Chương 65
Sắc trời dần chuyển màu, một màu đen u tối nuốt chửng cả bầu trời, những ngôi sao bất chấp tất cả dùng hết sức để tỏa ra những ánh sáng yếu ớt, thấp thoáng len lỏi giữa bầu trời đêm.
Ánh trăng như khuyết một nửa cũng vững tâm mà tỏa sáng tựa hồ như muốn so bì với những ánh đèn đường dưới thành phố kia.
Những đám mây như hòa vào bầu trời, lúc ẩn lúc hiện, bồng bềnh lơ ngơ như hồn ma.
Bầu trời tuy nhuộm một màu đen nhưng không vì thế mà không khí dưới thành phố trở nên đượm buồn.
Rất nhiều ánh sáng đầy màu sắc toả ra từ mọi nơi trên khắp thành phố. Những thước phim quảng cáo đẹp mắt sinh động, những tấm poster thần tượng được đính kèm thêm đèn led, những ánh đèn từ các gian hàng từ những dãy nhà và đặc biệt có những nụ cười hài lòng sau một ngày dài trên môi của mỗi con người khi có thể cất bước về nơi tổ ấm của mình.
Không gian xung quanh đường phố đều náo nhiệt, sinh động tràn ngập sắc màu vui nhộn.
Nhưng ở một nơi như bệnh viện thì chỉ có vài màu sắc nhỏ lẻ, nhiều nhất là màu trắng màu của sự ngây thơ trong sáng của sự tươi mới, tinh khiết nhưng cũng là màu đượm buồn nhất, lạnh lẽo nhất.
Màu trắng như hy vọng nhưng cũng là nỗi tuyệt vọng đối với nhiều người khi mất người thân tại nơi được gọi là bệnh viện, và cũng tại chính bệnh viện này đã cứu biết bao nhiêu sinh mạng.
Cố Thanh Phong và Mộ Dung Thanh Huyền trên tay đều xách tổng cộng hai giỏ hoa quả có chút vui vẻ bước vào thang máy. Trong thang máy có mỗi hai người cũng khá tĩnh lặng.
Cố Thanh Phong đặt tạm giỏ hoa quả xuống sàn nhà, mở điện thoại gọi cho Sở Thiên Vũ một tiếng. Tiếng chuông vừa vang lên thì bỗng đèn trong thang máy chớp tắt liên tục.
Cố Thanh Phong nghi hoặc ngước nhìn lên trần thang máy, trong lòng chỉ nghĩ hẳn có vấn đề trục trặc nào đó chứ không nghĩ nhiều.
Nhưng vẫn với tay ấn nút cứu hộ đề phòng lỡ có bất trắc thì đầu dây bên kia vừa bắt máy, một tiếng ầm chói tai vang lên kèm theo là sự rung lắc dữ dội. Cả thang máy đều chìm trong bóng tối.
Cố Thanh Phong lập tức lao đến ôm Mộ Dung Thanh Huyền vào lòng, hơi khuỵu gối xuống sàn, nắm chặt tay vịn.
Cả người Mộ Dung Thanh Huyền đều bị hơi ấm của Cố Thanh Phong bao phủ. Hơi bất ngờ một chút nhưng khi biết tình hình hiện đang gặp phải, mặt mày Mộ Dung Thanh Huyền tái mét, sợ hãi bám víu vào vạt áo của Cố Thanh Phong, nhắm chặt mắt lại dụi đầu vào bờ vai ấy tựa như chú nai con cần được bảo vệ.
Cố Thanh Phong một tay bám chặt tay vịn một tay ôm lấy cơ thể mềm mại trong lòng, nhỏ nhẹ an ủi Mộ Dung Thanh Huyền.
" Không sao đâu. Có mình ở đây rồi. "
Mộ Dung Thanh Huyền run rẩy, giọng nói nhỏ đến đáng thương. " Ừm. "
Trên bờ vai của Cố Thanh Phong loáng thoáng có vài vết nước. Tiếng khóc thút thít cũng kề bên tai, lòng Cố Thanh Phong như đứt một đoạn, con tim cũng theo đó mà nhói đau. Chỉ biết dùng chút lực ở bàn tay vỗ về an ủi.
" Ngoan, đừng khóc. Khóc là trôi hết lớp trang điểm trên mặt cậu đấy. Tí nữa là thành gương mặt quỷ giờ. Thanh Huyền, bữa nay cậu hay khóc dữ. Trở thành một đứa trẻ mít ướt từ bao giờ vậy. "
Mộ Dung Thanh Huyền bấu chặt Cố Thanh Phong, giọng nói có phần tức giận.
" Thanh Phong, cậu hết lời an ủi người khác rồi sao? Cậu dám nói tôi mít ướt. Dám nói tôi thành quỷ. Tôi bấu chết cậu. "
Cố Thanh Phong cảm nhận được cơn đau ở vùng eo nhưng cũng không kêu than một tiếng nào. Nhẹ nhàng an ủi lần nữa.
" Cậu bấu chết tôi cũng được. Miễn là cậu đừng khóc nữa. Nín đi. Cậu mà khóc tiếp là tôi đau tim chết ngay tại đây đấy! "
" Thanh Phong, cậu đùa không vui chút nào. "
Cố Thanh Phong cười gượng.
Mộ Dung Thanh Huyền lau sạch vệt nước trên mắt, cố gắng bình ổn lại cảm xúc. Tiếng khóc theo đó cũng biến mất.
" Tôi không khóc nữa. Cũng không bấu cậu nữa. Lo ôm tôi chặt vào và đừng nói bản thân chết. "
Cố Thanh Phong cười khanh khách.
" Được, được. Đều nghe cậu. "
Vòng tay Cố Thanh Phong siết chặt hơn, ôm sát cả người Mộ Dung Thanh Huyền vào lòng không một kẽ hở. Hồi nãy rõ ràng không có cảm xúc gì quá phận. Nhưng bây giờ tim của Cố Thanh Phong đập rộn lên, mặt cũng trở nên đỏ bừng, tầm mắt không biết tại sao lại hạ xuống lớp da trắng nõn không tì vết trên cổ của Mộ Dung Thanh Huyền.
Cả người đều nóng hổi, tiếng đập từ tim ngày càng lớn càng nhanh, Cố Thanh Phong vừa ngại vừa khó chịu không kìm được mà suy nghĩ sâu xa.
Cả người Mộ Dung Thanh Huyền đều bị ôm trọn. Một tiếng thở, một hơi ấm hay tiếng động nhẹ, kể cả mùi hương thơm mờ nhạt ấy cũng đều bị Cố Thanh Phong cảm nhận rõ rệt.
Mộ Dung Thanh Huyền thân là con gái bị một người con trai ôm chặt tất nhiên sẽ thấy ngại. Mặt mày có phần đỏ nhưng cũng không đến nỗi giống như Cố Thanh Phong.
Dù sao trong lòng Mộ Dung Thanh Huyền biết Cố Thanh Phong vốn đã có người mình thích, bản thân có mấy phần cảm xúc ngại ngùng này cũng là bình thường liền không có nghĩ nhiều.
Nhưng trong lòng lại có chút mất mát, nhưng mất mát này đến từ đâu thì Mộ Dung Thanh Huyền lại không lí giải được.
Tại sao dù biết Cố Thanh Phong có người mình thích rồi lại còn muốn Cố Thanh Phong ôm chặt hơn một chút. Tại sao trong lòng lại có chút buồn thế này. Tại sao nghĩ đến lúc Cố Thanh Phong giới thiệu người mình yêu, tim của Mộ Dung Thanh Huyền hình như đau thì phải.
Không khí im lặng, ám muội, cả hai đều chìm vào những dòng suy nghĩ sâu vô tận của mình mà không để ý đến tiếng gọi từ trong điện thoại Cố Thanh Phong phát ra.
Thang máy đã không còn rung lắc nữa dừng lại một chỗ, bóng tối vẫn bao trùm xung quanh và một giọng nói lớn vang lên khiến cả hai ngươi giật mình.
" Cố Thanh Phong!"
Cố Thanh Phong giật mình quay đầu nhìn về chiếc điện thoại hồi nãy do rung lắc mà làm rơi ở phía trong góc thang máy.
Thấy tình hình có vẻ ổn hơn, Cố Thanh Phong buông Mộ Dung Thanh Huyền ra một cách nuối tiếc.
Cố Thanh Phong không dám đứng dậy, khuỵu cả người xuống lê lết với lấy điện thoại.
" Alo, Thiên Vũ. "
" Hai người đang ở đâu? "
" Bọn mình đang ở trong thang máy. Không biết bị trục trặc hay mất điện, rung lắc được một lúc rồi dừng lại. "
" Không bị thương gì chứ? Bấm nút cứu hộ chưa. "
" Ổn hết. Bấm nút cứu hộ rồi. "
" Vậy được. Ở đó một lúc đi. Bệnh viện mất điện rồi, có người đang đi bị bật điện dự phòng. "
" Vậy thì tốt rồi. " Cố Thanh Phong thở phào.
" Hai cậu..."
" Ầm, rào rào ----" Tiếng sấm chớp vụt qua theo đó là một trận mưa kéo đến khiến Sở Thiên Vũ giật mình ngoảnh đầu nhìn về phía cửa sổ.
" Hả, sao cơ? "
" Không có gì. Cúp máy đây. "
Sở Thiên Vũ cúp máy, ánh mắt thập phần hơi lo lắng nhìn cơn mưa nặng hạt không ngừng lao xuống mặt đất.
Bầu trời giờ đây hoàn toàn chìm trong bóng tối tĩnh mịch, sự sôi nổi, nhộn nhịp khắp đường phố không còn thấy đâu. Chỉ có tiếng mưu, tiếng gió thổi mạnh và tiếng sấm chớp như cắt cả bầu trời.
Cơn mưa ngoài kia càng ngày càng to, bên trong bệnh viện thì hoảng loạn với hàng tá chuyện. Bệnh nhân bình thường thì không sao nhưng những bệnh nhân cần cung cấp khí oxi hay bị bệnh nặng hơn một chút, thì lần mất điện trong giây lát này như muốn đưa bọn họ vào cửa tử.
Sở Thiên Vũ ngồi ngay trên giường cô, một chút cũng không rời. Cô đơn thuần chỉ đang chìm vào giấc ngủ sâu liền không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Trông thật an nhiên.
Thật may khi cô không gặp phải bệnh gì cần liên quan đến máy móc thiết bị, nếu không chắc Sở Thiên Vũ đã hoảng sợ muốn chết rồi.
Sở Thiên Vũ cười nhạt, chầm chầm chạm tay vào bờ má của cô, vuốt ve gương mặt cô một hồi thì điện dự phòng đã được bật lên. Cả căn phòng như lấy lại ánh sáng chiếu rọi lên gương mặt trắng bệch của cô khiến Sở Thiên Vũ hơi nhướng mày.
Hắn không thích nhìn gương mặt không có sức sống này của cô chút nào nhưng cũng không hề chuyển dời ánh mắt. Dường như đối với hắn dù có không muốn nhưng chỉ cần là cô hắn cũng nguyện.
Điện được hồi phục các thiết bị bắt đầu hoạt động lại, các y bác sĩ cũng không rảnh rỗi mà còn bận bịu hơn, bởi trong thời gian ngắn bị mất điện đã khiến nhiều bệnh nhân gặp nguy kịch bắt buộc phải sơ cứu gấp thậm chí chuẩn bị luôn cả phòng phẫu thuật.
Mọi thứ đều trở nên vội vàng, sôi nổi nhưng chẳng phải điều gì vui vẻ.
Hoạ vô đơn chí có thể nhiều bệnh nhân gặp nguy kịch nhưng chỉ cần cô không sao là đủ.
" Bíp bíp ---- Bíp bíp ----- " Tiếng kêu phát ra từ thiết bị theo dõi khiến Sở Thiên Vũ sững người.
Nhìn thiết bị theo dõi mà hắn hoảng hốt bật dậy. Run rẩy chạm vào thiết bị theo dõi giống như không muốn tin những gì mà hắn đang thấy trước mắt.
Nhịp tim ( HR) hiển thị màn hình với màu xanh lục nó lên xuống một cách yếu ớt rồi chạy thành một đường thẳng, con số xanh hiển thị đang giảm dần.
Sở Thiên Vũ hét lên làm y tá chạy vội ngoài hành lang phải giật mình mà ngó đầu vào. Y tá chết đứng tại chỗ, mặt mày tái xanh khi nhìn vào gương mặt lệ khí của thiếu niên trước mắt, sợ hãi đến nỗi run rẩy khuỵu xuống.
Sở Thiên Vũ nhanh chóng ấn vào nút màu đỏ được đính trên tường. Nhìn lại nữ y tá đang ngồi ngoài cửa, hắn như thấy một chút tia hy vọng. Gọi người vào sơ cứu.
Y tá hồi thần, ngồi dậy chạy đến xem thử. Nhìn dãy số liệu trên thiết bị theo dõi, y tá hoảng hốt lập tức lấy điện thoại gọi cho bác sĩ chuẩn trị gấp.
Sở Thiên Vũ như chết đứng tại chỗ, run rẩy nắm chặt tay cô, không biết đã rơi lệ từ lúc nào. Chỉ biết rằng hắn hiện tại rất sợ, thật sự rất sợ, tâm can hắn đau lắm, lòng hắn như xé ra từng mảnh vậy. Hắn liên tục gọi tên cô nhưng không một lời đáp lại.
Cho đến khi các bác sĩ vội vàng bước vào. Hắn mới buông tay ra nhìn những y bác sĩ cấp cứu cho cô, còn bản thân hắn lại không thể làm gì được. Giống như kiếp trước vậy.
Ánh trăng như khuyết một nửa cũng vững tâm mà tỏa sáng tựa hồ như muốn so bì với những ánh đèn đường dưới thành phố kia.
Những đám mây như hòa vào bầu trời, lúc ẩn lúc hiện, bồng bềnh lơ ngơ như hồn ma.
Bầu trời tuy nhuộm một màu đen nhưng không vì thế mà không khí dưới thành phố trở nên đượm buồn.
Rất nhiều ánh sáng đầy màu sắc toả ra từ mọi nơi trên khắp thành phố. Những thước phim quảng cáo đẹp mắt sinh động, những tấm poster thần tượng được đính kèm thêm đèn led, những ánh đèn từ các gian hàng từ những dãy nhà và đặc biệt có những nụ cười hài lòng sau một ngày dài trên môi của mỗi con người khi có thể cất bước về nơi tổ ấm của mình.
Không gian xung quanh đường phố đều náo nhiệt, sinh động tràn ngập sắc màu vui nhộn.
Nhưng ở một nơi như bệnh viện thì chỉ có vài màu sắc nhỏ lẻ, nhiều nhất là màu trắng màu của sự ngây thơ trong sáng của sự tươi mới, tinh khiết nhưng cũng là màu đượm buồn nhất, lạnh lẽo nhất.
Màu trắng như hy vọng nhưng cũng là nỗi tuyệt vọng đối với nhiều người khi mất người thân tại nơi được gọi là bệnh viện, và cũng tại chính bệnh viện này đã cứu biết bao nhiêu sinh mạng.
Cố Thanh Phong và Mộ Dung Thanh Huyền trên tay đều xách tổng cộng hai giỏ hoa quả có chút vui vẻ bước vào thang máy. Trong thang máy có mỗi hai người cũng khá tĩnh lặng.
Cố Thanh Phong đặt tạm giỏ hoa quả xuống sàn nhà, mở điện thoại gọi cho Sở Thiên Vũ một tiếng. Tiếng chuông vừa vang lên thì bỗng đèn trong thang máy chớp tắt liên tục.
Cố Thanh Phong nghi hoặc ngước nhìn lên trần thang máy, trong lòng chỉ nghĩ hẳn có vấn đề trục trặc nào đó chứ không nghĩ nhiều.
Nhưng vẫn với tay ấn nút cứu hộ đề phòng lỡ có bất trắc thì đầu dây bên kia vừa bắt máy, một tiếng ầm chói tai vang lên kèm theo là sự rung lắc dữ dội. Cả thang máy đều chìm trong bóng tối.
Cố Thanh Phong lập tức lao đến ôm Mộ Dung Thanh Huyền vào lòng, hơi khuỵu gối xuống sàn, nắm chặt tay vịn.
Cả người Mộ Dung Thanh Huyền đều bị hơi ấm của Cố Thanh Phong bao phủ. Hơi bất ngờ một chút nhưng khi biết tình hình hiện đang gặp phải, mặt mày Mộ Dung Thanh Huyền tái mét, sợ hãi bám víu vào vạt áo của Cố Thanh Phong, nhắm chặt mắt lại dụi đầu vào bờ vai ấy tựa như chú nai con cần được bảo vệ.
Cố Thanh Phong một tay bám chặt tay vịn một tay ôm lấy cơ thể mềm mại trong lòng, nhỏ nhẹ an ủi Mộ Dung Thanh Huyền.
" Không sao đâu. Có mình ở đây rồi. "
Mộ Dung Thanh Huyền run rẩy, giọng nói nhỏ đến đáng thương. " Ừm. "
Trên bờ vai của Cố Thanh Phong loáng thoáng có vài vết nước. Tiếng khóc thút thít cũng kề bên tai, lòng Cố Thanh Phong như đứt một đoạn, con tim cũng theo đó mà nhói đau. Chỉ biết dùng chút lực ở bàn tay vỗ về an ủi.
" Ngoan, đừng khóc. Khóc là trôi hết lớp trang điểm trên mặt cậu đấy. Tí nữa là thành gương mặt quỷ giờ. Thanh Huyền, bữa nay cậu hay khóc dữ. Trở thành một đứa trẻ mít ướt từ bao giờ vậy. "
Mộ Dung Thanh Huyền bấu chặt Cố Thanh Phong, giọng nói có phần tức giận.
" Thanh Phong, cậu hết lời an ủi người khác rồi sao? Cậu dám nói tôi mít ướt. Dám nói tôi thành quỷ. Tôi bấu chết cậu. "
Cố Thanh Phong cảm nhận được cơn đau ở vùng eo nhưng cũng không kêu than một tiếng nào. Nhẹ nhàng an ủi lần nữa.
" Cậu bấu chết tôi cũng được. Miễn là cậu đừng khóc nữa. Nín đi. Cậu mà khóc tiếp là tôi đau tim chết ngay tại đây đấy! "
" Thanh Phong, cậu đùa không vui chút nào. "
Cố Thanh Phong cười gượng.
Mộ Dung Thanh Huyền lau sạch vệt nước trên mắt, cố gắng bình ổn lại cảm xúc. Tiếng khóc theo đó cũng biến mất.
" Tôi không khóc nữa. Cũng không bấu cậu nữa. Lo ôm tôi chặt vào và đừng nói bản thân chết. "
Cố Thanh Phong cười khanh khách.
" Được, được. Đều nghe cậu. "
Vòng tay Cố Thanh Phong siết chặt hơn, ôm sát cả người Mộ Dung Thanh Huyền vào lòng không một kẽ hở. Hồi nãy rõ ràng không có cảm xúc gì quá phận. Nhưng bây giờ tim của Cố Thanh Phong đập rộn lên, mặt cũng trở nên đỏ bừng, tầm mắt không biết tại sao lại hạ xuống lớp da trắng nõn không tì vết trên cổ của Mộ Dung Thanh Huyền.
Cả người đều nóng hổi, tiếng đập từ tim ngày càng lớn càng nhanh, Cố Thanh Phong vừa ngại vừa khó chịu không kìm được mà suy nghĩ sâu xa.
Cả người Mộ Dung Thanh Huyền đều bị ôm trọn. Một tiếng thở, một hơi ấm hay tiếng động nhẹ, kể cả mùi hương thơm mờ nhạt ấy cũng đều bị Cố Thanh Phong cảm nhận rõ rệt.
Mộ Dung Thanh Huyền thân là con gái bị một người con trai ôm chặt tất nhiên sẽ thấy ngại. Mặt mày có phần đỏ nhưng cũng không đến nỗi giống như Cố Thanh Phong.
Dù sao trong lòng Mộ Dung Thanh Huyền biết Cố Thanh Phong vốn đã có người mình thích, bản thân có mấy phần cảm xúc ngại ngùng này cũng là bình thường liền không có nghĩ nhiều.
Nhưng trong lòng lại có chút mất mát, nhưng mất mát này đến từ đâu thì Mộ Dung Thanh Huyền lại không lí giải được.
Tại sao dù biết Cố Thanh Phong có người mình thích rồi lại còn muốn Cố Thanh Phong ôm chặt hơn một chút. Tại sao trong lòng lại có chút buồn thế này. Tại sao nghĩ đến lúc Cố Thanh Phong giới thiệu người mình yêu, tim của Mộ Dung Thanh Huyền hình như đau thì phải.
Không khí im lặng, ám muội, cả hai đều chìm vào những dòng suy nghĩ sâu vô tận của mình mà không để ý đến tiếng gọi từ trong điện thoại Cố Thanh Phong phát ra.
Thang máy đã không còn rung lắc nữa dừng lại một chỗ, bóng tối vẫn bao trùm xung quanh và một giọng nói lớn vang lên khiến cả hai ngươi giật mình.
" Cố Thanh Phong!"
Cố Thanh Phong giật mình quay đầu nhìn về chiếc điện thoại hồi nãy do rung lắc mà làm rơi ở phía trong góc thang máy.
Thấy tình hình có vẻ ổn hơn, Cố Thanh Phong buông Mộ Dung Thanh Huyền ra một cách nuối tiếc.
Cố Thanh Phong không dám đứng dậy, khuỵu cả người xuống lê lết với lấy điện thoại.
" Alo, Thiên Vũ. "
" Hai người đang ở đâu? "
" Bọn mình đang ở trong thang máy. Không biết bị trục trặc hay mất điện, rung lắc được một lúc rồi dừng lại. "
" Không bị thương gì chứ? Bấm nút cứu hộ chưa. "
" Ổn hết. Bấm nút cứu hộ rồi. "
" Vậy được. Ở đó một lúc đi. Bệnh viện mất điện rồi, có người đang đi bị bật điện dự phòng. "
" Vậy thì tốt rồi. " Cố Thanh Phong thở phào.
" Hai cậu..."
" Ầm, rào rào ----" Tiếng sấm chớp vụt qua theo đó là một trận mưa kéo đến khiến Sở Thiên Vũ giật mình ngoảnh đầu nhìn về phía cửa sổ.
" Hả, sao cơ? "
" Không có gì. Cúp máy đây. "
Sở Thiên Vũ cúp máy, ánh mắt thập phần hơi lo lắng nhìn cơn mưa nặng hạt không ngừng lao xuống mặt đất.
Bầu trời giờ đây hoàn toàn chìm trong bóng tối tĩnh mịch, sự sôi nổi, nhộn nhịp khắp đường phố không còn thấy đâu. Chỉ có tiếng mưu, tiếng gió thổi mạnh và tiếng sấm chớp như cắt cả bầu trời.
Cơn mưa ngoài kia càng ngày càng to, bên trong bệnh viện thì hoảng loạn với hàng tá chuyện. Bệnh nhân bình thường thì không sao nhưng những bệnh nhân cần cung cấp khí oxi hay bị bệnh nặng hơn một chút, thì lần mất điện trong giây lát này như muốn đưa bọn họ vào cửa tử.
Sở Thiên Vũ ngồi ngay trên giường cô, một chút cũng không rời. Cô đơn thuần chỉ đang chìm vào giấc ngủ sâu liền không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Trông thật an nhiên.
Thật may khi cô không gặp phải bệnh gì cần liên quan đến máy móc thiết bị, nếu không chắc Sở Thiên Vũ đã hoảng sợ muốn chết rồi.
Sở Thiên Vũ cười nhạt, chầm chầm chạm tay vào bờ má của cô, vuốt ve gương mặt cô một hồi thì điện dự phòng đã được bật lên. Cả căn phòng như lấy lại ánh sáng chiếu rọi lên gương mặt trắng bệch của cô khiến Sở Thiên Vũ hơi nhướng mày.
Hắn không thích nhìn gương mặt không có sức sống này của cô chút nào nhưng cũng không hề chuyển dời ánh mắt. Dường như đối với hắn dù có không muốn nhưng chỉ cần là cô hắn cũng nguyện.
Điện được hồi phục các thiết bị bắt đầu hoạt động lại, các y bác sĩ cũng không rảnh rỗi mà còn bận bịu hơn, bởi trong thời gian ngắn bị mất điện đã khiến nhiều bệnh nhân gặp nguy kịch bắt buộc phải sơ cứu gấp thậm chí chuẩn bị luôn cả phòng phẫu thuật.
Mọi thứ đều trở nên vội vàng, sôi nổi nhưng chẳng phải điều gì vui vẻ.
Hoạ vô đơn chí có thể nhiều bệnh nhân gặp nguy kịch nhưng chỉ cần cô không sao là đủ.
" Bíp bíp ---- Bíp bíp ----- " Tiếng kêu phát ra từ thiết bị theo dõi khiến Sở Thiên Vũ sững người.
Nhìn thiết bị theo dõi mà hắn hoảng hốt bật dậy. Run rẩy chạm vào thiết bị theo dõi giống như không muốn tin những gì mà hắn đang thấy trước mắt.
Nhịp tim ( HR) hiển thị màn hình với màu xanh lục nó lên xuống một cách yếu ớt rồi chạy thành một đường thẳng, con số xanh hiển thị đang giảm dần.
Sở Thiên Vũ hét lên làm y tá chạy vội ngoài hành lang phải giật mình mà ngó đầu vào. Y tá chết đứng tại chỗ, mặt mày tái xanh khi nhìn vào gương mặt lệ khí của thiếu niên trước mắt, sợ hãi đến nỗi run rẩy khuỵu xuống.
Sở Thiên Vũ nhanh chóng ấn vào nút màu đỏ được đính trên tường. Nhìn lại nữ y tá đang ngồi ngoài cửa, hắn như thấy một chút tia hy vọng. Gọi người vào sơ cứu.
Y tá hồi thần, ngồi dậy chạy đến xem thử. Nhìn dãy số liệu trên thiết bị theo dõi, y tá hoảng hốt lập tức lấy điện thoại gọi cho bác sĩ chuẩn trị gấp.
Sở Thiên Vũ như chết đứng tại chỗ, run rẩy nắm chặt tay cô, không biết đã rơi lệ từ lúc nào. Chỉ biết rằng hắn hiện tại rất sợ, thật sự rất sợ, tâm can hắn đau lắm, lòng hắn như xé ra từng mảnh vậy. Hắn liên tục gọi tên cô nhưng không một lời đáp lại.
Cho đến khi các bác sĩ vội vàng bước vào. Hắn mới buông tay ra nhìn những y bác sĩ cấp cứu cho cô, còn bản thân hắn lại không thể làm gì được. Giống như kiếp trước vậy.