Chương 15: Thay Đổi
Cậu bước vào phòng. Dùng ánh mắt xót thương nhìn cô và nói:
- " Anh biết chuyện mẹ em rồi "
- " Umk " - Cô trả lời cho có
- " Em đừng như vậy, trở lại như trước đi. Hồn nhiên và năng động mới là con người của em "
- " Không thể " - Cô vẫn nhìn ngắm ra cửa sổ và trả lời.
Anh đứng dậy, ngó ra cửa sổ xem cô đang nhìn gì. Thì ra là một chậu hướng dương. Anh vui vẻ nói:
- " Nếu em thích, anh sẽ mua thật nhiều hoa hướng dương. Để khắp phòng được không? "
- " Không thích "
Cô rõ ràng rất thích hướng dương, cực kỳ thích. Vẫn là vì sợ anh đến đây rồi khó chịu. Rốt cuộc cô vẫn cứ kỳ vọng về việc gì chứ. Thật chẳng hiểu nổi cô. Ngay cả cô cũng không hiểu nổi chính bản thân mình. Cậu hiểu và nói:
- " Không mua nữa. Em nói chuyện với anh nhiều hơn đi. Được không? "
Đường Lộ Khúc ở bên cạnh cũng cảm thấy điều gì đó sai sai. Ôm lấy Lạc Y và nói:
- " Chị? Chị sao vậy? Nói chuyện gì đó đi chị"
- " Không sao " - Cô vẫn mặt không cảm xúc đáp lại.
Đường Lộ Khúc buồn đi rất nhiều. Cô ấy từng được cô chiếu sáng bằng nụ cười rạng rỡ dịu dàng và lời nói trìu mến ấy. Bây giờ chính cô lại trở nen âm u, tăm tối hơn bao giờ hết. Bây giờ cô bảo cô ấy phải làm sao đây.
Ngày này qua ngày khác ở bênh viện. Vũ Lạc Y luôn ngồi trên giường, dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn bông hoa đó. Còn khi quay lại với Bạch Trác Ngôn và Đường Lộ Khúc lại là đôi mắt trong veo vô hồn. Cậu không chịu nổi quyết định tìm tới Cố Trạch Vũ. Trong công ty anh ta đúng là "ông chồng quốc dân" mà. Ngồi làm việc say sưa không để ý rằng có ai đó luôn trông mong anh.
Bạch Trác Ngôn đẩy cửa bước vào:
- " Cố Trạch Vũ, cậu ra đây cho tôi "
- " Bạch Trác Ngôn. Cậu làm gì cuống cuồng lên thế "
- " Cố Tổng thật là một ngườu chồng tốt, ung dung ngồi rung đùi ở đây còn chẳng thèm để ý vợ mình trong bệnh viện như thế nào " - Cậu châm biếm.
- " Yo, Bạch Tổng đây lại thích lo chuyện nhà vợ người khác nhờ " - Anh phản bác lại.
- " Cô ấy luôn chờ đợi cậu đến bệnh viện thăm. Cậu không thể để ý một chút sao?! "
- " Không có thời gian "
- " Hay cho câu không có thời gian của cậu. Thời gian cô ấy ở bên cậy chắc cũng chẳng còn lâu nữa đâu " - Cậu nói giọng thách thức.
Vậy mà Cố Trạch Vũ dửng dưng nói:
- " Cút càng nhanh càng tốt "
Bạch Trác Ngôn tức đến tận đỉnh đầu thay cho Lạc Y. Đành đập mạnh cửa ra về.
Hôm sau là ngày Vũ Lạc Y xuất viện. Cô vẫn dùng ánh mắt vô thức đó sắp xếp đồ cùng Đường Lộ Khúc đi về. Trên đường ra thang máy. Đột nhiên cô lại nhìn thấy anh, ánh mắt cô dần trở lại như trước. Hơn nữa, cô còn mỉm cười! Anh chạy nhanh, chỉnh lại quần áo rồi bước vào phòng số 304. Phòng của cô là 322. Chuyện gì vậy chứ? Cô chạy nhanh đến phòng 304 và ngó vào.
Ồ! Ra là Tô Mộc Khả. Anh ta tới thăm Tô Mộc Khả. Và hình như là ngày nào cũng đến. Phòng cô chỉ cách có vài bước chân mà anh cũng không màng đến thăm. Cô buồn rầu thất vọng. Sau bai nhiêy việc anh làm với cô. Cô vẫn chẳng thể buông bỏ được. Tại sao chứ. Cô lại bước đi như người vô hồ76n.
Đường Lộ Khúc tò mò ngó vào. Cô ấy bị làm cho ngạc nhiên đến tức giận. Dựa vào đâu anh ta có đượng hạnh phúc, còn chị thì không. Cô ấy xông vào chỉ tay vào mặt Tô Mộc Khả:
- " Đồ tiểu tam không biết xấu hổ. Vì cô mà chị tôi mới trở nên như vậy. "
Cô ta khép nép vào người anh và nói:
- " Anh.. anh.. em... "
- " Ở đây không tới lượt cô xía mũi vào " - Cố Trạch Vũ lườm Đường Lộ Khúc.
- " Cả anh nữa, loại đàn ông tệ bạc "
- " Im miệng "
Anh ta ném chiếc bình hoa kế bên về phía Đường Lộ Khúc. Vũ Lạc y từ đâu ra ôm cô ấy và đỡ bình hoa đấy cho Đường Lộ Khúc. Cô cúu đầy nói với anh:
- " Xin lỗi, làm phiền rồi "
Rồi cô kéo cô ấy đi. Đường Lộ Khúc lo lắng hỏi:
- " Chị lạc Y, chị có sao không? Là tự em làm chị đỡ làm gì! "
- " Trên đời có mấy ai coi chị là người thân như em đâu. Chút chuyện nhỏ này không là gì hết "
- " Em xin lỗi, gây phiền phức cho chị rồi "
- " Không sao "
Cô vẫn là ánh mắt đó, chỉ là lời nói có thêm chút dịu dàng. Cô và Đường Lộ Khúc ra khỏi bệnh viện. Cô đưa cô ấy về trường còn cô trở về nhà cuz dọn di vật của mẹ.
Cô dọn ra được một ít đồ có lẽ rấ quan trọng với mẹ nên mới giấu kĩ như vậy. Trong đó có một quyển sổ tat nhỏ cũ nát. Cô giở ra đọc từng trang một rồi cô không khỏi ngạc nhiên mà kêu lên:
- " Cái gì?!? "
...☆~= Hết Chap 15 =~☆...
- " Anh biết chuyện mẹ em rồi "
- " Umk " - Cô trả lời cho có
- " Em đừng như vậy, trở lại như trước đi. Hồn nhiên và năng động mới là con người của em "
- " Không thể " - Cô vẫn nhìn ngắm ra cửa sổ và trả lời.
Anh đứng dậy, ngó ra cửa sổ xem cô đang nhìn gì. Thì ra là một chậu hướng dương. Anh vui vẻ nói:
- " Nếu em thích, anh sẽ mua thật nhiều hoa hướng dương. Để khắp phòng được không? "
- " Không thích "
Cô rõ ràng rất thích hướng dương, cực kỳ thích. Vẫn là vì sợ anh đến đây rồi khó chịu. Rốt cuộc cô vẫn cứ kỳ vọng về việc gì chứ. Thật chẳng hiểu nổi cô. Ngay cả cô cũng không hiểu nổi chính bản thân mình. Cậu hiểu và nói:
- " Không mua nữa. Em nói chuyện với anh nhiều hơn đi. Được không? "
Đường Lộ Khúc ở bên cạnh cũng cảm thấy điều gì đó sai sai. Ôm lấy Lạc Y và nói:
- " Chị? Chị sao vậy? Nói chuyện gì đó đi chị"
- " Không sao " - Cô vẫn mặt không cảm xúc đáp lại.
Đường Lộ Khúc buồn đi rất nhiều. Cô ấy từng được cô chiếu sáng bằng nụ cười rạng rỡ dịu dàng và lời nói trìu mến ấy. Bây giờ chính cô lại trở nen âm u, tăm tối hơn bao giờ hết. Bây giờ cô bảo cô ấy phải làm sao đây.
Ngày này qua ngày khác ở bênh viện. Vũ Lạc Y luôn ngồi trên giường, dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn bông hoa đó. Còn khi quay lại với Bạch Trác Ngôn và Đường Lộ Khúc lại là đôi mắt trong veo vô hồn. Cậu không chịu nổi quyết định tìm tới Cố Trạch Vũ. Trong công ty anh ta đúng là "ông chồng quốc dân" mà. Ngồi làm việc say sưa không để ý rằng có ai đó luôn trông mong anh.
Bạch Trác Ngôn đẩy cửa bước vào:
- " Cố Trạch Vũ, cậu ra đây cho tôi "
- " Bạch Trác Ngôn. Cậu làm gì cuống cuồng lên thế "
- " Cố Tổng thật là một ngườu chồng tốt, ung dung ngồi rung đùi ở đây còn chẳng thèm để ý vợ mình trong bệnh viện như thế nào " - Cậu châm biếm.
- " Yo, Bạch Tổng đây lại thích lo chuyện nhà vợ người khác nhờ " - Anh phản bác lại.
- " Cô ấy luôn chờ đợi cậu đến bệnh viện thăm. Cậu không thể để ý một chút sao?! "
- " Không có thời gian "
- " Hay cho câu không có thời gian của cậu. Thời gian cô ấy ở bên cậy chắc cũng chẳng còn lâu nữa đâu " - Cậu nói giọng thách thức.
Vậy mà Cố Trạch Vũ dửng dưng nói:
- " Cút càng nhanh càng tốt "
Bạch Trác Ngôn tức đến tận đỉnh đầu thay cho Lạc Y. Đành đập mạnh cửa ra về.
Hôm sau là ngày Vũ Lạc Y xuất viện. Cô vẫn dùng ánh mắt vô thức đó sắp xếp đồ cùng Đường Lộ Khúc đi về. Trên đường ra thang máy. Đột nhiên cô lại nhìn thấy anh, ánh mắt cô dần trở lại như trước. Hơn nữa, cô còn mỉm cười! Anh chạy nhanh, chỉnh lại quần áo rồi bước vào phòng số 304. Phòng của cô là 322. Chuyện gì vậy chứ? Cô chạy nhanh đến phòng 304 và ngó vào.
Ồ! Ra là Tô Mộc Khả. Anh ta tới thăm Tô Mộc Khả. Và hình như là ngày nào cũng đến. Phòng cô chỉ cách có vài bước chân mà anh cũng không màng đến thăm. Cô buồn rầu thất vọng. Sau bai nhiêy việc anh làm với cô. Cô vẫn chẳng thể buông bỏ được. Tại sao chứ. Cô lại bước đi như người vô hồ76n.
Đường Lộ Khúc tò mò ngó vào. Cô ấy bị làm cho ngạc nhiên đến tức giận. Dựa vào đâu anh ta có đượng hạnh phúc, còn chị thì không. Cô ấy xông vào chỉ tay vào mặt Tô Mộc Khả:
- " Đồ tiểu tam không biết xấu hổ. Vì cô mà chị tôi mới trở nên như vậy. "
Cô ta khép nép vào người anh và nói:
- " Anh.. anh.. em... "
- " Ở đây không tới lượt cô xía mũi vào " - Cố Trạch Vũ lườm Đường Lộ Khúc.
- " Cả anh nữa, loại đàn ông tệ bạc "
- " Im miệng "
Anh ta ném chiếc bình hoa kế bên về phía Đường Lộ Khúc. Vũ Lạc y từ đâu ra ôm cô ấy và đỡ bình hoa đấy cho Đường Lộ Khúc. Cô cúu đầy nói với anh:
- " Xin lỗi, làm phiền rồi "
Rồi cô kéo cô ấy đi. Đường Lộ Khúc lo lắng hỏi:
- " Chị lạc Y, chị có sao không? Là tự em làm chị đỡ làm gì! "
- " Trên đời có mấy ai coi chị là người thân như em đâu. Chút chuyện nhỏ này không là gì hết "
- " Em xin lỗi, gây phiền phức cho chị rồi "
- " Không sao "
Cô vẫn là ánh mắt đó, chỉ là lời nói có thêm chút dịu dàng. Cô và Đường Lộ Khúc ra khỏi bệnh viện. Cô đưa cô ấy về trường còn cô trở về nhà cuz dọn di vật của mẹ.
Cô dọn ra được một ít đồ có lẽ rấ quan trọng với mẹ nên mới giấu kĩ như vậy. Trong đó có một quyển sổ tat nhỏ cũ nát. Cô giở ra đọc từng trang một rồi cô không khỏi ngạc nhiên mà kêu lên:
- " Cái gì?!? "
...☆~= Hết Chap 15 =~☆...