Chương 39
Trung khẽ nhướng mày, cúi xuống kề tai tôi nói nhỏ:
– Ông ta có nói thế thật à?
Tôi gật gật, không dám quay sang nhìn vào mắt Trung, lảng tránh cúi mặt. Ai đó không chịu buông tha, choàng tay kéo tôi vào lòng, hôn lên má tôi một cái rồi cụng trán tôi dọa dẫm:
– Nói dối phải phạt gì?
– Ai… ai nói dối?
– Ban nãy tôi nghe thấy hết rồi!
Tôi nóng ran cả người vì bị bóc mẽ, xấu hổ quá lại hóa giận lườm Trung một cái, bĩu môi nói:
– Em chỉ muốn anh nghỉ ngơi thôi, hiểu chưa? Thôi để em xuống bếp đem cơm lên cho anh, được cơm rồi đấy!
Tôi đẩy Trung ra, mặc anh cười nhìn theo tôi bước nhanh khỏi phòng. Mấy vệ sĩ của anh cùng chú Bình cũng bước theo tôi xuống bếp. Nhóm vệ sĩ ngồi thành một bàn ở phòng ăn cho người làm, còn tôi cầm khay cơm mà tôi lấy riêng cho Trung định đem đi.
– Mợ cả, cậu cả không thích ăn nấm hương.
Nghe âm giọng nhắc nhở của Tần bên tai, tôi chợt khựng lại, khay cơm trên tay đặt cạch một tiếng xuống bàn. Cảm nhận được tình cảm của Tần dành cho Trung làm tôi không vui, lạnh giọng nói với cô ta:
– Tôi tự biết, không cần cô dạy.
Tôi bưng khay cơm bước nhanh trở lại căn nhà gỗ của Trung, đoán chừng anh đã rất đói rồi. Đẩy cửa phòng ngủ, Trung đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, nhưng không ăn làm sao được, tôi đành khẽ gọi:
– Anh… ăn cơm tối thôi… gần mười giờ rồi. Ăn một chút cũng được.
Trung lơ mơ mở mắt, vẻ mệt mỏi càng đậm nét trên khuôn mặt anh. Tim tôi bất giác nhói lên. Đặt khay cơm xuống bàn cạnh giường tôi nhẹ giọng:
– Anh còn đau lắm không?
Trung nhắm lại mắt rồi mở ra, khẽ lắc đầu cho tỉnh táo, đưa tay với lấy khay cơm. Nghĩ thế nào tôi giữ lấy cái thìa, ngường ngượng đề nghị:
– Để em xúc cho nhé! Tạm thời anh đừng cử động được không?
– Tôi còn chưa xử lý em tội nói dối, giờ em đi tắm đi, để tôi tự ăn.
Trung hơi cau mày ra lệnh. Kẻ cứng đầu lại áp đặt như Trung tôi không nghe không được, cuối cùng đành đặt thìa đũa vào tay anh, không quên dặn dù trong lòng chẳng vui chút nào:
– Có nấm hương, anh không thích ăn cứ gạt ra nhé, lần sau em sẽ không lấy vào.
Trung có chút ngạc nhiên liền hỏi:
– Sao em biết?
– Còn ai ngoài… Tần cho em biết nữa?
Chẳng hiểu cơn khó chịu của tôi từ đâu kéo đến, cảm giác ấm ức tôi hậm hực nói một tiếng, mặc kệ Trung tôi mở ba lô lấy bộ quần áo mặc nhà mềm mại bỏ vào nhà tắm. Dòng nước ấm áp xả lên da thịt sau mấy ngày ốm đau cùng mệt mỏi như khiến tôi được hồi sinh. Cơ thể nhẹ bẫng tôi cầm khăn khô lau mớ tóc ngang lưng bước ra ngoài, hài lòng nhìn Trung đã ăn… hết sạch khay cơm, chẳng chừa lại thứ gì. Tự nhiên lòng tôi lại cảm thấy ấm áp, bước đến gần Trung cười hỏi:
– Anh… không bỏ nấm hương đi à?
– Thứ gì từ em tôi đều thấy ngon.
Ánh mắt Trung nhìn tôi có ý cười, có cả sự say mê không che giấu lấp lánh trong đáy mắt sâu như biển cả của anh. Cơ thể tôi phản ứng trước câu nói cùng ánh mắt ấy mà vô thức nóng ran. Con người Trung tưởng chừng khô khan mà cũng khéo nịnh thật đấy, làm tim tôi mềm nhũn ra rồi! Lòng ấm áp tôi tủm tỉm đặt khăn lau tóc lên thành ghế, định lấy khay đem đi. Nào ngờ chưa kịp lấy khay đã bị ai kia kéo cổ tay tôi lại, sau một lực tôi nằm gọn trong lòng người ấy.
– Để em đi cất khay đã…
– Sấy tóc kẻo ốm lại.
– Chốc em sấy tóc sau cũng được, nhìn thế kia chướng mắt.
Trung cười cười thơm chụt lên má tôi rồi mới để tôi đi. Con người lạnh lùng này lúc thể hiện tình cảm cũng… nhiệt tình thật đấy, làm tim tôi cứ đập loạn khi ở gần anh!
Khi tôi bước ra thư phòng bên ngoài, nhóm vệ sĩ của Trung đã không còn ở đó. Đoán chừng bọn họ nghỉ lại ở một căn nhà gỗ gần đây, tôi không nghĩ nhiều hơn mở cửa tiến về khu vực giếng rửa. Bất chợt tôi nghe loáng thoáng có tiếng người, là giọng của Tần, theo bản năng tôi liền nấp mình vào một khóm trúc gần đó dỏng tai nghe:
– Chị Liên… chuyện của em với cậu cả… phải tính thế nào?
– Em cứ yên tâm, cậu cả đâu thể chỉ có một vợ, còn nữa… con nhỏ ất ơ đó cũng đừng mơ vị trí mợ cả!
Âm giọng lạnh lùng của bà ba vang lên. Tôi không ngờ chị ta và Tần lại có mối liên hệ thân tình thế này. Quan trọng hơn… bà ba nói tôi là con nhỏ ất ơ, rồi còn nói cậu cả đâu chỉ có một vợ. Xét về vị trí tôi không thể bằng bà ba, có ra mặt cũng không để làm gì, tốt hơn tôi nên coi như không biết. Chờ chị ta đi rồi tôi mới cầm khay cơm đặt xuống chậu bát ở giếng, Tần vẫn còn rửa bát đĩa của nhóm vệ sĩ, thấy tôi để khay vào cùng cô ta không nói gì cả. Tôi vừa quay đi cô ta liền lên tiếng hỏi:
– Cậu cả… bị thương thế nào vậy mợ cả?
– Đó không phải là chuyện của cô.
Tôi lạnh giọng đáp lời, muốn cho cô ta hiểu cô ta không có cửa mà quan tâm đến Trung thêm nữa. Thực lòng sau chuyện ở bếp hồi tối tôi đã muốn Trung đuổi cô ta đi, vậy mà… xem ra không đơn giản khi cô ta có mối thân tình với bà ba. Lúc này tôi mới hiểu… ngay từ ban đầu cô ta đã muốn tiến xa hơn với cậu cả dưới sự hậu thuẫn của bà ba, thảo nào cô ta mới có thể lớn giọng với tôi như vậy, cái ô của cô ta xem chừng cũng to quá!
Khi tôi trở lại phòng Trung, nhìn đèn phòng tắm sáng màu cùng tiếng nước xả, khẽ thở dài một hơi tôi gõ cửa:
– Anh… có cần em hỗ trợ không?
– Có. Em mở cửa vào đây!
Tự nhiên tôi lại thấy e dè, con người ở trong kia dù bị thương đến trắng bệch cũng không kêu một tiếng, tự nhiên lại trả lời “có” một cách đơn giản, xem ra… anh không cần tôi thật ngoại trừ ý đồ “xấu xa”. Nghĩ rồi tôi ậm ờ nói:
– Em quên mất… em còn phải sấy tóc, anh nhớ đừng để nước vào vết thương đấy!
Tôi mở ngăn kéo bàn đầu giường, thấy có máy sấy thì mừng rỡ liền cắm vào ổ. Sấy tóc chưa bao lâu, phía sau đã có người nâng mái tóc của tôi lên tay. Những ngón tay còn ẩm nước khẽ chạm đến gáy tôi, cảm giác như có dòng điện chạy thẳng từ đỉnh đầu xuống gót chân tôi lúng túng quay đầu lại, đặt máy sấy xuống bàn.
Trung bẹo má tôi, lừ mắt giận dỗi.
– Sao em không vào hử?
– Thì… anh đâu có cần em thật chứ?
– Cần.
– Thế ngồi xuống em sấy tóc cho!
Tôi cười cười đẩy nhẹ Trung xuống giường, ngồi xuống cạnh anh. Tiếng sấy tóc rè rè vang lên trong không gian tĩnh lặng. Trung yên lặng, ngoan ngoãn để tôi sấy mái tóc có chút dài ra kể từ lần cuối tôi gặp anh. Cũng đã một tháng tôi không được gặp anh, đã đau đớn nghĩ rằng chẳng còn cơ hội… Bất chợt Trung cúi xuống, dụi mái đầu âm ấm lên cổ tôi làm tôi nhồn nhột.
– Yên một lát… được không?
Trung thì thầm bên tai tôi. Tôi khẽ gật, vòng tay ôm lấy cổ anh vỗ về. Chắc hẳn lúc này anh mới được thư giãn, mới cho phép bản thân thả lỏng mà tận hưởng dịu êm từ cơ thể người con gái mà anh muốn được gần gũi là tôi. Cảm giác dễ chịu đến từng tế bào cơ thể, tôi theo lực kéo của anh nằm lên bờ ngực quấn vải xô trắng thành một tầng dầy, cố ý tránh không đè lên vết thương bên sườn trái của anh.
– Ông ta có nói thế thật à?
Tôi gật gật, không dám quay sang nhìn vào mắt Trung, lảng tránh cúi mặt. Ai đó không chịu buông tha, choàng tay kéo tôi vào lòng, hôn lên má tôi một cái rồi cụng trán tôi dọa dẫm:
– Nói dối phải phạt gì?
– Ai… ai nói dối?
– Ban nãy tôi nghe thấy hết rồi!
Tôi nóng ran cả người vì bị bóc mẽ, xấu hổ quá lại hóa giận lườm Trung một cái, bĩu môi nói:
– Em chỉ muốn anh nghỉ ngơi thôi, hiểu chưa? Thôi để em xuống bếp đem cơm lên cho anh, được cơm rồi đấy!
Tôi đẩy Trung ra, mặc anh cười nhìn theo tôi bước nhanh khỏi phòng. Mấy vệ sĩ của anh cùng chú Bình cũng bước theo tôi xuống bếp. Nhóm vệ sĩ ngồi thành một bàn ở phòng ăn cho người làm, còn tôi cầm khay cơm mà tôi lấy riêng cho Trung định đem đi.
– Mợ cả, cậu cả không thích ăn nấm hương.
Nghe âm giọng nhắc nhở của Tần bên tai, tôi chợt khựng lại, khay cơm trên tay đặt cạch một tiếng xuống bàn. Cảm nhận được tình cảm của Tần dành cho Trung làm tôi không vui, lạnh giọng nói với cô ta:
– Tôi tự biết, không cần cô dạy.
Tôi bưng khay cơm bước nhanh trở lại căn nhà gỗ của Trung, đoán chừng anh đã rất đói rồi. Đẩy cửa phòng ngủ, Trung đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, nhưng không ăn làm sao được, tôi đành khẽ gọi:
– Anh… ăn cơm tối thôi… gần mười giờ rồi. Ăn một chút cũng được.
Trung lơ mơ mở mắt, vẻ mệt mỏi càng đậm nét trên khuôn mặt anh. Tim tôi bất giác nhói lên. Đặt khay cơm xuống bàn cạnh giường tôi nhẹ giọng:
– Anh còn đau lắm không?
Trung nhắm lại mắt rồi mở ra, khẽ lắc đầu cho tỉnh táo, đưa tay với lấy khay cơm. Nghĩ thế nào tôi giữ lấy cái thìa, ngường ngượng đề nghị:
– Để em xúc cho nhé! Tạm thời anh đừng cử động được không?
– Tôi còn chưa xử lý em tội nói dối, giờ em đi tắm đi, để tôi tự ăn.
Trung hơi cau mày ra lệnh. Kẻ cứng đầu lại áp đặt như Trung tôi không nghe không được, cuối cùng đành đặt thìa đũa vào tay anh, không quên dặn dù trong lòng chẳng vui chút nào:
– Có nấm hương, anh không thích ăn cứ gạt ra nhé, lần sau em sẽ không lấy vào.
Trung có chút ngạc nhiên liền hỏi:
– Sao em biết?
– Còn ai ngoài… Tần cho em biết nữa?
Chẳng hiểu cơn khó chịu của tôi từ đâu kéo đến, cảm giác ấm ức tôi hậm hực nói một tiếng, mặc kệ Trung tôi mở ba lô lấy bộ quần áo mặc nhà mềm mại bỏ vào nhà tắm. Dòng nước ấm áp xả lên da thịt sau mấy ngày ốm đau cùng mệt mỏi như khiến tôi được hồi sinh. Cơ thể nhẹ bẫng tôi cầm khăn khô lau mớ tóc ngang lưng bước ra ngoài, hài lòng nhìn Trung đã ăn… hết sạch khay cơm, chẳng chừa lại thứ gì. Tự nhiên lòng tôi lại cảm thấy ấm áp, bước đến gần Trung cười hỏi:
– Anh… không bỏ nấm hương đi à?
– Thứ gì từ em tôi đều thấy ngon.
Ánh mắt Trung nhìn tôi có ý cười, có cả sự say mê không che giấu lấp lánh trong đáy mắt sâu như biển cả của anh. Cơ thể tôi phản ứng trước câu nói cùng ánh mắt ấy mà vô thức nóng ran. Con người Trung tưởng chừng khô khan mà cũng khéo nịnh thật đấy, làm tim tôi mềm nhũn ra rồi! Lòng ấm áp tôi tủm tỉm đặt khăn lau tóc lên thành ghế, định lấy khay đem đi. Nào ngờ chưa kịp lấy khay đã bị ai kia kéo cổ tay tôi lại, sau một lực tôi nằm gọn trong lòng người ấy.
– Để em đi cất khay đã…
– Sấy tóc kẻo ốm lại.
– Chốc em sấy tóc sau cũng được, nhìn thế kia chướng mắt.
Trung cười cười thơm chụt lên má tôi rồi mới để tôi đi. Con người lạnh lùng này lúc thể hiện tình cảm cũng… nhiệt tình thật đấy, làm tim tôi cứ đập loạn khi ở gần anh!
Khi tôi bước ra thư phòng bên ngoài, nhóm vệ sĩ của Trung đã không còn ở đó. Đoán chừng bọn họ nghỉ lại ở một căn nhà gỗ gần đây, tôi không nghĩ nhiều hơn mở cửa tiến về khu vực giếng rửa. Bất chợt tôi nghe loáng thoáng có tiếng người, là giọng của Tần, theo bản năng tôi liền nấp mình vào một khóm trúc gần đó dỏng tai nghe:
– Chị Liên… chuyện của em với cậu cả… phải tính thế nào?
– Em cứ yên tâm, cậu cả đâu thể chỉ có một vợ, còn nữa… con nhỏ ất ơ đó cũng đừng mơ vị trí mợ cả!
Âm giọng lạnh lùng của bà ba vang lên. Tôi không ngờ chị ta và Tần lại có mối liên hệ thân tình thế này. Quan trọng hơn… bà ba nói tôi là con nhỏ ất ơ, rồi còn nói cậu cả đâu chỉ có một vợ. Xét về vị trí tôi không thể bằng bà ba, có ra mặt cũng không để làm gì, tốt hơn tôi nên coi như không biết. Chờ chị ta đi rồi tôi mới cầm khay cơm đặt xuống chậu bát ở giếng, Tần vẫn còn rửa bát đĩa của nhóm vệ sĩ, thấy tôi để khay vào cùng cô ta không nói gì cả. Tôi vừa quay đi cô ta liền lên tiếng hỏi:
– Cậu cả… bị thương thế nào vậy mợ cả?
– Đó không phải là chuyện của cô.
Tôi lạnh giọng đáp lời, muốn cho cô ta hiểu cô ta không có cửa mà quan tâm đến Trung thêm nữa. Thực lòng sau chuyện ở bếp hồi tối tôi đã muốn Trung đuổi cô ta đi, vậy mà… xem ra không đơn giản khi cô ta có mối thân tình với bà ba. Lúc này tôi mới hiểu… ngay từ ban đầu cô ta đã muốn tiến xa hơn với cậu cả dưới sự hậu thuẫn của bà ba, thảo nào cô ta mới có thể lớn giọng với tôi như vậy, cái ô của cô ta xem chừng cũng to quá!
Khi tôi trở lại phòng Trung, nhìn đèn phòng tắm sáng màu cùng tiếng nước xả, khẽ thở dài một hơi tôi gõ cửa:
– Anh… có cần em hỗ trợ không?
– Có. Em mở cửa vào đây!
Tự nhiên tôi lại thấy e dè, con người ở trong kia dù bị thương đến trắng bệch cũng không kêu một tiếng, tự nhiên lại trả lời “có” một cách đơn giản, xem ra… anh không cần tôi thật ngoại trừ ý đồ “xấu xa”. Nghĩ rồi tôi ậm ờ nói:
– Em quên mất… em còn phải sấy tóc, anh nhớ đừng để nước vào vết thương đấy!
Tôi mở ngăn kéo bàn đầu giường, thấy có máy sấy thì mừng rỡ liền cắm vào ổ. Sấy tóc chưa bao lâu, phía sau đã có người nâng mái tóc của tôi lên tay. Những ngón tay còn ẩm nước khẽ chạm đến gáy tôi, cảm giác như có dòng điện chạy thẳng từ đỉnh đầu xuống gót chân tôi lúng túng quay đầu lại, đặt máy sấy xuống bàn.
Trung bẹo má tôi, lừ mắt giận dỗi.
– Sao em không vào hử?
– Thì… anh đâu có cần em thật chứ?
– Cần.
– Thế ngồi xuống em sấy tóc cho!
Tôi cười cười đẩy nhẹ Trung xuống giường, ngồi xuống cạnh anh. Tiếng sấy tóc rè rè vang lên trong không gian tĩnh lặng. Trung yên lặng, ngoan ngoãn để tôi sấy mái tóc có chút dài ra kể từ lần cuối tôi gặp anh. Cũng đã một tháng tôi không được gặp anh, đã đau đớn nghĩ rằng chẳng còn cơ hội… Bất chợt Trung cúi xuống, dụi mái đầu âm ấm lên cổ tôi làm tôi nhồn nhột.
– Yên một lát… được không?
Trung thì thầm bên tai tôi. Tôi khẽ gật, vòng tay ôm lấy cổ anh vỗ về. Chắc hẳn lúc này anh mới được thư giãn, mới cho phép bản thân thả lỏng mà tận hưởng dịu êm từ cơ thể người con gái mà anh muốn được gần gũi là tôi. Cảm giác dễ chịu đến từng tế bào cơ thể, tôi theo lực kéo của anh nằm lên bờ ngực quấn vải xô trắng thành một tầng dầy, cố ý tránh không đè lên vết thương bên sườn trái của anh.