Chương 7: Xui xẻo lại đến rồi!
Khinh Ti ngồi trên xe ngựa, nàng vén rèm ra nhìn cảnh vật bên ngoài.
Đến cổ đại đã là ngày thứ tư, nàng đây là lần đầu nhìn thấy quang cảnh ở nơi này.
Lúc trước xem trên phim ảnh cũng có thấy qua nhưng nay là được chứng kiến cảnh thật người thật phải nói được mở rộng tầm mắt.
Đường phố cổ đại thật náo nhiệt, các quầy hàng bày đầy bên đường, ngồi trên xe cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
- Nhìn gì thế?
- Ta chưa từng được ra ngoài nên hiếu kì một chút thôi
Nàng không tìm thấy được chút hình ảnh nào về bên ngoài trong trí nhớ của nguyên chủ, vì vậy khẳng định nguyên chủ còn chưa được ra ngoài lần nào.
- Muốn đi dạo không?
- Muốn, ngươi cho ta đi sao?
- Đi thôi, dừng xe!
Hắn lệnh cho phu xe dừng lại, bản thân thì xuống ngựa trước, nàng vén rèm bước ra sau liền bắt gặp bàn tay đưa về phía mình.
" Đây là đang muốn đỡ ta xuống sao, hắn tốt như vậy từ khi nào nhỉ?"
- Không cần, ta tự xuống được mà
Nàng không để hắn đỡ mà tự mình nhảy xuống, nhưng không may cho nàng xe ngựa rất cao, nàng bị mất đà ngã người về trước.
- Cẩn thận!
Hàn Sơ nhanh tay ôm lấy eo nàng xoay vài vòng, ánh mắt nàng chạm phải đôi con ngươi sâu thẳm của hắn mà bị chìm vào trong đó.
Xoay vài vòng hắn rốt cục chịu thả nàng xuống đất, nàng trở lại với thực tại.
- Chóng mặt quá đi!
Nàng thật không hiểu mấy người này đỡ người khác sao lại phải xoay vòng vòng như thế, làm người ta chóng mặt chết đi được.
- Không sao rồi, ban đầu nàng còn cậy mạnh, chẳng phải ta vẫn đỡ nàng hay sao
- Ai cần ngươi đỡ
Khinh Ti ương ngạnh với hắn, nàng bỏ lại câu đó rồi nhanh chóng xoay người chạy đi mất.
Lúc trước đập đầu chết vì mải lo ngắm mĩ nam, nàng thề sau này sẽ không mê trai nữa.
Nhưng mà sao lại để nàng gặp tên yêu nghiệt này chứ, còn có hành động của hắn lúc nãy làm tim nàng đập liên hồi.
Người ta nói mê trai đầu thai mới hết, còn nàng sống đến kiếp thứ hai vẫn không hết mê trai, đặc biệt là tên vương gia nào đó.
- Đi chậm thôi, cẩn thận bị lạc đấy
- Biết rồi!
Hàn Sơ đuổi theo sau nàng, hắn từ trước đến nay không gần gũi bất kì nữ nhân nào, nay làm sao biết được nàng đang ngượng đâu.
- A, xin lỗi công tử, ta không cố ý đụng vào huynh đâu
Lần đầu dạo phố ở cổ đại, nàng lo ngắm xung quanh mà quên mất phải nhìn đường, vì vậy không cẩn thận đụng phải người ta.
- Không sao, lần sau cô nương chú ý một chút là được
- Đa tạ
Khinh Ti ngẩng mặt nhìn đến vị công tử kia, hắn cũng nhìn nàng.
" Oa, cổ đại nhiều mỹ nam quá đi nha!"
Người này phải nói là ngũ quan như ngọc, mạo tựa Phan An, từng đường nét trên gương mặt không hề có khuyết điểm lại mang theo chút nhu hòa, tao nhã.
Trên mình vận một bộ lục y thanh ưu thoát tục, bên hông đeo một mảnh ngọc bội quý giá.
Nhưng nhìn cỡ nào cũng thấy hắn có chút giống với một người, người đó là ai nhỉ?
- Khinh Ti, nàng nhìn hắn đủ chưa?
Hàn Sơ không vui nhắc nhở, Khinh Ti hồi thần vội cười hì hì xin lỗi.
- Xin lỗi công tử, là ta thất lễ, có điều tại ta nhìn công tử có chút giống với một người
- Ồ, cô nương nói xem, nhìn ta giống ai?
- Không có gì, chỉ là giống với một vị bằng hữu của ta thôi
Nói thật nàng chỉ thấy hắn giống thôi, còn giống ai thì nàng không nhớ.
- Nàng nhìn ta rồi nhìn hắn lại thử xem, xem thử ta có phải vị bằng hữu đó không?
Đừng nói bây giờ đến gương mặt của hắn ra sao mà nàng không nhớ, xem ra nàng không xem trọng hắn là mấy.
Khinh Ti nhìn hắn một lượt rồi lại quay sang nhìn vị công tử kia một lượt, ngẫm nghĩ một lúc nàng mới gật gật đầu.
- Quả thật giống nha, ý mà khoan đã, sao hai người lại giống nhau thế?
- Tất nhiên là giống, nó là đệ đệ của ta mà
- Hở, đệ đệ của ngươi?
- Đúng vậy
Mắt nàng cứ đảo qua đảo lại từ hắn sang vị công tử kia, hắn còn có một đệ đệ nữa à?
- Đệ tự giới thiệu một chút đi
- Được, hoàng tẩu, đệ là Hàn Quân
- À
Chỉ một chữ ngắn gọn, nàng biết phải nói gì bây giờ, thôi thì im lặng cho hai huynh đệ bọn họ nói chuyện vậy.
- Hoàng huynh, hôm nay huynh sao lại có nhã hứng dạo phố vậy?
- Ta đang rảnh nên muốn ra ngoài một chút, còn đệ
- Huynh thừa biết mà, trong phủ gò bó quá, ta ra ngoài cho khuây khoả
- Vậy ta cũng không làm phiền, ta và nàng ấy đi trước
- Hai người đi thong thả
Hắn kéo tay nàng đi, Khinh Ti bị hắn kéo chân này vấp phải chân kia mà đứng không vững.
- Nàng làm gì vội vàng như thế, nhìn xem, suýt thì ngã rồi
- Ngươi kéo ta mà
- Ờ, ta quên
- Quên cái đầu của ngươi ấy, về phủ thôi, ta đói rồi
- Ừm
Cái tên mặt lạnh này hôm nay làm sao ấy nhỉ, cứ kì lạ làm sao ấy, mà nàng không biết hắn kì lạ ở chỗ nào.
Hai người xuống xe chưa được bao lâu đã trở lên, xe ngựa tiếp tục hướng Điềm Vương phủ đi đến.
- Vương gia, chúng ta bị tập kích rồi
- Lại nữa hả! Không được, ta phải nhanh đi trốn thôi
Hắn còn chưa động thì nàng đã vội tìm chỗ trốn, đúng thật từ lần trước gan nàng nhỏ hơn rồi.
- Đừng trốn, lần này ta bảo vệ nàng, yên tâm
- Yên tâm sao mà được, cái mạng nhỏ của ta quý giá lắm đấy
- Được rồi, nàng ngồi yên trong này
- Lần này ta nhất quyết không xuống xe đâu
Hàn Sơ cầm lấy quạt xuống xe, đám người lần này không nói nhiều mà xông lên chém giết.
- Khinh Ti, mau xuống xe!!!
Đang ngồi trong xe liền bị hắn quát một cái giật cả mình, nàng vội bước ra nhưng hụt chân ngã lăn quay mấy vòng dưới đất.
- Cái quái quỷ gì thế không biết, ngươi bảo ta ngồi yên bây giờ lại....
Còn chưa nói xong thì nàng liền nhìn thấy chiếc xe ngựa bị chẻ làm đôi, thanh kiếm trong tay tên sát thủ dưới ánh nắng phản chiếu ra ánh sáng chói lọi.
" Má ôi, làm hú cả hồn, may mà ta lăn xuống kịp, không thì thành khúc củi cho tên đó bổ làm đôi rồi"
- Không sao chứ?
Hắn phi thân đến đỡ nàng dậy, nàng còn có thể cảm nhận hai chân mình đang run rẩy.
- Hình như chân tay ta nhũn ra cả rồi
Nàng mếu máo, suýt nữa là toi đời rồi làm sao nàng có thể bình tĩnh cho được.
- Ta thấy lần trước nàng gan lắm mà, lần này biết sợ rồi sao?
- Gan ta bị teo lại rồi, đừng nói nữa, đến rồi kìa
Hàn Sơ nhanh chóng đánh bại tên vừa định đánh lén hắn, nàng bị hắn ôm ngang eo phi thân lên ngựa.
- A!!! Ngươi chậm một chút, ta sắp bị xóc đến ruột gan lộn lên tới não rồi
- Nàng thật là phiền phức
- Tại ai hả, ai bảo nhiều người muốn giết ngươi quá làm gì!
Đến cổ đại đã là ngày thứ tư, nàng đây là lần đầu nhìn thấy quang cảnh ở nơi này.
Lúc trước xem trên phim ảnh cũng có thấy qua nhưng nay là được chứng kiến cảnh thật người thật phải nói được mở rộng tầm mắt.
Đường phố cổ đại thật náo nhiệt, các quầy hàng bày đầy bên đường, ngồi trên xe cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
- Nhìn gì thế?
- Ta chưa từng được ra ngoài nên hiếu kì một chút thôi
Nàng không tìm thấy được chút hình ảnh nào về bên ngoài trong trí nhớ của nguyên chủ, vì vậy khẳng định nguyên chủ còn chưa được ra ngoài lần nào.
- Muốn đi dạo không?
- Muốn, ngươi cho ta đi sao?
- Đi thôi, dừng xe!
Hắn lệnh cho phu xe dừng lại, bản thân thì xuống ngựa trước, nàng vén rèm bước ra sau liền bắt gặp bàn tay đưa về phía mình.
" Đây là đang muốn đỡ ta xuống sao, hắn tốt như vậy từ khi nào nhỉ?"
- Không cần, ta tự xuống được mà
Nàng không để hắn đỡ mà tự mình nhảy xuống, nhưng không may cho nàng xe ngựa rất cao, nàng bị mất đà ngã người về trước.
- Cẩn thận!
Hàn Sơ nhanh tay ôm lấy eo nàng xoay vài vòng, ánh mắt nàng chạm phải đôi con ngươi sâu thẳm của hắn mà bị chìm vào trong đó.
Xoay vài vòng hắn rốt cục chịu thả nàng xuống đất, nàng trở lại với thực tại.
- Chóng mặt quá đi!
Nàng thật không hiểu mấy người này đỡ người khác sao lại phải xoay vòng vòng như thế, làm người ta chóng mặt chết đi được.
- Không sao rồi, ban đầu nàng còn cậy mạnh, chẳng phải ta vẫn đỡ nàng hay sao
- Ai cần ngươi đỡ
Khinh Ti ương ngạnh với hắn, nàng bỏ lại câu đó rồi nhanh chóng xoay người chạy đi mất.
Lúc trước đập đầu chết vì mải lo ngắm mĩ nam, nàng thề sau này sẽ không mê trai nữa.
Nhưng mà sao lại để nàng gặp tên yêu nghiệt này chứ, còn có hành động của hắn lúc nãy làm tim nàng đập liên hồi.
Người ta nói mê trai đầu thai mới hết, còn nàng sống đến kiếp thứ hai vẫn không hết mê trai, đặc biệt là tên vương gia nào đó.
- Đi chậm thôi, cẩn thận bị lạc đấy
- Biết rồi!
Hàn Sơ đuổi theo sau nàng, hắn từ trước đến nay không gần gũi bất kì nữ nhân nào, nay làm sao biết được nàng đang ngượng đâu.
- A, xin lỗi công tử, ta không cố ý đụng vào huynh đâu
Lần đầu dạo phố ở cổ đại, nàng lo ngắm xung quanh mà quên mất phải nhìn đường, vì vậy không cẩn thận đụng phải người ta.
- Không sao, lần sau cô nương chú ý một chút là được
- Đa tạ
Khinh Ti ngẩng mặt nhìn đến vị công tử kia, hắn cũng nhìn nàng.
" Oa, cổ đại nhiều mỹ nam quá đi nha!"
Người này phải nói là ngũ quan như ngọc, mạo tựa Phan An, từng đường nét trên gương mặt không hề có khuyết điểm lại mang theo chút nhu hòa, tao nhã.
Trên mình vận một bộ lục y thanh ưu thoát tục, bên hông đeo một mảnh ngọc bội quý giá.
Nhưng nhìn cỡ nào cũng thấy hắn có chút giống với một người, người đó là ai nhỉ?
- Khinh Ti, nàng nhìn hắn đủ chưa?
Hàn Sơ không vui nhắc nhở, Khinh Ti hồi thần vội cười hì hì xin lỗi.
- Xin lỗi công tử, là ta thất lễ, có điều tại ta nhìn công tử có chút giống với một người
- Ồ, cô nương nói xem, nhìn ta giống ai?
- Không có gì, chỉ là giống với một vị bằng hữu của ta thôi
Nói thật nàng chỉ thấy hắn giống thôi, còn giống ai thì nàng không nhớ.
- Nàng nhìn ta rồi nhìn hắn lại thử xem, xem thử ta có phải vị bằng hữu đó không?
Đừng nói bây giờ đến gương mặt của hắn ra sao mà nàng không nhớ, xem ra nàng không xem trọng hắn là mấy.
Khinh Ti nhìn hắn một lượt rồi lại quay sang nhìn vị công tử kia một lượt, ngẫm nghĩ một lúc nàng mới gật gật đầu.
- Quả thật giống nha, ý mà khoan đã, sao hai người lại giống nhau thế?
- Tất nhiên là giống, nó là đệ đệ của ta mà
- Hở, đệ đệ của ngươi?
- Đúng vậy
Mắt nàng cứ đảo qua đảo lại từ hắn sang vị công tử kia, hắn còn có một đệ đệ nữa à?
- Đệ tự giới thiệu một chút đi
- Được, hoàng tẩu, đệ là Hàn Quân
- À
Chỉ một chữ ngắn gọn, nàng biết phải nói gì bây giờ, thôi thì im lặng cho hai huynh đệ bọn họ nói chuyện vậy.
- Hoàng huynh, hôm nay huynh sao lại có nhã hứng dạo phố vậy?
- Ta đang rảnh nên muốn ra ngoài một chút, còn đệ
- Huynh thừa biết mà, trong phủ gò bó quá, ta ra ngoài cho khuây khoả
- Vậy ta cũng không làm phiền, ta và nàng ấy đi trước
- Hai người đi thong thả
Hắn kéo tay nàng đi, Khinh Ti bị hắn kéo chân này vấp phải chân kia mà đứng không vững.
- Nàng làm gì vội vàng như thế, nhìn xem, suýt thì ngã rồi
- Ngươi kéo ta mà
- Ờ, ta quên
- Quên cái đầu của ngươi ấy, về phủ thôi, ta đói rồi
- Ừm
Cái tên mặt lạnh này hôm nay làm sao ấy nhỉ, cứ kì lạ làm sao ấy, mà nàng không biết hắn kì lạ ở chỗ nào.
Hai người xuống xe chưa được bao lâu đã trở lên, xe ngựa tiếp tục hướng Điềm Vương phủ đi đến.
- Vương gia, chúng ta bị tập kích rồi
- Lại nữa hả! Không được, ta phải nhanh đi trốn thôi
Hắn còn chưa động thì nàng đã vội tìm chỗ trốn, đúng thật từ lần trước gan nàng nhỏ hơn rồi.
- Đừng trốn, lần này ta bảo vệ nàng, yên tâm
- Yên tâm sao mà được, cái mạng nhỏ của ta quý giá lắm đấy
- Được rồi, nàng ngồi yên trong này
- Lần này ta nhất quyết không xuống xe đâu
Hàn Sơ cầm lấy quạt xuống xe, đám người lần này không nói nhiều mà xông lên chém giết.
- Khinh Ti, mau xuống xe!!!
Đang ngồi trong xe liền bị hắn quát một cái giật cả mình, nàng vội bước ra nhưng hụt chân ngã lăn quay mấy vòng dưới đất.
- Cái quái quỷ gì thế không biết, ngươi bảo ta ngồi yên bây giờ lại....
Còn chưa nói xong thì nàng liền nhìn thấy chiếc xe ngựa bị chẻ làm đôi, thanh kiếm trong tay tên sát thủ dưới ánh nắng phản chiếu ra ánh sáng chói lọi.
" Má ôi, làm hú cả hồn, may mà ta lăn xuống kịp, không thì thành khúc củi cho tên đó bổ làm đôi rồi"
- Không sao chứ?
Hắn phi thân đến đỡ nàng dậy, nàng còn có thể cảm nhận hai chân mình đang run rẩy.
- Hình như chân tay ta nhũn ra cả rồi
Nàng mếu máo, suýt nữa là toi đời rồi làm sao nàng có thể bình tĩnh cho được.
- Ta thấy lần trước nàng gan lắm mà, lần này biết sợ rồi sao?
- Gan ta bị teo lại rồi, đừng nói nữa, đến rồi kìa
Hàn Sơ nhanh chóng đánh bại tên vừa định đánh lén hắn, nàng bị hắn ôm ngang eo phi thân lên ngựa.
- A!!! Ngươi chậm một chút, ta sắp bị xóc đến ruột gan lộn lên tới não rồi
- Nàng thật là phiền phức
- Tại ai hả, ai bảo nhiều người muốn giết ngươi quá làm gì!