Chương 40: Trái tim
Đêm khuya tĩnh lặng, Lận Minh Húc đang sứt đầu mẻ trán xử lý cuộc khủng hoảng nghiêm trọng trong gia đình.
... Siêu nghiêm trọng, gần như đe dọa đến hoà bình thế giới. Chuyện này mà xử lý không tốt, khả năng cuộc đời đi tong.
Thư Vưu đã xoay người không muốn nói chuyện với anh, chỉ chừa cho anh một bóng lưng.
Gấu trúc ngốc nghếch đáng yêu sau lưng áo ngủ trừng mắt, nhìn chằm chằm Lận Minh Húc.
Lận Minh Húc: “...”
Người đàn ông ho khan một tiếng: "Tôi có thể mua cái cốc mới cho cậu.”
Thư Vưu không nói lời nào.
Lận Minh Húc cứng đờ, thay đổi cách nói khác: “... Cậu mua cái cốc mới, tôi chi trả cho cậu.”
Thư Vưu vẫn không nói lời nào.
Lận Minh Húc dừng lại, chần chờ mở miệng nói: "Tôi...”
Thư Vưu không chỉ không đáp lời, mà còn dùng chăn che đầu lại.
... Cậu rầu thúi ruột vì cái gia đình này, thế mà còn bị Lận Minh Húc đâm sau lưng?
Tuyệt đối không được để ý tới anh!
Ít nhất đêm nay không được!
Khóe miệng Lận Minh Húc giật giật, anh ngồi ở mép giường, thế mà lại cảm thấy hơi lúng túng.
Lâu nay Thư Vưu luôn hoạt bát rộng rãi, vô tâm không phổi trước mặt anh, đây là lần đầu tiên cậu tỏ ra khó chịu ra mặt.
Người đàn ông khẽ nhíu mày, trầm tư một lát rồi bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Tiếng bước chân của anh dần xa, trên giường, chăn không tiếng động giật giật.
Thư Vưu lặng lẽ nhấc một góc chăn lên, lén nhìn ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lận Minh Húc.
Thư Vưu:... Thế đã đi rồi?
Chẳng hiểu sao cậu thấy hơi mất mát.
Không không không, đây không phải mất mát, đây là tức giận.
Lận Minh Húc làm vỡ cốc của cậu, còn vứt thẳng tay, thậm chí giờ mới thẳng thắn.
Nếu anh không đưa ra một lời giải thích để cậu vừa lòng rồi thành khẩn xin lỗi bồi thường hợp lý, cậu sẽ... cậu sẽ bỏ nhà ra đi!
Thật sự - bỏ nhà ra đi!
Thư Vưu tức giận, đã bắt đầu nghĩ xem nên cho quần áo gì vào vali. Tiếng bước chân lại dần tới gần, Lận Minh Húc đã trở lại.
Trong tay người đàn ông cầm... một cái cốc.
Là cái của anh.
Thư Vưu ngẩn ngơ: Đây, đây là ý gì?
Lận Minh Húc ngồi về lại mép giường, hạ thấp giọng nói: "Nếu cậu không vui, thì làm gì cái cốc của tôi cũng được.”
“Ngày mai tôi đưa cậu đi mua cốc mới, được không?”
Khi nói lời này, sự lạnh nhạt từ trước đến nay trong mắt người đàn ông lại như nhiễm chút dịu dàng.
Hơn nữa, anh rất nghiêm túc nhìn Thư Vưu, hết sức chăm chú đợi cậu đáp lại.
Thư Vưu:... Hình như cậu hơi nguôi giận rồi.
Chỉ, chỉ là một cái cốc mà thôi, ầm ĩ quá thì có vẻ bản thân rất nhỏ mọn.
Vì thế Thư Vưu rề rà xoay người lại, nhắm mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi muốn cái đẹp.”
“... Được.”
Trong lòng Thư Vưu thoải mái, do dự một giây, cậu được voi đòi tiên nói: "Tôi muốn cái đắt.”
“... Được.”
"Vậy... Tôi muốn hai cái cơ.”
Lận Minh Húc nhướng mày: "Một mình cậu dùng hai cái cốc?”
“Có gì không thể?”
Thư Vưu lẩm bẩm nói: "Thậm chí tôi muốn năm cái cốc lận.”
“Một cái uống nước, một cái uống sữa, một cái uống trà, một cái uống cà phê, một cái uống nước trái cây.”
Lận Minh Húc:... Sắp xếp còn rất gọn gàng ngay ngắn đấy.
Trong mắt người đàn ông hiện lên ý cười, dịu dàng nói: "Cậu muốn mua mấy cái cũng được hết.”
Mua mấy cái cũng được!
Năm chữ này dường như thần chú, lập tức thắp lửa đam mê của Thư Vưu với cuộc sống.
Cậu vèo một cái xốc chăn lên bò dậy, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lận Minh Húc chằm chằm: “Thật vậy hả?”
Lận Minh Húc không nhịn được bật cười: “Đương nhiên là thật rồi.”
Mấy cái cốc thôi mà, đâu phải anh không mua nổi.
Thư Vưu lại hơi ngượng ngùng, cậu xấu hổ rũ mắt nói: "Khi còn nhỏ ba mẹ tôi không cho tôi tiêu tiền bừa bãi.”
Sau này trong nhà xảy ra chuyện, chính cậu cũng không nỡ tiêu tiền phung phí.
Cho nên nghiêm khắc mà nói, cậu chưa từng thử trải nghiệm việc “mua bất cứ thứ gì mình muốn".
Cho dù đó chỉ là một cái cốc.
"Tôi có ý thức quản lý bản thân nghiêm khắc.” Thư Vưu dõng dạc: “Cho nên tôi cũng sẽ không tiêu tiền bừa bãi được.”
“... Đúng.”
Lận Minh Húc trái lương tâm nói: "Cậu có kế hoạch quản lý tiền bạc nghiêm khắc, sẽ không tiêu tiền bừa bãi.”
Theo những lời này nói ra, Lận Minh Húc cảm giác có một số thứ đã... biến mất.
Có thể là cuối cùng điểm mấu chốt của anh đã theo gió bay đi.
Anh hít một hơi sâu, cuối cùng cũng có thể nằm xuống ngủ. Nhưng không bao lâu sau, Thư Vưu quay người lại, nhìn anh chằm chằm: “Lận Minh Húc, anh thật sự chỉ lấy nhầm cốc thôi à?”
“... Là lấy nhầm.”
Lận Minh Húc mặt không đổi sắc nói: “Cho nên tôi xin lỗi cậu, rất xin lỗi vì làm vỡ cái cốc của cậu.”
Thái độ rất rất tốt, trong lòng Thư Vưu lập tức nguôi giận.
Dù sao cốc cũng là đồ cá nhân gần gũi, bị người khác dùng nghĩ thế nào cũng thấy quái quái.
Chút nhạc dạo nhỏ gần như kết thúc như vậy. Ngày hôm sau Thư Vưu không có việc gì, vì muốn mua cốc mới, Lận Minh Húc bảo cậu trưa nay tới công ty đi ăn với nhau.
Đây là lần đầu tiên Thư Vưu tới đây sau khi công ty đi vào quỹ đạo, thật ra khoảng cách với lần trước cũng không xa lắm, nhưng Thư Vưu vào thang máy, đi từ cửa chính vào, phát hiện mọi thứ đều đã khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Văn phòng vốn trống rỗng đã bị lấp đầy, bàn làm việc ở khắp mọi nơi, không ít người đang bận rộn quay cuồng, đi tới đi lui, trông hoàn toàn giống một công ty khởi nghiệp đang phát triển không ngừng.
Cô gái trước quầy lễ tân làm hết phận sự nói: "Chào anh, không biết tôi có thể giúp gì cho anh?”
"Ừm...”
Thư Vưu cảm giác ở trong bầu không khí này, bản thân trở nên nghiêm túc hẳn. Cậu ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Tôi tới tìm tổng giám đốc Lận của quý công ty."
Chắc gọi là tổng giám đốc Lận nhỉ?
Quả nhiên, cô gái lễ tân cười tủm tỉm nói: “Vậy anh có hẹn trước không ạ?”
Tới rồi tới rồi!
Đây là chuyên… “hẹn trước mới có thể nhìn thấy bá đạo tổng tài” trong truyền thuyết!
Thư Vưu không nhịn được, tò mò hỏi: “Nếu tôi không hẹn trước thì có phải sẽ không thể gặp không?”
“Thật ra cũng không phải.” Cô gái lễ tân cười nói: “Không có hẹn trước chúng tôi cũng sẽ vào trong thông báo."
Thư Vưu rất kính nể, ngoan ngoãn ngồi trong khu vực chờ ở cửa, chờ lễ tân vào bên trong báo cáo.
Không quá hai phút, chị gái xinh đẹp ở quầy lễ tân đã trở lại, khách sáo nói với cậu, Lận Minh Húc đang họp, cho nên cậu phải đợi một lúc.
Cô ấy còn hỏi cậu uống nước trái cây hay cà phê.
Thư Vưu chọn nước trái cây.
Cuộc họp của Lận Minh Húc kéo dài đến nửa tiếng. Nửa tiếng sau, người đàn ông đi ra từ phòng họp, trợ lý mới Đường Nhạc báo cáo với anh: “Sếp Lận, đây là hai bản tài liệu, thêm cả khách hàng đã hẹn lúc ba giờ chiều nay...”
Anh ta nói xong lời cuối cùng, mới thử mở miệng nói: “Ở cửa có một vị họ Thư tên Thư Vưu, nói là tới tìm sếp, không biết anh...”
Lận Minh Húc không cần nghĩ ngợi nói: "Để cậu ấy vào đi.”
Đường Nhạc gật đầu nói: "Vâng.”
Anh ta vừa muốn xoay người lại nghe Lận Minh Húc nói tiếp: “Sau này nếu Thư Vưu tới đây... Thôi, làm cho cậu ấy thẻ công tác tạm thời đi, đặt ở quầy lễ tân.”
Ý là khi nào Thư Vưu muốn vào đây thì dùng thẻ công tác của mình để vào luôn, không cần báo trước.
Đường Nhạc ghi nhớ trong lòng, rảo bước nhanh chóng, quyết định tự mình đi xem thử. Anh ta đến khu vực chờ trước quầy lễ tân, phát hiện chẳng biết nhân viên lễ tân đã đi đâu, có một đám người đang vây quanh ghế sofa ở khu vực chờ.
Đường Nhạc:???
Cách đó không xa truyền đến giọng nói tình cảm mãnh liệt dâng trào.
“... Tại sao tiền của chúng ta tuy không do gió to thổi tới, mà lại giống bị gió to thổi đi hả?”
"Vì sao khi chúng ta rút tiền phải che màn hình, nếu không sẽ bị kẻ trộm cười nhạo?"(*)
(*)Ý nghĩa của câu nói này: Nếu không che màn hình, kẻ trộm sẽ biết số dư tài khoản của bạn và cười nhạo vì bạn quá nghèo.
“Bởi vì bán đứng linh hồn không mất mặt, điều mất mặt là không bán được giá tốt.”
Trái tim Đường Nhạc nhảy dựng… khoan, cậu ta nói có lý thế.
... Không đúng! Người bán các khóa học quản lý tài sản vào đây bằng cách nào?
Trợ lý Đường cố sức chen vào đám người, chui vào đằng trước, chỉ thấy một chàng trai còn rất trẻ, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu quơ quơ, mặt mày hớn hở vẫn đang tiếp tục: "Mọi người không cần gấp! Chỉ là giao lưu tâm sự, cứ nói thoả thích!”
Sau đó Thư Vưu nhìn Đường Nhạc vừa chen lên: “Ơ? Sao anh lại chen hàng thế?"
Đường Nhạc: “... Xin lỗi tôi không cố ý... Không phải!”
Anh ta bỗng nhiên lấy lại tinh thần: “Cậu là cậu Thư đúng không?"
"Vâng vâng,” Thư Vưu gật đầu: "Tôi là Thư Vưu, sao thế?”
Đường Nhạc: “...”
Anh ta chẳng thể nào ngờ tới, sếp Lận sẽ có người bạn như này.
Anh ta nghi Thư Vưu đến đây để đào tạo nhân viên, nhưng nhìn đi nhìn lại, đối phương còn quá trẻ.
Đường Nhạc giải tán đám người xung quanh, dẫn Thư Vưu vào trong, trên đường không nhịn được hỏi: “Cậu Thư, cậu làm nghề gì vậy?"
“Tôi á."
Thư Vưu nói một cách tự nhiên: “Tôi bán tài ăn nói thôi."
Đường Nhạc ngẩn ra.
Đã tới văn phòng của Lận Minh Húc, Thư Vưu ngẩng đầu lên nhìn, xác nhận đúng chỗ, rồi sau đó trực tiếp mở cửa bước vào, gọi một cách quen thuộc: “Bạn trai, tôi tới rồi đây!”
Đường Nhạc:... Được lắm, hoá ra là bạn trai của sếp!
Anh ta vội nhớ kỹ, liệt vào đối tượng chú ý trọng điểm.
Quý ngài trợ lý tri kỷ đóng chặt cửa giúp bọn họ, nhưng Thư Vưu không chú ý, lon ton vọt tới trước mặt Lận Minh Húc, mỉm cười chào hỏi: “Bạn trai buổi trưa tốt lành.”
Lận Minh Húc bận suốt một buổi sáng, cho dù anh thành thạo với những chuyện này, nhưng có quá nhiều việc phải làm nên anh vẫn thấy hơi mệt mỏi.
Có điều không biết tại sao khi chàng trai bước nhanh vào, tựa như có một làn gió xuân nhẹ cũng thổi vào, không khí trong nháy mắt trong lành hơn hẳn.
“Tít.”
Thư Vưu đặt điều khiển từ xa của điều hoà xuống, vô tội chớp mắt: "Lận Minh Húc tôi bật chức năng thông gió giúp anh rồi, không cần cảm ơn tôi đâu.”
Lận Minh Húc: “...”
Thái dương anh đập thình thịch: "Không phải cậu đang muốn tiết kiệm tiền hả?”
“Tiết kiệm tiền chứ không phải không tiêu tiền.”
Thư Vưu nói có sách mách có chứng: “Cái gì nên tiêu thì tiêu."
“Mùa đông không nên mở cửa sổ, điều hòa không khí rất tốt cho sức khỏe của con người.”
“Thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn tiền bạc.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Dù sao đổ bệnh còn phải bỏ tiền khám.”
Mỗi câu cậu thốt ra, câu sau càng có lý hơn câu trước, Lận Minh Húc chỉ đành lảng sang chuyện khác: "Cậu ngồi chờ một lúc nhé, tôi còn chút việc chưa giải quyết xong.”
Giờ cũng mới mười một giờ, vẫn chưa đến giờ ăn trưa.
Thư Vưu gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha. Một lát sau, cậu rảnh tới phát chán, đành mở video biểu diễn của nhóm đồng nghiệp ra xem. Vì để tránh quấy rầy Lận Minh Húc làm việc, cậu còn chỉnh âm lượng xuống 0.
Trong lúc xem, cửa văn phòng thường xuyên khép lại rồi mở ra, rất nhiều người ra ra vào vào. Chỉ một lúc sau, trợ lý Đường bước vào, nhỏ giọng nói: "Sếp Lận, có một khách hàng nói đơn hàng gửi tới không đúng, khăng khăng đòi sếp tự mình trao đổi với anh ta.”
Lận Minh Húc nhíu mày, anh đưa mắt nhìn Thư Vưu đang ngồi trên ghế sô pha che miệng lén cười sặc sụa vui vẻ rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Anh vừa đi, trong phòng càng yên lặng. Giọng cười của Thư Vưu không khỏi to hơn.
“Ha ha ha ha ha ha...”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha...”
Thư Vưu:???
Sao lại có hai tiếng cười thế?
Cậu vừa nghiêng đầu nhìn thì lập tức hoảng hốt: “Chúc Phi Xế anh vào bằng cách nào thế?”
Hôm nay Chúc Phi Xế mặc một bộ vest đứng đắn, nhìn rất ra dáng "người". Anh ta ung dung bước tới, cười tủm tỉm nói với Thư Vưu: "Cậu có thể vào thì sao tôi không thể vào chứ?”
Thư Vưu biến sắc: “Chẳng lẽ anh giống với Lục Thần Bật...”
Chúc Phi Xế: “... Hả???”
“Cũng yêu thầm Lận Minh Húc nhiều năm?”
Chúc Phi Xế: “...”
Tại sao cậu lại có loại liên tưởng này hả? Với cả Lục Thần Bật có yêu thầm Lận Minh Húc à? Sao anh ta không nhìn ra nhỉ?
Không không không, tuy rằng tiếp xúc với Thư Vưu không nhiều lắm, nhưng Chúc Phi Xế sâu sắc biết được, mình không thể bị Thư Vưu dắt mũi, nếu không sẽ bị Thư Vưu đánh bại trong lĩnh vực cậu thuần thục.
Chúc Phi Xế ho khan một tiếng, nhưng vẫn quen miệng ba hoa: “Đừng nói giỡn như vậy, thà cậu nói tôi yêu thầm cậu còn giống hơn, tôi không thích kiểu người như Lận Minh Húc."
“... Cũng đúng.”
Thư Vưu hiểu rõ gật đầu, “Hai người ở bên nhau, chỉ sợ anh sẽ không dễ chịu.”
Chúc Phi Xế bị xoay mòng mòng.
Nếu anh ta không đoán sai ý trong câu nói đó, anh ta cảm giác tôn nghiêm của mình đang bị mưa lạnh ào ào tạt vào.
“... Thư Vưu.”
Gương mặt Chúc Phi Xế nhăn hết lại: "Dù sao tôi cũng coi như là ông chủ của cậu, cậu...” Có thể khách sáo với tôi hơn không?
"Tôi biết tôi biết.”
Thư Vưu lập tức ưỡn thẳng lưng, nặn ra nụ cười, nói: "Ông chủ ăn thịt tôi ăn canh, ông chủ phát tài tôi cho vay.”
"Ông chủ vẽ bánh(*) tôi tin tưởng, ông chủ mua xe tôi mua đơn.”
(*) Hành động/ lời nói thêu dệt về một tương lai tốt đẹp để động viên/ dụ dỗ người khác tin tưởng.
Chúc Phi Xế ngoài cười nhưng trong không cười: “... Cậu thật sự là diễn viên talk show ưu tú đấy.”
Thư Vưu ra vẻ xấu hổ cúi đầu: “Sếp khen tôi à."
Chúc Phi Xế trêu đùa không có kết quả, trái lại bản thân bị chọc cho tăng xông. Khoé môi anh ta cong lên, cố ý nói bằng giọng quái gở: "Tôi thấy cậu rất quan tâm Lận Minh Húc, nhỉ?”
Lần trước anh ta nhìn thấy cách Thư Vưu và Lận Minh Húc chung sống, ghen ghét đến đỏ mắt.
"Tất nhiên rồi.” Thư Vưu ra vẻ đương nhiên nói: "Anh ấy là bạn trai của tôi, tôi không quan tâm anh ấy thì quan tâm ai chứ?”
Chúc Phi Xế á khẩu không trả lời được.
Thư Vưu cười hớn hở tiếp tục xem show, Chúc Phi Xế đợi một lúc, vẫn không thể kìm nén cảm xúc muốn hóng chuyện: “Thư Vưu, thật ra cậu ở bên Lận Minh Húc là có mục đích khác nhỉ?”
Chúc Phi Xế buồn bực, tại sao loại người lòng dạ sắt đá bạc tình vừa nhìn đã biết không phải người tốt như Lận Minh Húc cũng có thể có tình yêu ngọt ngào, mà anh lại luôn bị tình yêu đóng cửa thả chó cơ chứ?
Điện thoại trên tay Thư Vưu không dừng lại, cậu thuận miệng phủ nhận nói: “Không có đâu.”
"Hai người chúng tôi yêu đương thôi mà, có thể có mục đích gì chứ?”
"Tôi không tin.”
Chúc Phi Xế nhất quyết muốn làm lớn chuyện, anh ta như thể bỗng nhiên nhận thấy điều gì đó, ánh mắt thoáng nhìn qua khe cửa, ngoài miệng nói: “Không phải cậu có nhược điểm nào đó bị cậu ta bắt được đâ ha? Hay là cậu ta đã làm chuyện gì đó với cậu?”
Thư Vưu sửng sốt, liếc anh ta bằng ánh mắt vi diệu.
Lận Minh Húc không có nhược điểm của cậu, nhưng kết cục của nguyên chủ thì đúng là tự mình tìm đường chết cộng thêm nhờ anh ban tặng.
Không ngờ Chúc Phi Xế thuận miệng nhắc tới thôi mà cũng suýt đoán trúng nhỉ?
Thư Vưu đặt điện thoại xuống, nghiêm túc suy nghĩ: "Nếu anh nói vậy thì cũng không sai.”
“... Ồ?”
Chúc Phi Xế không ngờ cậu lại nói như vậy, lập tức tò mò hỏi ráo riết: “Là gì? Cậu nói cho tôi, nói không chừng tôi còn có thể giúp đỡ cậu đó.”
Chỉ nghe Thư Vưu nghiêm trang nói: “Anh ấy cầm đi một thứ của tôi, tôi không lấy về được.”
Chúc Phi Xế bỗng nhiên có dự cảm không ổn: “... Là gì?”
Thư Vưu thẹn thùng nói: “Trái tim tôi rơi vào tim anh ấy rồi."
Chúc Phi Xế:...
/
Tác giả có điều muốn nói:
Chúc Phi Xế: Đôi nam nam chó chết hai người!!! Có còn vương pháp không? Hả?! Có còn vương pháp không?!
... Siêu nghiêm trọng, gần như đe dọa đến hoà bình thế giới. Chuyện này mà xử lý không tốt, khả năng cuộc đời đi tong.
Thư Vưu đã xoay người không muốn nói chuyện với anh, chỉ chừa cho anh một bóng lưng.
Gấu trúc ngốc nghếch đáng yêu sau lưng áo ngủ trừng mắt, nhìn chằm chằm Lận Minh Húc.
Lận Minh Húc: “...”
Người đàn ông ho khan một tiếng: "Tôi có thể mua cái cốc mới cho cậu.”
Thư Vưu không nói lời nào.
Lận Minh Húc cứng đờ, thay đổi cách nói khác: “... Cậu mua cái cốc mới, tôi chi trả cho cậu.”
Thư Vưu vẫn không nói lời nào.
Lận Minh Húc dừng lại, chần chờ mở miệng nói: "Tôi...”
Thư Vưu không chỉ không đáp lời, mà còn dùng chăn che đầu lại.
... Cậu rầu thúi ruột vì cái gia đình này, thế mà còn bị Lận Minh Húc đâm sau lưng?
Tuyệt đối không được để ý tới anh!
Ít nhất đêm nay không được!
Khóe miệng Lận Minh Húc giật giật, anh ngồi ở mép giường, thế mà lại cảm thấy hơi lúng túng.
Lâu nay Thư Vưu luôn hoạt bát rộng rãi, vô tâm không phổi trước mặt anh, đây là lần đầu tiên cậu tỏ ra khó chịu ra mặt.
Người đàn ông khẽ nhíu mày, trầm tư một lát rồi bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Tiếng bước chân của anh dần xa, trên giường, chăn không tiếng động giật giật.
Thư Vưu lặng lẽ nhấc một góc chăn lên, lén nhìn ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lận Minh Húc.
Thư Vưu:... Thế đã đi rồi?
Chẳng hiểu sao cậu thấy hơi mất mát.
Không không không, đây không phải mất mát, đây là tức giận.
Lận Minh Húc làm vỡ cốc của cậu, còn vứt thẳng tay, thậm chí giờ mới thẳng thắn.
Nếu anh không đưa ra một lời giải thích để cậu vừa lòng rồi thành khẩn xin lỗi bồi thường hợp lý, cậu sẽ... cậu sẽ bỏ nhà ra đi!
Thật sự - bỏ nhà ra đi!
Thư Vưu tức giận, đã bắt đầu nghĩ xem nên cho quần áo gì vào vali. Tiếng bước chân lại dần tới gần, Lận Minh Húc đã trở lại.
Trong tay người đàn ông cầm... một cái cốc.
Là cái của anh.
Thư Vưu ngẩn ngơ: Đây, đây là ý gì?
Lận Minh Húc ngồi về lại mép giường, hạ thấp giọng nói: "Nếu cậu không vui, thì làm gì cái cốc của tôi cũng được.”
“Ngày mai tôi đưa cậu đi mua cốc mới, được không?”
Khi nói lời này, sự lạnh nhạt từ trước đến nay trong mắt người đàn ông lại như nhiễm chút dịu dàng.
Hơn nữa, anh rất nghiêm túc nhìn Thư Vưu, hết sức chăm chú đợi cậu đáp lại.
Thư Vưu:... Hình như cậu hơi nguôi giận rồi.
Chỉ, chỉ là một cái cốc mà thôi, ầm ĩ quá thì có vẻ bản thân rất nhỏ mọn.
Vì thế Thư Vưu rề rà xoay người lại, nhắm mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi muốn cái đẹp.”
“... Được.”
Trong lòng Thư Vưu thoải mái, do dự một giây, cậu được voi đòi tiên nói: "Tôi muốn cái đắt.”
“... Được.”
"Vậy... Tôi muốn hai cái cơ.”
Lận Minh Húc nhướng mày: "Một mình cậu dùng hai cái cốc?”
“Có gì không thể?”
Thư Vưu lẩm bẩm nói: "Thậm chí tôi muốn năm cái cốc lận.”
“Một cái uống nước, một cái uống sữa, một cái uống trà, một cái uống cà phê, một cái uống nước trái cây.”
Lận Minh Húc:... Sắp xếp còn rất gọn gàng ngay ngắn đấy.
Trong mắt người đàn ông hiện lên ý cười, dịu dàng nói: "Cậu muốn mua mấy cái cũng được hết.”
Mua mấy cái cũng được!
Năm chữ này dường như thần chú, lập tức thắp lửa đam mê của Thư Vưu với cuộc sống.
Cậu vèo một cái xốc chăn lên bò dậy, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lận Minh Húc chằm chằm: “Thật vậy hả?”
Lận Minh Húc không nhịn được bật cười: “Đương nhiên là thật rồi.”
Mấy cái cốc thôi mà, đâu phải anh không mua nổi.
Thư Vưu lại hơi ngượng ngùng, cậu xấu hổ rũ mắt nói: "Khi còn nhỏ ba mẹ tôi không cho tôi tiêu tiền bừa bãi.”
Sau này trong nhà xảy ra chuyện, chính cậu cũng không nỡ tiêu tiền phung phí.
Cho nên nghiêm khắc mà nói, cậu chưa từng thử trải nghiệm việc “mua bất cứ thứ gì mình muốn".
Cho dù đó chỉ là một cái cốc.
"Tôi có ý thức quản lý bản thân nghiêm khắc.” Thư Vưu dõng dạc: “Cho nên tôi cũng sẽ không tiêu tiền bừa bãi được.”
“... Đúng.”
Lận Minh Húc trái lương tâm nói: "Cậu có kế hoạch quản lý tiền bạc nghiêm khắc, sẽ không tiêu tiền bừa bãi.”
Theo những lời này nói ra, Lận Minh Húc cảm giác có một số thứ đã... biến mất.
Có thể là cuối cùng điểm mấu chốt của anh đã theo gió bay đi.
Anh hít một hơi sâu, cuối cùng cũng có thể nằm xuống ngủ. Nhưng không bao lâu sau, Thư Vưu quay người lại, nhìn anh chằm chằm: “Lận Minh Húc, anh thật sự chỉ lấy nhầm cốc thôi à?”
“... Là lấy nhầm.”
Lận Minh Húc mặt không đổi sắc nói: “Cho nên tôi xin lỗi cậu, rất xin lỗi vì làm vỡ cái cốc của cậu.”
Thái độ rất rất tốt, trong lòng Thư Vưu lập tức nguôi giận.
Dù sao cốc cũng là đồ cá nhân gần gũi, bị người khác dùng nghĩ thế nào cũng thấy quái quái.
Chút nhạc dạo nhỏ gần như kết thúc như vậy. Ngày hôm sau Thư Vưu không có việc gì, vì muốn mua cốc mới, Lận Minh Húc bảo cậu trưa nay tới công ty đi ăn với nhau.
Đây là lần đầu tiên Thư Vưu tới đây sau khi công ty đi vào quỹ đạo, thật ra khoảng cách với lần trước cũng không xa lắm, nhưng Thư Vưu vào thang máy, đi từ cửa chính vào, phát hiện mọi thứ đều đã khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Văn phòng vốn trống rỗng đã bị lấp đầy, bàn làm việc ở khắp mọi nơi, không ít người đang bận rộn quay cuồng, đi tới đi lui, trông hoàn toàn giống một công ty khởi nghiệp đang phát triển không ngừng.
Cô gái trước quầy lễ tân làm hết phận sự nói: "Chào anh, không biết tôi có thể giúp gì cho anh?”
"Ừm...”
Thư Vưu cảm giác ở trong bầu không khí này, bản thân trở nên nghiêm túc hẳn. Cậu ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Tôi tới tìm tổng giám đốc Lận của quý công ty."
Chắc gọi là tổng giám đốc Lận nhỉ?
Quả nhiên, cô gái lễ tân cười tủm tỉm nói: “Vậy anh có hẹn trước không ạ?”
Tới rồi tới rồi!
Đây là chuyên… “hẹn trước mới có thể nhìn thấy bá đạo tổng tài” trong truyền thuyết!
Thư Vưu không nhịn được, tò mò hỏi: “Nếu tôi không hẹn trước thì có phải sẽ không thể gặp không?”
“Thật ra cũng không phải.” Cô gái lễ tân cười nói: “Không có hẹn trước chúng tôi cũng sẽ vào trong thông báo."
Thư Vưu rất kính nể, ngoan ngoãn ngồi trong khu vực chờ ở cửa, chờ lễ tân vào bên trong báo cáo.
Không quá hai phút, chị gái xinh đẹp ở quầy lễ tân đã trở lại, khách sáo nói với cậu, Lận Minh Húc đang họp, cho nên cậu phải đợi một lúc.
Cô ấy còn hỏi cậu uống nước trái cây hay cà phê.
Thư Vưu chọn nước trái cây.
Cuộc họp của Lận Minh Húc kéo dài đến nửa tiếng. Nửa tiếng sau, người đàn ông đi ra từ phòng họp, trợ lý mới Đường Nhạc báo cáo với anh: “Sếp Lận, đây là hai bản tài liệu, thêm cả khách hàng đã hẹn lúc ba giờ chiều nay...”
Anh ta nói xong lời cuối cùng, mới thử mở miệng nói: “Ở cửa có một vị họ Thư tên Thư Vưu, nói là tới tìm sếp, không biết anh...”
Lận Minh Húc không cần nghĩ ngợi nói: "Để cậu ấy vào đi.”
Đường Nhạc gật đầu nói: "Vâng.”
Anh ta vừa muốn xoay người lại nghe Lận Minh Húc nói tiếp: “Sau này nếu Thư Vưu tới đây... Thôi, làm cho cậu ấy thẻ công tác tạm thời đi, đặt ở quầy lễ tân.”
Ý là khi nào Thư Vưu muốn vào đây thì dùng thẻ công tác của mình để vào luôn, không cần báo trước.
Đường Nhạc ghi nhớ trong lòng, rảo bước nhanh chóng, quyết định tự mình đi xem thử. Anh ta đến khu vực chờ trước quầy lễ tân, phát hiện chẳng biết nhân viên lễ tân đã đi đâu, có một đám người đang vây quanh ghế sofa ở khu vực chờ.
Đường Nhạc:???
Cách đó không xa truyền đến giọng nói tình cảm mãnh liệt dâng trào.
“... Tại sao tiền của chúng ta tuy không do gió to thổi tới, mà lại giống bị gió to thổi đi hả?”
"Vì sao khi chúng ta rút tiền phải che màn hình, nếu không sẽ bị kẻ trộm cười nhạo?"(*)
(*)Ý nghĩa của câu nói này: Nếu không che màn hình, kẻ trộm sẽ biết số dư tài khoản của bạn và cười nhạo vì bạn quá nghèo.
“Bởi vì bán đứng linh hồn không mất mặt, điều mất mặt là không bán được giá tốt.”
Trái tim Đường Nhạc nhảy dựng… khoan, cậu ta nói có lý thế.
... Không đúng! Người bán các khóa học quản lý tài sản vào đây bằng cách nào?
Trợ lý Đường cố sức chen vào đám người, chui vào đằng trước, chỉ thấy một chàng trai còn rất trẻ, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu quơ quơ, mặt mày hớn hở vẫn đang tiếp tục: "Mọi người không cần gấp! Chỉ là giao lưu tâm sự, cứ nói thoả thích!”
Sau đó Thư Vưu nhìn Đường Nhạc vừa chen lên: “Ơ? Sao anh lại chen hàng thế?"
Đường Nhạc: “... Xin lỗi tôi không cố ý... Không phải!”
Anh ta bỗng nhiên lấy lại tinh thần: “Cậu là cậu Thư đúng không?"
"Vâng vâng,” Thư Vưu gật đầu: "Tôi là Thư Vưu, sao thế?”
Đường Nhạc: “...”
Anh ta chẳng thể nào ngờ tới, sếp Lận sẽ có người bạn như này.
Anh ta nghi Thư Vưu đến đây để đào tạo nhân viên, nhưng nhìn đi nhìn lại, đối phương còn quá trẻ.
Đường Nhạc giải tán đám người xung quanh, dẫn Thư Vưu vào trong, trên đường không nhịn được hỏi: “Cậu Thư, cậu làm nghề gì vậy?"
“Tôi á."
Thư Vưu nói một cách tự nhiên: “Tôi bán tài ăn nói thôi."
Đường Nhạc ngẩn ra.
Đã tới văn phòng của Lận Minh Húc, Thư Vưu ngẩng đầu lên nhìn, xác nhận đúng chỗ, rồi sau đó trực tiếp mở cửa bước vào, gọi một cách quen thuộc: “Bạn trai, tôi tới rồi đây!”
Đường Nhạc:... Được lắm, hoá ra là bạn trai của sếp!
Anh ta vội nhớ kỹ, liệt vào đối tượng chú ý trọng điểm.
Quý ngài trợ lý tri kỷ đóng chặt cửa giúp bọn họ, nhưng Thư Vưu không chú ý, lon ton vọt tới trước mặt Lận Minh Húc, mỉm cười chào hỏi: “Bạn trai buổi trưa tốt lành.”
Lận Minh Húc bận suốt một buổi sáng, cho dù anh thành thạo với những chuyện này, nhưng có quá nhiều việc phải làm nên anh vẫn thấy hơi mệt mỏi.
Có điều không biết tại sao khi chàng trai bước nhanh vào, tựa như có một làn gió xuân nhẹ cũng thổi vào, không khí trong nháy mắt trong lành hơn hẳn.
“Tít.”
Thư Vưu đặt điều khiển từ xa của điều hoà xuống, vô tội chớp mắt: "Lận Minh Húc tôi bật chức năng thông gió giúp anh rồi, không cần cảm ơn tôi đâu.”
Lận Minh Húc: “...”
Thái dương anh đập thình thịch: "Không phải cậu đang muốn tiết kiệm tiền hả?”
“Tiết kiệm tiền chứ không phải không tiêu tiền.”
Thư Vưu nói có sách mách có chứng: “Cái gì nên tiêu thì tiêu."
“Mùa đông không nên mở cửa sổ, điều hòa không khí rất tốt cho sức khỏe của con người.”
“Thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn tiền bạc.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Dù sao đổ bệnh còn phải bỏ tiền khám.”
Mỗi câu cậu thốt ra, câu sau càng có lý hơn câu trước, Lận Minh Húc chỉ đành lảng sang chuyện khác: "Cậu ngồi chờ một lúc nhé, tôi còn chút việc chưa giải quyết xong.”
Giờ cũng mới mười một giờ, vẫn chưa đến giờ ăn trưa.
Thư Vưu gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha. Một lát sau, cậu rảnh tới phát chán, đành mở video biểu diễn của nhóm đồng nghiệp ra xem. Vì để tránh quấy rầy Lận Minh Húc làm việc, cậu còn chỉnh âm lượng xuống 0.
Trong lúc xem, cửa văn phòng thường xuyên khép lại rồi mở ra, rất nhiều người ra ra vào vào. Chỉ một lúc sau, trợ lý Đường bước vào, nhỏ giọng nói: "Sếp Lận, có một khách hàng nói đơn hàng gửi tới không đúng, khăng khăng đòi sếp tự mình trao đổi với anh ta.”
Lận Minh Húc nhíu mày, anh đưa mắt nhìn Thư Vưu đang ngồi trên ghế sô pha che miệng lén cười sặc sụa vui vẻ rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Anh vừa đi, trong phòng càng yên lặng. Giọng cười của Thư Vưu không khỏi to hơn.
“Ha ha ha ha ha ha...”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha...”
Thư Vưu:???
Sao lại có hai tiếng cười thế?
Cậu vừa nghiêng đầu nhìn thì lập tức hoảng hốt: “Chúc Phi Xế anh vào bằng cách nào thế?”
Hôm nay Chúc Phi Xế mặc một bộ vest đứng đắn, nhìn rất ra dáng "người". Anh ta ung dung bước tới, cười tủm tỉm nói với Thư Vưu: "Cậu có thể vào thì sao tôi không thể vào chứ?”
Thư Vưu biến sắc: “Chẳng lẽ anh giống với Lục Thần Bật...”
Chúc Phi Xế: “... Hả???”
“Cũng yêu thầm Lận Minh Húc nhiều năm?”
Chúc Phi Xế: “...”
Tại sao cậu lại có loại liên tưởng này hả? Với cả Lục Thần Bật có yêu thầm Lận Minh Húc à? Sao anh ta không nhìn ra nhỉ?
Không không không, tuy rằng tiếp xúc với Thư Vưu không nhiều lắm, nhưng Chúc Phi Xế sâu sắc biết được, mình không thể bị Thư Vưu dắt mũi, nếu không sẽ bị Thư Vưu đánh bại trong lĩnh vực cậu thuần thục.
Chúc Phi Xế ho khan một tiếng, nhưng vẫn quen miệng ba hoa: “Đừng nói giỡn như vậy, thà cậu nói tôi yêu thầm cậu còn giống hơn, tôi không thích kiểu người như Lận Minh Húc."
“... Cũng đúng.”
Thư Vưu hiểu rõ gật đầu, “Hai người ở bên nhau, chỉ sợ anh sẽ không dễ chịu.”
Chúc Phi Xế bị xoay mòng mòng.
Nếu anh ta không đoán sai ý trong câu nói đó, anh ta cảm giác tôn nghiêm của mình đang bị mưa lạnh ào ào tạt vào.
“... Thư Vưu.”
Gương mặt Chúc Phi Xế nhăn hết lại: "Dù sao tôi cũng coi như là ông chủ của cậu, cậu...” Có thể khách sáo với tôi hơn không?
"Tôi biết tôi biết.”
Thư Vưu lập tức ưỡn thẳng lưng, nặn ra nụ cười, nói: "Ông chủ ăn thịt tôi ăn canh, ông chủ phát tài tôi cho vay.”
"Ông chủ vẽ bánh(*) tôi tin tưởng, ông chủ mua xe tôi mua đơn.”
(*) Hành động/ lời nói thêu dệt về một tương lai tốt đẹp để động viên/ dụ dỗ người khác tin tưởng.
Chúc Phi Xế ngoài cười nhưng trong không cười: “... Cậu thật sự là diễn viên talk show ưu tú đấy.”
Thư Vưu ra vẻ xấu hổ cúi đầu: “Sếp khen tôi à."
Chúc Phi Xế trêu đùa không có kết quả, trái lại bản thân bị chọc cho tăng xông. Khoé môi anh ta cong lên, cố ý nói bằng giọng quái gở: "Tôi thấy cậu rất quan tâm Lận Minh Húc, nhỉ?”
Lần trước anh ta nhìn thấy cách Thư Vưu và Lận Minh Húc chung sống, ghen ghét đến đỏ mắt.
"Tất nhiên rồi.” Thư Vưu ra vẻ đương nhiên nói: "Anh ấy là bạn trai của tôi, tôi không quan tâm anh ấy thì quan tâm ai chứ?”
Chúc Phi Xế á khẩu không trả lời được.
Thư Vưu cười hớn hở tiếp tục xem show, Chúc Phi Xế đợi một lúc, vẫn không thể kìm nén cảm xúc muốn hóng chuyện: “Thư Vưu, thật ra cậu ở bên Lận Minh Húc là có mục đích khác nhỉ?”
Chúc Phi Xế buồn bực, tại sao loại người lòng dạ sắt đá bạc tình vừa nhìn đã biết không phải người tốt như Lận Minh Húc cũng có thể có tình yêu ngọt ngào, mà anh lại luôn bị tình yêu đóng cửa thả chó cơ chứ?
Điện thoại trên tay Thư Vưu không dừng lại, cậu thuận miệng phủ nhận nói: “Không có đâu.”
"Hai người chúng tôi yêu đương thôi mà, có thể có mục đích gì chứ?”
"Tôi không tin.”
Chúc Phi Xế nhất quyết muốn làm lớn chuyện, anh ta như thể bỗng nhiên nhận thấy điều gì đó, ánh mắt thoáng nhìn qua khe cửa, ngoài miệng nói: “Không phải cậu có nhược điểm nào đó bị cậu ta bắt được đâ ha? Hay là cậu ta đã làm chuyện gì đó với cậu?”
Thư Vưu sửng sốt, liếc anh ta bằng ánh mắt vi diệu.
Lận Minh Húc không có nhược điểm của cậu, nhưng kết cục của nguyên chủ thì đúng là tự mình tìm đường chết cộng thêm nhờ anh ban tặng.
Không ngờ Chúc Phi Xế thuận miệng nhắc tới thôi mà cũng suýt đoán trúng nhỉ?
Thư Vưu đặt điện thoại xuống, nghiêm túc suy nghĩ: "Nếu anh nói vậy thì cũng không sai.”
“... Ồ?”
Chúc Phi Xế không ngờ cậu lại nói như vậy, lập tức tò mò hỏi ráo riết: “Là gì? Cậu nói cho tôi, nói không chừng tôi còn có thể giúp đỡ cậu đó.”
Chỉ nghe Thư Vưu nghiêm trang nói: “Anh ấy cầm đi một thứ của tôi, tôi không lấy về được.”
Chúc Phi Xế bỗng nhiên có dự cảm không ổn: “... Là gì?”
Thư Vưu thẹn thùng nói: “Trái tim tôi rơi vào tim anh ấy rồi."
Chúc Phi Xế:...
/
Tác giả có điều muốn nói:
Chúc Phi Xế: Đôi nam nam chó chết hai người!!! Có còn vương pháp không? Hả?! Có còn vương pháp không?!