Vưu kéo Lận Minh Húc rời đi. Khi Lận Minh Húc đi tới trước mặt gã, anh còn khẽ liếc qua gã một lần.
Cái liếc mắt đó hơi là lạ, giống như muốn nhớ thật kỹ những gì gã làm hôm nay.
Lục Thần Bật chưa từng thấy ánh mắt Lận Minh Húc như vậy bao giờ, chỉ trong thoáng chốc khi gã đang sửng sốt thì hai người họ đã đi xa. Đang đi, Thư Vưu bỗng nhiên sán lại gần Lận Minh Húc, cậu cười tủm tỉm, nói: "Ôi chao, một vạn tám cũng không bán được. Chúng ta chỉ có thể tìm đến hiệu cầm đồ rồi."
Lận Minh Húc từ chối cho ý kiến.
Anh vốn cũng chẳng tin vào mấy lời lừa đảo của Thư Vưu.
Lúc này Thư Vưu cúi đầu, cậu định mở bản đồ để tìm vị trí của hiệu cầm đồ. Cậu thanh niên khẽ cúi đầu, tóc hơi dài, góc nghiêng khuôn mặt rất đẹp đẽ, nhưng người xinh đẹp như vậy lại là một tên không ra gì, có thể nói dối như cuội, nói không thành có.
Lận Minh Húc cười giễu cợt, nghiêng người kéo giãn khoảng cách giữa cả hai, lạnh lùng nói: "Tôi đi làm đây."
"Ơ?"
Thư Vưu vẫn chưa tìm được hiệu cầm đồ, cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Anh còn có việc phải làm à?"
"Ừ."
Lận Minh Húc hờ hững nói: "Còn một số việc chưa giải quyết xong."
Anh ngạo mạn liếc sang chiếc vali kéo của Thư Vưu, nói bằng giọng lạnh lùng: "Cậu có thể đi rồi."
Nói xong, anh nhìn sâu vào mắt Thư Vưu rồi xoay người rời đi.
"... Ồ."
Thư Vưu kéo vali hành lý, đi loanh quanh. Vừa đi, cậu vừa thở phào nhẹ nhõm.
Lận Minh Húc thật không hổ danh là là boss lớn có sức chiến đấu mạnh mẽ, tàn nhẫn hơn cả vai ác... Chờ đã, nếu nghĩ theo hướng đó thì chắc cậu sẽ không bị giày vò lâu lắm đâu nhỉ?
Chỉ cần cậu cố gắng kết thúc mối quan hệ này trong vui vẻ, đợi đến khi Lận Minh Húc gặp được vai thụ chính rồi thì anh sẽ tự khắc "thay lòng đổi dạ” và chuyển mục tiêu thôi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đến lúc đó, không phải cậu có thể nhẹ nhàng thoát thân rồi sao?
Nghĩ vậy, Thư Vưu vừa ngâm nga hát vừa bước vào thang máy. Chẳng mấy chốc thang máy đã tới nơi, cậu kéo vali hành lý nhét đầy hàng hiệu đắt tiền, trị giá lên đến mấy chục vạn đặt ở sảnh phòng khách trước, rồi khóa cửa lại, tiếp đó Thư Vưu quay người đi sang gõ cửa... căn hộ đối diện.
Cửa chống trộm mở ra, thanh niên có khuôn mặt tái nhợt nhìn cậu: "Thư Vưu? Không phải cậu đi rồi sao?"
"Tôi không đi nữa."
Thư Vưu mỉm cười duỗi tay: "Món đồ ban nãy tôi đưa cho cậu ấy, cậu trả lại cho tôi đi."
Hàng xóm:???
Anh ta chưa từng nghe chuyện tặng đồ cho người khác rồi mà còn đòi trả lại thế này!
Anh ta có hơi không nỡ bỏ món đồ giá trị lên đến 3000 tệ đó, ấp úng nói: "Không phải cậu với anh chàng trong nhà cậu chia tay rồi sao, vậy thứ này..."
"À, chúng tôi làm lành rồi."
Thư Vưu chẳng thèm chớp mắt, ra vẻ ngượng ngùng, nói: "Anh ấy níu kéo tôi, tôi rất cảm động trước tình cảm sâu nặng của anh ấy dành cho mình, cho nên tôi không đi nữa!"
"Là bạn tốt, chắc hẳn cậu cũng rất mừng cho tôi, nhỉ?"
Hàng xóm:...
Anh ta cạn lời, ném đồ vật ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Thư Vưu cất đồ vào trong túi, sau đó rảo bước về nơi ở tạm thời của cậu và Lận Minh Húc.
... Nói là tạm thời, vì căn hộ này là đi thuê.
Sau khi nhà họ Lận phá sản thì thật sự chẳng còn gì cả, bị ngân hàng niêm phong hết bất động sản, chẳng thể dọn vào ở nơi nào trong số những bất động sản đó. Lận Minh Húc vừa từ nước ngoài về, thậm chí anh còn chẳng thể bước vào căn nhà của gia đình mình, chỉ có thể cứ thế kéo vali hành lý đi lo việc hậu sự cho cha mẹ anh.
Vì vậy ưu điểm duy nhất của căn hộ hai phòng ngủ thêm một phòng khách cho thuê tạm thời này là giá rẻ.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao "Thư Vưu" không chịu đựng nổi nữa. Mặc dù gia cảnh nhà cậu ta rất bình thường nhưng từ nhỏ cậu ta chưa từng phải trải qua gian khổ nào, sau khi theo Lận Minh Húc thì được hưởng thụ biệt thự siêu xe, sao có thể chịu nổi cuộc sống "bần cùng" này được.
Thư Vưu vào nhà, quan sát qua một lượt, cậu phát hiện hai phòng ngủ đều có dấu vết có người từng ở… Nguyên chủ chỉ muốn tối đa hóa lợi ích nên cậu ta vẫn đang trong giai đoạn "trong sạch" với Lận Minh Húc, chưa từng làm bất cứ điều gì.
Thư Vưu đặt vali hành lý lại chỗ cũ, sắp xếp lại đồ đạc lần nữa, lúc xong xuôi thì đã bảy giờ tối, trời đã tối sầm. Cậu thấy đói bụng, bèn bước vào phòng bếp nấu mỳ, nhưng còn chưa ăn được mấy miếng thì có tiếng chìa khóa đang vặn ngoài cửa.
Lận Minh Húc đã về.
Người đàn ông tựa như khoác lên người một lớp gió sương, giữa đôi lông mày lộ ra một thoáng mỏi mệt, nhưng đôi mắt anh sâu thẳm, như đang xác định một chuyện nào đó. Thư Vưu thò đầu ra từ phòng bếp: "Lận Minh Húc, anh muốn ăn mỳ không?"
Lận Minh Húc nhíu mày: "Cậu không đi?"
Thư Vưu:...
Cậu ho khan một tiếng, che mặt, nói bằng giọng pha lẫn sự bất lực: "Tôi thật sự không muốn bỏ đi, tôi thề đó."
Lận Minh Húc âm thầm cười khẩy.
Thư Vưu cố bày ra vẻ mặt chân thành nhất của cậu, đôi mắt trợn tròn xoe, mím môi nhanh trí nói: "Thế rốt cuộc anh có đói không? Để tôi nấu cho anh ăn nhé."
Lận Minh Húc:...
Thế giới tưởng như tan vỡ chỉ trong một giây.
Một giây sau, Lận Minh Húc bỗng híp mắt lại, anh lạnh nhạt nói: "Lại đây."
Thư Vưu thấy hơi khó hiểu, nhưng cậu vẫn bước qua.
Lận Minh Húc đã cởi áo vest ra, anh thong thả ung dung cởi khuy áo sơ mi, kéo lỏng cà vạt, lộ ra khuôn ngực rắn chắc dưới xương quai xanh, vẻ mặt khó đoán chăm chú nhìn Thư Vưu, anh mở miệng hỏi: "Tại sao cậu không đi?"
"Chẳng tại sao cả?"
Thư Vưu kiên định tỏ rõ lòng thành, suýt chút nữa cậu còn định moi tim để chứng minh: "Bạn trai tôi ở đây thì tôi định đi đâu chứ?"
"Phải không?"
Lận Minh Húc nghe xong, vẫn giữ nguyên biểu cảm không nóng không lạnh, nhưng một lúc sau, anh đột nhiên nói: "Nếu tôi là bạn trai của cậu..."
Thư Vưu trợn tròn mắt, không hiểu sao cậu chợt có một linh cảm không lành.
Lận Minh Húc nói bằng giọng điệu đầy ẩn ý: "Vậy tối nay cậu dọn vào phòng của tôi, thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai nhé."
Thư Vưu:... Hả???