Chương 40: Tóm gọn dễ dàng
Nghe được tin như sét đánh ngang tai, giáo quan Phạm lập tức vào trong kho kiểm tra:
- Chuyện này là thế nào? Ở doanh trại vẫn có người tại sao lương thực biến mất lại không một ai hay biết.
Mọi người đều nhìn nhau lắc đầu. Nguyên một kho lương thực được vận chuyển từ trong thành phố ra để cung cấp cho toàn bộ doanh trại nay chỉ còn heo hút vài cọng rau cỏ. Thời gian vận chuyển lương thực vào trong rừng không ngắn, mà rất có thể bọn buôn ma tuý sẽ lợi dụng thời cơ này để lẩn trốn ra bên ngoài,
Thông tin không có thức ăn nhanh chóng đến tai cái binh sĩ trong doanh trại làm ai nấy đều hết sức hoang mang. Sau buổi huấn luyện khắc nghiệt mà lại không được ăn uống gì có thể khiến họ kiệt sức hết. Đến lúc đó quân địch tràn vào muốn chống lại cũng không đánh nổi.
Tình thế hết sức nguy cấp.
Chu Dạ Quân sai A Đông đi điều tra về vụ việc, buộc anh ta phải điều tra ra trước khi trời sáng vì chuyện này không thể kéo dài.
Còn chính anh sẽ đích thân đứng ra đảm bảo cho doanh trại, trấn an mọi người để không xuất hiện những thành phần báo động cản trở quá trình điều tra.
- Mọi người yên tâm, từ nay đến mai vấn đề lương thực sẽ được giải quyết ổn thỏa, việc của mọi người là bình tĩnh, có chuyện gì xảy ra cứ báo lại cho tôi.
Đoạn anh quay sang phía giáo quan Phạm ra lệnh:
- Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, trong đêm nay cậu phải liên lạc vào trong thành phố nói về tình hình này cho nhà nước trợ cấp lương thực vào đây.
Phạm Hành cũng kính cúi đầu:
- Rõ.
Mọi người được lệnh về phòng và không được rời khỏi ký túc nếu không có sự cho phép. Đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ của cả doanh trại.
Chu Hiên Di nằm trên giường nhưng đầu không thể yên tâm vào giấc. Cô biết bên ngoài kia Chu Dạ Quân và thuộc hạ của anh đang dốc sức làm việc. Chu Dạ Quân có thể đối xử tàn nhẫn với cô nhưng cô biết anh là người có trách nhiệm, việc anh cam kết thì chắc chắn anh sẽ làm được.
Nghĩ rồi cô lại ngồi dậy nhẹ nhàng bước chân ra bên ngoài xem tình hình ra sao.
Đầu tiên Chu Hiên Di đi xem quá trình A Đông điều tra ở trong kho. Cô đứng ngoài ngó vào trong kho thì thấy có vài người đang xem xét và đưa ra những giả thiết. Nhưng họ đều lắc đầu vì không tìm ra kết quả.
Ánh trăng sáng chiếu rọi một khoảng trong doanh trại, hắt lên những bức tường thành màu xám xịt vững chãi.
Đột nhiên một tia sáng loé lên trong đầu cô. Cô nhanh chân chạy đến một góc tường gần nhà kho, rồi men theo bữa tường thành một lúc thì thấy đoạn tường có màu khác biệt. Cô dùng tay chạm vào nó thì thấy lớp xi măng như vừa được trám lại.
Cô vừa định chạy đi thông báo tình hình thì có một bóng người kéo cô lại.
- Tô Kiều Ân, sao lại là cô?
- Tôi mới là người phải hỏi câu này. Cô đang làm gì ngoài đây? Chẳng phải giáo quan dặn là không được ra ngoài sao?
- Cô thì khác gì tôi?
Mắt thấy Tô Kiều Ân vẫn không chịu thả cô đi, cô liền nói ra manh mối vừa tìm được cho cô ấy. Cho dù ngoài mặt hai người ít tiếp xúc nhưng cô tin rằng cô gái này rất đáng tin cậy.
Nghe những lời Chu Hiên Di nói và tận mắt nhìn thấy một khoảng tường vừa được trám lại, Tô Kiều Ân cũng chịu cho cô đi.
Cả hai đi tới trước chỗ A Đông thông báo tình hình.
Chưa đầy một tiếng sau đó đã tìm được chỗ lương thực bị mất và những người còn sót lại trong đường dây buôn ma tuý.
Vì là tập kích đột ngột nên nguyên một đường dây đã bị tóm gọn một cách dễ dàng.
Đến sáng hôm sau, cảnh sát trong thành phố đã đến doanh trại áp giải vài tấm ma tuý cùng những con buôn về trại giam.
Vì sự việc tối hôm qua mà Chu Hiên Di được tuyên dương trước toàn bộ binh sĩ. Tuy nhiên cô vẫn chưa yên tâm về việc này.
Điều đáng nói ở đây chính là làm cách nào để bọn chúng có thể trà trộn vào đây và lấy đi lương thực mà không một ai hay biết.
Chu Dạ Quân đứng một bên nhìn cô cười, ánh mắt vẫn thâm sâu khó đoán. Cô cũng nhận ra mà cụp mắt xuống.
Buổi tập bắn súng lại diễn ra như bình thường. Không còn bao lâu nữa sẽ đến ngày đánh giá năng lực của tháng thứ ba cô ở đây. Cô tự thấy bản thân còn quá kém cỏi nên đã chăm tập luyện hơn người nhưng cô vẫn còn kém Tô Kiều Ân.
Tin động trời hơn là Chu Dạ Quân sẽ ở đây cho đến lần kiểm tra năng lực sắp tới. Áp lực như đè nặng vai cô.
Buổi sáng cô lại dậy sớm hơn bình thường, còn sớm hơn cả Tô Kiều Ân mọi khi để luyện tập thì bắt gặp trợ lý Lưu.
- Em dậy sớm vậy?
- À em muốn chạy bộ lúc không có người.
- Quả là một sở thích kì lạ.
- Vậy còn thầy?
Trợ lý Lưu cười khì gãi đầu:
- Thầy đang sửa lại một số dụng cụ. À, thầy có thẻ nhờ em một việc được không?
Cô vừa chạy thì khựng lại:
- Nếu em có thể giúp thì em sẽ làm.
Trợ lý Lưu ngoắc tay gọi cô đi theo anh ta vào nhà kho:
- Này em xem đi.
Anh ta để cô lên phía trước nhìn, từ đằng sau lấy ra vực khí đánh mạnh vào gáy cô.
- A!
Sau một tiếng kêu cô liền ngất lịm.
- Chuyện này là thế nào? Ở doanh trại vẫn có người tại sao lương thực biến mất lại không một ai hay biết.
Mọi người đều nhìn nhau lắc đầu. Nguyên một kho lương thực được vận chuyển từ trong thành phố ra để cung cấp cho toàn bộ doanh trại nay chỉ còn heo hút vài cọng rau cỏ. Thời gian vận chuyển lương thực vào trong rừng không ngắn, mà rất có thể bọn buôn ma tuý sẽ lợi dụng thời cơ này để lẩn trốn ra bên ngoài,
Thông tin không có thức ăn nhanh chóng đến tai cái binh sĩ trong doanh trại làm ai nấy đều hết sức hoang mang. Sau buổi huấn luyện khắc nghiệt mà lại không được ăn uống gì có thể khiến họ kiệt sức hết. Đến lúc đó quân địch tràn vào muốn chống lại cũng không đánh nổi.
Tình thế hết sức nguy cấp.
Chu Dạ Quân sai A Đông đi điều tra về vụ việc, buộc anh ta phải điều tra ra trước khi trời sáng vì chuyện này không thể kéo dài.
Còn chính anh sẽ đích thân đứng ra đảm bảo cho doanh trại, trấn an mọi người để không xuất hiện những thành phần báo động cản trở quá trình điều tra.
- Mọi người yên tâm, từ nay đến mai vấn đề lương thực sẽ được giải quyết ổn thỏa, việc của mọi người là bình tĩnh, có chuyện gì xảy ra cứ báo lại cho tôi.
Đoạn anh quay sang phía giáo quan Phạm ra lệnh:
- Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, trong đêm nay cậu phải liên lạc vào trong thành phố nói về tình hình này cho nhà nước trợ cấp lương thực vào đây.
Phạm Hành cũng kính cúi đầu:
- Rõ.
Mọi người được lệnh về phòng và không được rời khỏi ký túc nếu không có sự cho phép. Đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ của cả doanh trại.
Chu Hiên Di nằm trên giường nhưng đầu không thể yên tâm vào giấc. Cô biết bên ngoài kia Chu Dạ Quân và thuộc hạ của anh đang dốc sức làm việc. Chu Dạ Quân có thể đối xử tàn nhẫn với cô nhưng cô biết anh là người có trách nhiệm, việc anh cam kết thì chắc chắn anh sẽ làm được.
Nghĩ rồi cô lại ngồi dậy nhẹ nhàng bước chân ra bên ngoài xem tình hình ra sao.
Đầu tiên Chu Hiên Di đi xem quá trình A Đông điều tra ở trong kho. Cô đứng ngoài ngó vào trong kho thì thấy có vài người đang xem xét và đưa ra những giả thiết. Nhưng họ đều lắc đầu vì không tìm ra kết quả.
Ánh trăng sáng chiếu rọi một khoảng trong doanh trại, hắt lên những bức tường thành màu xám xịt vững chãi.
Đột nhiên một tia sáng loé lên trong đầu cô. Cô nhanh chân chạy đến một góc tường gần nhà kho, rồi men theo bữa tường thành một lúc thì thấy đoạn tường có màu khác biệt. Cô dùng tay chạm vào nó thì thấy lớp xi măng như vừa được trám lại.
Cô vừa định chạy đi thông báo tình hình thì có một bóng người kéo cô lại.
- Tô Kiều Ân, sao lại là cô?
- Tôi mới là người phải hỏi câu này. Cô đang làm gì ngoài đây? Chẳng phải giáo quan dặn là không được ra ngoài sao?
- Cô thì khác gì tôi?
Mắt thấy Tô Kiều Ân vẫn không chịu thả cô đi, cô liền nói ra manh mối vừa tìm được cho cô ấy. Cho dù ngoài mặt hai người ít tiếp xúc nhưng cô tin rằng cô gái này rất đáng tin cậy.
Nghe những lời Chu Hiên Di nói và tận mắt nhìn thấy một khoảng tường vừa được trám lại, Tô Kiều Ân cũng chịu cho cô đi.
Cả hai đi tới trước chỗ A Đông thông báo tình hình.
Chưa đầy một tiếng sau đó đã tìm được chỗ lương thực bị mất và những người còn sót lại trong đường dây buôn ma tuý.
Vì là tập kích đột ngột nên nguyên một đường dây đã bị tóm gọn một cách dễ dàng.
Đến sáng hôm sau, cảnh sát trong thành phố đã đến doanh trại áp giải vài tấm ma tuý cùng những con buôn về trại giam.
Vì sự việc tối hôm qua mà Chu Hiên Di được tuyên dương trước toàn bộ binh sĩ. Tuy nhiên cô vẫn chưa yên tâm về việc này.
Điều đáng nói ở đây chính là làm cách nào để bọn chúng có thể trà trộn vào đây và lấy đi lương thực mà không một ai hay biết.
Chu Dạ Quân đứng một bên nhìn cô cười, ánh mắt vẫn thâm sâu khó đoán. Cô cũng nhận ra mà cụp mắt xuống.
Buổi tập bắn súng lại diễn ra như bình thường. Không còn bao lâu nữa sẽ đến ngày đánh giá năng lực của tháng thứ ba cô ở đây. Cô tự thấy bản thân còn quá kém cỏi nên đã chăm tập luyện hơn người nhưng cô vẫn còn kém Tô Kiều Ân.
Tin động trời hơn là Chu Dạ Quân sẽ ở đây cho đến lần kiểm tra năng lực sắp tới. Áp lực như đè nặng vai cô.
Buổi sáng cô lại dậy sớm hơn bình thường, còn sớm hơn cả Tô Kiều Ân mọi khi để luyện tập thì bắt gặp trợ lý Lưu.
- Em dậy sớm vậy?
- À em muốn chạy bộ lúc không có người.
- Quả là một sở thích kì lạ.
- Vậy còn thầy?
Trợ lý Lưu cười khì gãi đầu:
- Thầy đang sửa lại một số dụng cụ. À, thầy có thẻ nhờ em một việc được không?
Cô vừa chạy thì khựng lại:
- Nếu em có thể giúp thì em sẽ làm.
Trợ lý Lưu ngoắc tay gọi cô đi theo anh ta vào nhà kho:
- Này em xem đi.
Anh ta để cô lên phía trước nhìn, từ đằng sau lấy ra vực khí đánh mạnh vào gáy cô.
- A!
Sau một tiếng kêu cô liền ngất lịm.