Chương 36: Ta muốn sống một đời tiêu dao!
Đám người hoàng tộc á khẩu tròn mắt nhìn Caine, sau đó lại lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Đám đàn ông thì cúi gằm mặt tức tối, đám đàn bà thì dùng quạt lông vũ che mặt. Tất cả đều là hổ thẹn cùng nhục nhã.
Tuy rằng cái tuần thác loạn điên rồ ấy không mang lại hậu quả nghiêm trọng nào. Hậu quả nghiêm trọng ở đây tất nhiên là thế hệ sau bị mang các dị tật bẩm sinh bởi giao phối cận huyết.
Bởi Aiden đã nghiền nát các luân lý, chính vì vậy không có một ai thụ thai từ cái tuần giao hoan đáng quên ấy cả.
Và tất nhiên chính cả dòng máu của hắn cũng không hề được lưu lại.
Gia đình hoàng gia Berenices vào ba trăm năm trước cứ đinh ninh rằng, chỉ cần đánh đổi một chút sự trang nghiêm của hoàng tộc thì có thể lời được cái thế hệ mai sau mang di truyền Thánh Tôn.
Nhưng nào ngờ, cái vị hỗn đản Thánh Tôn kia vốn dĩ chỉ muốn nghịch ngợm một chút, chẳng hề có hứng thú gì với đám phàm nhân bọn họ.
Cứ như vậy, Drussilla trở thành một phần của Đế quốc thần thánh trong sự ê chề của hoàng tộc.
Cũng may vớt vát được chút thể diện là nhà Berenices vẫn được phong là vương tộc của quốc gia mới này.
Chuyện này vẫn luôn được truyền lại trong hoàng gia, vì thế hệ trước muốn thế hệ sau phải nhớ kỹ. Thánh Tôn là loại tồn tại điên cuồng cỡ nào.
Đạp nát luân lý, khinh nhờn nhân quả. Đó còn chưa phải là tất cả những gì mà cái đám quái thai đó có thể làm. Có lẽ đối với chúng, thế giới này chẳng khác nào một trò tiêu khiển vô vị.
Nhưng ngay lúc này đây, chẳng cần phải là một Thánh Tôn. Rõ ràng cũng chỉ là phận phàm nhân, mà gã thanh niên kia khiến cho không một ai muốn đắc tội.
Trưởng tôn đời thứ 8 của gia tộc Egenskaper. Gia tộc này trước cả khi bị sáp nhập thì cũng đã là một danh gia vọng tộc không ai sánh bằng.
Đó là còn chưa nói đến chúng được thủ hộ suốt đời bởi một Thánh Tôn cực kỳ lâu đời.
Còn khi đã bị nhập tịch thành người Landorr, nhà Egenskaper còn phát triển thịnh vượng hơn nữa.
Trở thành một trong những cột trụ chống đỡ nền kinh tế của Đế quốc hơn ba trăm năm qua. Với số lượng tộc nhân lớn, lên tới hơn 160 người với năm chi họ.
Còn gia nhân, thuộc hạ thì có số lượng khổng lồ, vì không chỉ có dân đen mà còn có cả các gia đình quý tộc trong nước và thậm chí cả quý tộc ngoại quốc.
Và trong số các thành viên chủ chốt của gia tộc thì có đến ba Đấu Vương và nghe đâu là còn có cả một Đấu Đế. Những người còn lại thì cũng đều là Vương cấp Đấu Sư đến đỉnh phong Đấu Hoàng.
Hơn nữa, họ còn có một thế lực quân sự riêng gọi là Vệ Quốc Đoàn, lực lượng vũ trang đang giữ thế cân bằng với Hắc Vân Thiên Tông - thế lực phản loạn đáng ngại nhất, vì chúng dám ngang nhiên tồn tại và phát triển mạnh mẽ ngay trong lòng Đế quốc.
Dựa vào những lợi thế trên, nhà Egenskaper công khai độc chiếm một Tower cấp SS - Winifred. Mọi nguồn lợi kinh tế của họ đều là từ đây mà ra.
Với số lượng cường giả lớn, nhà Egenskaper chẳng cần phải có giấy cấp phép Explorer để khảo phạt một Tower của Lord này.
Họ chỉ hợp tác với Purgatory Guild - Hiệp hội Explorer và Hunter hùng mạnh, uy tín nhất lục địa, để trao đổi kinh nghiệm, kiến thức cùng vài món khoáng sản tầm trung.
Còn những món nguyên liệu chế tác cao cấp, nhà Egenskaper giao ngay cho Bộ Phát triển Tài năng Đế quốc.
Những món sản phẩm mà nhà Egenskaper tung ra thị trường vô cùng đa dạng, đồ gia dụng, đồ thủ công, đồ trang sức hay Ma cụ đều vô cùng đẹp mắt, có phân khúc thị trường. Chất lượng luôn từ Trung phẩm đến Cực phẩm.
Tất cả những điều trên đã tạo ra một dòng tộc tài phiệt khét tiếng gọi là Egenskaper.
Và hiện tại, kẻ sẽ tiếp tục dẫn dắt cái thế lực khủng bố ấy đang ở đây để gặp mặt con cờ chính trị của hắn.
Nhưng mà, ai dám cơ chứ? Chuyện hài nhất trong muôn kiếp, cả một gia đình hoàng tộc không ai dám tranh giành ngai vàng.
Vẻ như không chờ nổi nữa, Caine định lên tiếng trực tiếp chỉ định vị quân vương tiếp theo của Đế quốc vĩnh viễn tồn tại này thì điều mà không ai ngờ tới nhất đã xảy ra.
Trước sự e sợ và ngạc nhiên của mọi người, thậm chí cả Caine cũng không nghĩ là sẽ có người dám làm điều đó.
Xander đi đến bên giường của người cha già giờ chỉ còn là cái thi hài lạnh ngắt; lấy đi vương miện được đặt trên ngực ông; cầm lấy vương trượng được để ngay ngắn bên cạnh ông; nhanh chân chạy đến sảnh chính của lâu đài và an toạ trên ngai vàng.
Xander mỉm cười hào hứng nhìn thẳng mặt của chàng thanh niên đẹp đẽ đã phải vội vã đuổi theo mình.
Cả Xander và Caine đều chỉ là người phàm tục, không có căn cơ tu luyện nhưng xem ra vẫn là hai sự tồn tại cách nhau cả biển trời.
Caine vẫn còn có cả gia tộc Egenskaper đằng sau; còn nhà Berenices đã lụn bại từ lâu, dẫu sao vẫn luôn được ăn sung mặc sướng dù không có thực quyền, nên cũng chẳng buồn cố gắng.
Dù không thể tu luyện để trở thành cường nhân, nhưng Caine có tiền, có quyền để tạo ra và kiểm soát toàn bộ kẻ mạnh trên Đế quốc, thậm chí vòi bạch tuộc của nhà Egenskaper còn vươn dài ra khắp thế giới.
Tất cả những điều đó, mà y - Xander de Coma Berenices không bao giờ có thể làm được!
Caine nhìn trân trân vào Xander. Dù vừa phải chạy mệt nhưng hắn chẳng hề thở dốc lấy một cái, mặt vẫn lạnh tanh như thủa nào.
Hắn nhìn chăm chăm vào kẻ chỉ lớn hơn hắn có một tuổi nhưng rõ ràng Xander chẳng có gì để tính là đối thủ với hắn.
Ngoại hình, gia thế, quyền lực, tiền bạc, trí tuệ và nhiều thứ khác nữa và dù có là tiêu chí nào đi chăng nữa thì Caine A'la Egenskaper cũng chẳng thể thua cái gã mà từ bây giờ chính là Charles XV.
Kết thúc cái hồi tưởng có một chút huy hoàng trong cái màn đêm đen tối của số phận. Xander đang lê từng bước chậm rãi đến pháp trường.
Dân chúng đáng lẽ phải chửi rủa thậm chí ném đá vào ông vì những hành vi tày trời đối với con dân.
Tuy nhiên, lúc này họ chỉ biết chết lặng, đứng ngây ra đó, không ai dám làm gì cả, kể cả thân nhân của những người đã bị lừa bán làm nô lệ.
Đáng lẽ trong khi tên vua bù nhìn kia bị áp giải bằng cách lê bộ trên đường, dân chúng phải lao vào xé xác gã... nhưng không ai có thể nhúc nhích được, dù chỉ là một sợi cơ.
Không chỉ cơ thể của họ, mà cả tâm trí và linh hồn đều như đã bị đinh đóng chặt lại. Chỉ biết nhìn đăm đăm để ông được đi qua trong yên bình.
Đám người của Vệ Quốc Đoàn người thì thở dài ngao ngán, người thì cười khẩy. Tất cả họ đều biết nguyên nhân của hiện tượng này là gì.
Chỉ có thể là do thanh Tử Đằng Kiếm - Yosame Nakasone của Đoàn trưởng gây ra mà thôi. Thanh kiếm ấy cũng là một trong Thập Tam Thần Khí.
Nó thực ra không chỉ đơn giản làm tê liệt cơ thể, bất động tâm trí hay đóng băng linh hồn. Nó có khả năng kinh khủng hơn nhiều; dù rằng cái khả năng làm tê liệt kia cũng tác dụng lên cả bọn họ, những kẻ vốn đã có [Kháng Tê Liệt].
Lúc này, Xander bước lên giàn hành quyết, quỳ xuống, lắng nghe về tội danh của mình được thuật lại bởi Tổng giám mục của Đế đô, nhận lời răn của Đức giáo hoàng và khi được hỏi còn lời trăn trối nào không, ông ngẩng đầu lên cười rạng rỡ.
"Ta muốn sống một đời (cường giả) tiêu dao."
Không phải lời xin lỗi, hay van nài cái gì, cũng chẳng phải thanh minh hay biện hộ cho mình.
Ông vốn biết chắc cái chết sẽ đến ngay tức khắc của mình. Ông biết chắc con trai của mình cũng có một vận mệnh mà nó không hề mong muốn.
Ông cũng biết chắc số phận của đứa con gái bé bỏng sẽ rất chông gai. Và ông cũng biết những thành viên khác của hoàng gia Berenices sẽ bị lưu đày khổ sai.
Mà những điều ấy thì chẳng thể thay đổi đâu, dù có lấy danh nghĩa là lời trăn trối của cố hoàng đế.
Không phải ông không xót con, bởi vì hai đứa nó đều có vận mệnh nằm ngoài khả năng của ông.
Và thậm chí cả Caine cũng không thể hoàn toàn khống chế được thứ thật sự nằm trong hai đứa nó.
Cũng không phải ông không thương người nhà. Chỉ là Caine và Keith đã hứa sau ba năm khổ sai sẽ khôi phục thân phận dân thường cho họ. Lời hứa ấy đã được Nữ Thần Ma'at chứng thực.
Dù có là Caine - người đứng đầu Đế quốc thần thánh hiện tại hay Keith - Đấu Vương thứ năm của nhà Egenskaper cũng sẽ không coi thường lời hứa đã được thần linh chứng giám đâu.
Còn về tội trạng của chính mình. Ông chỉ cười nhạt cho qua. Người ta đã dày công chuẩn bị những hai mươi hai năm đấy. Có dễ để bị phơi bày không cơ chứ?
Chính vì thế, khi được hỏi lời cuối cùng ông muốn để lại là gì. Xander chắc chắn không ngần ngại nói ra mong ước tột cùng của ông.
Trước giờ vẫn luôn thế. Ông chưa bao giờ mong muốn làm vua hay một nhà quyền quý.
Ông muốn tu luyện, ông muốn được ngao du khắp đó đây với thân phận Đấu Sĩ hay lớn mật hơn là một vị Đấu Hoàng nào đó.
Nhưng số phận nghiệt ngã đã thẳng thừng nghiền nát cái ước vọng đó của ông.
Cơ thể của ông quá bình thường. Tư chất không đủ, cơ duyên không có. Không một thứ gì ở kiếp này đủ sức kéo về cho ông một kiếp duyên tu luyện.
Ai ai cũng kinh ngạc bởi lời nói và biểu cảm của bạo chúa.
Caine lặng lẽ nhắm mắt, đó cũng vẫn luôn là ao ước của ông. Thật không ngờ, Xander cũng vậy!
Tuy nhiên, vào thời điểm hiện tại, nó không còn quá quan trọng nữa. Vì ông đã có Keith và Louis.
Chúng đã sở hữu cái duyên số ấy thay cho ông. Hai đứa con trai này đã dành được cái thế cờ ấy thay cho ông.
Keith thì lại mỉm cười sâu hơn; mấy thiếu nữ chẳng may nhìn thấy đều đã hồn siêu phách lạc bởi sắc xuân tươi đẹp ấy mất rồi.
Vì luôn ở trong cái môi trường mà ai ai cũng đều tu luyện được nên anh suýt quên mất, thế giới vẫn luôn tồn tại những người không có cơ may đó.
Họ chỉ có thể oằn mình sống sót mà không thể thấu hiểu được bản chất của thế giới.
Ngay lúc này, Caine hạ tay, đưa ra lệnh xử trảm.
Keith có chút tiếc nuối nâng thanh kiếm kiểu Claymore có tên là Kettleburn. Đây là thanh kiếm biểu tượng cho quyền lực của hoàng gia.
Cũng tức là đại diện của gia tộc Berenices, nó thường chỉ là vật để trưng bày hoặc làm các nghi lễ.
Chính bản thân Keith ba năm trước cũng được Charles XV dùng thanh kiếm này để phong cho danh hiệu hiệp sĩ.
Giờ đây, chính anh lại dùng nó để tử hình ông. Keith trong lòng khẽ mỉa mai số phận.
Đám đông không lo ó hay hò hét gì cả. Họ cứ lặng im như những con người giấy, thật sự thì họ coi đây chỉ như một sự kiện lớn để ăn uống, để khoe bộ đồ mới đẹp đẽ.
Các nhà danh môn và những người quyền cao chức trọng thì chỉ đơn giản là góp mặt để bàn chuyện làm ăn hay cưới xin cho đám con cháu.
Đối với họ, xử trảm Hoàng đế hay hành hình ai cũng được. Chẳng quan trọng lắm.
Điều cần chú ý là có thể gặp mặt những ai và có thể kết thân với ai. Đó là ý nghĩa duy nhất của cái sự kiện này.
Còn các nhà quý tộc ngoại quốc đến đây với tâm thế là xem kịch vui và khi về sẽ lại được kể những điều hay ho với hội nhóm của mình.
Ai ai cũng biết, hoàng gia còn tồn tại chỉ đơn giản là sự tôn trọng của đời sau với quyết định của Charles I. Chứ quyền hành thực sự nằm trong tay Hội đồng Đế đô và Hội Quý tộc Thần thánh.
Hay cũng chính là, mọi chuyện đều được định đoạt bởi Caine A'la Egenskaper - Hoàng Đế thực sự của quốc gia này!
Keith bước sang bên cạnh Xander, bước chân chậm rãi mà chắc chắn, mỗi một bước chân là mang theo bao nhiêu trang nghiêm cùng tao nhã.
Anh đặt kiếm lên một khoảng cách gáy của Xander. Đây là lần thứ hai anh ở vào cái trọng trách này. Cảm giác hoàn toàn khác với lần đầu.
Ngày ấy, anh không thực sự hiểu rõ bản chất của loại hành động này, chỉ lờ mờ đoán được rằng phàm nhân sẽ bước vào trạng thái tồn tại gọi là "Chết" nếu anh chém đầu chúng. Thật quá mong manh!
Khoảnh khắc Keith giơ cao thanh kiếm và chuẩn bị hạ xuống thì từ trong đám đông, bốn bóng đen lao vụt tới.
Dân chúng hoảng hốt xô đẩy nhau bỏ chạy để tránh rắc rối.
Các bậc cao quý thì được bảo vệ nghiêm ngặt bởi Vệ Quốc Đoàn.
Luke, Fern và Yvaine đồng loạt lao vào tấn công Keith, hay chí ít họ muốn đẩy anh lùi xa khỏi Xander.
Còn Juliana nhanh chóng chạy tới, dùng thanh kiếm xanh lam mà chẳng biết từ đâu lại có để cắt đứt các sợi dây thừng trên người cha mình.
Xander vừa mỉm cười nhàn nhạt vừa thở dài một hơi.
"Cái con ngốc này."
Juliana mắt ngấn lệ, quệt nhanh giọt nước mắt đang không kiềm lại được.
"Cha, chúng ta nên rời đi nhanh thôi. Nơi này không còn tính người nữa rồi."
Tận mắt chứng kiến tất cả khiến cô không tài nào tin được, đây chính là bách tính mà cô vẫn luôn nghĩ là mình sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ và coi sóc.
Họ không hề có chút nào nghi ngờ về những cáo buộc vô lý. Chỉ quan tâm đến chính mình, còn lợi dụng buổi hành quyết cha cô để trục lợi cá nhân. Thật...Kinh Tởm!
Cô nghiến răng, đôi mắt hạnh nhân thể hiện rõ quyết tâm nhất định phải cứu được cha.
Tay phải nắm chặt cổ tay Xander, tay trái vừa cầm chuôi kiếm vừa kéo lại phần mũ của chiếc áo choàng.
Xander cũng không chần chừ, nhanh chóng gật đầu nghe theo sắp xếp của con gái.
Cũng không biết phải vui hay buồn nữa. Đứa con trai của ông Owen de Coma Berenices, lớn hơn Juliana ba tuổi.
Nó tuy có thể chất tốt hơn người bình thường, nhưng vẫn là không có thiên phú tu luyện.
Nhưng ông cũng không hề đặt nặng chuyện đó lắm, vì dù sao nó cũng là con trai của ông mà.
Còn về Juliana, khi biết con bé có tư chất cùng vận mệnh Thần tu, ông rất đỗi vui mừng.
Tìm kiếm hiền tài khắp nơi, thu thập mọi tài liệu cùng tài nguyên để nâng cao chức nghiệp cho con bé.
Sau cùng khi con bé lên tám, tức là chín năm trước, cái vị giáo viên đang làm mưa làm gió tại Đế đô chủ động tìm tới đề nghị làm gia sư riêng cho Juliana.
Thử hỏi, lúc đó làm sao ông không dám ngạo mạn mà nghĩ còn gì ngăn cản được tương lai cực kỳ sáng lạn của con bé nữa?
Nhưng thực tâm thì...ông vẫn muốn cái thiên phú, cơ duyên này nên được trao cho Owen.
Dù không được hoàn toàn như vậy, chỉ một nửa hay một chút thôi cũng được... Có thể do ông vẫn còn quá cổ hủ...nhưng mà...
Aiz, chỉ tiếc ý người không thắng được ý trời!
Đám đàn ông thì cúi gằm mặt tức tối, đám đàn bà thì dùng quạt lông vũ che mặt. Tất cả đều là hổ thẹn cùng nhục nhã.
Tuy rằng cái tuần thác loạn điên rồ ấy không mang lại hậu quả nghiêm trọng nào. Hậu quả nghiêm trọng ở đây tất nhiên là thế hệ sau bị mang các dị tật bẩm sinh bởi giao phối cận huyết.
Bởi Aiden đã nghiền nát các luân lý, chính vì vậy không có một ai thụ thai từ cái tuần giao hoan đáng quên ấy cả.
Và tất nhiên chính cả dòng máu của hắn cũng không hề được lưu lại.
Gia đình hoàng gia Berenices vào ba trăm năm trước cứ đinh ninh rằng, chỉ cần đánh đổi một chút sự trang nghiêm của hoàng tộc thì có thể lời được cái thế hệ mai sau mang di truyền Thánh Tôn.
Nhưng nào ngờ, cái vị hỗn đản Thánh Tôn kia vốn dĩ chỉ muốn nghịch ngợm một chút, chẳng hề có hứng thú gì với đám phàm nhân bọn họ.
Cứ như vậy, Drussilla trở thành một phần của Đế quốc thần thánh trong sự ê chề của hoàng tộc.
Cũng may vớt vát được chút thể diện là nhà Berenices vẫn được phong là vương tộc của quốc gia mới này.
Chuyện này vẫn luôn được truyền lại trong hoàng gia, vì thế hệ trước muốn thế hệ sau phải nhớ kỹ. Thánh Tôn là loại tồn tại điên cuồng cỡ nào.
Đạp nát luân lý, khinh nhờn nhân quả. Đó còn chưa phải là tất cả những gì mà cái đám quái thai đó có thể làm. Có lẽ đối với chúng, thế giới này chẳng khác nào một trò tiêu khiển vô vị.
Nhưng ngay lúc này đây, chẳng cần phải là một Thánh Tôn. Rõ ràng cũng chỉ là phận phàm nhân, mà gã thanh niên kia khiến cho không một ai muốn đắc tội.
Trưởng tôn đời thứ 8 của gia tộc Egenskaper. Gia tộc này trước cả khi bị sáp nhập thì cũng đã là một danh gia vọng tộc không ai sánh bằng.
Đó là còn chưa nói đến chúng được thủ hộ suốt đời bởi một Thánh Tôn cực kỳ lâu đời.
Còn khi đã bị nhập tịch thành người Landorr, nhà Egenskaper còn phát triển thịnh vượng hơn nữa.
Trở thành một trong những cột trụ chống đỡ nền kinh tế của Đế quốc hơn ba trăm năm qua. Với số lượng tộc nhân lớn, lên tới hơn 160 người với năm chi họ.
Còn gia nhân, thuộc hạ thì có số lượng khổng lồ, vì không chỉ có dân đen mà còn có cả các gia đình quý tộc trong nước và thậm chí cả quý tộc ngoại quốc.
Và trong số các thành viên chủ chốt của gia tộc thì có đến ba Đấu Vương và nghe đâu là còn có cả một Đấu Đế. Những người còn lại thì cũng đều là Vương cấp Đấu Sư đến đỉnh phong Đấu Hoàng.
Hơn nữa, họ còn có một thế lực quân sự riêng gọi là Vệ Quốc Đoàn, lực lượng vũ trang đang giữ thế cân bằng với Hắc Vân Thiên Tông - thế lực phản loạn đáng ngại nhất, vì chúng dám ngang nhiên tồn tại và phát triển mạnh mẽ ngay trong lòng Đế quốc.
Dựa vào những lợi thế trên, nhà Egenskaper công khai độc chiếm một Tower cấp SS - Winifred. Mọi nguồn lợi kinh tế của họ đều là từ đây mà ra.
Với số lượng cường giả lớn, nhà Egenskaper chẳng cần phải có giấy cấp phép Explorer để khảo phạt một Tower của Lord này.
Họ chỉ hợp tác với Purgatory Guild - Hiệp hội Explorer và Hunter hùng mạnh, uy tín nhất lục địa, để trao đổi kinh nghiệm, kiến thức cùng vài món khoáng sản tầm trung.
Còn những món nguyên liệu chế tác cao cấp, nhà Egenskaper giao ngay cho Bộ Phát triển Tài năng Đế quốc.
Những món sản phẩm mà nhà Egenskaper tung ra thị trường vô cùng đa dạng, đồ gia dụng, đồ thủ công, đồ trang sức hay Ma cụ đều vô cùng đẹp mắt, có phân khúc thị trường. Chất lượng luôn từ Trung phẩm đến Cực phẩm.
Tất cả những điều trên đã tạo ra một dòng tộc tài phiệt khét tiếng gọi là Egenskaper.
Và hiện tại, kẻ sẽ tiếp tục dẫn dắt cái thế lực khủng bố ấy đang ở đây để gặp mặt con cờ chính trị của hắn.
Nhưng mà, ai dám cơ chứ? Chuyện hài nhất trong muôn kiếp, cả một gia đình hoàng tộc không ai dám tranh giành ngai vàng.
Vẻ như không chờ nổi nữa, Caine định lên tiếng trực tiếp chỉ định vị quân vương tiếp theo của Đế quốc vĩnh viễn tồn tại này thì điều mà không ai ngờ tới nhất đã xảy ra.
Trước sự e sợ và ngạc nhiên của mọi người, thậm chí cả Caine cũng không nghĩ là sẽ có người dám làm điều đó.
Xander đi đến bên giường của người cha già giờ chỉ còn là cái thi hài lạnh ngắt; lấy đi vương miện được đặt trên ngực ông; cầm lấy vương trượng được để ngay ngắn bên cạnh ông; nhanh chân chạy đến sảnh chính của lâu đài và an toạ trên ngai vàng.
Xander mỉm cười hào hứng nhìn thẳng mặt của chàng thanh niên đẹp đẽ đã phải vội vã đuổi theo mình.
Cả Xander và Caine đều chỉ là người phàm tục, không có căn cơ tu luyện nhưng xem ra vẫn là hai sự tồn tại cách nhau cả biển trời.
Caine vẫn còn có cả gia tộc Egenskaper đằng sau; còn nhà Berenices đã lụn bại từ lâu, dẫu sao vẫn luôn được ăn sung mặc sướng dù không có thực quyền, nên cũng chẳng buồn cố gắng.
Dù không thể tu luyện để trở thành cường nhân, nhưng Caine có tiền, có quyền để tạo ra và kiểm soát toàn bộ kẻ mạnh trên Đế quốc, thậm chí vòi bạch tuộc của nhà Egenskaper còn vươn dài ra khắp thế giới.
Tất cả những điều đó, mà y - Xander de Coma Berenices không bao giờ có thể làm được!
Caine nhìn trân trân vào Xander. Dù vừa phải chạy mệt nhưng hắn chẳng hề thở dốc lấy một cái, mặt vẫn lạnh tanh như thủa nào.
Hắn nhìn chăm chăm vào kẻ chỉ lớn hơn hắn có một tuổi nhưng rõ ràng Xander chẳng có gì để tính là đối thủ với hắn.
Ngoại hình, gia thế, quyền lực, tiền bạc, trí tuệ và nhiều thứ khác nữa và dù có là tiêu chí nào đi chăng nữa thì Caine A'la Egenskaper cũng chẳng thể thua cái gã mà từ bây giờ chính là Charles XV.
Kết thúc cái hồi tưởng có một chút huy hoàng trong cái màn đêm đen tối của số phận. Xander đang lê từng bước chậm rãi đến pháp trường.
Dân chúng đáng lẽ phải chửi rủa thậm chí ném đá vào ông vì những hành vi tày trời đối với con dân.
Tuy nhiên, lúc này họ chỉ biết chết lặng, đứng ngây ra đó, không ai dám làm gì cả, kể cả thân nhân của những người đã bị lừa bán làm nô lệ.
Đáng lẽ trong khi tên vua bù nhìn kia bị áp giải bằng cách lê bộ trên đường, dân chúng phải lao vào xé xác gã... nhưng không ai có thể nhúc nhích được, dù chỉ là một sợi cơ.
Không chỉ cơ thể của họ, mà cả tâm trí và linh hồn đều như đã bị đinh đóng chặt lại. Chỉ biết nhìn đăm đăm để ông được đi qua trong yên bình.
Đám người của Vệ Quốc Đoàn người thì thở dài ngao ngán, người thì cười khẩy. Tất cả họ đều biết nguyên nhân của hiện tượng này là gì.
Chỉ có thể là do thanh Tử Đằng Kiếm - Yosame Nakasone của Đoàn trưởng gây ra mà thôi. Thanh kiếm ấy cũng là một trong Thập Tam Thần Khí.
Nó thực ra không chỉ đơn giản làm tê liệt cơ thể, bất động tâm trí hay đóng băng linh hồn. Nó có khả năng kinh khủng hơn nhiều; dù rằng cái khả năng làm tê liệt kia cũng tác dụng lên cả bọn họ, những kẻ vốn đã có [Kháng Tê Liệt].
Lúc này, Xander bước lên giàn hành quyết, quỳ xuống, lắng nghe về tội danh của mình được thuật lại bởi Tổng giám mục của Đế đô, nhận lời răn của Đức giáo hoàng và khi được hỏi còn lời trăn trối nào không, ông ngẩng đầu lên cười rạng rỡ.
"Ta muốn sống một đời (cường giả) tiêu dao."
Không phải lời xin lỗi, hay van nài cái gì, cũng chẳng phải thanh minh hay biện hộ cho mình.
Ông vốn biết chắc cái chết sẽ đến ngay tức khắc của mình. Ông biết chắc con trai của mình cũng có một vận mệnh mà nó không hề mong muốn.
Ông cũng biết chắc số phận của đứa con gái bé bỏng sẽ rất chông gai. Và ông cũng biết những thành viên khác của hoàng gia Berenices sẽ bị lưu đày khổ sai.
Mà những điều ấy thì chẳng thể thay đổi đâu, dù có lấy danh nghĩa là lời trăn trối của cố hoàng đế.
Không phải ông không xót con, bởi vì hai đứa nó đều có vận mệnh nằm ngoài khả năng của ông.
Và thậm chí cả Caine cũng không thể hoàn toàn khống chế được thứ thật sự nằm trong hai đứa nó.
Cũng không phải ông không thương người nhà. Chỉ là Caine và Keith đã hứa sau ba năm khổ sai sẽ khôi phục thân phận dân thường cho họ. Lời hứa ấy đã được Nữ Thần Ma'at chứng thực.
Dù có là Caine - người đứng đầu Đế quốc thần thánh hiện tại hay Keith - Đấu Vương thứ năm của nhà Egenskaper cũng sẽ không coi thường lời hứa đã được thần linh chứng giám đâu.
Còn về tội trạng của chính mình. Ông chỉ cười nhạt cho qua. Người ta đã dày công chuẩn bị những hai mươi hai năm đấy. Có dễ để bị phơi bày không cơ chứ?
Chính vì thế, khi được hỏi lời cuối cùng ông muốn để lại là gì. Xander chắc chắn không ngần ngại nói ra mong ước tột cùng của ông.
Trước giờ vẫn luôn thế. Ông chưa bao giờ mong muốn làm vua hay một nhà quyền quý.
Ông muốn tu luyện, ông muốn được ngao du khắp đó đây với thân phận Đấu Sĩ hay lớn mật hơn là một vị Đấu Hoàng nào đó.
Nhưng số phận nghiệt ngã đã thẳng thừng nghiền nát cái ước vọng đó của ông.
Cơ thể của ông quá bình thường. Tư chất không đủ, cơ duyên không có. Không một thứ gì ở kiếp này đủ sức kéo về cho ông một kiếp duyên tu luyện.
Ai ai cũng kinh ngạc bởi lời nói và biểu cảm của bạo chúa.
Caine lặng lẽ nhắm mắt, đó cũng vẫn luôn là ao ước của ông. Thật không ngờ, Xander cũng vậy!
Tuy nhiên, vào thời điểm hiện tại, nó không còn quá quan trọng nữa. Vì ông đã có Keith và Louis.
Chúng đã sở hữu cái duyên số ấy thay cho ông. Hai đứa con trai này đã dành được cái thế cờ ấy thay cho ông.
Keith thì lại mỉm cười sâu hơn; mấy thiếu nữ chẳng may nhìn thấy đều đã hồn siêu phách lạc bởi sắc xuân tươi đẹp ấy mất rồi.
Vì luôn ở trong cái môi trường mà ai ai cũng đều tu luyện được nên anh suýt quên mất, thế giới vẫn luôn tồn tại những người không có cơ may đó.
Họ chỉ có thể oằn mình sống sót mà không thể thấu hiểu được bản chất của thế giới.
Ngay lúc này, Caine hạ tay, đưa ra lệnh xử trảm.
Keith có chút tiếc nuối nâng thanh kiếm kiểu Claymore có tên là Kettleburn. Đây là thanh kiếm biểu tượng cho quyền lực của hoàng gia.
Cũng tức là đại diện của gia tộc Berenices, nó thường chỉ là vật để trưng bày hoặc làm các nghi lễ.
Chính bản thân Keith ba năm trước cũng được Charles XV dùng thanh kiếm này để phong cho danh hiệu hiệp sĩ.
Giờ đây, chính anh lại dùng nó để tử hình ông. Keith trong lòng khẽ mỉa mai số phận.
Đám đông không lo ó hay hò hét gì cả. Họ cứ lặng im như những con người giấy, thật sự thì họ coi đây chỉ như một sự kiện lớn để ăn uống, để khoe bộ đồ mới đẹp đẽ.
Các nhà danh môn và những người quyền cao chức trọng thì chỉ đơn giản là góp mặt để bàn chuyện làm ăn hay cưới xin cho đám con cháu.
Đối với họ, xử trảm Hoàng đế hay hành hình ai cũng được. Chẳng quan trọng lắm.
Điều cần chú ý là có thể gặp mặt những ai và có thể kết thân với ai. Đó là ý nghĩa duy nhất của cái sự kiện này.
Còn các nhà quý tộc ngoại quốc đến đây với tâm thế là xem kịch vui và khi về sẽ lại được kể những điều hay ho với hội nhóm của mình.
Ai ai cũng biết, hoàng gia còn tồn tại chỉ đơn giản là sự tôn trọng của đời sau với quyết định của Charles I. Chứ quyền hành thực sự nằm trong tay Hội đồng Đế đô và Hội Quý tộc Thần thánh.
Hay cũng chính là, mọi chuyện đều được định đoạt bởi Caine A'la Egenskaper - Hoàng Đế thực sự của quốc gia này!
Keith bước sang bên cạnh Xander, bước chân chậm rãi mà chắc chắn, mỗi một bước chân là mang theo bao nhiêu trang nghiêm cùng tao nhã.
Anh đặt kiếm lên một khoảng cách gáy của Xander. Đây là lần thứ hai anh ở vào cái trọng trách này. Cảm giác hoàn toàn khác với lần đầu.
Ngày ấy, anh không thực sự hiểu rõ bản chất của loại hành động này, chỉ lờ mờ đoán được rằng phàm nhân sẽ bước vào trạng thái tồn tại gọi là "Chết" nếu anh chém đầu chúng. Thật quá mong manh!
Khoảnh khắc Keith giơ cao thanh kiếm và chuẩn bị hạ xuống thì từ trong đám đông, bốn bóng đen lao vụt tới.
Dân chúng hoảng hốt xô đẩy nhau bỏ chạy để tránh rắc rối.
Các bậc cao quý thì được bảo vệ nghiêm ngặt bởi Vệ Quốc Đoàn.
Luke, Fern và Yvaine đồng loạt lao vào tấn công Keith, hay chí ít họ muốn đẩy anh lùi xa khỏi Xander.
Còn Juliana nhanh chóng chạy tới, dùng thanh kiếm xanh lam mà chẳng biết từ đâu lại có để cắt đứt các sợi dây thừng trên người cha mình.
Xander vừa mỉm cười nhàn nhạt vừa thở dài một hơi.
"Cái con ngốc này."
Juliana mắt ngấn lệ, quệt nhanh giọt nước mắt đang không kiềm lại được.
"Cha, chúng ta nên rời đi nhanh thôi. Nơi này không còn tính người nữa rồi."
Tận mắt chứng kiến tất cả khiến cô không tài nào tin được, đây chính là bách tính mà cô vẫn luôn nghĩ là mình sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ và coi sóc.
Họ không hề có chút nào nghi ngờ về những cáo buộc vô lý. Chỉ quan tâm đến chính mình, còn lợi dụng buổi hành quyết cha cô để trục lợi cá nhân. Thật...Kinh Tởm!
Cô nghiến răng, đôi mắt hạnh nhân thể hiện rõ quyết tâm nhất định phải cứu được cha.
Tay phải nắm chặt cổ tay Xander, tay trái vừa cầm chuôi kiếm vừa kéo lại phần mũ của chiếc áo choàng.
Xander cũng không chần chừ, nhanh chóng gật đầu nghe theo sắp xếp của con gái.
Cũng không biết phải vui hay buồn nữa. Đứa con trai của ông Owen de Coma Berenices, lớn hơn Juliana ba tuổi.
Nó tuy có thể chất tốt hơn người bình thường, nhưng vẫn là không có thiên phú tu luyện.
Nhưng ông cũng không hề đặt nặng chuyện đó lắm, vì dù sao nó cũng là con trai của ông mà.
Còn về Juliana, khi biết con bé có tư chất cùng vận mệnh Thần tu, ông rất đỗi vui mừng.
Tìm kiếm hiền tài khắp nơi, thu thập mọi tài liệu cùng tài nguyên để nâng cao chức nghiệp cho con bé.
Sau cùng khi con bé lên tám, tức là chín năm trước, cái vị giáo viên đang làm mưa làm gió tại Đế đô chủ động tìm tới đề nghị làm gia sư riêng cho Juliana.
Thử hỏi, lúc đó làm sao ông không dám ngạo mạn mà nghĩ còn gì ngăn cản được tương lai cực kỳ sáng lạn của con bé nữa?
Nhưng thực tâm thì...ông vẫn muốn cái thiên phú, cơ duyên này nên được trao cho Owen.
Dù không được hoàn toàn như vậy, chỉ một nửa hay một chút thôi cũng được... Có thể do ông vẫn còn quá cổ hủ...nhưng mà...
Aiz, chỉ tiếc ý người không thắng được ý trời!