Chương : 6
Và thân thế này đều là người khác kể lại cho Nàng nghe, nhưng Nàng một chút cảm giác cũng không có.
Thậm chí Nàng căn bản không thể nhớ hình dáng khuôn mặt của mẫu thân. Người khác nói Nàng là người bi thương và đau đớn nhất trong tang lễ của mẫu thân, thế nhưng từ khi có trí nhớ tới giờ những chuyện đó đã bay theo gió bị thổi đi không còn thấy bóng dáng, làm sao còn có chút bi thương nào.
Nàng trong mắt Chu phu nhân rất là hèn mọn, cùng với vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ kia lạnh nhạt xa cách, tất cả đều muốn cười nhạo Nàng ham phú quý, nên sớm quên đi mẫu thân đã mất.
Thái độ của Chu lão gia lại làm cho mọi người càng thêm đắc ý, Hắn đón Vân Dung trở về, nhưng không có cấp cho Nàng cái gọi là bồi thường cùng sủng ái. Mà lại đem Nàng an trí tại Thấm Phương Trai cách Nhã Viên gần nhất. Sau đó, cũng chẳng hề quan tâm tới.
Vẫn là Chu phu nhân, vì nàng an bài cho một tùy nữ tên Yến Nhi mười ba tuổi hầu hạ bên người. Một ngày ba bữa, trăng khuyết trăng tròn, Vân Dung cũng chỉ đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Nhi.
Không cho phép Nàng đi ra ngoài, cũng không để cho người khác tiến vào, mọi người cơ hồ đều quên sự tồn tại của Vân Dung......
Như vậy thân thế, thật sự có chút khó có thể mở miệng. Vân Dung mặt ửng hồng lên, cuối cùng vẫn là quyết định nói thẳng hết mọi việc: "Ta gọi là Vân Dung, ta cũng là gần đây mới biết được thân phận của mình, trước kia ta cùng mẫu thân vẫn ở tại nông thôn......"
Bạch Hi Thần nhìn Nàng nói xong, hơi gục đầu xuống, một đôi tay nhỏ bé đùa nghịch túi thơm bên hông.
Trên mặt của Nàng không có...chút nào loại tình cảm vui sướng nào, mà chỉ xấu hổ cùng bất đắc dĩ. Miệng Hắn tự giác nổi lên một tầng chua sót không dễ dàng phát hiện, tâm sự và hoàn cảnh của Hắn lúc này có chút tương tự.
Trầm mặc một lát, Vân Dung cũng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thiếu niên trước mắt, vẻ mặt của Hắn chuyên chú suy tư về việc gì đó. Hắn vốn là ngày thường đã rất phong độ, nên vẻ mặt càng sống động lòng người, đôi mắt đen ôn nhuận giống như bầu trời đêm nổi lên ngôi sao gợn sóng, an bình, thâm thúy.
"Ngươi đi đi, lần sau đừng bao giờ đi tới nơi này nữa."
Bạch Hi Thần vẫn là lần đầu tiên đối với việc có người xâm phạm Nhã Viên thủ hạ lưu tình, lúc trước nhị tiểu thư Chu phủ xâm phạm nơi này, bị Chu Từ Ân phạt quỳ gối Phật đường suốt một ngày một đêm, mà không một chút thiên vị, nhưng đối với tiểu nữ tử này, Hắn không muốn truy cứu kỹ, có lẽ là bởi vì Hắn thương tiếc thân thế của Nàng, hoặc là bởi vì qua tối nay, nơi này sẽ không là cấm địa gì nữa.
Mắt thấy Bạch Hi Thần đã muốn đi vào các lâu phía trước. Vân Dung mới phục hồi lại tinh thần, tâm tình có chút mất mát, bất đắc dĩ xoay người hướng bên ngoài Nhã Viên đi ra.
Mới vừa đi ra trước cửa Nhã Viên, vừa liếc mắt, liền thấy một nữ tử và vài thị nữ xung quanh, đứng ở ngoài rừng trúc, người kia Vân Dung nhận ra được, nàng là nhị tiểu thư Chu gia Chu Vân Yên. Giờ phút này Nàng đang cười lạnh nhìn Vân Dung, trong ánh mắt tràn ngập ghen tỵ.
"à, nha đầu này đã xâm phạm cấm địa hãy giải tới cho Phu nhân xử lý chuyện nha đầu xâm phạm cấm địa, đưa đi cho Ta.
Thậm chí Nàng căn bản không thể nhớ hình dáng khuôn mặt của mẫu thân. Người khác nói Nàng là người bi thương và đau đớn nhất trong tang lễ của mẫu thân, thế nhưng từ khi có trí nhớ tới giờ những chuyện đó đã bay theo gió bị thổi đi không còn thấy bóng dáng, làm sao còn có chút bi thương nào.
Nàng trong mắt Chu phu nhân rất là hèn mọn, cùng với vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ kia lạnh nhạt xa cách, tất cả đều muốn cười nhạo Nàng ham phú quý, nên sớm quên đi mẫu thân đã mất.
Thái độ của Chu lão gia lại làm cho mọi người càng thêm đắc ý, Hắn đón Vân Dung trở về, nhưng không có cấp cho Nàng cái gọi là bồi thường cùng sủng ái. Mà lại đem Nàng an trí tại Thấm Phương Trai cách Nhã Viên gần nhất. Sau đó, cũng chẳng hề quan tâm tới.
Vẫn là Chu phu nhân, vì nàng an bài cho một tùy nữ tên Yến Nhi mười ba tuổi hầu hạ bên người. Một ngày ba bữa, trăng khuyết trăng tròn, Vân Dung cũng chỉ đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Nhi.
Không cho phép Nàng đi ra ngoài, cũng không để cho người khác tiến vào, mọi người cơ hồ đều quên sự tồn tại của Vân Dung......
Như vậy thân thế, thật sự có chút khó có thể mở miệng. Vân Dung mặt ửng hồng lên, cuối cùng vẫn là quyết định nói thẳng hết mọi việc: "Ta gọi là Vân Dung, ta cũng là gần đây mới biết được thân phận của mình, trước kia ta cùng mẫu thân vẫn ở tại nông thôn......"
Bạch Hi Thần nhìn Nàng nói xong, hơi gục đầu xuống, một đôi tay nhỏ bé đùa nghịch túi thơm bên hông.
Trên mặt của Nàng không có...chút nào loại tình cảm vui sướng nào, mà chỉ xấu hổ cùng bất đắc dĩ. Miệng Hắn tự giác nổi lên một tầng chua sót không dễ dàng phát hiện, tâm sự và hoàn cảnh của Hắn lúc này có chút tương tự.
Trầm mặc một lát, Vân Dung cũng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thiếu niên trước mắt, vẻ mặt của Hắn chuyên chú suy tư về việc gì đó. Hắn vốn là ngày thường đã rất phong độ, nên vẻ mặt càng sống động lòng người, đôi mắt đen ôn nhuận giống như bầu trời đêm nổi lên ngôi sao gợn sóng, an bình, thâm thúy.
"Ngươi đi đi, lần sau đừng bao giờ đi tới nơi này nữa."
Bạch Hi Thần vẫn là lần đầu tiên đối với việc có người xâm phạm Nhã Viên thủ hạ lưu tình, lúc trước nhị tiểu thư Chu phủ xâm phạm nơi này, bị Chu Từ Ân phạt quỳ gối Phật đường suốt một ngày một đêm, mà không một chút thiên vị, nhưng đối với tiểu nữ tử này, Hắn không muốn truy cứu kỹ, có lẽ là bởi vì Hắn thương tiếc thân thế của Nàng, hoặc là bởi vì qua tối nay, nơi này sẽ không là cấm địa gì nữa.
Mắt thấy Bạch Hi Thần đã muốn đi vào các lâu phía trước. Vân Dung mới phục hồi lại tinh thần, tâm tình có chút mất mát, bất đắc dĩ xoay người hướng bên ngoài Nhã Viên đi ra.
Mới vừa đi ra trước cửa Nhã Viên, vừa liếc mắt, liền thấy một nữ tử và vài thị nữ xung quanh, đứng ở ngoài rừng trúc, người kia Vân Dung nhận ra được, nàng là nhị tiểu thư Chu gia Chu Vân Yên. Giờ phút này Nàng đang cười lạnh nhìn Vân Dung, trong ánh mắt tràn ngập ghen tỵ.
"à, nha đầu này đã xâm phạm cấm địa hãy giải tới cho Phu nhân xử lý chuyện nha đầu xâm phạm cấm địa, đưa đi cho Ta.