Chương 17: Mục Đích Thật Sự
Anh lấy xe chờ cô ngoài cửa. Cô vui vẻ ngồi lên ghế phụ, thắt dây an toàn và nói:
- " Hôm nay nghe theo tôi hả "
Anh gật đầu:
- " Ừ, theo cô. "
Cô càng vui vẻ nói với anh:
- " Vậy đi tới công viên Hạ Nhiên đi "
Anh liền lái xe đưa cô đi tới đó. Đây là chỗ công cộng, anh lại đi mặc vest. Thật không khiến người khác sợ hãi mới là lạ. Cô kéo anh đi vào một shop thời trang, một nhân viên bán hàng nói:
- " Thưa quý khách, cửa hàng chúng tôi đang có chương trình *** *** **** *** cho cặp đôi lần đầu tới cửa hàng. Hau bạn có muốn mua không ạ? "
- " Làm phiền cô đưa chúng tôi đi xem "
Cô nắm tay anh dắt ra chỗ xem áo đôi. Cô bối rối nhìn anh. Anh liền hiểu ý và gật đầu:
- " Cứ làm những gì cô thích "
Cô ấy vui sướng dẫn anh đi thử đồ.
- " Sao con người anh mặc gì cũng đẹp vậy? " - Cô thật sự khó hiểu.
Anh chỉ cười cười. Một lúc sau hai người đã chọn được một bộ đồ ưng ý. Hai người thanh toán rồi mặc luôn đi ra công viên. Cô chạy đi mua vé để anh đứng lại đợi. Anh bực bội:
- " Phiền thế không biết. "
Cô quay lại và kéo anh đi tiếp vào bên trong công viên. Bên trong này có đủ loại trò chơi từ trẻ em đến chế độ mạo hiểm thót tim. Anh và cô đi chơi mãi chơi mãi đến chiều. Anh đã thấm mệt và nói nhỏ:
- " Cô phiền thật sự, hại tôi mất cả ngày trời với cô "
Cô không nghe rõ lắm nghĩ anh đang nói gì với mình nên quay lại hỏi:
- " Hả? Anh nói gì với tôi à. "
- " Không, hôm nay đi chơi thế này vui lắm. "
Cô vừa uống nước vừa thầm cười. Đến tối họ ra khỏi công viên và đi tới một nhà hàng cô rất thích. Cô và anh lại ăn uống no nê một cách vui vẻ. Ăn xong, hai người lại ra bờ sông, ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Đây là ngày hạnh phúc nhất của đời cô nếu không có buổi đêm hôm ấy.
Đến gần đêm, họ trở về nhà. Anh và cô mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa rồi nằm ườn ra. Một lúc sau, sau khi đã nghỉ mệt, họ đồng thanh nói:
- " Tôi có chuyện muốn nói! "
Cô bất ngờ. Vậy mà anh lại có chuyện muốn nói với cô ư? Cả ngày hôm nay cứ như trong mơ vậy. Cô vui vẻ đáp:
- " Thôi anh nói trước đi. "
- " Hiến thận cho Khả Khả được không? "
Câu nói như xé toạc tim cô. Cô cúi đầu, nụ cười cũng chẳng còn nữa. Ánh mắt trở nên châm biếm:
- " Vậy là cả ngày hôm nay, anh làm những thứ này cho tôi là vì cô ấy? "
Anh gật đầu:
- " Cô bảo sẽ hy sinh mọi thứ vì tôi mà. Đến một quả thận cũng không được hả? "
- " Không được. "
- " Coi như tôi xin cô. Nếu cô mất một bên thận, cô sẽ lại tái tạo được. Nhưng nếu Khả Khả không có người ghép thận phù hợp, cô ấy sẽ chết. "
- " Dựa vào đâu mà anh nói tôi sẽ là người phù hợp với cô ấy "
- " Hai người là chị em song sinh "
Cô sốc:
- " Làm sao anh biết điều đó? "
- " Cuốn sổ cũ của mẹ cô. "
- " Ai cho phép anh động vào nó! Anh không hề có quyền đó. Đó là di vật còn xót lại duy nhất của mẹ tôi. Anh không được phép đụng. " - Cô tức giận
- " Ồ, nếu tôi phá hết nó đi thì sao? "
Anh cầm quà sinh nhật mẹ cô tặng cô rồi giơ lên cao:
- " Cô phải hiến thận cho cô ấy "
- " Không bao giờ! "
Anh đập mạnh xuống, khiến bình hoa vỡ ra thành những mảnh lớn. Nước mắt cô tràn theo chiếc bình đó:
- " Tôi sẽ không bao giờ hiến thận cho cô ta " - Cô kiên quyết.
Anh càng tức giận phá gần hết những món đồ cũ trên bàn. Chỉ còn một chiêccs kẹp tóc được thiết kế tinh xảo. Cô khóc van xin anh:
- " Tôi cầu xin anh đừng phá nó. Đó là thứ đầu tien tôi tặng mẹ bằng khoản tiền đầu tiên của mình. Bà ấy rất quý nó:
Anh ta cười nói:
- " Được, vẫn điều kiện như vậy chỉ cần cô hiến thận, tôi sẽ giữ lại chiếc kẹp tóc này "
Đến cuối cùng, cô vẫn chẳng cầu xin anh được một thứ gì. Anh còn chẳng đếm xỉa đến lời nói của cô. Cô cười khổ:
- " Nếu cô ta không nhận được thận, cô ta chết. Nhưng nếu tôi hiến thận thì sao? Một sinh linh trong tôi cũng sẽ chết "
- " Cô nghĩ tôi tin sao? Tôi gặp cô bao nhiêu lần như vậy rồi đến bây giờ khi bị ép buộc lại lấy nó ra làm lí do mà những lần trước đó không hề nói "
- " Tôi nói liệu anh có nghe không? Hôm sinh nhật anh, quà sinh nhật đã bị anh ném vào thùng rác mà đó chính là giấy khám thai. Anh thấy anh có để ý gì không? "
Anh thấy cô nói có lý nhưng vẫn cứng họng:
- " Dù có thế, thận cô vẫn phải hiến "
- " Anh điên rồi! "
Cô lùi lại ra sau. Anh ném đi di vật cuối cùng của mẹ cô khiến nó vỡ làm hai. Lại một lần nữa đụng chạm vào trái tim đầy tổn thương của cô. Rồi anh tiến đến gần cô, kéo cô ném vào phòng:
- " Cho cô 5 ngày, Tô Mộc Khả cũng chỉ còn 5 ngày thôi. Nếu không tìm được người ghép thích hợp, cô ấy sẽ không qua khỏi "
Cô bị anh ném một phát xuống đất, ê ẩm cả người. Cô bật khóc lần nữa. Anh đóng sầm cửa lại. Cô khóc ra hết rồi bắt đầu suy nghĩ. Cô biết với tính cách của anh thì sẽ chẳng cho cô tư cách lựa chọn đâu. Ngày thứ 5, anh ta sẽ tới và mang cô đi, ép buộc cô nằm vào bàn mổ. Trước sau gì kết quả cũng là như vậy, đều ảnh hưởng xấu đến đứa con trong bụng đang ngày một lớn dần của cô. Vậy nếu đứa con này không còn trong cơ thể cô thì sẽ không ảnh hưởng gì đến đứa bé. Cô ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi vuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp 'Sinh Non'
...☆~= Hết Chap 17 =~☆...
- " Hôm nay nghe theo tôi hả "
Anh gật đầu:
- " Ừ, theo cô. "
Cô càng vui vẻ nói với anh:
- " Vậy đi tới công viên Hạ Nhiên đi "
Anh liền lái xe đưa cô đi tới đó. Đây là chỗ công cộng, anh lại đi mặc vest. Thật không khiến người khác sợ hãi mới là lạ. Cô kéo anh đi vào một shop thời trang, một nhân viên bán hàng nói:
- " Thưa quý khách, cửa hàng chúng tôi đang có chương trình *** *** **** *** cho cặp đôi lần đầu tới cửa hàng. Hau bạn có muốn mua không ạ? "
- " Làm phiền cô đưa chúng tôi đi xem "
Cô nắm tay anh dắt ra chỗ xem áo đôi. Cô bối rối nhìn anh. Anh liền hiểu ý và gật đầu:
- " Cứ làm những gì cô thích "
Cô ấy vui sướng dẫn anh đi thử đồ.
- " Sao con người anh mặc gì cũng đẹp vậy? " - Cô thật sự khó hiểu.
Anh chỉ cười cười. Một lúc sau hai người đã chọn được một bộ đồ ưng ý. Hai người thanh toán rồi mặc luôn đi ra công viên. Cô chạy đi mua vé để anh đứng lại đợi. Anh bực bội:
- " Phiền thế không biết. "
Cô quay lại và kéo anh đi tiếp vào bên trong công viên. Bên trong này có đủ loại trò chơi từ trẻ em đến chế độ mạo hiểm thót tim. Anh và cô đi chơi mãi chơi mãi đến chiều. Anh đã thấm mệt và nói nhỏ:
- " Cô phiền thật sự, hại tôi mất cả ngày trời với cô "
Cô không nghe rõ lắm nghĩ anh đang nói gì với mình nên quay lại hỏi:
- " Hả? Anh nói gì với tôi à. "
- " Không, hôm nay đi chơi thế này vui lắm. "
Cô vừa uống nước vừa thầm cười. Đến tối họ ra khỏi công viên và đi tới một nhà hàng cô rất thích. Cô và anh lại ăn uống no nê một cách vui vẻ. Ăn xong, hai người lại ra bờ sông, ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Đây là ngày hạnh phúc nhất của đời cô nếu không có buổi đêm hôm ấy.
Đến gần đêm, họ trở về nhà. Anh và cô mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa rồi nằm ườn ra. Một lúc sau, sau khi đã nghỉ mệt, họ đồng thanh nói:
- " Tôi có chuyện muốn nói! "
Cô bất ngờ. Vậy mà anh lại có chuyện muốn nói với cô ư? Cả ngày hôm nay cứ như trong mơ vậy. Cô vui vẻ đáp:
- " Thôi anh nói trước đi. "
- " Hiến thận cho Khả Khả được không? "
Câu nói như xé toạc tim cô. Cô cúi đầu, nụ cười cũng chẳng còn nữa. Ánh mắt trở nên châm biếm:
- " Vậy là cả ngày hôm nay, anh làm những thứ này cho tôi là vì cô ấy? "
Anh gật đầu:
- " Cô bảo sẽ hy sinh mọi thứ vì tôi mà. Đến một quả thận cũng không được hả? "
- " Không được. "
- " Coi như tôi xin cô. Nếu cô mất một bên thận, cô sẽ lại tái tạo được. Nhưng nếu Khả Khả không có người ghép thận phù hợp, cô ấy sẽ chết. "
- " Dựa vào đâu mà anh nói tôi sẽ là người phù hợp với cô ấy "
- " Hai người là chị em song sinh "
Cô sốc:
- " Làm sao anh biết điều đó? "
- " Cuốn sổ cũ của mẹ cô. "
- " Ai cho phép anh động vào nó! Anh không hề có quyền đó. Đó là di vật còn xót lại duy nhất của mẹ tôi. Anh không được phép đụng. " - Cô tức giận
- " Ồ, nếu tôi phá hết nó đi thì sao? "
Anh cầm quà sinh nhật mẹ cô tặng cô rồi giơ lên cao:
- " Cô phải hiến thận cho cô ấy "
- " Không bao giờ! "
Anh đập mạnh xuống, khiến bình hoa vỡ ra thành những mảnh lớn. Nước mắt cô tràn theo chiếc bình đó:
- " Tôi sẽ không bao giờ hiến thận cho cô ta " - Cô kiên quyết.
Anh càng tức giận phá gần hết những món đồ cũ trên bàn. Chỉ còn một chiêccs kẹp tóc được thiết kế tinh xảo. Cô khóc van xin anh:
- " Tôi cầu xin anh đừng phá nó. Đó là thứ đầu tien tôi tặng mẹ bằng khoản tiền đầu tiên của mình. Bà ấy rất quý nó:
Anh ta cười nói:
- " Được, vẫn điều kiện như vậy chỉ cần cô hiến thận, tôi sẽ giữ lại chiếc kẹp tóc này "
Đến cuối cùng, cô vẫn chẳng cầu xin anh được một thứ gì. Anh còn chẳng đếm xỉa đến lời nói của cô. Cô cười khổ:
- " Nếu cô ta không nhận được thận, cô ta chết. Nhưng nếu tôi hiến thận thì sao? Một sinh linh trong tôi cũng sẽ chết "
- " Cô nghĩ tôi tin sao? Tôi gặp cô bao nhiêu lần như vậy rồi đến bây giờ khi bị ép buộc lại lấy nó ra làm lí do mà những lần trước đó không hề nói "
- " Tôi nói liệu anh có nghe không? Hôm sinh nhật anh, quà sinh nhật đã bị anh ném vào thùng rác mà đó chính là giấy khám thai. Anh thấy anh có để ý gì không? "
Anh thấy cô nói có lý nhưng vẫn cứng họng:
- " Dù có thế, thận cô vẫn phải hiến "
- " Anh điên rồi! "
Cô lùi lại ra sau. Anh ném đi di vật cuối cùng của mẹ cô khiến nó vỡ làm hai. Lại một lần nữa đụng chạm vào trái tim đầy tổn thương của cô. Rồi anh tiến đến gần cô, kéo cô ném vào phòng:
- " Cho cô 5 ngày, Tô Mộc Khả cũng chỉ còn 5 ngày thôi. Nếu không tìm được người ghép thích hợp, cô ấy sẽ không qua khỏi "
Cô bị anh ném một phát xuống đất, ê ẩm cả người. Cô bật khóc lần nữa. Anh đóng sầm cửa lại. Cô khóc ra hết rồi bắt đầu suy nghĩ. Cô biết với tính cách của anh thì sẽ chẳng cho cô tư cách lựa chọn đâu. Ngày thứ 5, anh ta sẽ tới và mang cô đi, ép buộc cô nằm vào bàn mổ. Trước sau gì kết quả cũng là như vậy, đều ảnh hưởng xấu đến đứa con trong bụng đang ngày một lớn dần của cô. Vậy nếu đứa con này không còn trong cơ thể cô thì sẽ không ảnh hưởng gì đến đứa bé. Cô ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi vuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp 'Sinh Non'
...☆~= Hết Chap 17 =~☆...