Chương 72
Bầu trời chìm trong bóng tối tĩnh lặng, lác đác vài vì sao nhỏ toả ra chút tia sáng yếu ớt. Ánh trăng trốn sau những đám mây lúc hiện lúc ẩn, cơn gió se lạnh lướt qua từng tán lá tản mạn qua gương mặt vô hồn của thiếu nữ.
Kiều Khả mặc trên người một bộ quần áo mỏng manh với chiếc áo khoác dành cho mùa hè trong khi bây giờ đã là cuối tháng Mười, trông rất đơn bạc lại có phần đáng thương.
Mái tóc hồng nhạt xõa dài trên vai đôi lúc lại có vài sợi đung đưa theo cơn gió nhẹ. Gương mặt mệt mỏi nước da không nhiễm sắc hồng, đơn thuần chỉ một màu trắng nhợt nhạt. Kiều Khả ngồi một mình trên chiếc ghế đá dài ở công viên, trên tay mân mê chiếc điện thoại tựa như đang chờ đợi một điều gì đó. Nhưng cũng giống như đang sợ hãi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Kiều Khả nhìn tên trên màn hình ' Ôn Ý ', bàn tay run rẩy, một hồi sau mới bắt máy.
Giọng người phụ nữ trầm thấp, lạnh lùng đầy uy lực, thêm phần chán ghét phát ra.
" Kiều Khả, nghĩ xong chưa? Thời gian của tôi không có nhiều đừng làm phí phạm nó. "
" Một đứa con hoang như cô, tôi cho cô một cơ hội để trở về đã là may mắn lắm rồi. Đừng không biết điều mà làm loạn. "
" Tiện nhân Trần Âm đó đúng là cũng có gan thật, cho cô mang họ Kiều khi còn chưa nhận tổ quy tông, qua mặt chính thất như tôi. Hai mẹ con các người đúng là không coi tôi ra gì. Nếu không phải vì Hân Hân thì tôi cũng chẳng cần hạ mình với mẹ con mấy người. "
Kiều Khả không đáp lại câu nào, bặm môi nghe từng lời khinh bỉ của Ôn Ý.
Kiều Khả không có lời nào để biện minh, bởi vì những lời Ôn Ý nói ra đều là đúng. Kiều Khả chưa từng hỏi Trần Âm cha mình là ai, cũng không dám hỏi tại sao mình mang họ Kiều lại chẳng dám nói lại những lời nhục mạ hồi bé của những người hàng xóm cũ nói với mình.
Dù vậy Kiều Khả cũng chưa từng nghĩ rằng mẹ của mình Trần Âm lại là tiểu tam. Thứ mà cả xã hội này đều căm ghét, đều muốn sỉ vả, khinh bỉ.
Con của tiểu tam làm sao được người khác yêu thích chứ!
Hồi bé Kiều Khả không có bạn hẳn cũng bởi vì điều này. Kiều Khả nào có tư cách để oán trách nữa. Nào có tư cách để phản bác lại. Nào có tư cách để có được sự yêu mến từ người khác.
Những lời nhục mạ năm xưa lúc này lại vang vọng bên tai Kiều Khả. Hoà vào những lời nói của Ôn Ý đâm thẳng vào trái tim chịu nhiều tổn thương ấy. Lòng của Kiều Khả đã hoá thành tro tàn từ lúc nào không hay.
Nhưng Kiều Khả cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà nghĩ đến trái tim hoang tàn của mình nữa, bởi Kiều Khả lúc này trên vai đã phải gánh một món nợ không hề nhỏ. Trần Âm còn đang nằm viện vì bị sốc khi biết tin công ty mà bà đã đầu tư đang trên đà phát triển bất ngờ phá sản, những số tiền bao năm bà đổ vào liền tan biến, còn bất ngờ mang theo một đống nợ không biết từ đâu ra. Tiền thuốc men lại chưa thanh toán.
Kiều Khả chỉ có thể hạ mình vay mượn khắp nơi nhưng chẳng dám nói với bất cứ người thân quen của mình về việc này. Kể cả người đó có là Diệp Linh người bạn thân nhất của Kiều Khả.
Kiều Khả sợ khi Diệp Linh biết về thân phận của mình sẽ nảy sinh lòng chán ghét. Kiều Khả không muốn mất đi người bạn này. Càng không muốn mất đi bất cứ một mối quan hệ nào khác.
Nhưng hiện thực đã đánh tan tất cả. Buổi chiều tà ngày hôm đó. Trong lúc Kiều Khả hạ mình chạy vạy khắp nơi vay nợ người khác. Thì có một người phụ nữ sang trọng xuất hiện. Mang trên mình một thần thái người khác khó lòng với tới, kiêu sa, lộng lẫy đến mức nào. Lại hạ gót chân đến khu phố nhỏ bé dường như đối nghịch với sự giàu có phát ra từ người phụ nữ.
Ánh mắt người phụ nữ lạnh lùng mang theo khinh bỉ nhìn Kiều Khả. Bất ngờ nói ra những lời mà đến Kiều Khả cũng không dám tin. Đến lúc đó Kiều Khả mới thật sự biết thân phận của mình là gì. Một đứa con hoang không hơn không kém. Đạp thẳng vào lòng tự tôn đang dần mất đi ấy.
Khi nghe những lời ấy Kiều Khả đã đau khổ đến mức nào, tổn thương đến mức nào. Người mẹ hết lòng vì mình vậy mà lại là tiểu tam. Thế giới của Kiều Khả dường như đã sụp đổ hơn phân nửa.
Nhìn Kiều Khả khóc trong đau khổ không đứng vững mà khuỵu người xuống, Ôn Ý một chút thương cảm cũng không có chỉ thêm phần chán ghét.
Ôn Ý biết tình hình hiện tại của Kiều Khả như thế nào liền lợi dụng nó thỏa thuận điều kiện với Kiều Khả. Tuy rằng không muốn lắm nhưng vì Kiều Hân, muốn Ôn Ý làm gì cũng được.
Thanh âm Ôn Ý lạnh lùng quát một tiếng.
" Kiều Khả! "
Kiều Khả giật mình lúng túng đáp lại.
" Dạ!"
Tiếng tặc lưỡi từ đầu dây bên kia phát ra dường như rất tức giận. Ôn Ý gằn giọng.
" Hôm qua tôi đã nói hết tất cả rồi. Hôm nay tôi cần một đáp án. Tốt nhất là cô ngoan ngoãn cút về đây thì số nợ của hai mẹ con các người mới được giải quyết. Bằng không.. " Thanh âm trầm thấp, đe doạ. " Bằng không hai mẹ con các người đừng mong sống yên. "
Kiều Khả siết chặt tay, tròng mắt ươn ướt, nhỏ giọng đáp cũng chẳng mấy phần mong muốn.
" Tôi đồng ý. "
" Vậy mới đúng chứ!"
" Kiều phu nhân, tôi có thể không cần về Kiều gia được không. Tôi muốn được ở cùng với mẹ, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho Kiều gia. " Kiều Khả khẩn cầu.
Ôn Ý ở bên kia nhìn bộ móng mới toanh của mình, không mấy bận tâm, đáp một chữ. " Không!"
Kiều Khả có chút hoảng vội vàng tìm lí do.
" Kiều phu nhân, tôi về Kiều gia cũng không giúp ích được gì. Ngược lại sẽ không phải khiến bà chướng mắt sao. Bà cứ để cho tôi ở với mẹ đi. Tài sản Kiều gia tôi tuyệt sẽ không tranh giành, vậy nên..."
Ôn Ý lạnh giọng cắt ngang.
" Kiều gia cho cô một thân phận đã là may mắn lắm rồi. Tài sản Kiều gia không có phần cho cô. Đừng có mà cố trèo cao. "
" Hừ! Muốn về ở với mẹ cô. Ở cái căn hộ rách nát đó. Muốn làm mất mặt Kiều gia chúng tôi à. Tôi còn chưa bảo cô cắt đứt quan hệ với tiện nhân Trần Âm đã là nhân từ lắm rồi. Đừng có mà thách thức giới hạn của tôi. "
Kiều Khả im lặng không nói gì, nước mắt vẫn chảy dài trên má. Lòng Kiều Khả đau như cắt. Con tim như bị bóp ngẹn, khó khăn thở dốc.
Vỏn vẹn từ chiều hôm qua đến tối hôm nay, tính ra thì đã một ngày. Một ngày thế giới đã tàn nhẫn dày vò trái tim Kiều Khả, tàn nhẫn cướp đi hạnh phúc của Kiều Khả. Giờ đây Kiều Khả thật sự không biết mình nên làm gì. Chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Ôn Ý. Ít nhất khi làm vậy thì có thể bảo đảm cuộc sống sau này của hai mẹ con Kiều Khả.
Dù rằng Kiều Khả không hề muốn chút nào.
Ôn Ý không nghe thấy lời gì từ Kiều Khả, đoán được Kiều Khả đã chấp nhận. Loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc nức, Ôn Ý lại cười vui vẻ, nói.
" Sáng ngày mai vào lúc tám giờ có mặt ở bệnh viện thành phố S. Tuyệt đối đừng có đến trễ. "
" Dạ. " Kiều Khả nhỏ giọng.
Nghe được đáp án Ôn Ý bên kia liền tắt máy.
Kiều Khả nhìn màn hình điện thoại dần tối, không chịu được mà gục người xuống, chạm đầu vào đầu gối, khóc lớn.
Trong công viên, chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc cùng tiếng khóc của một thiếu nữ. Gió thổi qua, thật lạnh, lạnh đến tận trong lòng. Chỉ có chút ấm áp từ ánh đèn chiếu xuống thân thể đơn bạc của thiếu nữ.
Kiều Khả mặc trên người một bộ quần áo mỏng manh với chiếc áo khoác dành cho mùa hè trong khi bây giờ đã là cuối tháng Mười, trông rất đơn bạc lại có phần đáng thương.
Mái tóc hồng nhạt xõa dài trên vai đôi lúc lại có vài sợi đung đưa theo cơn gió nhẹ. Gương mặt mệt mỏi nước da không nhiễm sắc hồng, đơn thuần chỉ một màu trắng nhợt nhạt. Kiều Khả ngồi một mình trên chiếc ghế đá dài ở công viên, trên tay mân mê chiếc điện thoại tựa như đang chờ đợi một điều gì đó. Nhưng cũng giống như đang sợ hãi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Kiều Khả nhìn tên trên màn hình ' Ôn Ý ', bàn tay run rẩy, một hồi sau mới bắt máy.
Giọng người phụ nữ trầm thấp, lạnh lùng đầy uy lực, thêm phần chán ghét phát ra.
" Kiều Khả, nghĩ xong chưa? Thời gian của tôi không có nhiều đừng làm phí phạm nó. "
" Một đứa con hoang như cô, tôi cho cô một cơ hội để trở về đã là may mắn lắm rồi. Đừng không biết điều mà làm loạn. "
" Tiện nhân Trần Âm đó đúng là cũng có gan thật, cho cô mang họ Kiều khi còn chưa nhận tổ quy tông, qua mặt chính thất như tôi. Hai mẹ con các người đúng là không coi tôi ra gì. Nếu không phải vì Hân Hân thì tôi cũng chẳng cần hạ mình với mẹ con mấy người. "
Kiều Khả không đáp lại câu nào, bặm môi nghe từng lời khinh bỉ của Ôn Ý.
Kiều Khả không có lời nào để biện minh, bởi vì những lời Ôn Ý nói ra đều là đúng. Kiều Khả chưa từng hỏi Trần Âm cha mình là ai, cũng không dám hỏi tại sao mình mang họ Kiều lại chẳng dám nói lại những lời nhục mạ hồi bé của những người hàng xóm cũ nói với mình.
Dù vậy Kiều Khả cũng chưa từng nghĩ rằng mẹ của mình Trần Âm lại là tiểu tam. Thứ mà cả xã hội này đều căm ghét, đều muốn sỉ vả, khinh bỉ.
Con của tiểu tam làm sao được người khác yêu thích chứ!
Hồi bé Kiều Khả không có bạn hẳn cũng bởi vì điều này. Kiều Khả nào có tư cách để oán trách nữa. Nào có tư cách để phản bác lại. Nào có tư cách để có được sự yêu mến từ người khác.
Những lời nhục mạ năm xưa lúc này lại vang vọng bên tai Kiều Khả. Hoà vào những lời nói của Ôn Ý đâm thẳng vào trái tim chịu nhiều tổn thương ấy. Lòng của Kiều Khả đã hoá thành tro tàn từ lúc nào không hay.
Nhưng Kiều Khả cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà nghĩ đến trái tim hoang tàn của mình nữa, bởi Kiều Khả lúc này trên vai đã phải gánh một món nợ không hề nhỏ. Trần Âm còn đang nằm viện vì bị sốc khi biết tin công ty mà bà đã đầu tư đang trên đà phát triển bất ngờ phá sản, những số tiền bao năm bà đổ vào liền tan biến, còn bất ngờ mang theo một đống nợ không biết từ đâu ra. Tiền thuốc men lại chưa thanh toán.
Kiều Khả chỉ có thể hạ mình vay mượn khắp nơi nhưng chẳng dám nói với bất cứ người thân quen của mình về việc này. Kể cả người đó có là Diệp Linh người bạn thân nhất của Kiều Khả.
Kiều Khả sợ khi Diệp Linh biết về thân phận của mình sẽ nảy sinh lòng chán ghét. Kiều Khả không muốn mất đi người bạn này. Càng không muốn mất đi bất cứ một mối quan hệ nào khác.
Nhưng hiện thực đã đánh tan tất cả. Buổi chiều tà ngày hôm đó. Trong lúc Kiều Khả hạ mình chạy vạy khắp nơi vay nợ người khác. Thì có một người phụ nữ sang trọng xuất hiện. Mang trên mình một thần thái người khác khó lòng với tới, kiêu sa, lộng lẫy đến mức nào. Lại hạ gót chân đến khu phố nhỏ bé dường như đối nghịch với sự giàu có phát ra từ người phụ nữ.
Ánh mắt người phụ nữ lạnh lùng mang theo khinh bỉ nhìn Kiều Khả. Bất ngờ nói ra những lời mà đến Kiều Khả cũng không dám tin. Đến lúc đó Kiều Khả mới thật sự biết thân phận của mình là gì. Một đứa con hoang không hơn không kém. Đạp thẳng vào lòng tự tôn đang dần mất đi ấy.
Khi nghe những lời ấy Kiều Khả đã đau khổ đến mức nào, tổn thương đến mức nào. Người mẹ hết lòng vì mình vậy mà lại là tiểu tam. Thế giới của Kiều Khả dường như đã sụp đổ hơn phân nửa.
Nhìn Kiều Khả khóc trong đau khổ không đứng vững mà khuỵu người xuống, Ôn Ý một chút thương cảm cũng không có chỉ thêm phần chán ghét.
Ôn Ý biết tình hình hiện tại của Kiều Khả như thế nào liền lợi dụng nó thỏa thuận điều kiện với Kiều Khả. Tuy rằng không muốn lắm nhưng vì Kiều Hân, muốn Ôn Ý làm gì cũng được.
Thanh âm Ôn Ý lạnh lùng quát một tiếng.
" Kiều Khả! "
Kiều Khả giật mình lúng túng đáp lại.
" Dạ!"
Tiếng tặc lưỡi từ đầu dây bên kia phát ra dường như rất tức giận. Ôn Ý gằn giọng.
" Hôm qua tôi đã nói hết tất cả rồi. Hôm nay tôi cần một đáp án. Tốt nhất là cô ngoan ngoãn cút về đây thì số nợ của hai mẹ con các người mới được giải quyết. Bằng không.. " Thanh âm trầm thấp, đe doạ. " Bằng không hai mẹ con các người đừng mong sống yên. "
Kiều Khả siết chặt tay, tròng mắt ươn ướt, nhỏ giọng đáp cũng chẳng mấy phần mong muốn.
" Tôi đồng ý. "
" Vậy mới đúng chứ!"
" Kiều phu nhân, tôi có thể không cần về Kiều gia được không. Tôi muốn được ở cùng với mẹ, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho Kiều gia. " Kiều Khả khẩn cầu.
Ôn Ý ở bên kia nhìn bộ móng mới toanh của mình, không mấy bận tâm, đáp một chữ. " Không!"
Kiều Khả có chút hoảng vội vàng tìm lí do.
" Kiều phu nhân, tôi về Kiều gia cũng không giúp ích được gì. Ngược lại sẽ không phải khiến bà chướng mắt sao. Bà cứ để cho tôi ở với mẹ đi. Tài sản Kiều gia tôi tuyệt sẽ không tranh giành, vậy nên..."
Ôn Ý lạnh giọng cắt ngang.
" Kiều gia cho cô một thân phận đã là may mắn lắm rồi. Tài sản Kiều gia không có phần cho cô. Đừng có mà cố trèo cao. "
" Hừ! Muốn về ở với mẹ cô. Ở cái căn hộ rách nát đó. Muốn làm mất mặt Kiều gia chúng tôi à. Tôi còn chưa bảo cô cắt đứt quan hệ với tiện nhân Trần Âm đã là nhân từ lắm rồi. Đừng có mà thách thức giới hạn của tôi. "
Kiều Khả im lặng không nói gì, nước mắt vẫn chảy dài trên má. Lòng Kiều Khả đau như cắt. Con tim như bị bóp ngẹn, khó khăn thở dốc.
Vỏn vẹn từ chiều hôm qua đến tối hôm nay, tính ra thì đã một ngày. Một ngày thế giới đã tàn nhẫn dày vò trái tim Kiều Khả, tàn nhẫn cướp đi hạnh phúc của Kiều Khả. Giờ đây Kiều Khả thật sự không biết mình nên làm gì. Chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Ôn Ý. Ít nhất khi làm vậy thì có thể bảo đảm cuộc sống sau này của hai mẹ con Kiều Khả.
Dù rằng Kiều Khả không hề muốn chút nào.
Ôn Ý không nghe thấy lời gì từ Kiều Khả, đoán được Kiều Khả đã chấp nhận. Loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc nức, Ôn Ý lại cười vui vẻ, nói.
" Sáng ngày mai vào lúc tám giờ có mặt ở bệnh viện thành phố S. Tuyệt đối đừng có đến trễ. "
" Dạ. " Kiều Khả nhỏ giọng.
Nghe được đáp án Ôn Ý bên kia liền tắt máy.
Kiều Khả nhìn màn hình điện thoại dần tối, không chịu được mà gục người xuống, chạm đầu vào đầu gối, khóc lớn.
Trong công viên, chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc cùng tiếng khóc của một thiếu nữ. Gió thổi qua, thật lạnh, lạnh đến tận trong lòng. Chỉ có chút ấm áp từ ánh đèn chiếu xuống thân thể đơn bạc của thiếu nữ.