Chương 53: Người trong lòng
Tình thế hiện tại quả thật có chút không ổn, Trình Nhu Mễ liên tục làm loạn, cô ta không ngừng ngào thét rồi động chạm đến người trợ lý. Vu Dịch lúc này mới ra hiệu cho vài người của mình đang len lỏi đâu đây để can ngăn cô ta lại.
Các vị khách mời lắc đầu ngao ngán, đúng là hôm nay đi dự hôn lễ mà nhận được bất ngờ quá lớn. Đường Sâm vì tức giận quá độ nên đã chuẩn bị bỏ về trước. Ông bà Trình không biết nên làm sao để bớt xấu hổ lại, khuyên nhủ con gái ra sao cũng không được.
Lúc này bỗng từ đâu, cảnh sát bỗng chốc ùa vào đám cưới khiến mọi người không khỏi nháo nhào. Ai cũng đứng ngọn vào một phía, có phần hơi chen lấn xô đẩy lên khiến Tuệ Yên cũng bị ép vào một bên. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, hóa ra vẫn còn chuyện để hóng chờ. Mặt mày ông bà Trình lẫn Nhu Mễ bỗng tái mét khi họ lại đứng trước mặt mình.
- Xin chào, chúng tôi là cảnh sát. Theo thông tin cấp báo mà chúng tôi được biết thì Trình gia lén lút buôn bán chất cấm. Xin mời hai ông bà theo chúng tôi về trụ sở để làm việc.
Trình Nhu Mễ hốt hoảng, hết chuyện của mình còn chưa xong mà bây giờ lại liên lụy đến gia đình. Quả thật cô ta cũng biết ba mẹ làm vậy nhưng không ngờ nó lại xảy ra ngay trong lúc đám cưới của mình. Như thế này, cuộc đời của bản thân đang bị hủy hoại trong đúng một ngày sao. Chắc chắn có ai đó đứng đằng sau tất cả.
- Ba, mẹ…cảnh sát à, có phải các người nhầm lẫn gì rồi không?
Trình phu nhân không ngừng dẫy dụa cầu khẩn, nhưng mọi chuyện có vẻ vô ích. Cả hai vợ chồng đều bị đưa đi trước sự chứng kiến củ toàn bộ vị khách quý đang hiện diện tại nơi đây.
- Không, chúng tôi vô tội, các người đang vu oan đấy…
- Này, mau thả tôi ra? Mấy người có biết đang làm gì không hả?
Để lại một mình cô ta bơ vơ, bây giờ ba mẹ đã bị đưa đi. Cô ta như người mất hồn, lạc lõng giữa chốn đông người. Toàn bộ thân thể không tự chủ được mà ngồi xuống. Trên người vẫn mặc bộ váy trắng tinh khiến bồng bềnh nhưng giờ đây chúng thật sự không có ý nghĩa.
Một tay Trình Nhu Mễ giật mạnh khăn choàng đầu mà vứt xuống. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài, nỗi tuyệt vọng với niềm căm phẫn cứ thế dâng trào.
- Các người thất hả hê rồi chứ hả? Thấy tôi bị như vậy có thấy vui không, tất cả các người là lũ gian xảo. Vu Dịch, sao mặt của anh vẫn bình thản mà không hề lo lắng như vậy. Có phải anh cũng chính là người đứng sau mọi chuyện hãm hại tôi không?
Cô ta ngoái đầu lại nhìn anh, thấy anh không đáp lời khiến cơn giận của bản thân càng lúc càng hùng hổ. Lúc này, một lời thề trong lòng cô ta sẽ ghi nhớ mãi không bao giở quên. Sẽ có một ngày, mình sẽ khiến cho tất cả phải sống không bằng chết. Mỗi thù hôm nay họ nhất định phải trả giá gấp đôi.
Vừa nghĩ xong, Trình Nhu Mễ đứng dậy đi ra ngoài mặc lời can ngăn của mọi người. Trước khi ra khỏi thì cô ta bắt gặp hình bóng của bạn thân của ở đây từ bao giờ.
- Thì ra cô đã được thả, cứ đợi đấy đi Lam Di. Tôi sẽ dùng chính đôi bàn tay này để giết chết cô.
Một lời nói rùng mình bỗng thoáng qua ngang tai, Lam Di chỉ phì cười. Giờ đây tiền tài của cô ta đã mất, dang dự thì không còn. Đây là những hậu quả mà bản thân phải gánh chịu. Biết là sai nhưng vẫn cố làm thì tự nhận lấy hậu quả về sau.
Đám cưới cứ vậy mà kết thúc, quan khách lẫn phóng viên cũng đã dần trở về. Một ngày cưới không lấy vui vẻ mà nguyên những bất ngờ này đến bất ngờ khác ập tới. Lưu Tuệ Yên lẫn Hạ Thường Quân cũng không ngoại lệ, đến khi cả hai sắp sửa ra đến cửa thì có giọng nói từ đằng sau vang vọng.
- Chờ chút Tuệ Yên, em đừng đi vội.
Không biết Vu Dịch đã theo mình từ bao giờ, cô cũng giật mình quay lại. Có vẻ cô cũng đoán được, chính anh đã làm ra tất cả chuyện này. Nhưng mà vì cái gì chứ, sao anh lại nhẫn tâm sỉ nhục vợ sắp cưới của mình trước mặt mọi người như vậy. Dẫu biết rằng mọi chuyện Nhu Mễ làm là sai trái nhưng có cần hạ bệ ngay tại ngày cưới hay không.
- Hình như tôi với anh không có chuyện gì để nói. Tôi cũng bất ngờ mà anh tạo ra ngày hôm nay, Đường tổng quả thật chuyện gì cũng dám làm ngay cả khi sỉ nhục vợ mình ngay tại hôn lễ.
- Thôi anh ra ngoài xe trước nhé. Vu Dịch à, anh muốn nói gì thì nói nhanh lên. Đừng làm mất thời gian của con bé.
Thật không ngờ, Hạ Thường Quân cũng cho mình không gian riêng tư. Thật bất ngờ làm sao, nó khiến Vu Dịch cũng khó hiểu nhưng tâm trạng của vui mừng mà gật đầu.
- Ơ nhưng mà…
Đợi đến khi cả hội trường chỉ còn có hai người, lúc này Tuệ Yên mới khó hiểu nhìn anh. Dù cô không muốn ở lại nhưng anh cố gắng níu giữ thời khắc này.
- Cô ta phản bội tôi như thế mà em vẫn có thể thấy thương cảm ư? Tuệ Yên à, cho dù Vu Dịch tôi có cưới cô ta đi chăng nữa thì trong lòng tôi biết rõ rằng chỉ có chứa hình bóng người con gái mà tôi yêu. Em biết người này là ai rồi chứ, chính là con bé ngốc đứng ngay trước mặt tôi đây. Năm xưa sao em lại nghe lời mẹ tôi hả?
Anh nói có phần lớn tiếng, gì chứ đây là giống đang nói lời quay lại hay sao. Nhưng mà cho dù có như vậy nhưng Tuệ Yên vẫn cảm thấy mình không được, cứ như có thứ gì đó cấn cấn mà hai người không thể quay lại như lúc đầu.
- Anh nói gì vậy…
Các vị khách mời lắc đầu ngao ngán, đúng là hôm nay đi dự hôn lễ mà nhận được bất ngờ quá lớn. Đường Sâm vì tức giận quá độ nên đã chuẩn bị bỏ về trước. Ông bà Trình không biết nên làm sao để bớt xấu hổ lại, khuyên nhủ con gái ra sao cũng không được.
Lúc này bỗng từ đâu, cảnh sát bỗng chốc ùa vào đám cưới khiến mọi người không khỏi nháo nhào. Ai cũng đứng ngọn vào một phía, có phần hơi chen lấn xô đẩy lên khiến Tuệ Yên cũng bị ép vào một bên. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, hóa ra vẫn còn chuyện để hóng chờ. Mặt mày ông bà Trình lẫn Nhu Mễ bỗng tái mét khi họ lại đứng trước mặt mình.
- Xin chào, chúng tôi là cảnh sát. Theo thông tin cấp báo mà chúng tôi được biết thì Trình gia lén lút buôn bán chất cấm. Xin mời hai ông bà theo chúng tôi về trụ sở để làm việc.
Trình Nhu Mễ hốt hoảng, hết chuyện của mình còn chưa xong mà bây giờ lại liên lụy đến gia đình. Quả thật cô ta cũng biết ba mẹ làm vậy nhưng không ngờ nó lại xảy ra ngay trong lúc đám cưới của mình. Như thế này, cuộc đời của bản thân đang bị hủy hoại trong đúng một ngày sao. Chắc chắn có ai đó đứng đằng sau tất cả.
- Ba, mẹ…cảnh sát à, có phải các người nhầm lẫn gì rồi không?
Trình phu nhân không ngừng dẫy dụa cầu khẩn, nhưng mọi chuyện có vẻ vô ích. Cả hai vợ chồng đều bị đưa đi trước sự chứng kiến củ toàn bộ vị khách quý đang hiện diện tại nơi đây.
- Không, chúng tôi vô tội, các người đang vu oan đấy…
- Này, mau thả tôi ra? Mấy người có biết đang làm gì không hả?
Để lại một mình cô ta bơ vơ, bây giờ ba mẹ đã bị đưa đi. Cô ta như người mất hồn, lạc lõng giữa chốn đông người. Toàn bộ thân thể không tự chủ được mà ngồi xuống. Trên người vẫn mặc bộ váy trắng tinh khiến bồng bềnh nhưng giờ đây chúng thật sự không có ý nghĩa.
Một tay Trình Nhu Mễ giật mạnh khăn choàng đầu mà vứt xuống. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài, nỗi tuyệt vọng với niềm căm phẫn cứ thế dâng trào.
- Các người thất hả hê rồi chứ hả? Thấy tôi bị như vậy có thấy vui không, tất cả các người là lũ gian xảo. Vu Dịch, sao mặt của anh vẫn bình thản mà không hề lo lắng như vậy. Có phải anh cũng chính là người đứng sau mọi chuyện hãm hại tôi không?
Cô ta ngoái đầu lại nhìn anh, thấy anh không đáp lời khiến cơn giận của bản thân càng lúc càng hùng hổ. Lúc này, một lời thề trong lòng cô ta sẽ ghi nhớ mãi không bao giở quên. Sẽ có một ngày, mình sẽ khiến cho tất cả phải sống không bằng chết. Mỗi thù hôm nay họ nhất định phải trả giá gấp đôi.
Vừa nghĩ xong, Trình Nhu Mễ đứng dậy đi ra ngoài mặc lời can ngăn của mọi người. Trước khi ra khỏi thì cô ta bắt gặp hình bóng của bạn thân của ở đây từ bao giờ.
- Thì ra cô đã được thả, cứ đợi đấy đi Lam Di. Tôi sẽ dùng chính đôi bàn tay này để giết chết cô.
Một lời nói rùng mình bỗng thoáng qua ngang tai, Lam Di chỉ phì cười. Giờ đây tiền tài của cô ta đã mất, dang dự thì không còn. Đây là những hậu quả mà bản thân phải gánh chịu. Biết là sai nhưng vẫn cố làm thì tự nhận lấy hậu quả về sau.
Đám cưới cứ vậy mà kết thúc, quan khách lẫn phóng viên cũng đã dần trở về. Một ngày cưới không lấy vui vẻ mà nguyên những bất ngờ này đến bất ngờ khác ập tới. Lưu Tuệ Yên lẫn Hạ Thường Quân cũng không ngoại lệ, đến khi cả hai sắp sửa ra đến cửa thì có giọng nói từ đằng sau vang vọng.
- Chờ chút Tuệ Yên, em đừng đi vội.
Không biết Vu Dịch đã theo mình từ bao giờ, cô cũng giật mình quay lại. Có vẻ cô cũng đoán được, chính anh đã làm ra tất cả chuyện này. Nhưng mà vì cái gì chứ, sao anh lại nhẫn tâm sỉ nhục vợ sắp cưới của mình trước mặt mọi người như vậy. Dẫu biết rằng mọi chuyện Nhu Mễ làm là sai trái nhưng có cần hạ bệ ngay tại ngày cưới hay không.
- Hình như tôi với anh không có chuyện gì để nói. Tôi cũng bất ngờ mà anh tạo ra ngày hôm nay, Đường tổng quả thật chuyện gì cũng dám làm ngay cả khi sỉ nhục vợ mình ngay tại hôn lễ.
- Thôi anh ra ngoài xe trước nhé. Vu Dịch à, anh muốn nói gì thì nói nhanh lên. Đừng làm mất thời gian của con bé.
Thật không ngờ, Hạ Thường Quân cũng cho mình không gian riêng tư. Thật bất ngờ làm sao, nó khiến Vu Dịch cũng khó hiểu nhưng tâm trạng của vui mừng mà gật đầu.
- Ơ nhưng mà…
Đợi đến khi cả hội trường chỉ còn có hai người, lúc này Tuệ Yên mới khó hiểu nhìn anh. Dù cô không muốn ở lại nhưng anh cố gắng níu giữ thời khắc này.
- Cô ta phản bội tôi như thế mà em vẫn có thể thấy thương cảm ư? Tuệ Yên à, cho dù Vu Dịch tôi có cưới cô ta đi chăng nữa thì trong lòng tôi biết rõ rằng chỉ có chứa hình bóng người con gái mà tôi yêu. Em biết người này là ai rồi chứ, chính là con bé ngốc đứng ngay trước mặt tôi đây. Năm xưa sao em lại nghe lời mẹ tôi hả?
Anh nói có phần lớn tiếng, gì chứ đây là giống đang nói lời quay lại hay sao. Nhưng mà cho dù có như vậy nhưng Tuệ Yên vẫn cảm thấy mình không được, cứ như có thứ gì đó cấn cấn mà hai người không thể quay lại như lúc đầu.
- Anh nói gì vậy…