Chương 9: Hạ thuốc
Không hiểu vì sao, vừa dứt lời thì cô gái đó cứ nhìn mình chăm chăm không lên tiếng. Lưu Tuệ Yên hơi gượng gạo, chẳng lẽ trên mặt của mình lại dính thứ gì chăng.
- Trên mặt tôi dính gì sao ạ?
Lời nói đó phút chốc làm bừng tỉnh Lam Di, cô ta khẽ lắc đầu rồi phẩy tay. Thiết nghĩ nhìn Tuệ Yên giản dị, ăn nói lễ phép thế này chẳng giống một tiểu tam ăn chơi, nhìn qua người ta đã ghét ra mặt chút nào.
" Cô ấy vào bar mà mặc quần jean với áo sơ mi thôi sao, không trang điểm mà vẫn xinh xắn thế nhỉ. Thật lòng khi nhìn qua không muốn để người này bị vấy bẩn chút nào nhưng đã hứa với Nhu Mễ rồi thì phải thực hiện thôi ".
Kế hoạch đã lập ra chỉ để con mồi rơi vào bẫy, nhất định không thể để bản thân đắn đo rồi trì hoãn. Ngang nhiên quyết rũ chồng sắp cưới của bạn thân thì tiểu tam này không thể nào tha thứ được.
Trên tay cầm ly rượu vang, Lam Di khẽ lắc ly rồi đưa đến trước mặt Lưu Tuệ Yên đáp lời.
- À không, cảm ơn cô nhé. Tôi đã thanh toán số tiền qua tài khoản trước đó rồi, cô có thể kiểm tra. À mà hôm nay là sinh nhật tôi, không biết cô có thể uống với tôi một ly không, cũng coi như là Lam Di tôi cảm ơn vì người của tiệm đã cất công giao đồ đến tận đây.
Tình huống này, Lưu Tuệ Yên có phần hơi ái ngại. Ánh mắt Lam Di như mong đợi cô trả lời, quả thật cũng không biết nên từ chối hay không.
- Uống một ly thôi mà, sao mặt cô trông căng thẳng vậy? Hay sợ tôi bỏ thứ gì đó trong ly nên không dám uống ư?
Nghe vậy, Tuệ Yên khẽ lắc đầu. Thôi thì chỉ uống chúc khách hàng một ly thôi mà, lo gì chứ.
- À không, tôi không nghĩ như vậy. Đây là lần đầu tiên khách hàng mời rượu nên tôi thấy hơi lạ thôi ạ, chúc cô sinh nhật vui vẻ nhé.
Một tay đỡ lấy ly rượu vang đỏ tươi mà Lam Di đưa cho, Tuệ Yên ngay sau đó cũng uống một ngụm. Cô không hề để ý rằng, khóe miệng người phụ nữ đối diện đang nở nụ cười đắc ý. Quả thật người này rất dễ dụ, không cần tốn thời gian.
- Cảm ơn cô nhé, ây chết tôi quên mất. Cô gì ơi, làm phiền cô có thể lên phòng số 8 ở trên tầng được không. Chẳng là tôi có thuê một phòng ở đây nếu như hôm nay say quá có thể ở lại nghỉ ngơi. Điện thoại tôi để quên trong phòng đó rồi, bạn tôi giờ đang đến nhiều quá nên tôi phải tiếp đón. Nhân viên của quán rất bận nên không nhờ được ai, giúp tôi nhé để tôi còn có việc gọi về nhà kẻo ba mẹ lo lắng.
Quả thật nhìn xung quanh, nhân viên quán bar đang rất bận. Nhưng mà nếu như lấy điện thoại cô ấy có thể nhờ bạn của mình được mà, sao lại phải tìm mình nhỉ.
- Lam Di, làm cái gì mà lâu vậy, lại đây đi!
Tiếng gọi phát ra từ đằng kia, chưa kịp để Tuệ Yên đáp lời, Lam Di rất nhanh cầm hộp bánh trên tay rồi đi chỗ khác, cô ta trước khi rời khỏi còn không quên dặn dò.
- Vậy nhé, tôi cảm ơn cô trước. Giờ tôi lại chỗ bạn tôi đã.
Hình bóng cô ấy rất nhanh đã dần khuất chỉ còn lại một mình Lưu Tuệ Yên đứng đó. Cô đang định từ chối vì đường xa nên phải về nhà nhanh không muộn.
Thắc mắc vẫn chưa có lời giải đáp, đành rằng người ta đã nhờ mình thì mình cũng sẽ thực hiện.
- Chờ chút đã cô à...cô ấy đi rồi sao? Điện thoại ở phòng số 8...
Lam Di và Trình Nhu Mễ ở đằng xa quan sát, sau khi thấy cô gái nhỏ lên tầng thì hai người họ vui mừng vì đã trót lọt thực hiện kế hoạch thành công. Giờ đây chỉ còn thiếu mỗi Giang Chí mà ông ta chưa chịu xuất hiện.
- Trình tiểu thư, Lam tiểu thư, tình hình Tuệ Yên sao rồi? Cô ấy lên lầu và uống thứ đó chưa?
Xén nữa ông ta hù cho hai ả giật mình, lù lù đi đến mà mình chẳng biết gì khác nào đang dọa.
- Trời ơi, ông đang hù bọn tôi đấy à? Cô ta đang lên tầng hai phòng số 8 rồi, ông cũng đi đi. Chúc hai người có một đêm tuyệt vời nhé.
Lão ta khi biết Lưu Tuệ Yên đã mắc lưới thì vui mừng như vớ được vàng, mọi lần cô hay tránh né nhưng rồi hôm nay lão cũng có được cô.
- Ôi vậy ạ, cảm ơn hai tiểu thư đã giúp tôi. Chúc cô Lam sinh nhật vui vẻ, còn Trình tiểu thư hãy sớm ngày về chúng một nhà với Đường tổng nhé, tạm biệt.
Nhìn cái bộ dạng kia của lão, lại còn văn vở khiến Lam Di và Trình Nhu Mễ không khỏi cười trừ. Trong lòng Nhu Mễ lúc này thật sự rất vui, cái gai trong mắt cuối cùng cũng được loại bỏ. Nếu Vu Dịch tìm đến Tuệ Yên thêm lần nào thì cô ta sẽ đem chuyện ngày hôm nay kể với anh, cho anh được biết người con gái anh thương đã trao lần đầu cho một lão trung niên để xem phản ứng khi đó của Vu Dịch sẽ thế nào.
- Tuệ Yên à, cô thật ngu xuẩn dễ bị dụ, tôi sẽ khiến cô bị ám ảnh cả đời việc ngày hôm nay.
_____________________________
Tại hành lang của tầng hai, bước chân của người con gái đang bước đi bỗng khựng hẳn. Lưu Tuệ Yên khẽ lấy tay xoa nhẹ thái dương, không hiểu sao đột nhiên cô bị choáng. Không những vậy người bắt đầu trở nên nóng ran.
- Nóng...nóng quá...
Những giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên gương mặt đang ửng hồng. Dù rằng như vậy nhưng Tuệ Yên vẫn cố gắng gồng mình tìm kiếm phòng số tám.
Cùng lúc đó, có hai người đàn ông từ phòng khác bước ra. Chàng trai bên cạnh đang không ngừng chọc ghẹo bạn mình khiến người ấy không khỏi khó chịu.
- Vu Dịch à, nhất cậu rồi, sắp tới lấy được tiểu thư của Trình gia. Chẳng bù cho tôi, hai mươi năm tuổi vẫn chưa kiếm được ai.
- Này, cậu nói đủ chưa? Ai rêu rao với cậu là tôi sẽ cưới cô ta. Mà nếu muốn kiếm thì sao ở đây không chọn một em chân dài về mà lại than với tôi là thế nào?
Nghe Đường Vu Dịch nói như vậy, người đàn ông bỗng mỉm cười. Khó khăn lắm, mới mời được bạn đi bar giải sầu về chuyện ra đình thế mà giờ đây lại tức giận đi về sớm.
- Rồi, rồi, tôi không nói nữa. Chẳng phải các nhà báo vẫn đưa tin rầm rộ về việc liên hôn của hai nhà sao, cậu với cô ta cắt đứt rồi à?
- Trên mặt tôi dính gì sao ạ?
Lời nói đó phút chốc làm bừng tỉnh Lam Di, cô ta khẽ lắc đầu rồi phẩy tay. Thiết nghĩ nhìn Tuệ Yên giản dị, ăn nói lễ phép thế này chẳng giống một tiểu tam ăn chơi, nhìn qua người ta đã ghét ra mặt chút nào.
" Cô ấy vào bar mà mặc quần jean với áo sơ mi thôi sao, không trang điểm mà vẫn xinh xắn thế nhỉ. Thật lòng khi nhìn qua không muốn để người này bị vấy bẩn chút nào nhưng đã hứa với Nhu Mễ rồi thì phải thực hiện thôi ".
Kế hoạch đã lập ra chỉ để con mồi rơi vào bẫy, nhất định không thể để bản thân đắn đo rồi trì hoãn. Ngang nhiên quyết rũ chồng sắp cưới của bạn thân thì tiểu tam này không thể nào tha thứ được.
Trên tay cầm ly rượu vang, Lam Di khẽ lắc ly rồi đưa đến trước mặt Lưu Tuệ Yên đáp lời.
- À không, cảm ơn cô nhé. Tôi đã thanh toán số tiền qua tài khoản trước đó rồi, cô có thể kiểm tra. À mà hôm nay là sinh nhật tôi, không biết cô có thể uống với tôi một ly không, cũng coi như là Lam Di tôi cảm ơn vì người của tiệm đã cất công giao đồ đến tận đây.
Tình huống này, Lưu Tuệ Yên có phần hơi ái ngại. Ánh mắt Lam Di như mong đợi cô trả lời, quả thật cũng không biết nên từ chối hay không.
- Uống một ly thôi mà, sao mặt cô trông căng thẳng vậy? Hay sợ tôi bỏ thứ gì đó trong ly nên không dám uống ư?
Nghe vậy, Tuệ Yên khẽ lắc đầu. Thôi thì chỉ uống chúc khách hàng một ly thôi mà, lo gì chứ.
- À không, tôi không nghĩ như vậy. Đây là lần đầu tiên khách hàng mời rượu nên tôi thấy hơi lạ thôi ạ, chúc cô sinh nhật vui vẻ nhé.
Một tay đỡ lấy ly rượu vang đỏ tươi mà Lam Di đưa cho, Tuệ Yên ngay sau đó cũng uống một ngụm. Cô không hề để ý rằng, khóe miệng người phụ nữ đối diện đang nở nụ cười đắc ý. Quả thật người này rất dễ dụ, không cần tốn thời gian.
- Cảm ơn cô nhé, ây chết tôi quên mất. Cô gì ơi, làm phiền cô có thể lên phòng số 8 ở trên tầng được không. Chẳng là tôi có thuê một phòng ở đây nếu như hôm nay say quá có thể ở lại nghỉ ngơi. Điện thoại tôi để quên trong phòng đó rồi, bạn tôi giờ đang đến nhiều quá nên tôi phải tiếp đón. Nhân viên của quán rất bận nên không nhờ được ai, giúp tôi nhé để tôi còn có việc gọi về nhà kẻo ba mẹ lo lắng.
Quả thật nhìn xung quanh, nhân viên quán bar đang rất bận. Nhưng mà nếu như lấy điện thoại cô ấy có thể nhờ bạn của mình được mà, sao lại phải tìm mình nhỉ.
- Lam Di, làm cái gì mà lâu vậy, lại đây đi!
Tiếng gọi phát ra từ đằng kia, chưa kịp để Tuệ Yên đáp lời, Lam Di rất nhanh cầm hộp bánh trên tay rồi đi chỗ khác, cô ta trước khi rời khỏi còn không quên dặn dò.
- Vậy nhé, tôi cảm ơn cô trước. Giờ tôi lại chỗ bạn tôi đã.
Hình bóng cô ấy rất nhanh đã dần khuất chỉ còn lại một mình Lưu Tuệ Yên đứng đó. Cô đang định từ chối vì đường xa nên phải về nhà nhanh không muộn.
Thắc mắc vẫn chưa có lời giải đáp, đành rằng người ta đã nhờ mình thì mình cũng sẽ thực hiện.
- Chờ chút đã cô à...cô ấy đi rồi sao? Điện thoại ở phòng số 8...
Lam Di và Trình Nhu Mễ ở đằng xa quan sát, sau khi thấy cô gái nhỏ lên tầng thì hai người họ vui mừng vì đã trót lọt thực hiện kế hoạch thành công. Giờ đây chỉ còn thiếu mỗi Giang Chí mà ông ta chưa chịu xuất hiện.
- Trình tiểu thư, Lam tiểu thư, tình hình Tuệ Yên sao rồi? Cô ấy lên lầu và uống thứ đó chưa?
Xén nữa ông ta hù cho hai ả giật mình, lù lù đi đến mà mình chẳng biết gì khác nào đang dọa.
- Trời ơi, ông đang hù bọn tôi đấy à? Cô ta đang lên tầng hai phòng số 8 rồi, ông cũng đi đi. Chúc hai người có một đêm tuyệt vời nhé.
Lão ta khi biết Lưu Tuệ Yên đã mắc lưới thì vui mừng như vớ được vàng, mọi lần cô hay tránh né nhưng rồi hôm nay lão cũng có được cô.
- Ôi vậy ạ, cảm ơn hai tiểu thư đã giúp tôi. Chúc cô Lam sinh nhật vui vẻ, còn Trình tiểu thư hãy sớm ngày về chúng một nhà với Đường tổng nhé, tạm biệt.
Nhìn cái bộ dạng kia của lão, lại còn văn vở khiến Lam Di và Trình Nhu Mễ không khỏi cười trừ. Trong lòng Nhu Mễ lúc này thật sự rất vui, cái gai trong mắt cuối cùng cũng được loại bỏ. Nếu Vu Dịch tìm đến Tuệ Yên thêm lần nào thì cô ta sẽ đem chuyện ngày hôm nay kể với anh, cho anh được biết người con gái anh thương đã trao lần đầu cho một lão trung niên để xem phản ứng khi đó của Vu Dịch sẽ thế nào.
- Tuệ Yên à, cô thật ngu xuẩn dễ bị dụ, tôi sẽ khiến cô bị ám ảnh cả đời việc ngày hôm nay.
_____________________________
Tại hành lang của tầng hai, bước chân của người con gái đang bước đi bỗng khựng hẳn. Lưu Tuệ Yên khẽ lấy tay xoa nhẹ thái dương, không hiểu sao đột nhiên cô bị choáng. Không những vậy người bắt đầu trở nên nóng ran.
- Nóng...nóng quá...
Những giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên gương mặt đang ửng hồng. Dù rằng như vậy nhưng Tuệ Yên vẫn cố gắng gồng mình tìm kiếm phòng số tám.
Cùng lúc đó, có hai người đàn ông từ phòng khác bước ra. Chàng trai bên cạnh đang không ngừng chọc ghẹo bạn mình khiến người ấy không khỏi khó chịu.
- Vu Dịch à, nhất cậu rồi, sắp tới lấy được tiểu thư của Trình gia. Chẳng bù cho tôi, hai mươi năm tuổi vẫn chưa kiếm được ai.
- Này, cậu nói đủ chưa? Ai rêu rao với cậu là tôi sẽ cưới cô ta. Mà nếu muốn kiếm thì sao ở đây không chọn một em chân dài về mà lại than với tôi là thế nào?
Nghe Đường Vu Dịch nói như vậy, người đàn ông bỗng mỉm cười. Khó khăn lắm, mới mời được bạn đi bar giải sầu về chuyện ra đình thế mà giờ đây lại tức giận đi về sớm.
- Rồi, rồi, tôi không nói nữa. Chẳng phải các nhà báo vẫn đưa tin rầm rộ về việc liên hôn của hai nhà sao, cậu với cô ta cắt đứt rồi à?