Chương 16: Không xứng
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy, Giang Chí càng lúc càng không thể hiểu được. Tuệ Yên đã làm chuyện gì mà đích thân Đường Vu Dịch tìm đến mình để muốn đuổi việc cô ấy. Hai người họ có vẻ là đã quen nhau từ trước.
- Hả, ngài nói sao ạ? Đuổi việc người này ư? Cho tôi hỏi là không biết cô ấy đã phạm phải sai lầm gì mà khiến cho Đường tổng phải làm như vậy?
Đường Vu Dịch chỉ khẽ cười nhạt, trong lòng anh đã có tính toán. Cũng không phải là anh căm ghét Lưu Tuệ Yên muốn cô không có việc làm, lý do bên trong chỉ có một mình anh hiểu rõ.
Chung quy dù sao nơi này cũng là nhà hàng thuộc Trình thị quản lý, chắc hẳn cô sẽ chạm mặt Trình Nhu Mễ để rồi cô ta gây khó dễ cho Tuệ Yên.
- Không có gì đâu, chẳng qua tôi thấy Lưu Tuệ Yên không xứng làm việc tại một nơi có mức lương cao như vậy. Việc này cũng đơn giản đúng không quản lý Giang, ông cứ làm theo tôi là được.
Chỉ một việc cỏn con như thế mà tìm gặp lão, vì thương cô gái tuổi còn trẻ lại vừa mới nhận việc như thế nên Giang Chí hơi chần trừ khi đuổi việc cô. Bản thân vẫn không can tâm khi chưa được động chạm đến cô gái này. Nếu không làm ở đó thì làm sao có cơ hội chạm mặt cơ chứ.
- Nhưng mà Đường tổng, thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Con người đâu có kiểu xứng hay không xứng để làm công việc mình lựa chọn. Cô ấy vừa mới làm việc được thời gian ngắn thì cớ sao lại đuổi việc. Nhà hàng là do tôi quản lý, nếu ngài có mâu thuẫn gì thì tự giải quyết với cô ấy chứ đừng nhờ tôi làm việc này.
Nếu không hiểu bản chất của Giang Chí, người ngoài khi nhìn vào còn tưởng lão ta là một quản lý tốt, anh minh. Sẵn sàng bảo vệ quyền lợi cho nhân viên. Nhưng thực chất bên trong ai mà đoán được lão chỉ muốn chưa chơi được thì đừng hòng người ấy thoát.
Cứ tưởng rằng lời nói của mình sẽ khiến cho Đường Vu Dịch lay động, ai mà ngờ anh chẳng những không nghe còn bắt đầu đe dọa lão.
- Ồ, vậy cơ đấy. Không biết quản lý Giang có còn nhận ra nhân vật chính trong bức ảnh này là ai không. Tôi đoán ông sẽ biết rất rõ vì người này rất quen thuộc.
Nói rồi một sấp ảnh được đặt lên bàn của anh, Đường Vu Dịch ra kí hiệu nhằm ngụ ý muốn lão ta lại để xem. Đương nhiên vì tính tò mò nên Giang Chí lại gần, cầm mấy tấm đó rồi từ từ xem từng bức. Có thể thấy rằng lão ta sắc mặt càng lúc càng thay đổi mang dáng vẻ bất ngờ rồi sợ hãi.
- Đây...cái gì thế này? Đường tổng, có phải ngài sai người chụp lén tôi không? Làm sao có thể có chuyện này chứ...
Đó là toàn bộ mấy tấm ảnh cắt ghép mà Trình Nhu Mễ đưa cho anh. Ban đầu Vu Dịch định vứt đi nhưng nghĩ lại nó sẽ có tác dụng. Quả nhiên, chưa đánh mà đã khiến lão khai nhanh chóng.
- Hóa ra, đúng là hôm ấy ông đã có mặt ở Bar Ticeding cùng với Lưu Tuệ Yên. Chuyện này mà đồn ra ngoài quản lý Giang lại đi dan díu với nhân viên ở quán mình thì sẽ như thế nào đây. Còn nữa, nếu vợ ông mà biết thì phản ứng của bà ấy sẽ như thế nào nhỉ?
Đúng là hôm đó Giang Chí có đến nơi này thật nhưng chưa từng động đến thân thể của Lưu Tuệ Yên. Nghĩ lại thì có vẻ không đúng, tại sao mà Đường Vu Dịch lại có mấy tấm ảnh kia chứ. Nhưng mà sự thật mình đến đó là không thể chối cãi, có vợ mình làm chứng cơ mà. Phen này thế nào cũng bất lợi cho mình.
- Cậu...Đường tổng, tôi với ngài đâu có xích mích gì mà ngài lại đe dọa tôi như thế. Còn nữa mấy cái này là từ đâu ra, tôi và cô ấy chưa hề làm chuyện gì cả. Ngài đừng vu khống tôi.
Có vẻ hơi hoang đường, anh việc gì phải vu khống cơ chứ. Lão tự làm, anh chỉ lấy cái đó để dọa nạt rồi răn đe cho hành vi dám động chạm đến Tuệ Yên. Không biết ngoài cô ấy, lão đã làm chuyện đồi bại với ai khác.
- Giang Chí, hôm đó chí mắt tôi đã nhìn thấy ông. Hay ông lại định bảo tôi rằng chắc do nhìn lầm, ông còn chối cãi sao? Nếu không muốn tin đồn được tung ra thì hãy làm theo lời tôi nói. Còn nữa, hình như đằng sau chắc chắn có người chỉ bảo ông cách này để có được Tuệ Yên đúng không?
Thật là làm Giang Chí muốn cãi thêm cũng không được, nếu làm to chuyện lại động đến nhân vật lớn như Đường Vu Dịch thì mình chắc chắn sẽ tiêu đời. Hóa ra hôm đó anh cũng có mặt, vậy là đã chứng kiến tất cả mọi chuyện. Chắc Vu Dịch cũng đã biết người đằng sau mách bảo mình là Trình nhưng lại muốn chính miệng lão khai ra.
Giang Chí giờ đây rất phân vân, nên lảng tránh rồi ra về hay kể hết mọi chuyện. Nhưng làm thế có khi nào Đường Vu Dịch sẽ gửi hình ảnh này đến nhà báo hay không. Chỉ là nói ra sự thật với làm theo yêu cầu là phương án khó có thể không chọn lúc này.
- Ngài, nhưng mà tôi...thôi được rồi tôi sẽ làm theo yêu cầu như ngài đưa ra. Còn về chuyện kia mong ngài sẽ không thất hứa, việc chỉ có tôi và ngài biết. Đúng là hôm đó có người đã sai tôi vào bar nhằm muốn tôi làm chuyện đó với cô Tuệ Yên. Đó chính là tiểu thư của Trình gia tên là Trình Nhu Mễ.
Quả nhiên mình đoán không sai, chính là do cô ta làm ra. Đúng là phụ nữ thâm độc, có thể hạ báng người ta bất cứ khi nào bản thân muốn.
Bây giờ Giang Chí đã cho anh câu trả lời nên Vu Dịch cũng không còn lý do gì giữ lão ở lại. Anh khẽ gật đầu rồi phất tay nhằm ngụ ý bảo lão ra về.
- Vậy à, được rồi nếu ông thực hiện thì tôi sẽ không làm gì đâu. Trước khi về tôi có vài lời căn dặn, hãy nhớ chuyện ngày hôm nay tôi gặp ông đừng kể với Trình Nhu Mễ. Với lại, từ giờ ông còn động chạm đến thân thể Tuệ Yên hay bất kì nhân viên nào ở nhà hàng nữa thì đừng có trách tôi nghe chưa?
Giang Chí gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng ra cửa, lúc này căn phòng chỉ còn lại Đường Vu Dịch với trợ lý nam.
- Đường tổng, ngài có chắc lão già đó sẽ thực hiện theo yêu cầu của ngài không?
Câu hỏi của cậu khiến anh không khỏi phì cười.
- Thế cậu cho rằng, lão ta có cái gan không dám nghe lời ư?
- Hả, ngài nói sao ạ? Đuổi việc người này ư? Cho tôi hỏi là không biết cô ấy đã phạm phải sai lầm gì mà khiến cho Đường tổng phải làm như vậy?
Đường Vu Dịch chỉ khẽ cười nhạt, trong lòng anh đã có tính toán. Cũng không phải là anh căm ghét Lưu Tuệ Yên muốn cô không có việc làm, lý do bên trong chỉ có một mình anh hiểu rõ.
Chung quy dù sao nơi này cũng là nhà hàng thuộc Trình thị quản lý, chắc hẳn cô sẽ chạm mặt Trình Nhu Mễ để rồi cô ta gây khó dễ cho Tuệ Yên.
- Không có gì đâu, chẳng qua tôi thấy Lưu Tuệ Yên không xứng làm việc tại một nơi có mức lương cao như vậy. Việc này cũng đơn giản đúng không quản lý Giang, ông cứ làm theo tôi là được.
Chỉ một việc cỏn con như thế mà tìm gặp lão, vì thương cô gái tuổi còn trẻ lại vừa mới nhận việc như thế nên Giang Chí hơi chần trừ khi đuổi việc cô. Bản thân vẫn không can tâm khi chưa được động chạm đến cô gái này. Nếu không làm ở đó thì làm sao có cơ hội chạm mặt cơ chứ.
- Nhưng mà Đường tổng, thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Con người đâu có kiểu xứng hay không xứng để làm công việc mình lựa chọn. Cô ấy vừa mới làm việc được thời gian ngắn thì cớ sao lại đuổi việc. Nhà hàng là do tôi quản lý, nếu ngài có mâu thuẫn gì thì tự giải quyết với cô ấy chứ đừng nhờ tôi làm việc này.
Nếu không hiểu bản chất của Giang Chí, người ngoài khi nhìn vào còn tưởng lão ta là một quản lý tốt, anh minh. Sẵn sàng bảo vệ quyền lợi cho nhân viên. Nhưng thực chất bên trong ai mà đoán được lão chỉ muốn chưa chơi được thì đừng hòng người ấy thoát.
Cứ tưởng rằng lời nói của mình sẽ khiến cho Đường Vu Dịch lay động, ai mà ngờ anh chẳng những không nghe còn bắt đầu đe dọa lão.
- Ồ, vậy cơ đấy. Không biết quản lý Giang có còn nhận ra nhân vật chính trong bức ảnh này là ai không. Tôi đoán ông sẽ biết rất rõ vì người này rất quen thuộc.
Nói rồi một sấp ảnh được đặt lên bàn của anh, Đường Vu Dịch ra kí hiệu nhằm ngụ ý muốn lão ta lại để xem. Đương nhiên vì tính tò mò nên Giang Chí lại gần, cầm mấy tấm đó rồi từ từ xem từng bức. Có thể thấy rằng lão ta sắc mặt càng lúc càng thay đổi mang dáng vẻ bất ngờ rồi sợ hãi.
- Đây...cái gì thế này? Đường tổng, có phải ngài sai người chụp lén tôi không? Làm sao có thể có chuyện này chứ...
Đó là toàn bộ mấy tấm ảnh cắt ghép mà Trình Nhu Mễ đưa cho anh. Ban đầu Vu Dịch định vứt đi nhưng nghĩ lại nó sẽ có tác dụng. Quả nhiên, chưa đánh mà đã khiến lão khai nhanh chóng.
- Hóa ra, đúng là hôm ấy ông đã có mặt ở Bar Ticeding cùng với Lưu Tuệ Yên. Chuyện này mà đồn ra ngoài quản lý Giang lại đi dan díu với nhân viên ở quán mình thì sẽ như thế nào đây. Còn nữa, nếu vợ ông mà biết thì phản ứng của bà ấy sẽ như thế nào nhỉ?
Đúng là hôm đó Giang Chí có đến nơi này thật nhưng chưa từng động đến thân thể của Lưu Tuệ Yên. Nghĩ lại thì có vẻ không đúng, tại sao mà Đường Vu Dịch lại có mấy tấm ảnh kia chứ. Nhưng mà sự thật mình đến đó là không thể chối cãi, có vợ mình làm chứng cơ mà. Phen này thế nào cũng bất lợi cho mình.
- Cậu...Đường tổng, tôi với ngài đâu có xích mích gì mà ngài lại đe dọa tôi như thế. Còn nữa mấy cái này là từ đâu ra, tôi và cô ấy chưa hề làm chuyện gì cả. Ngài đừng vu khống tôi.
Có vẻ hơi hoang đường, anh việc gì phải vu khống cơ chứ. Lão tự làm, anh chỉ lấy cái đó để dọa nạt rồi răn đe cho hành vi dám động chạm đến Tuệ Yên. Không biết ngoài cô ấy, lão đã làm chuyện đồi bại với ai khác.
- Giang Chí, hôm đó chí mắt tôi đã nhìn thấy ông. Hay ông lại định bảo tôi rằng chắc do nhìn lầm, ông còn chối cãi sao? Nếu không muốn tin đồn được tung ra thì hãy làm theo lời tôi nói. Còn nữa, hình như đằng sau chắc chắn có người chỉ bảo ông cách này để có được Tuệ Yên đúng không?
Thật là làm Giang Chí muốn cãi thêm cũng không được, nếu làm to chuyện lại động đến nhân vật lớn như Đường Vu Dịch thì mình chắc chắn sẽ tiêu đời. Hóa ra hôm đó anh cũng có mặt, vậy là đã chứng kiến tất cả mọi chuyện. Chắc Vu Dịch cũng đã biết người đằng sau mách bảo mình là Trình nhưng lại muốn chính miệng lão khai ra.
Giang Chí giờ đây rất phân vân, nên lảng tránh rồi ra về hay kể hết mọi chuyện. Nhưng làm thế có khi nào Đường Vu Dịch sẽ gửi hình ảnh này đến nhà báo hay không. Chỉ là nói ra sự thật với làm theo yêu cầu là phương án khó có thể không chọn lúc này.
- Ngài, nhưng mà tôi...thôi được rồi tôi sẽ làm theo yêu cầu như ngài đưa ra. Còn về chuyện kia mong ngài sẽ không thất hứa, việc chỉ có tôi và ngài biết. Đúng là hôm đó có người đã sai tôi vào bar nhằm muốn tôi làm chuyện đó với cô Tuệ Yên. Đó chính là tiểu thư của Trình gia tên là Trình Nhu Mễ.
Quả nhiên mình đoán không sai, chính là do cô ta làm ra. Đúng là phụ nữ thâm độc, có thể hạ báng người ta bất cứ khi nào bản thân muốn.
Bây giờ Giang Chí đã cho anh câu trả lời nên Vu Dịch cũng không còn lý do gì giữ lão ở lại. Anh khẽ gật đầu rồi phất tay nhằm ngụ ý bảo lão ra về.
- Vậy à, được rồi nếu ông thực hiện thì tôi sẽ không làm gì đâu. Trước khi về tôi có vài lời căn dặn, hãy nhớ chuyện ngày hôm nay tôi gặp ông đừng kể với Trình Nhu Mễ. Với lại, từ giờ ông còn động chạm đến thân thể Tuệ Yên hay bất kì nhân viên nào ở nhà hàng nữa thì đừng có trách tôi nghe chưa?
Giang Chí gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng ra cửa, lúc này căn phòng chỉ còn lại Đường Vu Dịch với trợ lý nam.
- Đường tổng, ngài có chắc lão già đó sẽ thực hiện theo yêu cầu của ngài không?
Câu hỏi của cậu khiến anh không khỏi phì cười.
- Thế cậu cho rằng, lão ta có cái gan không dám nghe lời ư?