Chương 26: Mạc Cảnh Quân
Vương gia nhà các ngươi đâu?
Nàng dẫn theo Thu Họa, Thu Ý đi đến thư phòng, chỉ thấy hai thủ vệ đứng như hai pho tượng ở đó còn Hà Thụy cùng hắn thì không thấy đâu.
- Bẩm Vương phi, Vương gia cùng Hà thị vệ đã đi đón sứ thần Mạn Quốc
- Đến nhanh vậy sao, vậy ta đi tìm hắn
Khinh Ti trực tiếp bỏ lại lời đó rồi dẫn theo hai nha hoàn rời phủ, cũng may hắn không còn hạn chế tự do của nàng nữa nên chẳng có ai dám ngăn cản nàng.
- Vương phi, chúng ta tìm Vương gia ở đâu đây?
- Bọn họ chắc chắn vào cung rồi, ta đi đến tửu lâu đối diện sẽ chờ được người đến thôi
Ở phía đối diện ba người có một tửu lâu, nàng tinh mắt đã nhìn thấy, con đường vào cung ngắn nhất chỉ có đường này, đám người kia sẽ không dở hơi đến nỗi đi đường vòng.
- Người thật thông minh nha!
- Muội khen ta ngại đó, nhưng mà ta thích a!
Chủ tớ ba người kéo nhau vào tửu lâu, nàng còn đặc biệt chọn lầu không cao cũng không thấp đủ thấy đoàn người sứ thần đi qua.
- Vương phi, điểm tâm người thích đến rồi đây, người mau ăn đi
- Chỉ có hai muội hiểu ta, oa, thật thơm nha
Nàng cầm lấy miếng điểm tâm một phát cho hết vào miệng, hương hoa thoang thoảng cùng vị ngọt mềm khiến nàng thật thích.
- Hai muội cùng ăn đi, mau ngồi xuống đây
- Đa tạ Vương phi
- Giữa chúng ta còn cần khách sáo như vậy làm gì chứ
Tửu lâu nổi tiếng kinh thành bình thường rất đông khách bây giờ lại càng đông hơn, cũng may nàng nhanh chân chiếm chỗ trước nếu không bây giờ phải chen lấn ngoài kia.
"Thật không hiểu mấy cổ nhân ở nơi này, sứ thần đến chứ có phải phụ mẫu từ quê đến đâu mà lại phấn khích như thế chứ "
Vừa nhai điểm tâm vừa đưa mắt quan sát bên dưới, dòng người tấp nập buông bán cùng với mấy người tụ tập lại một chỗ nói chuyện khiến cả con phố dường như sôi nổi rất nhiều.
Nàng có thể nghe được thoang thoáng bọn họ là đang nhắc đến sứ thần Mạn Quốc, còn có cả lão công nhà nàng.
- Ngươi có nghe nói không, Vương tử kia trông rất tuấn mĩ
- Có thể so với Điềm Vương của chúng ta sao
- Nghe nói cùng với Điềm Vương một chín một mười đó
- Thật vậy sao, hôm nay cả hai cùng lúc xuất hiện, chúng ta được mở mang tầm mắt rồi
Từ nãy đến giờ dỏng hai lỗ tai lên nghe ngóng, Khinh Ti nghe nói ' Điềm Vương của chúng ta' trong lòng bắt đầu nhóm lửa, ai nói là của bọn họ, rõ ràng là của nàng mà!
" Hình như bọn họ nói Vương tử gì đó dung mạo cũng không tệ, không biết so với hắn ai mĩ hơn nha!"
- Vương phi, người mau nhìn xem, là Vương gia kìa!
Đang hình dung xem Vương tử kia vuông tròn ra sao thì Thu Họa kinh hô, nàng vứt miếng điểm tâm đang cầm xuống đĩa rồi hai tay chống ở lan can nhìn xuống dưới.
Đi đầu có hai nam tử, một bạch y một hắc y, bạch y tiêu sái, ngũ quan tựa ngọc mang nét cao quý cùng cương nghị lạnh lùng, nam nhân này còn ai ngoài Đá Tảng di động nhà nàng.
Nói về vị hắc y kia lại khác, khí chất đương nhiên là cao quý, mấy nhân vật tầm này người bình thường không nên chọc vào.
Dung mạo phải dùng từ phong thần tuấn lãng để hình dung, ngược lại với hắn, nam nhân này lại mang theo nét tà mị, khóe môi như có như không đều mang theo nụ cười đùa cợt.
- Oa, cực phẩm mĩ nam tử là đây, nhưng mà phải công nhận hắn cùng nam nhân kia bất phân thắng bại
Bên trên nàng đánh giá nam nhân kia còn bên dưới cũng vì sự xuất hiện của hai người mà ầm ĩ.
- Vương tử Mạn Quốc đúng là danh bất hư truyền, bậc này cũng đến mức mĩ quá rồi
- Vương gia cũng không hề thua kém đâu, nếu không vì thân phận của ta, ta cũng muốn gả cho Vương Gia a
- Thôi đi, ngươi đừng ở đó ảo tưởng
- Ảo tưởng một chút cũng không cho
Đang đứng trên lầu mà nàng dùng ánh mắt rực lửa nhìn đến Hàn Sơ, tay mò mò vào đĩa điểm tâm cầm lấy hai miếng.
" Thu hút ong bướm nhiều đó, xem ta có xử chàng không, cho các người nếm thử tuyệt chiêu ném đồ của ta"
Nàng vậy mà dùng điểm tâm ném vào hai nam nhân đang đi đầu, ném hắn thôi thì không nói, Vương tử Mạn Quốc còn chưa đắc tội nàng cũng bị vạ lây.
Hai miếng điểm tâm từ lầu hai bay thẳng xuống nhắm ngay người hai người họ.
- Có thích khách, mau bảo vệ Vương gia cùng Vương tử
Đám thủ vệ rút kiếm nhìn chung quanh, miếng điểm tâm bị hai nam nhân nhanh nhẹn bắt được, hắn nhìn về hướng điểm tâm bay đến.
- Không cần làm lớn, không phải thích khách
Hắn nhàn nhạt mở miệng, đám thủ vệ nghe vậy mới đem kiếm tra lại vào vỏ.
- Ta còn tưởng quý quốc nhân tài vô số, có thể dùng điểm tâm giết người, thì ra là hiểu lầm
- Ngươi muốn bị hành thích đến vậy sao?
- Điềm Vương gia nói đùa rồi, làm gì có ai mong muốn như vậy chứ
Hai người mỗi người một câu, bề ngoài bình thường bên trong thì không như vậy, cho dù trên chiến trường hay trên đường lớn bọn họ đều là địch thủ.
- Các ngươi nói đủ chưa, nam nhân thối mau lại đây coi
Khinh Ti hai tay chống hông hét lớn với hai nam nhân bên dưới, Hàn Sơ thúc ngựa chậm rãi đến gần.
- Nương tử, ai chọc nàng vậy?
- Hỏi nhiều quá, lão nương nhảy đây, lát nữa nhớ đỡ đấy
Còn chưa đợi hắn trả lời thì nàng đã bước chân qua lan can rồi như chợt nhớ ra gì đó liền quay lại bảo Thu Họa.
- Thu Họa, đưa đĩa điểm tâm đây, hai muội về phủ trước đi
- Dạ
Nàng tiếp nhận đĩa điểm tâm rồi ném thẳng xuống, Hàn Sơ không muốn cũng phải cố tiếp nhận.
- Nhảy đấy, nhớ đỡ đó, lão nương mà ngã thì chàng không xong đâu
Nàng bỏ hai chân qua lan can rồi nhảy thẳng xuống, Hàn Sơ bất đắc dĩ dùng lưng ngựa làm điểm tựa nhún người bay lên một tay đỡ lấy nàng.
Hai người an toàn đáp xuống lưng ngưa, nàng lấy lại đĩa điểm tâm một mình ngồi ăn ngon lành.
- Nàng đang làm cái gì vậy, có biết nguy hiểm lắm không?
- Đang đánh dấu quyền sở hữu, đám nữ nhân kia dám để ý đồ của ta
Hắn để nàng ngồi phía trước, Hàn Sơ thầm than, sao nương tử nhà hắn dễ nổi máu ghen như vậy.
Có điều như vậy hắn thích nha, nương tử hắn biết ghen có nghĩa là nàng để tâm đến hắn.
- Vị cô nương này là...
- Cô nương cái đầu nhà ngươi, lão nương là Vương phi của hắn
Từ trước đến nay nàng nói chuyện chẳng nể nang gì ai, trừ hoàng đế chức vị cao hơn hắn nàng mới chịu khép nép một chút, còn lại nếu ngứa mồm thì cứ mắng thôi.
Mặc cho địa điểm, thời tiết ra sao hay là người nào, hễ cái miệng nàng muốn mắng thì liền tuôn ra hết, kể cả hắn nàng còn chẳng sợ.
Nàng dẫn theo Thu Họa, Thu Ý đi đến thư phòng, chỉ thấy hai thủ vệ đứng như hai pho tượng ở đó còn Hà Thụy cùng hắn thì không thấy đâu.
- Bẩm Vương phi, Vương gia cùng Hà thị vệ đã đi đón sứ thần Mạn Quốc
- Đến nhanh vậy sao, vậy ta đi tìm hắn
Khinh Ti trực tiếp bỏ lại lời đó rồi dẫn theo hai nha hoàn rời phủ, cũng may hắn không còn hạn chế tự do của nàng nữa nên chẳng có ai dám ngăn cản nàng.
- Vương phi, chúng ta tìm Vương gia ở đâu đây?
- Bọn họ chắc chắn vào cung rồi, ta đi đến tửu lâu đối diện sẽ chờ được người đến thôi
Ở phía đối diện ba người có một tửu lâu, nàng tinh mắt đã nhìn thấy, con đường vào cung ngắn nhất chỉ có đường này, đám người kia sẽ không dở hơi đến nỗi đi đường vòng.
- Người thật thông minh nha!
- Muội khen ta ngại đó, nhưng mà ta thích a!
Chủ tớ ba người kéo nhau vào tửu lâu, nàng còn đặc biệt chọn lầu không cao cũng không thấp đủ thấy đoàn người sứ thần đi qua.
- Vương phi, điểm tâm người thích đến rồi đây, người mau ăn đi
- Chỉ có hai muội hiểu ta, oa, thật thơm nha
Nàng cầm lấy miếng điểm tâm một phát cho hết vào miệng, hương hoa thoang thoảng cùng vị ngọt mềm khiến nàng thật thích.
- Hai muội cùng ăn đi, mau ngồi xuống đây
- Đa tạ Vương phi
- Giữa chúng ta còn cần khách sáo như vậy làm gì chứ
Tửu lâu nổi tiếng kinh thành bình thường rất đông khách bây giờ lại càng đông hơn, cũng may nàng nhanh chân chiếm chỗ trước nếu không bây giờ phải chen lấn ngoài kia.
"Thật không hiểu mấy cổ nhân ở nơi này, sứ thần đến chứ có phải phụ mẫu từ quê đến đâu mà lại phấn khích như thế chứ "
Vừa nhai điểm tâm vừa đưa mắt quan sát bên dưới, dòng người tấp nập buông bán cùng với mấy người tụ tập lại một chỗ nói chuyện khiến cả con phố dường như sôi nổi rất nhiều.
Nàng có thể nghe được thoang thoáng bọn họ là đang nhắc đến sứ thần Mạn Quốc, còn có cả lão công nhà nàng.
- Ngươi có nghe nói không, Vương tử kia trông rất tuấn mĩ
- Có thể so với Điềm Vương của chúng ta sao
- Nghe nói cùng với Điềm Vương một chín một mười đó
- Thật vậy sao, hôm nay cả hai cùng lúc xuất hiện, chúng ta được mở mang tầm mắt rồi
Từ nãy đến giờ dỏng hai lỗ tai lên nghe ngóng, Khinh Ti nghe nói ' Điềm Vương của chúng ta' trong lòng bắt đầu nhóm lửa, ai nói là của bọn họ, rõ ràng là của nàng mà!
" Hình như bọn họ nói Vương tử gì đó dung mạo cũng không tệ, không biết so với hắn ai mĩ hơn nha!"
- Vương phi, người mau nhìn xem, là Vương gia kìa!
Đang hình dung xem Vương tử kia vuông tròn ra sao thì Thu Họa kinh hô, nàng vứt miếng điểm tâm đang cầm xuống đĩa rồi hai tay chống ở lan can nhìn xuống dưới.
Đi đầu có hai nam tử, một bạch y một hắc y, bạch y tiêu sái, ngũ quan tựa ngọc mang nét cao quý cùng cương nghị lạnh lùng, nam nhân này còn ai ngoài Đá Tảng di động nhà nàng.
Nói về vị hắc y kia lại khác, khí chất đương nhiên là cao quý, mấy nhân vật tầm này người bình thường không nên chọc vào.
Dung mạo phải dùng từ phong thần tuấn lãng để hình dung, ngược lại với hắn, nam nhân này lại mang theo nét tà mị, khóe môi như có như không đều mang theo nụ cười đùa cợt.
- Oa, cực phẩm mĩ nam tử là đây, nhưng mà phải công nhận hắn cùng nam nhân kia bất phân thắng bại
Bên trên nàng đánh giá nam nhân kia còn bên dưới cũng vì sự xuất hiện của hai người mà ầm ĩ.
- Vương tử Mạn Quốc đúng là danh bất hư truyền, bậc này cũng đến mức mĩ quá rồi
- Vương gia cũng không hề thua kém đâu, nếu không vì thân phận của ta, ta cũng muốn gả cho Vương Gia a
- Thôi đi, ngươi đừng ở đó ảo tưởng
- Ảo tưởng một chút cũng không cho
Đang đứng trên lầu mà nàng dùng ánh mắt rực lửa nhìn đến Hàn Sơ, tay mò mò vào đĩa điểm tâm cầm lấy hai miếng.
" Thu hút ong bướm nhiều đó, xem ta có xử chàng không, cho các người nếm thử tuyệt chiêu ném đồ của ta"
Nàng vậy mà dùng điểm tâm ném vào hai nam nhân đang đi đầu, ném hắn thôi thì không nói, Vương tử Mạn Quốc còn chưa đắc tội nàng cũng bị vạ lây.
Hai miếng điểm tâm từ lầu hai bay thẳng xuống nhắm ngay người hai người họ.
- Có thích khách, mau bảo vệ Vương gia cùng Vương tử
Đám thủ vệ rút kiếm nhìn chung quanh, miếng điểm tâm bị hai nam nhân nhanh nhẹn bắt được, hắn nhìn về hướng điểm tâm bay đến.
- Không cần làm lớn, không phải thích khách
Hắn nhàn nhạt mở miệng, đám thủ vệ nghe vậy mới đem kiếm tra lại vào vỏ.
- Ta còn tưởng quý quốc nhân tài vô số, có thể dùng điểm tâm giết người, thì ra là hiểu lầm
- Ngươi muốn bị hành thích đến vậy sao?
- Điềm Vương gia nói đùa rồi, làm gì có ai mong muốn như vậy chứ
Hai người mỗi người một câu, bề ngoài bình thường bên trong thì không như vậy, cho dù trên chiến trường hay trên đường lớn bọn họ đều là địch thủ.
- Các ngươi nói đủ chưa, nam nhân thối mau lại đây coi
Khinh Ti hai tay chống hông hét lớn với hai nam nhân bên dưới, Hàn Sơ thúc ngựa chậm rãi đến gần.
- Nương tử, ai chọc nàng vậy?
- Hỏi nhiều quá, lão nương nhảy đây, lát nữa nhớ đỡ đấy
Còn chưa đợi hắn trả lời thì nàng đã bước chân qua lan can rồi như chợt nhớ ra gì đó liền quay lại bảo Thu Họa.
- Thu Họa, đưa đĩa điểm tâm đây, hai muội về phủ trước đi
- Dạ
Nàng tiếp nhận đĩa điểm tâm rồi ném thẳng xuống, Hàn Sơ không muốn cũng phải cố tiếp nhận.
- Nhảy đấy, nhớ đỡ đó, lão nương mà ngã thì chàng không xong đâu
Nàng bỏ hai chân qua lan can rồi nhảy thẳng xuống, Hàn Sơ bất đắc dĩ dùng lưng ngựa làm điểm tựa nhún người bay lên một tay đỡ lấy nàng.
Hai người an toàn đáp xuống lưng ngưa, nàng lấy lại đĩa điểm tâm một mình ngồi ăn ngon lành.
- Nàng đang làm cái gì vậy, có biết nguy hiểm lắm không?
- Đang đánh dấu quyền sở hữu, đám nữ nhân kia dám để ý đồ của ta
Hắn để nàng ngồi phía trước, Hàn Sơ thầm than, sao nương tử nhà hắn dễ nổi máu ghen như vậy.
Có điều như vậy hắn thích nha, nương tử hắn biết ghen có nghĩa là nàng để tâm đến hắn.
- Vị cô nương này là...
- Cô nương cái đầu nhà ngươi, lão nương là Vương phi của hắn
Từ trước đến nay nàng nói chuyện chẳng nể nang gì ai, trừ hoàng đế chức vị cao hơn hắn nàng mới chịu khép nép một chút, còn lại nếu ngứa mồm thì cứ mắng thôi.
Mặc cho địa điểm, thời tiết ra sao hay là người nào, hễ cái miệng nàng muốn mắng thì liền tuôn ra hết, kể cả hắn nàng còn chẳng sợ.