Chương 43: Mẹ Ta Kể Chuyện Xưa
Hàn Thiên Hinh nghe xong, thần sắc trên mặt liền lộ ra như kinh ngạc đến hoảng hốt.
Bội Hoàn, từng có huynh trưởng? Nhưng cớ sao lại gọi là từng có?
Tông chủ phu nhân rũ mắt, nghĩ đến chuyện này đã đau lòng đến mức nói không nổi vẫn phải nhịn xuống. Cố gắng thật nhiều, để mọi chuyện qua đi.
“Nhưng không may, vừa lên 2 tuổi đã chết yểu.”
Chuyện này kể ra dong dài, nhưng vẫn phải tường tận đầu đuôi mới có thể hiểu hết. Nếu là người khác, kì thực Hàn Thiên Hinh cũng không có kiên nhẫn ngồi nghe. Nhưng người ngồi trước mặt là tông chủ phu nhân, là mẹ của Bội Hoàn, người mà y nguyện dùng mạng che chở. Y thấy bà đang nhịn nước mắt, từ từ lấy trong áo ra một cái khăn tay. Bà nhận khăn, không khỏi nhớ rõ như in những chuyện xưa cũ.
Đường lão tông chủ vốn là người ở thành Lâm An, từ khi còn lam lũ và ở nơi đó chịu đói khát cùng cực, chưa có ai thay đổi được kiếp nghèo. Ông một mình rời khỏi quê hương, nghe nói ở Giang Nam quanh năm tươi tốt, muốn đến đây lập nghiệp. Kết quả gặp được tông chủ phu nhân, con gái duy nhất của một gia đình làm nông tại thôn Sa Hà. Bà không phải người đẹp khuynh thành khuynh sắc, cũng không phải người giàu có dư của nhiều tiền. Ngày ngày bà ở dưới ruộng, quần xắn qua khỏi đầu gối, mặt mũi lấm lem, không phấn son trang điểm.
không biết từ khi nào, đường lão tông chủ lại thầm yêu vẻ đẹp gần gũi ấy, mộc mạc ấy. Nhà bà tuy không giàu nhưng có ruộng đất, ông vì muốn bên cạnh đã xin ở lại phụ giúp gặt lúa thuê. Khi ấy bà sống cùng cha, mẹ thì bạo bệnh nên qua đời từ sớm. Mà cha của bà, lại không phải người dễ tính nhưng rất tinh mắt, vừa nhìn đã biết có người để ý con gái nhà mình.
Ngày ngày ở bên cạnh nhau, cùng nhau làm nương gặt lúa, từ sáng sớm đến tận tối mịt. Những việc nặng nhọc này tông chủ phu nhân đã quen làm, nhưng khi có người muốn sẻ chia lại thấy lòng ấm áp. Bà nhận được ân tình, nhận được tình cảm chân thật nhất mà đối phương dành cho mình. Quan hệ khắn khít, đường lão tông chủ lại thể hiện được nhiệt thành của mình dành cho bà, đến cả cha bà cũng yên lòng chấp thuận.
Hai người thành thân, hôn lễ không quá rình rang nhưng lại ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Sau một năm, cha của tông chủ phu nhân lâm bệnh qua đời, bà phải cố gắng rất nhiều mới vượt qua được cú sốc ấy.
Đến khi có tin vui là mang thai đứa con đầu lòng, tưởng chừng như mọi việc sẽ ổn thoả, gia đình sẽ bình yên hạnh phúc thì lại xảy ra nhiều chuyện hơn nữa. Đường lão tông chủ nhận được ủy thác của người trong thôn, muốn ông lên núi Phổ Đà gặp Phật Tu La thỉnh giáo tiên thuật. Vì muốn đem lại cuộc sống ấm no cho quê vợ và cả quê nhà Lâm An, ông đã đồng ý.
Hàn Thiên Hinh nghe đến đây, có phần ngạc nhiên.
“Vậy ra, trước đây tông chủ đã từng là đệ tử của Phật Tu La sao? Ta chưa từng nghe ông ấy nói.”
“Vì chỉ là một khoá tu đạo ngắn để thỉnh giáo tiên thuật, nên có lẽ không đáng nhắc tới.”
Y nhíu mày, dưới ánh đèn trông thấy gương mặt của tông chủ phu nhân. Khi nhắc về đứa con không may chết yểu, bà lại đau lòng khôn xiết. Còn khi nhắc về chồng, từ câu từ đến thái độ, hệt như vô cùng oán giận, vô cùng thống khổ.
Sau khi thỉnh giáo xong, ông cũng giống như y mà đến Bát Vệ Thần Sư, triệu hồi pháp khí. Khoảng thời gian đó, tông chủ phu nhân một mình ở lại quê nhà vượt cạn. Dù là đứa con trước đây hay là Bội Hoàn, bà đều một mình sinh nở mà không có chồng bên cạnh. Tuy nói việc cứu vớt chúng sinh lầm than quan trọng, nhưng việc ở bên cạnh người đầu ấp tay gối khi sinh nở cũng quan trọng không kém. Trong lòng đường lão tông chủ có chúng sinh, nhưng đôi khi quên mất mình vẫn còn vợ con ở nhà.
“Sư huynh!”
Bầu không khí ảm đạm đang bao trùm, thì tiếng của Bội Hoàn bên ngoài cửa khiến hai người trong này thức tỉnh. Tông chủ phu nhân ho một tiếng, đứng dậy nói.
“Ngươi ra ngoài nướng cá với nó đi! Ta muốn nghỉ ngơi một lát!”
Y ra ngoài, thấy Bội Hoàn đang ghim mấy nhánh củi cứng cáp xuống đất thì khó hiểu. Xưa nay bản thân không giỏi việc nấu nướng, mấy món ăn dân dã thế này y lại càng không có khả năng.
“Làm gì thế?”
Hắn cười, dưới ánh lửa bập bùng gương mặt thiếu niên kia vẫn rất anh tuấn, bên thái dương còn nhỏ giọt mồ hôi.
“Lát nữa huynh sẽ biết!”
Chỉ thấy hắn cầm những con cá to lên, để chúng được nhánh cây kia đâm xuyên, sau đó bọc lá sen bên ngoài, quấn dây chắc chắn rồi phủ rơm lên kín mít. Sau khi làm xong, hắn nhóm lửa cho cháy lớn, rơm cũng theo đó mà bùng lên dữ dội. Hàn Thiên Hinh đứng bên cạnh, chỉ tay vào.
“Cháy lớn vậy sao?”
“Ừm. Món này là nhanh nhất đấy! Huynh muốn thử làm không?”
Y nhìn lại mình, thân đang vận bạch y sạch sẽ thoát tục, để xắn tay áo lên mà lao vào đống rơm thì có chút bất tiện. Bội Hoàn lúc này mới nhớ ra, cảm thấy mình hỏi như vậy có hơi đường đột. Hắn cười cười, nói khéo.
“Thôi để lần sau nha! Hôm nay ta nướng cho huynh ăn được rồi!”
“Ừ!”
Y nhìn hắn ngồi xuống bên cạnh đống rơm đã cháy rụi, cẩn thận cầm khúc củi khô lùa chúng ra. Mấy con cá ban đầu bây giờ đã chín, bộ dáng đen sì có chút khó nhìn.
“Cháy đen như vậy, sao mà ăn?”
Thường khi ở Hành Minh Tông, Hàn Thiên Hinh cũng đã ăn qua món này. Có điều ở đó đầu bếp không phải người sống ở thôn, việc để nướng một con cá có phần kì công thế này là không thể. Bọn họ chỉ đặt nó lên bếp than, dùng một tấm lưới cứng phủ lên trên bếp rồi đến lượt cá nằm trên đó, đảo qua đảo lại. Cá khi chín cũng chỉ hơi vàng, không đen thui thế kia.
Bội Hoàn nghe y hỏi thế, bỗng nhiên cảm thấy người này đúng là ngốc đến yêu muốn chết. Hắn bật cười.
“Không sao không sao! Ta sẽ cho huynh thấy sự kì diệu của nó.”
Hàn Thiên Hinh lườm lườm, vẫn còn rất nghi hoặc. Hai người đem số cá vừa nướng được đặt trong một lá sen to, mang đến bên cạnh hồ. Dưới hồ có mấy bụi cỏ dại mọc lên cao tận đầu gối, phía xa có mấy lá sen đang khép mình. Sen ở thôn Sa Hà là loại sen thường, đương nhiên không giống với bạch liên chi tử ở trong hồ tại điện của Hàn Thiên Hinh.
Y ngồi xuống một mảng rơm đã được Bội Hoàn lót sẵn, cũng theo hắn mà xắn tay áo lên cao. Hắn cúi người cầm cá lên, nhưng vì còn nóng nên cứ luống cuống, đưa tay lên vành tai xoa xoa mấy cái.
“Cá còn nóng, ăn sẽ rất ngon.”
Hàn Thiên Hinh thấy hắn khổ sở muốn dẻ thịt cá ra, nhưng vì nóng quá mà không làm được. Sự mềm mại trong lòng như được bùng phát, khiến y buột miệng nói.
“Nóng sẽ bỏng tay. Chú ý một chút.”
Hắn nghe được câu quan tâm này, lòng như mở hội nhưng không dám lộ ra biểu tình quá lố. Hắn biết y trọng da mặt, dù đang rất lo lắng, rất quan tâm nhưng cũng chỉ nói được mấy câu là cùng.
Bội Hoàn, từng có huynh trưởng? Nhưng cớ sao lại gọi là từng có?
Tông chủ phu nhân rũ mắt, nghĩ đến chuyện này đã đau lòng đến mức nói không nổi vẫn phải nhịn xuống. Cố gắng thật nhiều, để mọi chuyện qua đi.
“Nhưng không may, vừa lên 2 tuổi đã chết yểu.”
Chuyện này kể ra dong dài, nhưng vẫn phải tường tận đầu đuôi mới có thể hiểu hết. Nếu là người khác, kì thực Hàn Thiên Hinh cũng không có kiên nhẫn ngồi nghe. Nhưng người ngồi trước mặt là tông chủ phu nhân, là mẹ của Bội Hoàn, người mà y nguyện dùng mạng che chở. Y thấy bà đang nhịn nước mắt, từ từ lấy trong áo ra một cái khăn tay. Bà nhận khăn, không khỏi nhớ rõ như in những chuyện xưa cũ.
Đường lão tông chủ vốn là người ở thành Lâm An, từ khi còn lam lũ và ở nơi đó chịu đói khát cùng cực, chưa có ai thay đổi được kiếp nghèo. Ông một mình rời khỏi quê hương, nghe nói ở Giang Nam quanh năm tươi tốt, muốn đến đây lập nghiệp. Kết quả gặp được tông chủ phu nhân, con gái duy nhất của một gia đình làm nông tại thôn Sa Hà. Bà không phải người đẹp khuynh thành khuynh sắc, cũng không phải người giàu có dư của nhiều tiền. Ngày ngày bà ở dưới ruộng, quần xắn qua khỏi đầu gối, mặt mũi lấm lem, không phấn son trang điểm.
không biết từ khi nào, đường lão tông chủ lại thầm yêu vẻ đẹp gần gũi ấy, mộc mạc ấy. Nhà bà tuy không giàu nhưng có ruộng đất, ông vì muốn bên cạnh đã xin ở lại phụ giúp gặt lúa thuê. Khi ấy bà sống cùng cha, mẹ thì bạo bệnh nên qua đời từ sớm. Mà cha của bà, lại không phải người dễ tính nhưng rất tinh mắt, vừa nhìn đã biết có người để ý con gái nhà mình.
Ngày ngày ở bên cạnh nhau, cùng nhau làm nương gặt lúa, từ sáng sớm đến tận tối mịt. Những việc nặng nhọc này tông chủ phu nhân đã quen làm, nhưng khi có người muốn sẻ chia lại thấy lòng ấm áp. Bà nhận được ân tình, nhận được tình cảm chân thật nhất mà đối phương dành cho mình. Quan hệ khắn khít, đường lão tông chủ lại thể hiện được nhiệt thành của mình dành cho bà, đến cả cha bà cũng yên lòng chấp thuận.
Hai người thành thân, hôn lễ không quá rình rang nhưng lại ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Sau một năm, cha của tông chủ phu nhân lâm bệnh qua đời, bà phải cố gắng rất nhiều mới vượt qua được cú sốc ấy.
Đến khi có tin vui là mang thai đứa con đầu lòng, tưởng chừng như mọi việc sẽ ổn thoả, gia đình sẽ bình yên hạnh phúc thì lại xảy ra nhiều chuyện hơn nữa. Đường lão tông chủ nhận được ủy thác của người trong thôn, muốn ông lên núi Phổ Đà gặp Phật Tu La thỉnh giáo tiên thuật. Vì muốn đem lại cuộc sống ấm no cho quê vợ và cả quê nhà Lâm An, ông đã đồng ý.
Hàn Thiên Hinh nghe đến đây, có phần ngạc nhiên.
“Vậy ra, trước đây tông chủ đã từng là đệ tử của Phật Tu La sao? Ta chưa từng nghe ông ấy nói.”
“Vì chỉ là một khoá tu đạo ngắn để thỉnh giáo tiên thuật, nên có lẽ không đáng nhắc tới.”
Y nhíu mày, dưới ánh đèn trông thấy gương mặt của tông chủ phu nhân. Khi nhắc về đứa con không may chết yểu, bà lại đau lòng khôn xiết. Còn khi nhắc về chồng, từ câu từ đến thái độ, hệt như vô cùng oán giận, vô cùng thống khổ.
Sau khi thỉnh giáo xong, ông cũng giống như y mà đến Bát Vệ Thần Sư, triệu hồi pháp khí. Khoảng thời gian đó, tông chủ phu nhân một mình ở lại quê nhà vượt cạn. Dù là đứa con trước đây hay là Bội Hoàn, bà đều một mình sinh nở mà không có chồng bên cạnh. Tuy nói việc cứu vớt chúng sinh lầm than quan trọng, nhưng việc ở bên cạnh người đầu ấp tay gối khi sinh nở cũng quan trọng không kém. Trong lòng đường lão tông chủ có chúng sinh, nhưng đôi khi quên mất mình vẫn còn vợ con ở nhà.
“Sư huynh!”
Bầu không khí ảm đạm đang bao trùm, thì tiếng của Bội Hoàn bên ngoài cửa khiến hai người trong này thức tỉnh. Tông chủ phu nhân ho một tiếng, đứng dậy nói.
“Ngươi ra ngoài nướng cá với nó đi! Ta muốn nghỉ ngơi một lát!”
Y ra ngoài, thấy Bội Hoàn đang ghim mấy nhánh củi cứng cáp xuống đất thì khó hiểu. Xưa nay bản thân không giỏi việc nấu nướng, mấy món ăn dân dã thế này y lại càng không có khả năng.
“Làm gì thế?”
Hắn cười, dưới ánh lửa bập bùng gương mặt thiếu niên kia vẫn rất anh tuấn, bên thái dương còn nhỏ giọt mồ hôi.
“Lát nữa huynh sẽ biết!”
Chỉ thấy hắn cầm những con cá to lên, để chúng được nhánh cây kia đâm xuyên, sau đó bọc lá sen bên ngoài, quấn dây chắc chắn rồi phủ rơm lên kín mít. Sau khi làm xong, hắn nhóm lửa cho cháy lớn, rơm cũng theo đó mà bùng lên dữ dội. Hàn Thiên Hinh đứng bên cạnh, chỉ tay vào.
“Cháy lớn vậy sao?”
“Ừm. Món này là nhanh nhất đấy! Huynh muốn thử làm không?”
Y nhìn lại mình, thân đang vận bạch y sạch sẽ thoát tục, để xắn tay áo lên mà lao vào đống rơm thì có chút bất tiện. Bội Hoàn lúc này mới nhớ ra, cảm thấy mình hỏi như vậy có hơi đường đột. Hắn cười cười, nói khéo.
“Thôi để lần sau nha! Hôm nay ta nướng cho huynh ăn được rồi!”
“Ừ!”
Y nhìn hắn ngồi xuống bên cạnh đống rơm đã cháy rụi, cẩn thận cầm khúc củi khô lùa chúng ra. Mấy con cá ban đầu bây giờ đã chín, bộ dáng đen sì có chút khó nhìn.
“Cháy đen như vậy, sao mà ăn?”
Thường khi ở Hành Minh Tông, Hàn Thiên Hinh cũng đã ăn qua món này. Có điều ở đó đầu bếp không phải người sống ở thôn, việc để nướng một con cá có phần kì công thế này là không thể. Bọn họ chỉ đặt nó lên bếp than, dùng một tấm lưới cứng phủ lên trên bếp rồi đến lượt cá nằm trên đó, đảo qua đảo lại. Cá khi chín cũng chỉ hơi vàng, không đen thui thế kia.
Bội Hoàn nghe y hỏi thế, bỗng nhiên cảm thấy người này đúng là ngốc đến yêu muốn chết. Hắn bật cười.
“Không sao không sao! Ta sẽ cho huynh thấy sự kì diệu của nó.”
Hàn Thiên Hinh lườm lườm, vẫn còn rất nghi hoặc. Hai người đem số cá vừa nướng được đặt trong một lá sen to, mang đến bên cạnh hồ. Dưới hồ có mấy bụi cỏ dại mọc lên cao tận đầu gối, phía xa có mấy lá sen đang khép mình. Sen ở thôn Sa Hà là loại sen thường, đương nhiên không giống với bạch liên chi tử ở trong hồ tại điện của Hàn Thiên Hinh.
Y ngồi xuống một mảng rơm đã được Bội Hoàn lót sẵn, cũng theo hắn mà xắn tay áo lên cao. Hắn cúi người cầm cá lên, nhưng vì còn nóng nên cứ luống cuống, đưa tay lên vành tai xoa xoa mấy cái.
“Cá còn nóng, ăn sẽ rất ngon.”
Hàn Thiên Hinh thấy hắn khổ sở muốn dẻ thịt cá ra, nhưng vì nóng quá mà không làm được. Sự mềm mại trong lòng như được bùng phát, khiến y buột miệng nói.
“Nóng sẽ bỏng tay. Chú ý một chút.”
Hắn nghe được câu quan tâm này, lòng như mở hội nhưng không dám lộ ra biểu tình quá lố. Hắn biết y trọng da mặt, dù đang rất lo lắng, rất quan tâm nhưng cũng chỉ nói được mấy câu là cùng.