Chương 7: Được an ủi, được bảo vệ
Lý Tiết Ngọc chính thức trở thành người hầu trong biệt thự Lâm gia.
Cô không thể nói, không viết không đọc được, người ở đây cũng không ai màn đến cô. Ma cũ bắt nạt ma mới, việc Lý Tiết Ngọc bị câm cũng thuận lợi cho họ ức hiếp cô.
Có bao nhiêu việc đều đổ lên người Lý Tiết Ngọc, cô mới đến nhưng ngày đêm bận rộn, chạy ngang chạy dọc làm cho xong việc, nhưng làm mãi vẫn là không xong.
Quản gia Lưu vẫn luôn để mắt đến cô. Bà đã làm việc ở đây từ khi Lâm Hàn Phong có sự nghiệp và cho đến tận bây giờ, bà đã đi theo anh gần chục năm, đây là lần thứ hai Lâm Hàn Phong dẫn ai đó về nhà, trước kia là Hứa Linh Lung, bây giờ là Lý Tiết Ngọc. Chỉ là hoàn cảnh mỗi người mỗi khác, Hứa Linh Lung năm xưa có được tình yêu của Lâm Hàn Phong được anh yêu thương chiều chuộng xem như một viên ngọc quý, còn Lý Tiết Ngọc thì không may mắn như vậy, bà có thể cảm nhận được sự ghét cay ghét đắng mà Lâm Hàn Phong dành cho người phụ nữ này như thế nào.
Mà...bà cũng đoán được lí do tại sao Lý Tiết Ngọc lại ở đây rồi.
Ban đêm, đồng hồ đã chỉ mười hai giờ.
Lý Tiết Ngọc cuối cùng cũng xong việc, cô lê thân mình về nhà kho để nghỉ ngơi. Bởi vì cô không thể nói chuyện với ai, cũng không ai để tâm đến cô nghĩ gì, bọn họ đều không muốn ăn chung ngủ chung với cô nên đã đẩy Lý Tiết Ngọc đến nhà kho này tự sinh tự diệt.
Cô đẩy cửa đi vào, bất ngờ khi thấy có một cô gái nằm đó.
Thẩm Miên Miên ngồi lên, cô nhìn cô ấy, cô ấy nhìn cô.
[Cô sao lại ngủ ở đây?]
Lý Tiết Ngọc quơ tay múa chân, không biết Thẩm Miên Miên có hiểu hay không nữa.
"Bọn họ làm tôi thấy nhức đầu nên tôi đến đây để ngủ." Thẩm Miên Miên đáp.
[Cô hiểu tôi muốn nói gì sao?]
"Mẹ tôi trước kia cũng giống cô, bà ấy không thể nói cũng không thể nghe." Thẩm Miên Miên nói.
Lý Tiết Ngọc bất ngờ, từ lúc rơi vào tay Lâm Hàn Phong đây là lần đầu tiên có người hiểu cô muốn nói gì.
"Từ hôm nay tôi sẽ ở đây, cô không phiền chứ?" Thẩm Miên Miên hỏi.
Lý Tiết Ngọc lắc đầu.
[Nếu cô không chê.]
"Vậy tốt rồi." Cô mỉm cười.
Lý Tiết Ngọc đi đến cạnh Thẩm Miên Miên ngồi xuống. Cô đến Lâm gia làm việc cũng đã được vài hôm rồi, Thẩm Miên Miên cũng làm cô chú ý đến, cô ấy rất ít nói, dường như không giống đám người kia, cũng không hề bắt nạt cô, bây giờ lại chạy đến đây ở chung một chỗ với Lý Tiết Ngọc thế này...
Cô cảm thấy vui và được an ủi, cô không còn cô đơn nữa rồi.
Thẩm Miên Miên chỉnh lại nệm và chăn lại, sau đó liền nằm xuống.
"Mau đi ngủ đi."
Lý Tiết Ngọc giật mình.
"Bọn họ không thích cô, ngày mai dậy trễ lại khổ đấy." Thẩm Miên Miên nói.
Lý Tiết Ngọc hiểu ý, cô vội đứng lên đi tắt đèn rồi về chỗ của mình nằm xuống. Thẩm Miên Miên thấy cô không có chăn liền đem chăn của mình đắp lên cho cô.
Lý Tiết Ngọc đầy cảm động nhìn Thẩm Miên Miên.
"Coi chừng lạnh." Thẩm Miên Miên nhẹ nhàng nói.
"Giờ thì ngủ đi."
Lý Tiết Ngọc gật đầu, đã lâu lắm rồi mới có người quan tâm đến cô như vậy đấy. Tuy cô gái này có chút lạnh lùng và ít nói, nhưng cô cảm nhận được ý tốt của cô ấy dành cho mình.
Ở đây...cô không một mình nữa rồi.
...
Ngày hôm sau.
Lâm Hàn Phong đem cô về đây rồi lại rời đi, anh vốn không thích về nhà, cũng rất ít khi về, nhưng điều đó làm Lý Tiết Ngọc thấy dễ thở làm sao.
Người đàn ông đó mỗi lần nhìn thấy cô liền muốn bóp chết cô vậy, đáng sợ lắm, cô thật sự rất sợ anh ta.
"Mau đi giặt đi."
Một cô hầu mang đến đống quần áo chất cao như núi lại chỗ Lý Tiết Ngọc rồi ném xuống.
"Chỗ này đều giặt bằng tay, cô tự làm cho xong đi."
Nói xong liền quay người đi.
Lý Tiết Ngọc bất lực nhìn đống quần áo bị ném xuống, rõ ràng là muốn bắt nạt cô, đây đều là quần áo của họ còn muốn cô giặt hết sao?
Cuối cùng vẫn là cô làm.
Thẩm Miên Miên đứng bên cạnh im lặng không nói gì, thời tiết lúc này sắp vào đông rồi, trời rất lạnh, còn bắt Lý Tiết Ngọc giặt tay thế này có khác gì làm khó cô ấy đâu chứ?
Thẩm Miên Miên đi đến, cô kéo ghế ngồi xuống cạnh Lý Tiết Ngọc.
"Tôi giúp cô."
Lý Tiết Ngọc nhìn cô.
"Mau làm cho xong đi, trời tối sẽ lạnh hơn đấy."
Lý Tiết Ngọc gật đầu.
"Xem kìa."
"Một con câm và một con ít nói chơi chung với nhau."
"Xứng đôi quá còn gì."
"Phải đó, đều là vô dụng như nhau."
Nghe tiếng xì xầm của mấy cô gái khác Lý Tiết Ngọc chỉ biết cúi đầu xuống, cô làm liên lụy đến Thẩm Miên Miên rồi.
"Mặc kệ bọn họ đi."
"Tôi cũng không thích họ." Thẩm Miên Miên nhìn cô rồi nói.
Dường như cô ấy chẳng quan tâm đến người ta sẽ nghĩ gì về mình. Miệng đời mà, làm sao cho vừa lòng họ được chứ.
Cứ sống theo cách mình muốn mà thôi.
"Làm cho tốt việc của mình là được."
Lý Tiết Ngọc gật đầu. Lần đầu cô bị bắt nạt mà có người quan tâm và đứng ra bảo vệ thế này đấy.
Đã lâu lắm rồi...Lý Tiết Ngọc chỉ có thể một mình cam chịu mà thôi.
Bị đẩy đến nơi này, có Thẩm Miên Miên bên cạnh cô cũng thấy an ủi làm sao.
Chỉ là vẫn không thể thoát khỏi tay của Lâm Hàn Phong.
Cô không thể nói, không viết không đọc được, người ở đây cũng không ai màn đến cô. Ma cũ bắt nạt ma mới, việc Lý Tiết Ngọc bị câm cũng thuận lợi cho họ ức hiếp cô.
Có bao nhiêu việc đều đổ lên người Lý Tiết Ngọc, cô mới đến nhưng ngày đêm bận rộn, chạy ngang chạy dọc làm cho xong việc, nhưng làm mãi vẫn là không xong.
Quản gia Lưu vẫn luôn để mắt đến cô. Bà đã làm việc ở đây từ khi Lâm Hàn Phong có sự nghiệp và cho đến tận bây giờ, bà đã đi theo anh gần chục năm, đây là lần thứ hai Lâm Hàn Phong dẫn ai đó về nhà, trước kia là Hứa Linh Lung, bây giờ là Lý Tiết Ngọc. Chỉ là hoàn cảnh mỗi người mỗi khác, Hứa Linh Lung năm xưa có được tình yêu của Lâm Hàn Phong được anh yêu thương chiều chuộng xem như một viên ngọc quý, còn Lý Tiết Ngọc thì không may mắn như vậy, bà có thể cảm nhận được sự ghét cay ghét đắng mà Lâm Hàn Phong dành cho người phụ nữ này như thế nào.
Mà...bà cũng đoán được lí do tại sao Lý Tiết Ngọc lại ở đây rồi.
Ban đêm, đồng hồ đã chỉ mười hai giờ.
Lý Tiết Ngọc cuối cùng cũng xong việc, cô lê thân mình về nhà kho để nghỉ ngơi. Bởi vì cô không thể nói chuyện với ai, cũng không ai để tâm đến cô nghĩ gì, bọn họ đều không muốn ăn chung ngủ chung với cô nên đã đẩy Lý Tiết Ngọc đến nhà kho này tự sinh tự diệt.
Cô đẩy cửa đi vào, bất ngờ khi thấy có một cô gái nằm đó.
Thẩm Miên Miên ngồi lên, cô nhìn cô ấy, cô ấy nhìn cô.
[Cô sao lại ngủ ở đây?]
Lý Tiết Ngọc quơ tay múa chân, không biết Thẩm Miên Miên có hiểu hay không nữa.
"Bọn họ làm tôi thấy nhức đầu nên tôi đến đây để ngủ." Thẩm Miên Miên đáp.
[Cô hiểu tôi muốn nói gì sao?]
"Mẹ tôi trước kia cũng giống cô, bà ấy không thể nói cũng không thể nghe." Thẩm Miên Miên nói.
Lý Tiết Ngọc bất ngờ, từ lúc rơi vào tay Lâm Hàn Phong đây là lần đầu tiên có người hiểu cô muốn nói gì.
"Từ hôm nay tôi sẽ ở đây, cô không phiền chứ?" Thẩm Miên Miên hỏi.
Lý Tiết Ngọc lắc đầu.
[Nếu cô không chê.]
"Vậy tốt rồi." Cô mỉm cười.
Lý Tiết Ngọc đi đến cạnh Thẩm Miên Miên ngồi xuống. Cô đến Lâm gia làm việc cũng đã được vài hôm rồi, Thẩm Miên Miên cũng làm cô chú ý đến, cô ấy rất ít nói, dường như không giống đám người kia, cũng không hề bắt nạt cô, bây giờ lại chạy đến đây ở chung một chỗ với Lý Tiết Ngọc thế này...
Cô cảm thấy vui và được an ủi, cô không còn cô đơn nữa rồi.
Thẩm Miên Miên chỉnh lại nệm và chăn lại, sau đó liền nằm xuống.
"Mau đi ngủ đi."
Lý Tiết Ngọc giật mình.
"Bọn họ không thích cô, ngày mai dậy trễ lại khổ đấy." Thẩm Miên Miên nói.
Lý Tiết Ngọc hiểu ý, cô vội đứng lên đi tắt đèn rồi về chỗ của mình nằm xuống. Thẩm Miên Miên thấy cô không có chăn liền đem chăn của mình đắp lên cho cô.
Lý Tiết Ngọc đầy cảm động nhìn Thẩm Miên Miên.
"Coi chừng lạnh." Thẩm Miên Miên nhẹ nhàng nói.
"Giờ thì ngủ đi."
Lý Tiết Ngọc gật đầu, đã lâu lắm rồi mới có người quan tâm đến cô như vậy đấy. Tuy cô gái này có chút lạnh lùng và ít nói, nhưng cô cảm nhận được ý tốt của cô ấy dành cho mình.
Ở đây...cô không một mình nữa rồi.
...
Ngày hôm sau.
Lâm Hàn Phong đem cô về đây rồi lại rời đi, anh vốn không thích về nhà, cũng rất ít khi về, nhưng điều đó làm Lý Tiết Ngọc thấy dễ thở làm sao.
Người đàn ông đó mỗi lần nhìn thấy cô liền muốn bóp chết cô vậy, đáng sợ lắm, cô thật sự rất sợ anh ta.
"Mau đi giặt đi."
Một cô hầu mang đến đống quần áo chất cao như núi lại chỗ Lý Tiết Ngọc rồi ném xuống.
"Chỗ này đều giặt bằng tay, cô tự làm cho xong đi."
Nói xong liền quay người đi.
Lý Tiết Ngọc bất lực nhìn đống quần áo bị ném xuống, rõ ràng là muốn bắt nạt cô, đây đều là quần áo của họ còn muốn cô giặt hết sao?
Cuối cùng vẫn là cô làm.
Thẩm Miên Miên đứng bên cạnh im lặng không nói gì, thời tiết lúc này sắp vào đông rồi, trời rất lạnh, còn bắt Lý Tiết Ngọc giặt tay thế này có khác gì làm khó cô ấy đâu chứ?
Thẩm Miên Miên đi đến, cô kéo ghế ngồi xuống cạnh Lý Tiết Ngọc.
"Tôi giúp cô."
Lý Tiết Ngọc nhìn cô.
"Mau làm cho xong đi, trời tối sẽ lạnh hơn đấy."
Lý Tiết Ngọc gật đầu.
"Xem kìa."
"Một con câm và một con ít nói chơi chung với nhau."
"Xứng đôi quá còn gì."
"Phải đó, đều là vô dụng như nhau."
Nghe tiếng xì xầm của mấy cô gái khác Lý Tiết Ngọc chỉ biết cúi đầu xuống, cô làm liên lụy đến Thẩm Miên Miên rồi.
"Mặc kệ bọn họ đi."
"Tôi cũng không thích họ." Thẩm Miên Miên nhìn cô rồi nói.
Dường như cô ấy chẳng quan tâm đến người ta sẽ nghĩ gì về mình. Miệng đời mà, làm sao cho vừa lòng họ được chứ.
Cứ sống theo cách mình muốn mà thôi.
"Làm cho tốt việc của mình là được."
Lý Tiết Ngọc gật đầu. Lần đầu cô bị bắt nạt mà có người quan tâm và đứng ra bảo vệ thế này đấy.
Đã lâu lắm rồi...Lý Tiết Ngọc chỉ có thể một mình cam chịu mà thôi.
Bị đẩy đến nơi này, có Thẩm Miên Miên bên cạnh cô cũng thấy an ủi làm sao.
Chỉ là vẫn không thể thoát khỏi tay của Lâm Hàn Phong.