Chương 38: Rời đi
Gương mặt Vu Dịch càng lúc càng khó chịu, những mảnh vỡ của lọ hoa cứ vậy mà vang vãi khắp sàn nhà. Đồ vật mà anh rất quý trọng nay lại đổ vỡ. Thật khiến cho mình không kiểm soát được cảm xúc của bản thân.
- Tôi xin lỗi…xin lỗi anh rất nhiều.
Vốn dĩ đồ vật này, là do mẹ anh khi xưa đã tặng vì thấy rằng chúng rất hợp khi để ở phòng anh. Cho đến khi không may bà ấy ra đi, anh cảm thấy từng món đồ của ba và mẹ tặng cho mình quý giá đến chừng nào. Anh vẫn luôn để chúng cạnh mình, trân trọng từng thứ một.
Hai, ba ngày nữa anh sẽ chuyển đến nhà ông ở cho nên vài món đồ đã được anh dọn trước đến đây, trong đó có lọ hoa này. Vậy mà không may, tình huống không may lại xảy ra. Cô lại bất cẩn để chúng vỡ như thế.
- Cô xin lỗi còn có tác dụng gì hả? Bao giờ lọ hoa này được lành lại, tôi mới tha thứ cho cô.
Lúc này, Lưu Tuệ Yên vội vã thu dọn những mảnh vỡ. Không may, cô đụng chúng một mảnh khiến cho ngón tay của mình bị đứt. Mặc kệ cho cơn đau rát truyền tới, cô vẫn phải làm cho xong.
Vu Dịch khẽ đặt một tay lên trán, cố kìm nén cơn giận đang hùng hổ. Lúc này anh mới để ý thấy rằng, những giọt máu đang tuôn ra từ tay Tuệ Yên. Chúng khẽ rớt xuống với những mảnh vỡ của lọ hoa, một cảnh tượng có phần ám ảnh. Anh lúc này mới cảm thấy xót xa làm sao. Tuy cô ấy làm sai nhưng bị thương như vậy mà vẫn cố dọn cho xong.
- Tôi ra ngoài trước đây, xin cậu chủ nếu có việc gì quan trọng mới gọi cho tôi. Tôi sẽ mua đền một lọ hoa mới, tuy không bằng lọ hoa này nhưng mong cậu sẽ chấp nhận.
Nói rồi cô ra ngoài để lại một mình anh ở trong phòng, có vẻ anh lại một lần nữa quá lời. Giờ đây, tâm tư trở nên hỗn loạn. Dù có mua đền như thế nào đi chăng nữa cũng không lọ hoa mà mẹ tặng, chúng rất quý giá. Nhưng mà nhìn Tuệ Yên vừa nãy, anh không khỏi thương cảm.
___________________________________
Sau khi thu dọn xong món đồ kia, Lưu Tuệ Yên mới bắt đầu để ý ngón tay của mình. Hộp y tế của nhà không biết đã ở đâu, cô mãi mà không tìm thấy. Đúng lúc đó, không biết dì Dương ở đâu tiến lại chỗ cô.
- Cháu à, cháu đang làm gì vậy. Ôi, tay cháu bị đứt rồi kìa. May mà dì có một vài cái băng hay đúng trong túi. Đưa tay đây, dì dán cho.
Đây đúng là đồ mà cô cần lúc này, Lưu Tuệ Yên cảm ơn, ngay sau đó thì dì Dương băng bó lại cho cô. Tuệ Yên cũng không hay đoán được đây không phải là sự tình cờ ngẫu nhiên giống như mình nghĩ.
- Cháu cảm ơn dì rất nhiều ạ, vừa nãy cháu không may bị đứt tay thôi dì.
Dì Dương mỉm cười nhưng trong lòng thật khó hiểu, bà biết vẫn có ai đó đứng một góc để theo dõi. Không biết đôi trẻ này ra làm sao, vẫn quan tâm nhau nhưng không thổ lộ tình cảm. Có lẽ duyên phận của hai người thì tự họ quyết định.
Nghĩ lại vừa nãy, sau khi bà đang định vào bếp, Đường Vu Dịch lại tìm đến đưa cho mình vài miếng dán. Bảo rằng bà đừng nói cho cô là anh đưa, cứ để cho Tuệ Yên hiểu rằng bà tình cờ thấy cô bị thương nên giúp là được.
Thấy Tuệ Yên tươi cười trở lại, Vu Dịch đứng đó cũng cảm thấy nhẹ lòng hẳn. Cứ coi như đây là lần quan tâm cuối cùng đi, chỉ là bản thân hơi ám ảnh cảnh đó nên thương hại mà thôi.
- Biết thân biết phận một chút, cô đừng để tôi rung động với cô lần nữa. Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu.
Khoảng cảnh của hai người tuy gần nhưng thật xa làm sao, tình cảm là thứ gì đó thật khó hiểu. Không biết đây là thương hại hay đây là sự quan tâm. Vu Dịch thật sự cũng không biết và không hiểu chính mình. Rõ ràng muốn châm chọc cô nhưng để Tuệ Yên bị tổn thương thì lại không lỡ.
_____________________________
Đến gần chiều, Đường Vu Dịch mới bắt đầu đi làm. Lúc xuống tầng anh lại một lần nữa chạm mặt Tuệ Yên, hai người cũng chỉ lướt qua chứ không nói lời nào.
Không biết có chuyện gì mà cô vào phòng của ông nội anh. Sao lần này, anh cứ cảm thấy có gì đó không lỡ. Bước chân dừng lại, quan sát hình bóng của cô. Đợi đến khi Lưu Tuệ Yên thật sự bước vào, anh mới bắt đầu ra chỗ để xe.
- Cháu nói sao, cháu sẽ nghỉ việc ư? À mà người ta gọi đến rồi nhỉ, chúc cháu thuận lợi trong công việc này nhé.
Đường Sâm hơi bất ngờ sau khi thấy rằng Tuệ Yên nói xin nghỉ. Nhưng như vậy cũng tốt, ông cứ thấy rằng dạo gần đây Vu Dịch thỉnh thoảng lại tìm Tuệ Yên nói chuyện. Lỡ đâu hai người lại có tình cảm, lúc đó người chịu thiệt thòi chính là Trình Nhu Mễ.
- Vâng ạ, cảm ơn ông những ngày tháng qua đã cho cháu làm việc tại đây.
Ông gật đầu hài lòng, sau đó cũng thanh toán toàn bộ số tiền rồi đưa cho cô. Lưu Tuệ Yên thật sự rất bất ngờ, số tiền ông đưa khá cao so với dự tính ban đầu của cô. Có khi ba tháng làm việc tại nhà hàng của không được bằng như thế này.
- Ông ơi, ông trả cho cháu nhiều quá. Như vậy cháu không dám nhận đâu ạ.
- Có gì đâu, cứ coi như đây là lời cảm ơn của ông đi, về chuyện hôm đó. Hãy nhớ, nếu có điều gì trắc trở trong công việc thì liên lạc với ông nhé. Nếu cháu không nhận số tiền này là ông buồn đấy, giống như không nhận lời của ông già này vậy.
Ý cô không phải là như vậy, nhưng ông có vẻ rất dứt khoát với quyết định dù cho cô có nói như thế nào. Tuệ Yên thật sự cảm thấy thật ái ngại.
- À còn chuyện này, lúc nào Vu Dịch cưới con bé Nhu Mễ thì cháu hãy đến nhé. Ông sẽ mời, coi như cháu là khách quý của ông đó.
Những lời này phút chốc làm Tuệ Yên có phần giật mình, nhưng sau đó cũng mỉm cười. Đến dự đám cưới của anh, chắc chắn là một niềm vinh hạnh. Đó coi như là bằng chứng giữa hai người đã chính thức cắt đứt với nhau.
- Vâng, đến dự đám cưới của cậu chủ là niềm vinh dự đối với cháu thưa ông.
- Tôi xin lỗi…xin lỗi anh rất nhiều.
Vốn dĩ đồ vật này, là do mẹ anh khi xưa đã tặng vì thấy rằng chúng rất hợp khi để ở phòng anh. Cho đến khi không may bà ấy ra đi, anh cảm thấy từng món đồ của ba và mẹ tặng cho mình quý giá đến chừng nào. Anh vẫn luôn để chúng cạnh mình, trân trọng từng thứ một.
Hai, ba ngày nữa anh sẽ chuyển đến nhà ông ở cho nên vài món đồ đã được anh dọn trước đến đây, trong đó có lọ hoa này. Vậy mà không may, tình huống không may lại xảy ra. Cô lại bất cẩn để chúng vỡ như thế.
- Cô xin lỗi còn có tác dụng gì hả? Bao giờ lọ hoa này được lành lại, tôi mới tha thứ cho cô.
Lúc này, Lưu Tuệ Yên vội vã thu dọn những mảnh vỡ. Không may, cô đụng chúng một mảnh khiến cho ngón tay của mình bị đứt. Mặc kệ cho cơn đau rát truyền tới, cô vẫn phải làm cho xong.
Vu Dịch khẽ đặt một tay lên trán, cố kìm nén cơn giận đang hùng hổ. Lúc này anh mới để ý thấy rằng, những giọt máu đang tuôn ra từ tay Tuệ Yên. Chúng khẽ rớt xuống với những mảnh vỡ của lọ hoa, một cảnh tượng có phần ám ảnh. Anh lúc này mới cảm thấy xót xa làm sao. Tuy cô ấy làm sai nhưng bị thương như vậy mà vẫn cố dọn cho xong.
- Tôi ra ngoài trước đây, xin cậu chủ nếu có việc gì quan trọng mới gọi cho tôi. Tôi sẽ mua đền một lọ hoa mới, tuy không bằng lọ hoa này nhưng mong cậu sẽ chấp nhận.
Nói rồi cô ra ngoài để lại một mình anh ở trong phòng, có vẻ anh lại một lần nữa quá lời. Giờ đây, tâm tư trở nên hỗn loạn. Dù có mua đền như thế nào đi chăng nữa cũng không lọ hoa mà mẹ tặng, chúng rất quý giá. Nhưng mà nhìn Tuệ Yên vừa nãy, anh không khỏi thương cảm.
___________________________________
Sau khi thu dọn xong món đồ kia, Lưu Tuệ Yên mới bắt đầu để ý ngón tay của mình. Hộp y tế của nhà không biết đã ở đâu, cô mãi mà không tìm thấy. Đúng lúc đó, không biết dì Dương ở đâu tiến lại chỗ cô.
- Cháu à, cháu đang làm gì vậy. Ôi, tay cháu bị đứt rồi kìa. May mà dì có một vài cái băng hay đúng trong túi. Đưa tay đây, dì dán cho.
Đây đúng là đồ mà cô cần lúc này, Lưu Tuệ Yên cảm ơn, ngay sau đó thì dì Dương băng bó lại cho cô. Tuệ Yên cũng không hay đoán được đây không phải là sự tình cờ ngẫu nhiên giống như mình nghĩ.
- Cháu cảm ơn dì rất nhiều ạ, vừa nãy cháu không may bị đứt tay thôi dì.
Dì Dương mỉm cười nhưng trong lòng thật khó hiểu, bà biết vẫn có ai đó đứng một góc để theo dõi. Không biết đôi trẻ này ra làm sao, vẫn quan tâm nhau nhưng không thổ lộ tình cảm. Có lẽ duyên phận của hai người thì tự họ quyết định.
Nghĩ lại vừa nãy, sau khi bà đang định vào bếp, Đường Vu Dịch lại tìm đến đưa cho mình vài miếng dán. Bảo rằng bà đừng nói cho cô là anh đưa, cứ để cho Tuệ Yên hiểu rằng bà tình cờ thấy cô bị thương nên giúp là được.
Thấy Tuệ Yên tươi cười trở lại, Vu Dịch đứng đó cũng cảm thấy nhẹ lòng hẳn. Cứ coi như đây là lần quan tâm cuối cùng đi, chỉ là bản thân hơi ám ảnh cảnh đó nên thương hại mà thôi.
- Biết thân biết phận một chút, cô đừng để tôi rung động với cô lần nữa. Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu.
Khoảng cảnh của hai người tuy gần nhưng thật xa làm sao, tình cảm là thứ gì đó thật khó hiểu. Không biết đây là thương hại hay đây là sự quan tâm. Vu Dịch thật sự cũng không biết và không hiểu chính mình. Rõ ràng muốn châm chọc cô nhưng để Tuệ Yên bị tổn thương thì lại không lỡ.
_____________________________
Đến gần chiều, Đường Vu Dịch mới bắt đầu đi làm. Lúc xuống tầng anh lại một lần nữa chạm mặt Tuệ Yên, hai người cũng chỉ lướt qua chứ không nói lời nào.
Không biết có chuyện gì mà cô vào phòng của ông nội anh. Sao lần này, anh cứ cảm thấy có gì đó không lỡ. Bước chân dừng lại, quan sát hình bóng của cô. Đợi đến khi Lưu Tuệ Yên thật sự bước vào, anh mới bắt đầu ra chỗ để xe.
- Cháu nói sao, cháu sẽ nghỉ việc ư? À mà người ta gọi đến rồi nhỉ, chúc cháu thuận lợi trong công việc này nhé.
Đường Sâm hơi bất ngờ sau khi thấy rằng Tuệ Yên nói xin nghỉ. Nhưng như vậy cũng tốt, ông cứ thấy rằng dạo gần đây Vu Dịch thỉnh thoảng lại tìm Tuệ Yên nói chuyện. Lỡ đâu hai người lại có tình cảm, lúc đó người chịu thiệt thòi chính là Trình Nhu Mễ.
- Vâng ạ, cảm ơn ông những ngày tháng qua đã cho cháu làm việc tại đây.
Ông gật đầu hài lòng, sau đó cũng thanh toán toàn bộ số tiền rồi đưa cho cô. Lưu Tuệ Yên thật sự rất bất ngờ, số tiền ông đưa khá cao so với dự tính ban đầu của cô. Có khi ba tháng làm việc tại nhà hàng của không được bằng như thế này.
- Ông ơi, ông trả cho cháu nhiều quá. Như vậy cháu không dám nhận đâu ạ.
- Có gì đâu, cứ coi như đây là lời cảm ơn của ông đi, về chuyện hôm đó. Hãy nhớ, nếu có điều gì trắc trở trong công việc thì liên lạc với ông nhé. Nếu cháu không nhận số tiền này là ông buồn đấy, giống như không nhận lời của ông già này vậy.
Ý cô không phải là như vậy, nhưng ông có vẻ rất dứt khoát với quyết định dù cho cô có nói như thế nào. Tuệ Yên thật sự cảm thấy thật ái ngại.
- À còn chuyện này, lúc nào Vu Dịch cưới con bé Nhu Mễ thì cháu hãy đến nhé. Ông sẽ mời, coi như cháu là khách quý của ông đó.
Những lời này phút chốc làm Tuệ Yên có phần giật mình, nhưng sau đó cũng mỉm cười. Đến dự đám cưới của anh, chắc chắn là một niềm vinh hạnh. Đó coi như là bằng chứng giữa hai người đã chính thức cắt đứt với nhau.
- Vâng, đến dự đám cưới của cậu chủ là niềm vinh dự đối với cháu thưa ông.