Chương 40: Nhận ra đã quá muộn
Những dòng chữ này, phút chốc làm Đường Vu Dịch không thể tin vào mắt mình. Vậy là bấy nhiêu ngày tháng nay, anh vẫn chấp niệm rằng cô đã đổi lòng nhưng có ai ngờ cô vẫn còn tình cảm với mình. Chia tay là vì lý do xưa kia mẹ anh đã tìm gặp cô ấy, muốn cả hai người chấm dứt quan hệ. Vì muốn anh có một tương lai tốt đẹp hơn hay sao, thật là nực cười. Không liên hôn với Trình thị thì tập đoàn anh quản lý vẫn pháp triển cơ mà.
Khi đọc hết cuốn sổ này, anh khẽ gấp nó lại. Không hiểu sao đôi mắt của mình đã đỏ hoe từ lúc nào không hay, tâm tư càng lúc càng trở nên hỗn loạn. Chỉ vì một câu nói, mà người con gái anh yêu muốn rời xa anh. Muốn bản thân coi cô như người phụ nữ nay thích mai lại chán.
Sao cô không nói, nếu lúc đó Tuệ Yên nói ra thì Vu Dịch chắc chắn tìm cách để gia đình chấp nhận. Anh bây giờ mới thừa nhận rằng, mình vẫn yêu cô, yêu cô rất nhiều. Tuy rằng chia tay anh không can tâm nhưng mỗi khi được gặp lại cô, những rung cảm càng lúc càng nhiều.
- Tuệ Yên, sao em ngốc vậy. Em định để tôi hiểu lầm đến bao giờ. Rốc cuộc em đã đi đâu, tôi sai rồi em quay lại với tôi được không?
Nếu hôm nay không thấy cuốn sổ này, anh chắc mãi không hiểu được lý do mà Tuệ Yên năm đó đã chia tay với mình, hóa ra người đàn ông đi cùng cô chính là Thường Quân. Anh ta giúp Tuệ Yên để cho anh hiểu lầm bọn họ đang là một đôi.
Đường Vu Dịch cảm thấy thật nhói lòng, hối hận vì đã cố ý nói những lời làm tổn thương đến cô. Liệu rằng cô ấy đang chấp nhận buông bỏ anh hay không. Không được, anh không muốn chuyện đó xảy ra.
Nhanh chóng lấy điện thoại của mình, Vu Dịch tìm đến số của cô. Những cuộc gọi đi rất nhiều mà không thấy hồi âm trả lời, dường như Tuệ Yên đã chặn số của mình từ bao giờ. Sao cô lại làm như thế, Vu Dịch tức tối không can tâm trong lòng. Nhắn tin cũng không được mà gọi điện cũng không xong.
- Em cũng được lắm, đợi đến mai tôi sẽ đi tìm em.
Anh vẫn gieo hy vọng rằng sẽ được gặp lại cô sớm thôi. Chắc chắn là như vậy, giờ đây anh chỉ muốn hòa giải. Nếu có thể Vu Dịch rất muốn hai người quay lại, nhưng trước tiên nên tôn trọng quyết định của cô. Tuệ Yên đã bị những lời nói của mình làm cho tổn thương, cho nên có khi cô sẽ không thể chấp nhận anh được nữa.
Vừa nãy, anh còn để ý thấy rằng trong phòng đã thay một lọ hoa mới. Đúng như lời mà Tuệ Yên đã hứa, đây coi như là lời xin lỗi chân thành từ cô. Đúng thật là, tại sao lúc đó anh còn bảo khi lọ hoa lành lặn lại thì mình mới tha thứ cơ chứ.
______________________________.
*Tút, tút…
Trong một căn phòng của khách sạn, ánh điện lúc này đã tắt hẳn. Ánh trăng chiếu rọi làm cho cả một căn phòng trở nên mờ ảo. Trình Nhu Mễ mặc bộ váy hai dây màu đỏ khá ngắn để lộ đôi chân dài trắng nõn nà, tóc buông xõa tự nhiên. Trông lúc này Nhu Mễ thật ngợi cảm.
Trên tay ả cầm ly rượu vang khẽ lắc lư trên tay, lúc này tắt điện thoại mà không khỏi bực dọc. Dạo gần đây không hiểu sao Vu Dịch không nghe máy, còn nếu nghe thì hai người cũng chỉ trò chuyện ít. Rõ ràng anh bảo đã yêu mình vậy mà hành động này là như thế nào, thật đáng nghi ngờ mà.
- Vu Dịch, sao anh không nghe máy. Anh không nhớ tôi ư, thôi kệ đi đằng nào anh ta cũng là chồng tương lai của mình. Chắc chắn sau này thái độ sẽ khác.
*Cạch.
Có tiếng mở cửa, dường như có ai đó bước vào. Nét mặt Nhu Mễ lúc này không lấy làm hốt hoảng mà ngược lại rất vui vẻ. Tiếng bước chân càng lúc càng gần cho đến khi dừng hẳn, hai cánh tay của ai đó từ đằng sau bỗng ôm chầm lấy cô ta. Khẽ hít hà hương thơm của mái tóc.
- Nhu Mễ à, em đợi anh có lâu không? Anh có vẻ đến muộn rồi.
Những lời đường mật này làm Nhu Mễ mỉm cười vui sướng, cô ta quay đằng sau nũng nịu ôm chầm lấy người đó. Người đàn ông khi thấy thân thể quyến rũ này của cô ta thì không khỏi thèm thuồng, chỉ muốn nhanh chóng làm chuyện chính ngay bây giờ.
- Em nhớ anh mà, đến muộn quá rồi đấy.
Người đàn ông đó khi nghe xong thì không trả lời, bắt đầu hành sự khẽ hôn nhẹ trên cổ người phụ nữ. Bàn tay hư hỏng của người đó bắt đầu sờ soạn nơi căn đầy của quả đào. Dây áo cũng từ từ tụt xuống khỏi vai.
- Em thấy không, chỉ có anh mới khiến cho em cảm thấy sung sướng, hắn ta có phúc mà không biết hưởng. Đúng thật là không có mắt.
Xong bước bước dạo đầu chán chê. Người đàn ông lúc này bỗng bế Nhu Mễ lên, cô ta cũng thuận theo mà cuốn chặt hai chân vào eo người đó.
Một lúc sau, quần áo vương vãi khắp sàn nhà. Tiếng rên rỉ cũng dần dần vang lên, căn phòng chìm vào cơn ái muội. Nhu Mễ bỏ mặc tiếng gọi của lương tâm rằng mình sắp có chồng mà lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế này. Cô ta nghĩ rằng anh là người sai, nếu quan tâm mình một chút nữa chắn chắn bản thân sẽ không đi tìm người khác để thỏa mãn.
Khi đọc hết cuốn sổ này, anh khẽ gấp nó lại. Không hiểu sao đôi mắt của mình đã đỏ hoe từ lúc nào không hay, tâm tư càng lúc càng trở nên hỗn loạn. Chỉ vì một câu nói, mà người con gái anh yêu muốn rời xa anh. Muốn bản thân coi cô như người phụ nữ nay thích mai lại chán.
Sao cô không nói, nếu lúc đó Tuệ Yên nói ra thì Vu Dịch chắc chắn tìm cách để gia đình chấp nhận. Anh bây giờ mới thừa nhận rằng, mình vẫn yêu cô, yêu cô rất nhiều. Tuy rằng chia tay anh không can tâm nhưng mỗi khi được gặp lại cô, những rung cảm càng lúc càng nhiều.
- Tuệ Yên, sao em ngốc vậy. Em định để tôi hiểu lầm đến bao giờ. Rốc cuộc em đã đi đâu, tôi sai rồi em quay lại với tôi được không?
Nếu hôm nay không thấy cuốn sổ này, anh chắc mãi không hiểu được lý do mà Tuệ Yên năm đó đã chia tay với mình, hóa ra người đàn ông đi cùng cô chính là Thường Quân. Anh ta giúp Tuệ Yên để cho anh hiểu lầm bọn họ đang là một đôi.
Đường Vu Dịch cảm thấy thật nhói lòng, hối hận vì đã cố ý nói những lời làm tổn thương đến cô. Liệu rằng cô ấy đang chấp nhận buông bỏ anh hay không. Không được, anh không muốn chuyện đó xảy ra.
Nhanh chóng lấy điện thoại của mình, Vu Dịch tìm đến số của cô. Những cuộc gọi đi rất nhiều mà không thấy hồi âm trả lời, dường như Tuệ Yên đã chặn số của mình từ bao giờ. Sao cô lại làm như thế, Vu Dịch tức tối không can tâm trong lòng. Nhắn tin cũng không được mà gọi điện cũng không xong.
- Em cũng được lắm, đợi đến mai tôi sẽ đi tìm em.
Anh vẫn gieo hy vọng rằng sẽ được gặp lại cô sớm thôi. Chắc chắn là như vậy, giờ đây anh chỉ muốn hòa giải. Nếu có thể Vu Dịch rất muốn hai người quay lại, nhưng trước tiên nên tôn trọng quyết định của cô. Tuệ Yên đã bị những lời nói của mình làm cho tổn thương, cho nên có khi cô sẽ không thể chấp nhận anh được nữa.
Vừa nãy, anh còn để ý thấy rằng trong phòng đã thay một lọ hoa mới. Đúng như lời mà Tuệ Yên đã hứa, đây coi như là lời xin lỗi chân thành từ cô. Đúng thật là, tại sao lúc đó anh còn bảo khi lọ hoa lành lặn lại thì mình mới tha thứ cơ chứ.
______________________________.
*Tút, tút…
Trong một căn phòng của khách sạn, ánh điện lúc này đã tắt hẳn. Ánh trăng chiếu rọi làm cho cả một căn phòng trở nên mờ ảo. Trình Nhu Mễ mặc bộ váy hai dây màu đỏ khá ngắn để lộ đôi chân dài trắng nõn nà, tóc buông xõa tự nhiên. Trông lúc này Nhu Mễ thật ngợi cảm.
Trên tay ả cầm ly rượu vang khẽ lắc lư trên tay, lúc này tắt điện thoại mà không khỏi bực dọc. Dạo gần đây không hiểu sao Vu Dịch không nghe máy, còn nếu nghe thì hai người cũng chỉ trò chuyện ít. Rõ ràng anh bảo đã yêu mình vậy mà hành động này là như thế nào, thật đáng nghi ngờ mà.
- Vu Dịch, sao anh không nghe máy. Anh không nhớ tôi ư, thôi kệ đi đằng nào anh ta cũng là chồng tương lai của mình. Chắc chắn sau này thái độ sẽ khác.
*Cạch.
Có tiếng mở cửa, dường như có ai đó bước vào. Nét mặt Nhu Mễ lúc này không lấy làm hốt hoảng mà ngược lại rất vui vẻ. Tiếng bước chân càng lúc càng gần cho đến khi dừng hẳn, hai cánh tay của ai đó từ đằng sau bỗng ôm chầm lấy cô ta. Khẽ hít hà hương thơm của mái tóc.
- Nhu Mễ à, em đợi anh có lâu không? Anh có vẻ đến muộn rồi.
Những lời đường mật này làm Nhu Mễ mỉm cười vui sướng, cô ta quay đằng sau nũng nịu ôm chầm lấy người đó. Người đàn ông khi thấy thân thể quyến rũ này của cô ta thì không khỏi thèm thuồng, chỉ muốn nhanh chóng làm chuyện chính ngay bây giờ.
- Em nhớ anh mà, đến muộn quá rồi đấy.
Người đàn ông đó khi nghe xong thì không trả lời, bắt đầu hành sự khẽ hôn nhẹ trên cổ người phụ nữ. Bàn tay hư hỏng của người đó bắt đầu sờ soạn nơi căn đầy của quả đào. Dây áo cũng từ từ tụt xuống khỏi vai.
- Em thấy không, chỉ có anh mới khiến cho em cảm thấy sung sướng, hắn ta có phúc mà không biết hưởng. Đúng thật là không có mắt.
Xong bước bước dạo đầu chán chê. Người đàn ông lúc này bỗng bế Nhu Mễ lên, cô ta cũng thuận theo mà cuốn chặt hai chân vào eo người đó.
Một lúc sau, quần áo vương vãi khắp sàn nhà. Tiếng rên rỉ cũng dần dần vang lên, căn phòng chìm vào cơn ái muội. Nhu Mễ bỏ mặc tiếng gọi của lương tâm rằng mình sắp có chồng mà lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế này. Cô ta nghĩ rằng anh là người sai, nếu quan tâm mình một chút nữa chắn chắn bản thân sẽ không đi tìm người khác để thỏa mãn.