Chương 11: Chính là cô ta
Dựa theo mấy tình tiết trong phim hay đề cập, đứa trẻ hư sau khi quậy cả nhà thành một đống xào xáo, nhất định sẽ bỏ nhà đi bụi. Mà một khi đã đi bụi thì có tới tám phần sẽ lủi vào mấy công viên, lụm đâu đó một miếng báo che lên mặt mình, nằm trên ghế đá dãi nắng dầm sương.
Trần Ý là căn cứ vào logic này mà mò mẫn đi tới mấy công viên lân cận khu vực ăn chơi mà con hàng nọ thường lui tới, mục đích là xem thử có thể lụm được xác đối phương ở đây không.
Thế nhưng người nàng cần tìm còn chưa tìm được, thì người nàng chẳng muốn thấy mặt nhất lại nhảy vào trong mắt.
Trần Ý nhịn không được tặc lưỡi một tiếng. Quả nhiên định luật muôn đời không đổi.
Lúc yêu đương muốn thấy mặt cũng khó, chia tay rồi đi đổ rác cũng gặp nhau.
Thật là xúi quẩy, thế mà công viên nàng đi tìm người, trùng hợp là địa điểm mà cả câu lạc bộ mỹ thuật trường Hoài Thức đang tụ tập vẽ tranh.
Nói tới câu lạc bộ mỹ thuật trường Hoài Thức, là nói tới những cậu ấm cô chiêu đầy học thức, đặc biệt yêu thích với bộ môn nghệ thuật vẽ tranh, còn thường tổ chức hoạt động rất sôi nổi, thi thố cạnh tranh với nhiều câu lạc bộ trường cấp ba khác.
Thế nhưng đó chỉ là trong khuôn viên trường Hoài Thức thôi, còn hiện tại trong mắt người ngoài, nhất là những người dạo công viên cuối tuần, chính là trông thấy một toán thanh thiếu niên trẻ tuổi, ngồi bên bờ hồ dựng lên rất nhiều giá tranh, rồi bắt đầu vẽ.
Nhiều người hiếu kì đứng lại nhìn toán người này. Một số còn đầy hâm mộ và tán thưởng. Thì thào cảm thán: tuổi trẻ thật tốt, thật tốt.
Tất nhiên đa phần họ không có chuyên môn về mỹ thuật, chỉ cảm thấy những em học sinh cấp ba này thật tài hoa. Ngồi vẽ tranh bên bờ hồ, mà còn là một tốp mười mấy người thế này. Quả thật quá bắt mắt.
Trong đám người đó, có thể thấy rõ giá tranh của Kiều Khả Hân và Đặng Lan Vân đặt rất gần nhau.
Đặng Lan Vân bàn tay mảnh khảnh cầm bút vẽ, đang nghiêng đầu nghe Kiều Khả Hân nhỏ nhẹ nói gì đó. Kiều Khả Hân vừa dứt lời, khóe môi Đặng Lan Vân liền kéo thành nụ cười dịu dàng, còn đưa đầu cọ vẽ điểm nhẹ lên mũi Kiều Khả Hân một cái.
Ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống đôi nữ áo trắng bên hồ, đẹp như đôi thiên nga sưởi nắng.
Trần Ý muốn đui tạm thời cũng khó lắm. Thầm mắng một tiếng: nữ cặn bã nữ Tuesday này cũng thật biết diễn nha.
Thế nhưng nàng cũng không có tinh lực đi quản đám người này. Nàng chỉ định đi vòng qua đó, tiếp tục tìm kiếm các ghế đá quanh đây.
Nào có ngờ trong đám người đó, lại có người nhận ra Trần Ý.
Một vài tiếng thì thầm to nhỏ vang lên. Cuối cùng vẫn là lọt đến tai Kiều Khả Hân. Một cô nàng nào đó chụp tay nói nhỏ vào tai Kiều Khả Hân.
Kiều Khả Hân liền hướng đuôi mắt về phía Trần Ý. Hàng chân mày được vẽ tỉ mỉ thoáng nhăn lại, ánh mắt toát lên sự ghét bỏ.
Nhưng rất nhanh Kiều Khả Hân đã chú ý tới Đặng Lan Vân bên cạnh. Đặng Lan Vân lúc này tay cầm bút dừng trên tranh, thế nhưng ánh mắt cũng đã rời khỏi cảnh vật mặt hồ, đường nhìn dừng trên người Trần Ý bồi hồi.
Kiều Khả Hân khẽ cắn môi, chủ động nói: "Hay là chúng ta qua chào hỏi cậu ấy một tiếng đi, dù gì cũng là bạn học với nhau. Chuyện lần trước hiểu lầm, tôi cũng chưa kịp giải thích với cậu ấy, Lan Vân nói giúp người ta một tiếng có được không?"
Đặng Lan Vân cũng nhận ra bản thân nhìn vào Trần Ý quá chăm chú, bị Kiều Khả Hân sực tỉnh bèn hơi mất tự nhiên dời ánh mắt, tùy tiện nói: "Cậu ấy tính tình vốn dĩ là vậy, có giải thích nhiều tới đâu cũng vô dụng. Cậu ấy đã không muốn nghe, cậu nói nhiều làm gì cho phí công."
Nếu Đặng Lan Vân chỉ nói câu sau, Kiều Khả Hân nhất định sẽ vui như mở cờ trong bụng. Đằng này cô ta đã bắt lấy trọng điểm trong lời của Đặng Lan Vân. Cái gì "tính tình vốn dĩ là vậy", câu này đã rõ ràng Đặng Lan Vân rất hiểu Trần Ý.
Kiều Khả Hân bóp chặt bàn tay, thế nhưng gương mặt vẫn mỉm cười dịu dàng như hoa thủy tiên: "Nào có được. Cậu ấy không hiểu là chuyện của cậu ấy, còn sự chân thành của tôi là chuyện của tôi. Tôi nhất định phải nói, tôi không thể để mình bị hiểu lầm được. Đi nào, chúng ta qua chào cậu ấy đi."
Nói đoạn liền làm nũng kéo tay Đặng Lan Vân. Đặng Lan Vân bất đắc dĩ đành đứng dậy đi cùng Kiều Khả Hân.
Mà lúc này bên kia, Trần Ý đã sớm bị hai ba người trong câu lạc bộ mỹ thuật chặn đường. Hai bên không khí không tính là tốt đẹp.
"Trần Ý, tốt xấu gì cô cũng là O. Sao cô không có chút liêm sỉ nào hết vậy?"
"Đúng đó, đúng đó. Giả bộ trùng hợp lượn lờ ở đây là có ý gì đây? Nói cho cô biết, bây giờ tình cảm của Lan Vân và Khả Hân đang rất tốt. Cô đừng chơi trò trà xanh bỉ ổi nữa. Tự làm mất mặt bản thân lắm đó!"
"Cô không biết xấu hổ thì thôi đi, cả tôi cũng thấy xấu hổ thay cô đây! Loại trò rẻ tiền cố tình trùng hợp bắt gặp cũng tạo ra được. Cô còn chiêu nào LOW hơn nữa không?"
Trần Ý chẳng mặn chẳng nhạt nhìn đám người chắn đường, ngữ khí có vài phần buồn cười: "Công viên này là của nhà họ Kiều hay nhà họ Đặng mở mà chẳng thấy báo đài nào nói thế nhỉ?"
Ý bóng gió: công viên này là nhà của các người sao, cấm cảm cả người khác đến cơ à.
Đám người kia cũng hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh đã phản bác: "Cô thôi cái trò nói bóng nói gió đó đi! Có giỏi thì chơi trò quân tử ấy, giở thủ đoạn tiểu nhân như cô chỉ khiến người ta khinh thường thôi! Cô dám nói nãy giờ cô lượn lờ ở đây không phải vì thu hút Đặng Lan Vân không? Cô thật sự..."
Trần Ý không cần nghĩ đã gật đầu cắt lời: "Dám."
"Hả?" Cô chiêu kia ngớ ra.
Hàng mi trăng non của Trần Ý đã thấm ý lạnh: "Tôi có gì không dám nói? Hiện tại người tôi chướng mắt nhất chính là cô ta đấy. Tôi ở đây vì thu hút sự chú ý của Đặng Lan Vân ư?" Nói tới đây, Trần Ý châm biếm cười khảy một cái: "Hôm nây tâm trạng tôi không tốt, không có hứng nghe chuyện cười đâu."
Lúc Đặng Vân Lan và Kiều Khả Hân vừa tới nơi thì đã nghe câu này.
Sắc mặt Đặng Vân Lan phút chốc cương cứng lại. Câu nói "hiện tại tôi chướng mắt nhất chính là cô ta" của Trần Ý, nàng ta nghe thấy rõ mồn một. Phút chốc không muốn cất bước đến gần.
Cô chiêu kia nghe xong thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã cười nhạo: "Trời ạ, nghe cô ta nói gì! Đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga tới điên rồi! Tự nghĩ bản thân mình là ai chứ!!"
Nhưng Kiều Khả Hân đã mau lẹ mở lời, vẫn như cũ nhíu đôi mày xinh đẹp, răn dạy "tùy tùng nhỏ" của mình: "Quế Quế, cậu không được nói Trần Ý như vậy!"
Toán tùy tùng nhỏ thấy cô chủ của mình đến, lập tức cun cút qua một bên. Kiều Khả Hân lộ diện giữa đám người, còn choàng tay Đặng Lan Vân. Hành động nhỏ thôi cũng đã nồng nặc mùi tuyên bố chủ quyền.
Kiều Khả Hân vừa mở miệng đã sướt mướt: "Trần Ý, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không? Hôm trước cậu hiểu lầm tôi, mắng tôi thế nào tôi cũng không để bụng đâu. Thế nhưng cậu cũng đừng ở nơi đông người làm mất mặt Lan Vân như vậy chứ! Lan Vân có danh dự của mình, cậu không nên tùy tiện kéo người không liên quan vào cuộc như vậy!"
Câu này không chỉ thể hiện được bản thân Kiều Khả Hân cao thượng cỡ nào, bị hiểu lầm bị ăn mắng cũng dễ tính bỏ qua, chỉ một lòng nóng ruột vì Đặng Lan Vân. Và còn cố tình nói Đặng Lan Vân có danh dự, và là người không liên quan. Chẳng thà đang nói xéo Trần Ý cố tình dây dưa với Đặng Lan Vân, là người không có danh dự và đơn phương làm màu.
Trần Ý hời hợt nhìn Kiều Khả Hân, sau đó lại hướng mắt qua Đặng Lan Vân. Trong đôi mắt đầy mỉa mai, thậm chí có một chút nực cười.
...
Trần Ý là căn cứ vào logic này mà mò mẫn đi tới mấy công viên lân cận khu vực ăn chơi mà con hàng nọ thường lui tới, mục đích là xem thử có thể lụm được xác đối phương ở đây không.
Thế nhưng người nàng cần tìm còn chưa tìm được, thì người nàng chẳng muốn thấy mặt nhất lại nhảy vào trong mắt.
Trần Ý nhịn không được tặc lưỡi một tiếng. Quả nhiên định luật muôn đời không đổi.
Lúc yêu đương muốn thấy mặt cũng khó, chia tay rồi đi đổ rác cũng gặp nhau.
Thật là xúi quẩy, thế mà công viên nàng đi tìm người, trùng hợp là địa điểm mà cả câu lạc bộ mỹ thuật trường Hoài Thức đang tụ tập vẽ tranh.
Nói tới câu lạc bộ mỹ thuật trường Hoài Thức, là nói tới những cậu ấm cô chiêu đầy học thức, đặc biệt yêu thích với bộ môn nghệ thuật vẽ tranh, còn thường tổ chức hoạt động rất sôi nổi, thi thố cạnh tranh với nhiều câu lạc bộ trường cấp ba khác.
Thế nhưng đó chỉ là trong khuôn viên trường Hoài Thức thôi, còn hiện tại trong mắt người ngoài, nhất là những người dạo công viên cuối tuần, chính là trông thấy một toán thanh thiếu niên trẻ tuổi, ngồi bên bờ hồ dựng lên rất nhiều giá tranh, rồi bắt đầu vẽ.
Nhiều người hiếu kì đứng lại nhìn toán người này. Một số còn đầy hâm mộ và tán thưởng. Thì thào cảm thán: tuổi trẻ thật tốt, thật tốt.
Tất nhiên đa phần họ không có chuyên môn về mỹ thuật, chỉ cảm thấy những em học sinh cấp ba này thật tài hoa. Ngồi vẽ tranh bên bờ hồ, mà còn là một tốp mười mấy người thế này. Quả thật quá bắt mắt.
Trong đám người đó, có thể thấy rõ giá tranh của Kiều Khả Hân và Đặng Lan Vân đặt rất gần nhau.
Đặng Lan Vân bàn tay mảnh khảnh cầm bút vẽ, đang nghiêng đầu nghe Kiều Khả Hân nhỏ nhẹ nói gì đó. Kiều Khả Hân vừa dứt lời, khóe môi Đặng Lan Vân liền kéo thành nụ cười dịu dàng, còn đưa đầu cọ vẽ điểm nhẹ lên mũi Kiều Khả Hân một cái.
Ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống đôi nữ áo trắng bên hồ, đẹp như đôi thiên nga sưởi nắng.
Trần Ý muốn đui tạm thời cũng khó lắm. Thầm mắng một tiếng: nữ cặn bã nữ Tuesday này cũng thật biết diễn nha.
Thế nhưng nàng cũng không có tinh lực đi quản đám người này. Nàng chỉ định đi vòng qua đó, tiếp tục tìm kiếm các ghế đá quanh đây.
Nào có ngờ trong đám người đó, lại có người nhận ra Trần Ý.
Một vài tiếng thì thầm to nhỏ vang lên. Cuối cùng vẫn là lọt đến tai Kiều Khả Hân. Một cô nàng nào đó chụp tay nói nhỏ vào tai Kiều Khả Hân.
Kiều Khả Hân liền hướng đuôi mắt về phía Trần Ý. Hàng chân mày được vẽ tỉ mỉ thoáng nhăn lại, ánh mắt toát lên sự ghét bỏ.
Nhưng rất nhanh Kiều Khả Hân đã chú ý tới Đặng Lan Vân bên cạnh. Đặng Lan Vân lúc này tay cầm bút dừng trên tranh, thế nhưng ánh mắt cũng đã rời khỏi cảnh vật mặt hồ, đường nhìn dừng trên người Trần Ý bồi hồi.
Kiều Khả Hân khẽ cắn môi, chủ động nói: "Hay là chúng ta qua chào hỏi cậu ấy một tiếng đi, dù gì cũng là bạn học với nhau. Chuyện lần trước hiểu lầm, tôi cũng chưa kịp giải thích với cậu ấy, Lan Vân nói giúp người ta một tiếng có được không?"
Đặng Lan Vân cũng nhận ra bản thân nhìn vào Trần Ý quá chăm chú, bị Kiều Khả Hân sực tỉnh bèn hơi mất tự nhiên dời ánh mắt, tùy tiện nói: "Cậu ấy tính tình vốn dĩ là vậy, có giải thích nhiều tới đâu cũng vô dụng. Cậu ấy đã không muốn nghe, cậu nói nhiều làm gì cho phí công."
Nếu Đặng Lan Vân chỉ nói câu sau, Kiều Khả Hân nhất định sẽ vui như mở cờ trong bụng. Đằng này cô ta đã bắt lấy trọng điểm trong lời của Đặng Lan Vân. Cái gì "tính tình vốn dĩ là vậy", câu này đã rõ ràng Đặng Lan Vân rất hiểu Trần Ý.
Kiều Khả Hân bóp chặt bàn tay, thế nhưng gương mặt vẫn mỉm cười dịu dàng như hoa thủy tiên: "Nào có được. Cậu ấy không hiểu là chuyện của cậu ấy, còn sự chân thành của tôi là chuyện của tôi. Tôi nhất định phải nói, tôi không thể để mình bị hiểu lầm được. Đi nào, chúng ta qua chào cậu ấy đi."
Nói đoạn liền làm nũng kéo tay Đặng Lan Vân. Đặng Lan Vân bất đắc dĩ đành đứng dậy đi cùng Kiều Khả Hân.
Mà lúc này bên kia, Trần Ý đã sớm bị hai ba người trong câu lạc bộ mỹ thuật chặn đường. Hai bên không khí không tính là tốt đẹp.
"Trần Ý, tốt xấu gì cô cũng là O. Sao cô không có chút liêm sỉ nào hết vậy?"
"Đúng đó, đúng đó. Giả bộ trùng hợp lượn lờ ở đây là có ý gì đây? Nói cho cô biết, bây giờ tình cảm của Lan Vân và Khả Hân đang rất tốt. Cô đừng chơi trò trà xanh bỉ ổi nữa. Tự làm mất mặt bản thân lắm đó!"
"Cô không biết xấu hổ thì thôi đi, cả tôi cũng thấy xấu hổ thay cô đây! Loại trò rẻ tiền cố tình trùng hợp bắt gặp cũng tạo ra được. Cô còn chiêu nào LOW hơn nữa không?"
Trần Ý chẳng mặn chẳng nhạt nhìn đám người chắn đường, ngữ khí có vài phần buồn cười: "Công viên này là của nhà họ Kiều hay nhà họ Đặng mở mà chẳng thấy báo đài nào nói thế nhỉ?"
Ý bóng gió: công viên này là nhà của các người sao, cấm cảm cả người khác đến cơ à.
Đám người kia cũng hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh đã phản bác: "Cô thôi cái trò nói bóng nói gió đó đi! Có giỏi thì chơi trò quân tử ấy, giở thủ đoạn tiểu nhân như cô chỉ khiến người ta khinh thường thôi! Cô dám nói nãy giờ cô lượn lờ ở đây không phải vì thu hút Đặng Lan Vân không? Cô thật sự..."
Trần Ý không cần nghĩ đã gật đầu cắt lời: "Dám."
"Hả?" Cô chiêu kia ngớ ra.
Hàng mi trăng non của Trần Ý đã thấm ý lạnh: "Tôi có gì không dám nói? Hiện tại người tôi chướng mắt nhất chính là cô ta đấy. Tôi ở đây vì thu hút sự chú ý của Đặng Lan Vân ư?" Nói tới đây, Trần Ý châm biếm cười khảy một cái: "Hôm nây tâm trạng tôi không tốt, không có hứng nghe chuyện cười đâu."
Lúc Đặng Vân Lan và Kiều Khả Hân vừa tới nơi thì đã nghe câu này.
Sắc mặt Đặng Vân Lan phút chốc cương cứng lại. Câu nói "hiện tại tôi chướng mắt nhất chính là cô ta" của Trần Ý, nàng ta nghe thấy rõ mồn một. Phút chốc không muốn cất bước đến gần.
Cô chiêu kia nghe xong thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã cười nhạo: "Trời ạ, nghe cô ta nói gì! Đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga tới điên rồi! Tự nghĩ bản thân mình là ai chứ!!"
Nhưng Kiều Khả Hân đã mau lẹ mở lời, vẫn như cũ nhíu đôi mày xinh đẹp, răn dạy "tùy tùng nhỏ" của mình: "Quế Quế, cậu không được nói Trần Ý như vậy!"
Toán tùy tùng nhỏ thấy cô chủ của mình đến, lập tức cun cút qua một bên. Kiều Khả Hân lộ diện giữa đám người, còn choàng tay Đặng Lan Vân. Hành động nhỏ thôi cũng đã nồng nặc mùi tuyên bố chủ quyền.
Kiều Khả Hân vừa mở miệng đã sướt mướt: "Trần Ý, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không? Hôm trước cậu hiểu lầm tôi, mắng tôi thế nào tôi cũng không để bụng đâu. Thế nhưng cậu cũng đừng ở nơi đông người làm mất mặt Lan Vân như vậy chứ! Lan Vân có danh dự của mình, cậu không nên tùy tiện kéo người không liên quan vào cuộc như vậy!"
Câu này không chỉ thể hiện được bản thân Kiều Khả Hân cao thượng cỡ nào, bị hiểu lầm bị ăn mắng cũng dễ tính bỏ qua, chỉ một lòng nóng ruột vì Đặng Lan Vân. Và còn cố tình nói Đặng Lan Vân có danh dự, và là người không liên quan. Chẳng thà đang nói xéo Trần Ý cố tình dây dưa với Đặng Lan Vân, là người không có danh dự và đơn phương làm màu.
Trần Ý hời hợt nhìn Kiều Khả Hân, sau đó lại hướng mắt qua Đặng Lan Vân. Trong đôi mắt đầy mỉa mai, thậm chí có một chút nực cười.
...