Chương 7: Trùng hợp
Hình bóng cô ta đã dần khuất, lúc này Đường Vu Dịch mới gạt lấy tàn thuốc rồi lên phòng. Chuyện của Trình Nhu Mễ, ả lúc nào cũng ảo tưởng về vị trí của mình làm anh cảm thấy thật nực cười. Cũng không phải chuyện này không có nguyên do, mà là vì anh không muốn nhắc tới nữa.
Trước kia, khi ba mẹ anh còn sống đã có mối quan hệ làm ăn thân thiết đối với Trình gia. Khi biết tin con gái Trình Nhu Mễ của mình có tình ý với Vu Dịch trong một lần đi dự buổi tiệc đối tác. Ông bà Trình vui vẻ hối thúc cô ta và ngỏ ý với ba mẹ anh rằng họ muốn cho đôi trẻ tìm hiểu rồi đính hôn.
Vì lợi ích của cả hai nhà, đương nhiên ba mẹ anh đồng ý và tạo cơ hội cho anh tiếp xúc với Nhu Mễ nhiều hơn. Tuy nhiên họ không hề biết rằng lúc đó anh và Lưu Tuệ Yên vẫn đang yêu nhau, tìm cảm của anh đối với cô là rất chân thành nên dĩ nhiên Đường Vu Dịch không đồng ý về chuyện kia.
Nhưng tưởng chừng chỉ cần nhất quyết anh không đồng ý là được. Thế nhưng, ngay thời khắc ấy Tuệ Yên bắt đầu trở lên lạnh nhạt, hay lảng tránh anh. Đường Vu Dịch rất hoang mang, chuyện của Nhu Mễ anh chưa từng tiết lộ ấy vậy mà cô như thế này.
Đến cuối cùng, cả hai lại chấp nhận chia tay vì do Vu Dịch biết Tuệ Yên hình như đang có người khác.
Từ khi tin đồn kia đến tai Trình Nhu Mễ, cô ta bắt đầu đeo bám Vu Dịch nhưng anh không đoái hoài.
Đến khi cả hai nhà nhất quyết muốn làm lễ đính hôn thì sự việc không may sảy đến của Đường gia làm trì hoãn việc này, anh đã nói rõ với Nhu Mễ không còn liên quan ấy vậy mà lời Vu Dịch ả chẳng để tâm là bao.
- Cậu chủ, chiều nay lão gia có gọi về báo rằng sắp tới ông ấy sẽ về nước ạ.
Nhắc lại chuyện này, Đường Vu Dịch mới nghe nói ấy vậy mà Trình Nhu Mễ lại nắm bắt thông tin nhanh hơn cả anh.
- Ừm, tôi biết rồi. Từ giờ đừng để Trình Nhu Mễ tùy tiện đến nhà khi tôi vắng nghe chưa. Hãy nhắc nhở cô ta rằng là một tiểu thư thì hãy giữ tự trọng. Thôi, tôi lên phòng tắm đây.
________________________________
Một trận xôn xao ồn ào ngay ngày đầu tuần khi một tuần thử việc đã qua đi, nơi mà Lưu Tuệ Yên làm việc bị một phen bàn tán không ngớt.
Một đồng nghiệp nữ làm việc chung tại nơi đây với cô đã bị đuổi việc ngay lập tức, chỉ vì cô ta mà danh tiếng nhà hàng cũng bị ảnh hưởng. Thật là không ra làm sao, Tuệ Yên cũng không khỏi bất ngờ.
Chẳng là vừa mới có một vài người xông vào, có một trận đánh ghen đã diễn ra ngay tại đó. Một người phụ nữ đã xối xả mắng một trận cho bỏ tức tiểu tam. Các đồng nghiệp của cô trông thấy chỉ có biết hả dạ, người này không ai khác chính là người nguyên đi mách những lỗi lầm của người khác cho quản lý.
Hóa ra, người này chính là người đã ve vãn chồng của một người phụ nữ. Ông ta là tổng giám đốc của một chi nhánh nhỏ, mập mờ mèo chuột cuối cùng lại bị phát hiện.
- Thật là đáng đời, đây là hậu quả của việc hay mách lẻo chúng ta.
- Đúng đó, thật là vừa lòng tôi mà.
Sự việc sau vài ngày cũng đã tạm thời lắng xuống, còn người phụ nữ ấy bởi vì quá xấu hổ cho nên tìm cách trốn về quê. Nghe nói là vậy, Lưu Tuệ Yên cũng không quan tâm chuyện này cho lắm, điều mà cô đang muốn lảng tránh lúc này là quản lý của nhà hàng. Chỉ mới tiếp xúc một thời gian ngắn mà cô thấy sợ hãi làm sao.
Ông ta ngoài mặt là một quản lý nghiêm nghị nhưng thực chất là đồ biến thái. Khi Tuệ Yên đến gần, lão lại tìm cách chạm vào cơ thể của cô.
Cứ mỗi lần đứng ở góc khuất không ai để ý, Giang Chí lại làm như vậy. Cũng may, cô hay nhạy cảm nên luôn giữ khoảng cách với ông ta.
Lão thật sự cay cú trong lòng nhưng không làm gì được, chỉ một lần nhìn thấy cô dính nước mưa thấm hết vào quần áo. Từng đường nét trên cơ thể quyến rũ không chịu nổi lên mới thành ra như bây giờ.
- Tuệ Yên à, cô rửa chén xong rồi sao?
Lời nói ghé sát tai cô, Tuệ Yên rùng mình xít nữa hét toáng lên. Cô lùi xa một chỗ, rồi khẽ gật đầu.
- Quản lý Giang, à...vâng tôi vừa rửa chén xong. Cũng sắp tan làm rồi nên tôi chuẩn bị về đây ạ, tạm biệt ngài.
Thấy thái độ cô hoảng hốt, hình như dạo này Tuệ Yên rất giữ khoảng cách với mình làm ông ta cảm thấy buồn cười. Bản thân đâu phải là cọp cơ chứ.
- Cô Tuệ Yên này, sao cô có vẻ sợ hãi khi ở gần tôi vậy? Tôi đâu có làm gì cô đâu chứ, đúng thật là.
Cô nghe vậy chỉ biết cười nhạt cho qua chuyện. Sắp tới, vì phải giữ an toàn cho bản thân nên mình nhất định phải tìm công việc mới, tránh xa ông ta càng nhanh càng tốt.
Thoáng từ đằng xa, một người phụ nữ đứng một góc quan sát hết cảnh này. Đợi đến khi trông thấy Lưu Tuệ Yên định trở về, cô ta mới tiến lại.
- Ồ, đây không phải là Lưu Tuệ Yên ư? Thật không ngờ, cô lại vào chỗ tôi làm việc. Chẳng phải đây là tự chui đầu vào lưới sao, cũng cam đảm đấy.
Nghe thấy tiếng nói, Giang Chí cũng theo phản xạ mà quay lại. Ông ta trông thấy người này thì rối rít cúi đầu lễ phép. Còn Tuệ Yên, cô vẫn đứng lặng như chẳng thể tin đây chính là nhà hàng do ba Trình Nhu Mễ quản lý.
Cô chỉ biết thoáng qua, nơi này đã được một người chủ mới thu mua lại. Lưu Tuệ Yên cũng chưa biết người chủ nhân đằng sau là ai, thật trớ trêu đây lại chính là nơi mà vị hôn phu tương lai của Vu Dịch điều hành.
Mà từ trước đến nay, khi biết Tuệ Yên là người yêu cũ của anh thì Nhu Mễ rất ác cảm khi giáp mặt cô, thậm chí còn tìm cách gây khó dễ.
- Chào tiểu thư, người mới đến ạ.
Nhân cơ hội này, cô tìm cách về nhà nhanh chóng, không muốn tranh luận rồi lại to tiếng với Trình Nhu Mễ.
- Cũng trùng hợp thật, thôi tạm biệt hai người ạ. Đến giờ tan làm rồi, tôi xin phép về trước đây.
Trước kia, khi ba mẹ anh còn sống đã có mối quan hệ làm ăn thân thiết đối với Trình gia. Khi biết tin con gái Trình Nhu Mễ của mình có tình ý với Vu Dịch trong một lần đi dự buổi tiệc đối tác. Ông bà Trình vui vẻ hối thúc cô ta và ngỏ ý với ba mẹ anh rằng họ muốn cho đôi trẻ tìm hiểu rồi đính hôn.
Vì lợi ích của cả hai nhà, đương nhiên ba mẹ anh đồng ý và tạo cơ hội cho anh tiếp xúc với Nhu Mễ nhiều hơn. Tuy nhiên họ không hề biết rằng lúc đó anh và Lưu Tuệ Yên vẫn đang yêu nhau, tìm cảm của anh đối với cô là rất chân thành nên dĩ nhiên Đường Vu Dịch không đồng ý về chuyện kia.
Nhưng tưởng chừng chỉ cần nhất quyết anh không đồng ý là được. Thế nhưng, ngay thời khắc ấy Tuệ Yên bắt đầu trở lên lạnh nhạt, hay lảng tránh anh. Đường Vu Dịch rất hoang mang, chuyện của Nhu Mễ anh chưa từng tiết lộ ấy vậy mà cô như thế này.
Đến cuối cùng, cả hai lại chấp nhận chia tay vì do Vu Dịch biết Tuệ Yên hình như đang có người khác.
Từ khi tin đồn kia đến tai Trình Nhu Mễ, cô ta bắt đầu đeo bám Vu Dịch nhưng anh không đoái hoài.
Đến khi cả hai nhà nhất quyết muốn làm lễ đính hôn thì sự việc không may sảy đến của Đường gia làm trì hoãn việc này, anh đã nói rõ với Nhu Mễ không còn liên quan ấy vậy mà lời Vu Dịch ả chẳng để tâm là bao.
- Cậu chủ, chiều nay lão gia có gọi về báo rằng sắp tới ông ấy sẽ về nước ạ.
Nhắc lại chuyện này, Đường Vu Dịch mới nghe nói ấy vậy mà Trình Nhu Mễ lại nắm bắt thông tin nhanh hơn cả anh.
- Ừm, tôi biết rồi. Từ giờ đừng để Trình Nhu Mễ tùy tiện đến nhà khi tôi vắng nghe chưa. Hãy nhắc nhở cô ta rằng là một tiểu thư thì hãy giữ tự trọng. Thôi, tôi lên phòng tắm đây.
________________________________
Một trận xôn xao ồn ào ngay ngày đầu tuần khi một tuần thử việc đã qua đi, nơi mà Lưu Tuệ Yên làm việc bị một phen bàn tán không ngớt.
Một đồng nghiệp nữ làm việc chung tại nơi đây với cô đã bị đuổi việc ngay lập tức, chỉ vì cô ta mà danh tiếng nhà hàng cũng bị ảnh hưởng. Thật là không ra làm sao, Tuệ Yên cũng không khỏi bất ngờ.
Chẳng là vừa mới có một vài người xông vào, có một trận đánh ghen đã diễn ra ngay tại đó. Một người phụ nữ đã xối xả mắng một trận cho bỏ tức tiểu tam. Các đồng nghiệp của cô trông thấy chỉ có biết hả dạ, người này không ai khác chính là người nguyên đi mách những lỗi lầm của người khác cho quản lý.
Hóa ra, người này chính là người đã ve vãn chồng của một người phụ nữ. Ông ta là tổng giám đốc của một chi nhánh nhỏ, mập mờ mèo chuột cuối cùng lại bị phát hiện.
- Thật là đáng đời, đây là hậu quả của việc hay mách lẻo chúng ta.
- Đúng đó, thật là vừa lòng tôi mà.
Sự việc sau vài ngày cũng đã tạm thời lắng xuống, còn người phụ nữ ấy bởi vì quá xấu hổ cho nên tìm cách trốn về quê. Nghe nói là vậy, Lưu Tuệ Yên cũng không quan tâm chuyện này cho lắm, điều mà cô đang muốn lảng tránh lúc này là quản lý của nhà hàng. Chỉ mới tiếp xúc một thời gian ngắn mà cô thấy sợ hãi làm sao.
Ông ta ngoài mặt là một quản lý nghiêm nghị nhưng thực chất là đồ biến thái. Khi Tuệ Yên đến gần, lão lại tìm cách chạm vào cơ thể của cô.
Cứ mỗi lần đứng ở góc khuất không ai để ý, Giang Chí lại làm như vậy. Cũng may, cô hay nhạy cảm nên luôn giữ khoảng cách với ông ta.
Lão thật sự cay cú trong lòng nhưng không làm gì được, chỉ một lần nhìn thấy cô dính nước mưa thấm hết vào quần áo. Từng đường nét trên cơ thể quyến rũ không chịu nổi lên mới thành ra như bây giờ.
- Tuệ Yên à, cô rửa chén xong rồi sao?
Lời nói ghé sát tai cô, Tuệ Yên rùng mình xít nữa hét toáng lên. Cô lùi xa một chỗ, rồi khẽ gật đầu.
- Quản lý Giang, à...vâng tôi vừa rửa chén xong. Cũng sắp tan làm rồi nên tôi chuẩn bị về đây ạ, tạm biệt ngài.
Thấy thái độ cô hoảng hốt, hình như dạo này Tuệ Yên rất giữ khoảng cách với mình làm ông ta cảm thấy buồn cười. Bản thân đâu phải là cọp cơ chứ.
- Cô Tuệ Yên này, sao cô có vẻ sợ hãi khi ở gần tôi vậy? Tôi đâu có làm gì cô đâu chứ, đúng thật là.
Cô nghe vậy chỉ biết cười nhạt cho qua chuyện. Sắp tới, vì phải giữ an toàn cho bản thân nên mình nhất định phải tìm công việc mới, tránh xa ông ta càng nhanh càng tốt.
Thoáng từ đằng xa, một người phụ nữ đứng một góc quan sát hết cảnh này. Đợi đến khi trông thấy Lưu Tuệ Yên định trở về, cô ta mới tiến lại.
- Ồ, đây không phải là Lưu Tuệ Yên ư? Thật không ngờ, cô lại vào chỗ tôi làm việc. Chẳng phải đây là tự chui đầu vào lưới sao, cũng cam đảm đấy.
Nghe thấy tiếng nói, Giang Chí cũng theo phản xạ mà quay lại. Ông ta trông thấy người này thì rối rít cúi đầu lễ phép. Còn Tuệ Yên, cô vẫn đứng lặng như chẳng thể tin đây chính là nhà hàng do ba Trình Nhu Mễ quản lý.
Cô chỉ biết thoáng qua, nơi này đã được một người chủ mới thu mua lại. Lưu Tuệ Yên cũng chưa biết người chủ nhân đằng sau là ai, thật trớ trêu đây lại chính là nơi mà vị hôn phu tương lai của Vu Dịch điều hành.
Mà từ trước đến nay, khi biết Tuệ Yên là người yêu cũ của anh thì Nhu Mễ rất ác cảm khi giáp mặt cô, thậm chí còn tìm cách gây khó dễ.
- Chào tiểu thư, người mới đến ạ.
Nhân cơ hội này, cô tìm cách về nhà nhanh chóng, không muốn tranh luận rồi lại to tiếng với Trình Nhu Mễ.
- Cũng trùng hợp thật, thôi tạm biệt hai người ạ. Đến giờ tan làm rồi, tôi xin phép về trước đây.