Chương 20: Dùng thân thử độc
Tiếng bước chân xào xạc đi xa dần, trong góc bụi cỏ một đám đen sì bỗng nhiên chuyển động.
- Chợp mắt một lúc cũng không yên với đời nữa! Chu Hiên Di ơi là Chu Hiên Di, kiếp trước chắc chắn mày đã náo loạn thiên đình, đại khai sát giới kiếp này mày mới bị đày đọa như vậy.
Miệng thì nói vậy nhưng nội dung mà hắn ta nói làm cô phải ngồi đấy suy nghĩ một lúc.
Đúng là Chu Dạ Quân đắc tội với rất nhiều người, trong số đó còn có cả những người máu mặt trong giới chính trị và kinh doanh. Nhưng mà để người ta phải tìm cách ám sát anh, chắc chắn anh phải là mối đe dọa lớn với họ.
Đang trong dòng suy nghĩ thì A Đông xuất hiện, anh ta nheo mắt nhìn cô:
- Cô ở đây làm gì?
- Ngủ một chút.
- Đứng dậy vào đây với tôi.
Chu Hiên Di lồm cồm đứng dậy, cầm theo chiếc áo khoác lẽo đẽo đi sau A Đông. Anh ta dẫn cô vào trong nhà ăn, Chu Dạ Quân cùng vài người đã trở về và chuẩn bị dùng bữa.
Cô và A Đông đứng sau Chu Dạ Quân, từ lúc thấy cô, thấy cả việc cô không mặc áo khoác, mày kiếm anh chau lại, mặt tối đi, nhưng cũng chẳng có động thái gì.
Đầu bếp bắt đầu lên món, mỗi người đều có một khay cho riêng mình. Đến đoạn Chu Dạ Quân, cô chú ý thấy vẻ mặt của dầu bếp trở nên căng thẳng, nhưng khi đối diện với anh lại cố gắng lấy lại bình tĩnh để không bị nghi ngờ.
Có thể kết luận hắn ta chính là người vừa gọi điện lúc nãy.
Hắn ngước lên, mắt hắn chạm vào mắt cô, thấy sự đe dọa phát ra từ trong đôi mắt to tròn vô hại. Hắn thoáng chột dạ, nhưng nghĩ lại hành động của mình vừa cẩn thận và kín đáo, không nghĩ sẽ có người phát hiện.
Tên đầu bếp lùi ra một bên, bắt đầu thao thao bất tuyệt về các món ăn.
Trong lúc mọi người vẫn còn đang nghe xem trong đám thức ăn đó có những gì, chất dinh dưỡng ra sao thì Chu Hiên Di lại nhìn chằm chằm vào khay thức ăn của Chu Dạ Quân.
Nếu cô nói trực tiếp với anh e rằng chỉ nhận lại sự khinh thường. Anh nào tin cô bao giờ? Vì vậy cô phải nghĩ cách khác, làm cho anh tin tưởng hoàn toàn.
Cô quay sang nói nhỏ vào tai A Đông:
- Anh có mang theo kim thử độc không?
- Không có. Để cô làm gì?
A Đông khi nghe xong không tin vào tai mình, nghi hoặc nhìn cô:
- Lỡ không phải cô sẽ phải chịu trách nhiệm đấy.
Đôi mắt cô thoáng run rẩy nhìn về phía Chu Dạ Quân sau đó vẫn gật đầu chắc nịch:
- Được.
Trong lúc hai người trao đổi thì mọi người đã chuẩn bị dùng bữa, tên đài bếp cúi xuống, khoé miệng cong lên một đường xảo quyệt.
A Đông nhanh chân đến bên Chu Dạ Quân thưa chuyện. Nghe xong ánh mắt của anh dò xét nhìn cô. Tuy vẫn kiên định với ý kiến của mình nhưng khi nhìn vào đôi mắt hẹp dài luôn chất chứa cả bầu trời lạnh lẽo ấy, cô vẫn hơi sợ mà lảng tránh ánh mắt của anh.
Anh nhìn vậy cũng đúng thôi. Cô thường xuyên bị anh hành hạ mà giờ đây lại có ý giúp đỡ anh. Thật nực cười.
Nhưng dù gì Chu Dạ Quân cũng từng là người anh cô trân quý, là người mà cô từng đặt cả trái tim thời thanh xuân. Làm sao cô lại có thể trơ mắt đứng nhìn anh bị hãm hại?
Và có lẽ anh không hề biết điều đó. Dựa vào những lời nói xuông của cô, anh không tin. Anh ra lệnh cho A Đông lùi về chỗ, nhưng A Đông lại tin vào lời cô nói. Một cô gái vô hại như vậy, lẽ nào lại nói dối.
Anh ta vẫn cố ý khuyên nhủ Chu Dạ Quân nhưng không được, lại còn làm phiền đến việc những người khác dùng bữa.
- Có chuyện gì sao thượng tướng?
- Không. Chỉ là một vài chuyện không đáng để tâm.
Không đáng để tâm ư?
Chu Hiên Di nghệt mặt nhìn anh. Thì ra lời của cô vốn là không đáng để tâm, biết vậy cứ giữ trong lòng, để anh chết quách đi cho xong.
Vậy mà khi anh định đưa miếng thịt thỏ lên trên miệng, cô lại đi tới giật lấy:
- Tôi đã nói rồi, trong này có độc, tại sao anh không tin tôi chứ?
Đuôi mắt anh cong lên, nhưng vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng độc đoán:
- Cô có biết mình đã phạm vào trọng tội của tôi rồi không?
Khuôn mặt cô uất ức nhưng không nói thành lời, cô cắn chặt môi, nhìn miếng thịt trong tay đoạn dứt khoát bỏ vào miệng.
- Dù sao cũng chết, để tôi chứng minh cho anh thấy lời nói của tôi có thật hay không?
Nhìn những hành động ngông cuồng đó, mọi người trong nhà ăn đều kinh ngạc nhìn Chu Hiên Di. Tên đầu bếp thấy mọi chuyện sắp bại lộ, liền lén chuồn ra ngoài. Nhưng điều đó đã khiến A Đông chú ý, nhân lúc hỗn loạn đuổi theo tên đầu bếp.
Chu Dạ Quân cũng không ngờ, Chu Hiên Di một người nhát gan như vậy lại dám dùng thân mình để chứng minh cho anh thấy đồ ăn có độc.
Nha đầu ngốc này làm anh không biết nên vui hay buồn nữa.
Độc trong thức ăn rất nhanh đã có tác dụng, cả người Chu Hiên Di mất cân bằng, chao đảo trước mọi thứ xung quanh.
- Chỉ Huy Đàm, ra lệnh phong tỏa cả căn cứ.
Trước khi để độc dược phát tác mạnh, anh phải tìm cách trị độc cho cô.
- Chợp mắt một lúc cũng không yên với đời nữa! Chu Hiên Di ơi là Chu Hiên Di, kiếp trước chắc chắn mày đã náo loạn thiên đình, đại khai sát giới kiếp này mày mới bị đày đọa như vậy.
Miệng thì nói vậy nhưng nội dung mà hắn ta nói làm cô phải ngồi đấy suy nghĩ một lúc.
Đúng là Chu Dạ Quân đắc tội với rất nhiều người, trong số đó còn có cả những người máu mặt trong giới chính trị và kinh doanh. Nhưng mà để người ta phải tìm cách ám sát anh, chắc chắn anh phải là mối đe dọa lớn với họ.
Đang trong dòng suy nghĩ thì A Đông xuất hiện, anh ta nheo mắt nhìn cô:
- Cô ở đây làm gì?
- Ngủ một chút.
- Đứng dậy vào đây với tôi.
Chu Hiên Di lồm cồm đứng dậy, cầm theo chiếc áo khoác lẽo đẽo đi sau A Đông. Anh ta dẫn cô vào trong nhà ăn, Chu Dạ Quân cùng vài người đã trở về và chuẩn bị dùng bữa.
Cô và A Đông đứng sau Chu Dạ Quân, từ lúc thấy cô, thấy cả việc cô không mặc áo khoác, mày kiếm anh chau lại, mặt tối đi, nhưng cũng chẳng có động thái gì.
Đầu bếp bắt đầu lên món, mỗi người đều có một khay cho riêng mình. Đến đoạn Chu Dạ Quân, cô chú ý thấy vẻ mặt của dầu bếp trở nên căng thẳng, nhưng khi đối diện với anh lại cố gắng lấy lại bình tĩnh để không bị nghi ngờ.
Có thể kết luận hắn ta chính là người vừa gọi điện lúc nãy.
Hắn ngước lên, mắt hắn chạm vào mắt cô, thấy sự đe dọa phát ra từ trong đôi mắt to tròn vô hại. Hắn thoáng chột dạ, nhưng nghĩ lại hành động của mình vừa cẩn thận và kín đáo, không nghĩ sẽ có người phát hiện.
Tên đầu bếp lùi ra một bên, bắt đầu thao thao bất tuyệt về các món ăn.
Trong lúc mọi người vẫn còn đang nghe xem trong đám thức ăn đó có những gì, chất dinh dưỡng ra sao thì Chu Hiên Di lại nhìn chằm chằm vào khay thức ăn của Chu Dạ Quân.
Nếu cô nói trực tiếp với anh e rằng chỉ nhận lại sự khinh thường. Anh nào tin cô bao giờ? Vì vậy cô phải nghĩ cách khác, làm cho anh tin tưởng hoàn toàn.
Cô quay sang nói nhỏ vào tai A Đông:
- Anh có mang theo kim thử độc không?
- Không có. Để cô làm gì?
A Đông khi nghe xong không tin vào tai mình, nghi hoặc nhìn cô:
- Lỡ không phải cô sẽ phải chịu trách nhiệm đấy.
Đôi mắt cô thoáng run rẩy nhìn về phía Chu Dạ Quân sau đó vẫn gật đầu chắc nịch:
- Được.
Trong lúc hai người trao đổi thì mọi người đã chuẩn bị dùng bữa, tên đài bếp cúi xuống, khoé miệng cong lên một đường xảo quyệt.
A Đông nhanh chân đến bên Chu Dạ Quân thưa chuyện. Nghe xong ánh mắt của anh dò xét nhìn cô. Tuy vẫn kiên định với ý kiến của mình nhưng khi nhìn vào đôi mắt hẹp dài luôn chất chứa cả bầu trời lạnh lẽo ấy, cô vẫn hơi sợ mà lảng tránh ánh mắt của anh.
Anh nhìn vậy cũng đúng thôi. Cô thường xuyên bị anh hành hạ mà giờ đây lại có ý giúp đỡ anh. Thật nực cười.
Nhưng dù gì Chu Dạ Quân cũng từng là người anh cô trân quý, là người mà cô từng đặt cả trái tim thời thanh xuân. Làm sao cô lại có thể trơ mắt đứng nhìn anh bị hãm hại?
Và có lẽ anh không hề biết điều đó. Dựa vào những lời nói xuông của cô, anh không tin. Anh ra lệnh cho A Đông lùi về chỗ, nhưng A Đông lại tin vào lời cô nói. Một cô gái vô hại như vậy, lẽ nào lại nói dối.
Anh ta vẫn cố ý khuyên nhủ Chu Dạ Quân nhưng không được, lại còn làm phiền đến việc những người khác dùng bữa.
- Có chuyện gì sao thượng tướng?
- Không. Chỉ là một vài chuyện không đáng để tâm.
Không đáng để tâm ư?
Chu Hiên Di nghệt mặt nhìn anh. Thì ra lời của cô vốn là không đáng để tâm, biết vậy cứ giữ trong lòng, để anh chết quách đi cho xong.
Vậy mà khi anh định đưa miếng thịt thỏ lên trên miệng, cô lại đi tới giật lấy:
- Tôi đã nói rồi, trong này có độc, tại sao anh không tin tôi chứ?
Đuôi mắt anh cong lên, nhưng vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng độc đoán:
- Cô có biết mình đã phạm vào trọng tội của tôi rồi không?
Khuôn mặt cô uất ức nhưng không nói thành lời, cô cắn chặt môi, nhìn miếng thịt trong tay đoạn dứt khoát bỏ vào miệng.
- Dù sao cũng chết, để tôi chứng minh cho anh thấy lời nói của tôi có thật hay không?
Nhìn những hành động ngông cuồng đó, mọi người trong nhà ăn đều kinh ngạc nhìn Chu Hiên Di. Tên đầu bếp thấy mọi chuyện sắp bại lộ, liền lén chuồn ra ngoài. Nhưng điều đó đã khiến A Đông chú ý, nhân lúc hỗn loạn đuổi theo tên đầu bếp.
Chu Dạ Quân cũng không ngờ, Chu Hiên Di một người nhát gan như vậy lại dám dùng thân mình để chứng minh cho anh thấy đồ ăn có độc.
Nha đầu ngốc này làm anh không biết nên vui hay buồn nữa.
Độc trong thức ăn rất nhanh đã có tác dụng, cả người Chu Hiên Di mất cân bằng, chao đảo trước mọi thứ xung quanh.
- Chỉ Huy Đàm, ra lệnh phong tỏa cả căn cứ.
Trước khi để độc dược phát tác mạnh, anh phải tìm cách trị độc cho cô.