Chương 21: Rơi xuống hồ
Vừa nghĩ, cô liền tiến vào trong mà không hề biết rằng bản thân sẽ gặp lại tình cũ, thật giống như oan gia ngõ hẹp của mình.
Xa xa, Lưu Tuệ Yên còn có thể nghe thấy tiếng nói cười của rất nhiều người, hình như chủ nhân ở đây đang mở một buổi tiệc thì phải. Quang cảnh toàn bộ căn biệt thự này thật hài hòa, vừa tôn nên nét sang trọng của toàn nhà lại còn xung quanh có rất nhiều loài hoa cỏ đẹp.
Men theo tiếng nói chuyện, Tuệ Yên cuối cùng cũng đi tới nơi mà mọi người đang tụ họp. Hình như ở đây đang mở một bữa tiệc, người nam thì mặc trên người bộ vest lịch lãm, còn lại phụ nữ thì ai lấy cũng sang trọng và quý phái với những bộ đầm. Chắc hẳn, tất cả mọi người ở đây đều không phải nhân vật tầm thường.
Tuệ Yên lúc này hơi lo lắng, không biết khách hàng đã đặt bánh đang ở đâu. Cô ngó ngang ngó dọc quan sát xung quanh.
- Xin chào, cô chính là người giao bánh đúng không?
Lưu Tuệ Yên quay lại đằng sau, là một người phụ nữ. Thoáng qua quan sát bộ đồ, cô hơi ngờ ngợ đoán rằng hình như đây là người phục vụ của buổi tiệc.
- Vâng đúng vậy, bánh của cô đặt đây ạ.
Cách đó không xa, Trình Nhu Mễ vẫn lấy làm bất mãn về Vu Dịch. Mở lòng với mình hình như là việc khó đối với anh hay sao, nghĩ lại bản thân vừa có nhan sắc vừa có tài thế này mà anh còn chê bai.
Lắc lư ly rượu vang trên tay, Nhu Mễ bắt đầu uống một ngụm. Suy nghĩ về Đường Vu Dịch đúng là khiến cô ta đau đầu, dù anh chán ghét đến đâu nhưng Nhu Mễ vẫn không thể buông bỏ. Gia tài đồ sộ của Đường thị lẫn nhan sắc của Đường Vu Dịch kia, khiến cô ta trở nên mê muội.
- Miếng mồi ngon như vậy, làm sao mình lỡ bỏ cơ chứ. Ơ kìa, kia chẳng phải là Lưu Tuệ Yên sao, cô ta ở đây làm gì vậy?
Thoáng chốc, Trình Nhu Mễ vô thức nhìn ra phía trước thì thấy rằng có một hình bóng rất quen thuộc giống như Tuệ Yên, hình như phục vụ ở đây đặt bánh ở tiệm nhà cô thì phải. Dĩ nhiên, đấy là người mà cô ta đã ghét cay ghét đắng thì sẽ luôn tìm cách gây khó dễ cho người ta.
Khẽ mỉm cười chào quan khách, cô ta len lỏi rời khỏi chỗ đi về phía Tuệ Yên. Lúc này Đường Vu Dịch đang bận tiếp các vị quan khách nên không hay để ý xung quanh. Nếu anh không quan sát, Nhu Mễ nghĩ rằng như vậy thì càng tốt.
- Cảm ơn quý khách đã đặt bánh ở tiệm chúng tôi. Tôi xin phép về đây.
- Ây da, Lưu Tuệ Yên à, sao cô lại phải vội vàng ra về như vậy. Sao không ở đây nhập tiệc cùng tôi đi. À quên, người như cô đâu có tư cách để tham gia cơ chứ.
Khỏi phải quay đầu nhìn lại thì Tuệ Yên cũng nhân ra người phụ nữ đó là ai. Hình như cô ta đang ám mình nên đi đâu cũng gặp, những lời chê bai mỉa mai là điều mà Tuệ Yên đã quá quen khi Trình Nhu Mễ thấy mình. Thiết nghĩ đôi co với cô ta chỉ mất thời gian, to tiếng ở nơi có nhiều nhân vật thượng lưu như thế này nên cô định rời đi không đáp lời.
- Ơ này, cô bị điếc à mà không trả lời tôi hả. Ai cho cô đi chưa? Quay lại đây.
Trình Nhu Mễ kéo tay Tuệ Yên lại khiến cô không kịp phản ứng mà thuận thế xoay người. Chỗ hai người đang đứng cách hồ bơi một khoảng cách không xa, may mà đứng vững nếu không rơi xuống bể lúc nào không hay.
Chỉ nhẫn nhịn thì đối phương sẽ càng lên mặt hống hách, nhượng bộ cũng không phải là cách hay lúc này. Tuệ Yên tâm trạng có vẻ rất khó chịu khi cô ta không biết thể diện mà lời qua tiếng lại ở nơi đông người.
- Trình tiểu thư, cô không biết giữ một ít lòng tự trọng cho riêng mình sao. Chê tôi là thường dân thì giữ tôi ở lại một nơi cao quý như thế này để làm gì. Hay chỉ vì một chút thú vui nên sẵn sàng đánh mất thể diện của mình để đôi co với tôi? Rốt cuộc cô muốn thế nào mới vừa lòng?
Quả thật lời nói này càng khiến cô ta càng thêm bốc hỏa, tuy vậy bề ngoài nét mặt Nhu Mễ vẫn tỏ ra bình thản hết sức có thể. Mỗi khi nhìn thấy Lưu Tuệ Yên, không hiểu sao cô ta lại ghét cay ghét đắng, như một cái gai trong mắt khó có thể gỡ ra.
- Haha, khá khen cho câu tôi sẵn sàng đánh mất thể diện chỉ để đôi co. Thế nào mới vừa lòng ư? Là thế này đây!
Khóe miệng Nhu Mễ khẽ nở nụ cười gian xảo, cô ta từ từ đi đến trước mặt Tuệ Yên khiến cho cô vô thức lùi về sau. Đến khi nhận ra sự nguy hiểm đến gần kề thì đã quá muộn, cô ta khẽ đẩy nhẹ để Tuệ Yên rơi xuống hồ.
*Tùm.
Một tiếng động lớn như thứ gì đó rơi xuống nước đã thu hút rất nhiều ánh nhìn từ cách vị quan khách, ngay cả Đường Vu Dịch cũng không ngoại lệ. Ai cũng chăm chú quan sát bờ hồ.
Chỉ thấy rằng lúc này Trình Nhu Mễ đứng một mình ngay cạnh đó, tâm trạng cô ta rất vui vẻ hả hê nhưng vẫn phải đóng một vai diễn. Nét mặt ả bắt đầu lo lắng, bờ vai khẽ run lên.
- Không xong rồi, có người rơi xuống nước, tôi định kéo cô ấy lên nhưng không kịp. Có ai không, giúp tôi với.
Buổi tiệc vui vẻ bỗng chốc trở nên hỗn loạn, ai lấy đều tập trung lại bờ hồ quan sát. Không hiểu sao tâm trạnh của Vu Dịch lúc này cảm thấy bất an, như người nào đó quan trọng trong cuộc đời của mình đang gặp nguy hiểm. Dường như, ai lấy đều hốt hoảng lo lắng chứ không ai dám xuống hồ nước lạnh mà cứu người.
- Nhanh lên mọi người ơi, nếu không thì e người ấy sẽ không ổn mất. Tôi không biết bơi nên không xuống được.
Xa xa, Lưu Tuệ Yên còn có thể nghe thấy tiếng nói cười của rất nhiều người, hình như chủ nhân ở đây đang mở một buổi tiệc thì phải. Quang cảnh toàn bộ căn biệt thự này thật hài hòa, vừa tôn nên nét sang trọng của toàn nhà lại còn xung quanh có rất nhiều loài hoa cỏ đẹp.
Men theo tiếng nói chuyện, Tuệ Yên cuối cùng cũng đi tới nơi mà mọi người đang tụ họp. Hình như ở đây đang mở một bữa tiệc, người nam thì mặc trên người bộ vest lịch lãm, còn lại phụ nữ thì ai lấy cũng sang trọng và quý phái với những bộ đầm. Chắc hẳn, tất cả mọi người ở đây đều không phải nhân vật tầm thường.
Tuệ Yên lúc này hơi lo lắng, không biết khách hàng đã đặt bánh đang ở đâu. Cô ngó ngang ngó dọc quan sát xung quanh.
- Xin chào, cô chính là người giao bánh đúng không?
Lưu Tuệ Yên quay lại đằng sau, là một người phụ nữ. Thoáng qua quan sát bộ đồ, cô hơi ngờ ngợ đoán rằng hình như đây là người phục vụ của buổi tiệc.
- Vâng đúng vậy, bánh của cô đặt đây ạ.
Cách đó không xa, Trình Nhu Mễ vẫn lấy làm bất mãn về Vu Dịch. Mở lòng với mình hình như là việc khó đối với anh hay sao, nghĩ lại bản thân vừa có nhan sắc vừa có tài thế này mà anh còn chê bai.
Lắc lư ly rượu vang trên tay, Nhu Mễ bắt đầu uống một ngụm. Suy nghĩ về Đường Vu Dịch đúng là khiến cô ta đau đầu, dù anh chán ghét đến đâu nhưng Nhu Mễ vẫn không thể buông bỏ. Gia tài đồ sộ của Đường thị lẫn nhan sắc của Đường Vu Dịch kia, khiến cô ta trở nên mê muội.
- Miếng mồi ngon như vậy, làm sao mình lỡ bỏ cơ chứ. Ơ kìa, kia chẳng phải là Lưu Tuệ Yên sao, cô ta ở đây làm gì vậy?
Thoáng chốc, Trình Nhu Mễ vô thức nhìn ra phía trước thì thấy rằng có một hình bóng rất quen thuộc giống như Tuệ Yên, hình như phục vụ ở đây đặt bánh ở tiệm nhà cô thì phải. Dĩ nhiên, đấy là người mà cô ta đã ghét cay ghét đắng thì sẽ luôn tìm cách gây khó dễ cho người ta.
Khẽ mỉm cười chào quan khách, cô ta len lỏi rời khỏi chỗ đi về phía Tuệ Yên. Lúc này Đường Vu Dịch đang bận tiếp các vị quan khách nên không hay để ý xung quanh. Nếu anh không quan sát, Nhu Mễ nghĩ rằng như vậy thì càng tốt.
- Cảm ơn quý khách đã đặt bánh ở tiệm chúng tôi. Tôi xin phép về đây.
- Ây da, Lưu Tuệ Yên à, sao cô lại phải vội vàng ra về như vậy. Sao không ở đây nhập tiệc cùng tôi đi. À quên, người như cô đâu có tư cách để tham gia cơ chứ.
Khỏi phải quay đầu nhìn lại thì Tuệ Yên cũng nhân ra người phụ nữ đó là ai. Hình như cô ta đang ám mình nên đi đâu cũng gặp, những lời chê bai mỉa mai là điều mà Tuệ Yên đã quá quen khi Trình Nhu Mễ thấy mình. Thiết nghĩ đôi co với cô ta chỉ mất thời gian, to tiếng ở nơi có nhiều nhân vật thượng lưu như thế này nên cô định rời đi không đáp lời.
- Ơ này, cô bị điếc à mà không trả lời tôi hả. Ai cho cô đi chưa? Quay lại đây.
Trình Nhu Mễ kéo tay Tuệ Yên lại khiến cô không kịp phản ứng mà thuận thế xoay người. Chỗ hai người đang đứng cách hồ bơi một khoảng cách không xa, may mà đứng vững nếu không rơi xuống bể lúc nào không hay.
Chỉ nhẫn nhịn thì đối phương sẽ càng lên mặt hống hách, nhượng bộ cũng không phải là cách hay lúc này. Tuệ Yên tâm trạng có vẻ rất khó chịu khi cô ta không biết thể diện mà lời qua tiếng lại ở nơi đông người.
- Trình tiểu thư, cô không biết giữ một ít lòng tự trọng cho riêng mình sao. Chê tôi là thường dân thì giữ tôi ở lại một nơi cao quý như thế này để làm gì. Hay chỉ vì một chút thú vui nên sẵn sàng đánh mất thể diện của mình để đôi co với tôi? Rốt cuộc cô muốn thế nào mới vừa lòng?
Quả thật lời nói này càng khiến cô ta càng thêm bốc hỏa, tuy vậy bề ngoài nét mặt Nhu Mễ vẫn tỏ ra bình thản hết sức có thể. Mỗi khi nhìn thấy Lưu Tuệ Yên, không hiểu sao cô ta lại ghét cay ghét đắng, như một cái gai trong mắt khó có thể gỡ ra.
- Haha, khá khen cho câu tôi sẵn sàng đánh mất thể diện chỉ để đôi co. Thế nào mới vừa lòng ư? Là thế này đây!
Khóe miệng Nhu Mễ khẽ nở nụ cười gian xảo, cô ta từ từ đi đến trước mặt Tuệ Yên khiến cho cô vô thức lùi về sau. Đến khi nhận ra sự nguy hiểm đến gần kề thì đã quá muộn, cô ta khẽ đẩy nhẹ để Tuệ Yên rơi xuống hồ.
*Tùm.
Một tiếng động lớn như thứ gì đó rơi xuống nước đã thu hút rất nhiều ánh nhìn từ cách vị quan khách, ngay cả Đường Vu Dịch cũng không ngoại lệ. Ai cũng chăm chú quan sát bờ hồ.
Chỉ thấy rằng lúc này Trình Nhu Mễ đứng một mình ngay cạnh đó, tâm trạng cô ta rất vui vẻ hả hê nhưng vẫn phải đóng một vai diễn. Nét mặt ả bắt đầu lo lắng, bờ vai khẽ run lên.
- Không xong rồi, có người rơi xuống nước, tôi định kéo cô ấy lên nhưng không kịp. Có ai không, giúp tôi với.
Buổi tiệc vui vẻ bỗng chốc trở nên hỗn loạn, ai lấy đều tập trung lại bờ hồ quan sát. Không hiểu sao tâm trạnh của Vu Dịch lúc này cảm thấy bất an, như người nào đó quan trọng trong cuộc đời của mình đang gặp nguy hiểm. Dường như, ai lấy đều hốt hoảng lo lắng chứ không ai dám xuống hồ nước lạnh mà cứu người.
- Nhanh lên mọi người ơi, nếu không thì e người ấy sẽ không ổn mất. Tôi không biết bơi nên không xuống được.