Chương 2: Mất đi mẹ
Đến bệnh viện, cô nhìn thấy ba đang ôm đầu bật khóc, từ trước đến giờ chưa bao giờ cô thấy ba cô khóc như thế có lẽ dù ông ấy có mạnh mẽ đến nhường nào thì người ông yêu nhất đang phải đấu trội lại với tử thần trong phòng cấp cứu, cô bước tới an ủi ba nhẹ giọng nói:
- Ba ơi mẹ nhất định không sau đâu ạ, ba phải mạnh mẽ lên nếu mẹ thấy ba khóc mẹ sẽ buồn lắm đấy ạ.
Cô vừa dứt lời thì có tiếng bước chân bước ra khỏi phòng cấp cứu, đấy là bác sĩ, những lời tiếp theo bác sĩ nói đã khiến cả thế giới của cô tan nát và biến mất trong phút chốc. Nghe xong cô đứng lặng thinh, không phải cô không muốn nói mà có lẽ cô không thể thốt lên một câu nào nữa, những giọt nước mắt lúc nãy vừa mới khô thì giờ đây những giọt nước mắt khác lại lăn dài trên má của cô bé 16 tuổi. Còn người chồng vừa mất đi vợ mình giờ đây ông đang phải trải qua nỗi đau đớn không thể tả thành lời.
Vài ngày sau chính là ngày chôn cất mẹ của Tiểu Mãn, cô quỳ trước mộ mẹ, giây phút đó đối với cô đã trở thành việc mà cô đời này không thể quên được, từ lúc bệnh viện thông báo mẹ cô đã rời xa thế giới này, cô đã kiềm nén cảm xúc của bản thân và hiện tại bản thân cô đã không thể chế ngự nó thêm giây phút nào được nữa, tiếng khóc của cô vang vọng trong không gian nó mang đau thương và cả sự không cam lòng:
- Mẹ ơi, mẹ ơi, con xin lỗi mẹ về với con đi,con hứa sẽ là một cô bé ngoan mà, con đã nói với mẹ sau này con lớn lên con sẽ nuôi mẹ mà, thế mà con chưa thực hiện lời hứa mà mẹ đã bỏ rơi con rồi, mẹ ơi con không muốn là người mồ côi mẹ đâu mẹ mau tỉnh lại đi, con cầu xin mẹ đó, mẹ ơi.
Có ai đó vỗ vai cô phía sau ra là ba cô, ông ngồi xuống kế bên con gái nhẹ nhàng an ủi cô, thật ra ông cũng đau buồn không kém gì cô con gái thế nhưng ông biết giờ đây bản thân chính là chỗ dựa duy nhất của cô.
- Mãn Mãn, con có nhớ những lời trước đó không, con đã nói mẹ sẽ buồn khi thấy ba khóc, nhưng con có biết rằng con chính là viên ngọc quý giá của mẹ con không, nếu mẹ thấy con gái khóc thì mẹ sẽ đau đến vạn lần đấy. Con gái của bố hãy mạnh mẽ lên, mẹ ở bên kia luôn mong con sống thật vui vẻ.
Nói xong ba cô đưa tay lau nước mắt cô. Nghe thấy ba nói thế cô ngồi trầm lặng suy nghĩ một hồi lâu, trong giây phút đó cô đã hiểu được những gì ba nói.Cô vương tay sờ di ảnh của mẹ và thầm nghĩ. "Mẹ ơi con hứa sẽ sống thật tốt, mẹ đi thanh thản".Cô đứng dậy rời khỏi cùng ba
Hôm nay cô thức dậy như thường ngày nhưng lại có cảm giác thiếu đi rất nhiều thứ, không còn tiếng đánh thức dịu dàng của mẹ giờ đây chỉ còn tiếng báo thức của đồng hồ lạnh lẽo. Bước xuống nhà cảm giác trống vắng lại ập tới, cô nhớ khuôn mặt tươi cười của mẹ mỗi buổi sáng, càng nhớ hương vị của bữa ăn mà mẹ chuẩn bị cho cô "giá như lúc trước bản thân có thể chân quý những bữa ăn của mẹ nhiều hơn". Nhưng giờ đây nó đã mãi mãi không còn nữa, cô cũng phải chấp nhận sự thật này. Hôm nay ba cô đã đi làm từ sớm khiến cái không khí trong nhà càng thêm ngột ngạc, cô nhanh chóng mang giày và rời đi.
Dù đã bước ra khỏi nhà nhưng những việc về mẹ vẫn hiện trong suy nghĩ của cô. Chợt có tiếng nói ấm áp phía sau vang lên:
- Này nhím, lại vừa đi vừa suy nghĩ nữa phải không.
Nghe thấy giọng nói, cô nhìn về phía sau với nét mặt ngơ ngác và hoài nghi hỏi:
- Cậu đang hỏi tôi sau.
Cậu bạn trả lời với ngữ điệu có chút chọc ghẹo:
- Không lẽ ở đây có cô ngốc nào khác nữa sau.
Tiểu Mãn không trả lời nhưng trên nét mặt có chút ngượng đỏ.
Thấy cô im lặng không nói gì cậu ta lại tiếp tục hỏi cô:
- Sáng cậu chưa ăn sáng phải không? trùng hợp tôi lại mua dư một mẫu bánh với hộp sữa, thấy cậu chưa ăn nên cho cậu này.
Cậu bạn đó nhét vào tay cô mẫu bánh và hộp sữa, cậu ta chạy nhanh đi còn nói vọng lại " không cần ngại, nhớ ăn đó". Cô chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã chạy đi mất, những lời nói của cậu vọng lại làm cô bất giác miễn cười. Có lẽ giây phút đó trái tim cô đã được sưởi ấm phần nào.
- Ba ơi mẹ nhất định không sau đâu ạ, ba phải mạnh mẽ lên nếu mẹ thấy ba khóc mẹ sẽ buồn lắm đấy ạ.
Cô vừa dứt lời thì có tiếng bước chân bước ra khỏi phòng cấp cứu, đấy là bác sĩ, những lời tiếp theo bác sĩ nói đã khiến cả thế giới của cô tan nát và biến mất trong phút chốc. Nghe xong cô đứng lặng thinh, không phải cô không muốn nói mà có lẽ cô không thể thốt lên một câu nào nữa, những giọt nước mắt lúc nãy vừa mới khô thì giờ đây những giọt nước mắt khác lại lăn dài trên má của cô bé 16 tuổi. Còn người chồng vừa mất đi vợ mình giờ đây ông đang phải trải qua nỗi đau đớn không thể tả thành lời.
Vài ngày sau chính là ngày chôn cất mẹ của Tiểu Mãn, cô quỳ trước mộ mẹ, giây phút đó đối với cô đã trở thành việc mà cô đời này không thể quên được, từ lúc bệnh viện thông báo mẹ cô đã rời xa thế giới này, cô đã kiềm nén cảm xúc của bản thân và hiện tại bản thân cô đã không thể chế ngự nó thêm giây phút nào được nữa, tiếng khóc của cô vang vọng trong không gian nó mang đau thương và cả sự không cam lòng:
- Mẹ ơi, mẹ ơi, con xin lỗi mẹ về với con đi,con hứa sẽ là một cô bé ngoan mà, con đã nói với mẹ sau này con lớn lên con sẽ nuôi mẹ mà, thế mà con chưa thực hiện lời hứa mà mẹ đã bỏ rơi con rồi, mẹ ơi con không muốn là người mồ côi mẹ đâu mẹ mau tỉnh lại đi, con cầu xin mẹ đó, mẹ ơi.
Có ai đó vỗ vai cô phía sau ra là ba cô, ông ngồi xuống kế bên con gái nhẹ nhàng an ủi cô, thật ra ông cũng đau buồn không kém gì cô con gái thế nhưng ông biết giờ đây bản thân chính là chỗ dựa duy nhất của cô.
- Mãn Mãn, con có nhớ những lời trước đó không, con đã nói mẹ sẽ buồn khi thấy ba khóc, nhưng con có biết rằng con chính là viên ngọc quý giá của mẹ con không, nếu mẹ thấy con gái khóc thì mẹ sẽ đau đến vạn lần đấy. Con gái của bố hãy mạnh mẽ lên, mẹ ở bên kia luôn mong con sống thật vui vẻ.
Nói xong ba cô đưa tay lau nước mắt cô. Nghe thấy ba nói thế cô ngồi trầm lặng suy nghĩ một hồi lâu, trong giây phút đó cô đã hiểu được những gì ba nói.Cô vương tay sờ di ảnh của mẹ và thầm nghĩ. "Mẹ ơi con hứa sẽ sống thật tốt, mẹ đi thanh thản".Cô đứng dậy rời khỏi cùng ba
Hôm nay cô thức dậy như thường ngày nhưng lại có cảm giác thiếu đi rất nhiều thứ, không còn tiếng đánh thức dịu dàng của mẹ giờ đây chỉ còn tiếng báo thức của đồng hồ lạnh lẽo. Bước xuống nhà cảm giác trống vắng lại ập tới, cô nhớ khuôn mặt tươi cười của mẹ mỗi buổi sáng, càng nhớ hương vị của bữa ăn mà mẹ chuẩn bị cho cô "giá như lúc trước bản thân có thể chân quý những bữa ăn của mẹ nhiều hơn". Nhưng giờ đây nó đã mãi mãi không còn nữa, cô cũng phải chấp nhận sự thật này. Hôm nay ba cô đã đi làm từ sớm khiến cái không khí trong nhà càng thêm ngột ngạc, cô nhanh chóng mang giày và rời đi.
Dù đã bước ra khỏi nhà nhưng những việc về mẹ vẫn hiện trong suy nghĩ của cô. Chợt có tiếng nói ấm áp phía sau vang lên:
- Này nhím, lại vừa đi vừa suy nghĩ nữa phải không.
Nghe thấy giọng nói, cô nhìn về phía sau với nét mặt ngơ ngác và hoài nghi hỏi:
- Cậu đang hỏi tôi sau.
Cậu bạn trả lời với ngữ điệu có chút chọc ghẹo:
- Không lẽ ở đây có cô ngốc nào khác nữa sau.
Tiểu Mãn không trả lời nhưng trên nét mặt có chút ngượng đỏ.
Thấy cô im lặng không nói gì cậu ta lại tiếp tục hỏi cô:
- Sáng cậu chưa ăn sáng phải không? trùng hợp tôi lại mua dư một mẫu bánh với hộp sữa, thấy cậu chưa ăn nên cho cậu này.
Cậu bạn đó nhét vào tay cô mẫu bánh và hộp sữa, cậu ta chạy nhanh đi còn nói vọng lại " không cần ngại, nhớ ăn đó". Cô chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã chạy đi mất, những lời nói của cậu vọng lại làm cô bất giác miễn cười. Có lẽ giây phút đó trái tim cô đã được sưởi ấm phần nào.