Chương 34: Trần Ý, con khốn
Một bên Trần Ý còn đang vui vẻ vì có máy tính mới, thuận lợi học tập hơn. Một bên lại không biết việc của mình đi chơi với Mẫn Uyên đã bị người khác để ý tới.
Một nhóm học sinh cấp ba nhân ngày nghỉ tụ tập với nhau đến trung tâm thương mại ăn chơi. Nhìn đồng phục thể dục là của trường Hoài Thức, không khó để đoán ra đám trẻ này vừa tan học tiết thể dục liền cùng nhau đi chơi luôn. .
Gọi là đi chơi nhưng trong hội đã biết quá rõ, Kiều Khả Hân bị chuyện bài thuyết trình làm cho muộn phiền vậy nên Đặng Lan Vân cố tình tụ tập bọn đi đi để giải khuây cho Kiều Khả Hân.
Nhìn Kiều Khả Hân e lệ kéo tay Đặng Lan Vân, Quế Quế liền giả bộ chua lè nói: "Vẫn là người ta có hôn thê thật tốt, không chỉ được mời đi chơi nhiều trò, một lát còn được bao ăn kem đâu. Xem ra địa vị hôn thê trong lòng của bạn học Đặng nào đó, vẫn là số một nha."
Kiều Khả Hân biết rõ Quế Quế đang tạo không khí cho mình, rất tự nhiên tiếp lời. Lời là phủ nhận nhưng ý tứ đã ngầm khẳng định: "Chỉ là một bữa kem thôi. Các cậu còn ít lần đi với tôi sao, lại còn nói như thế."
Quế Quế tươi cười: "Chúng ta đi thì sao giống với Lan Vân đi được. Bọn mình đi thì cũng chỉ là làm màu nền phụ họa, lại còn được ăn ké chầu kem đây." Nói xong còn lôi kéo đồng bọn tán động: "Thủy Trúc nói có đúng không?"
Thủy Trúc bị gọi đến mới không tình nguyện quay lại, ánh mắt ghim vào bàn tay đang bám chặt Đặng Lan Vân của Kiều Khả Hân, đáy mắt xoẹt qua chút gì đó.
Nhưng rất nhanh gương mặt Thủy Trúc đã biến thành đon đả hồ hởi: "Đúng vậy, đúng vậy. Bình thường Lan Vân là học trò cưng của thầy cô, không đi học cũng là phải giải bài Olympic Vật Lý quốc gia. Hưởng ké phúc của Khả Hân mới được gặp Lan Vân một lát. Còn được thần đồng trường Hoài Đức mời kem, bữa kem này có bò ra khỏi trung tâm thương mại, tôi cũng thấy đáng đó!"
Nhìn gương mặt nịnh nọt lấy lòng của Thủy Trúc, Quế Quế rất hài lòng nói: "Xem cô đúng là chưa trải sự đời chút nào. Sau này đi cạnh Khả Hân nhiều chút đi, học lỏm thêm chút kiến thức đi."
"Phải, phải." Thủy Trúc gật đầu lia lịa.
Bạn học xung quanh cũng rất thức thời, góp vào bầu không khí này. Hoặc là trêu ghẹo cp Kiều Khả Hân – Đặng Lan Vân, hoặc là tâng bốc Kiều Khả Hân giao thiệp rộng, có được bạn gái ưu tú, lại còn dịu dàng hiểu lòng người.
Kiều Khả Hân trở về bộ dáng được trăng sao vây quanh, cảm giác u ám mà bài thuyết trình đem tới cũng vơi đi không ít. Quay sang Đặng Lan Vân định kéo tay nói gì đó, đã thấy có gì đó không đúng lắm.
Đặng Lan Vân thế mà bóp chặt lấy cần điều khiển gắp thủ bông trên tay, ánh mắt nhìn sang bên trái, hàng chân mày chau chặt lại. Con ngươi dưới hàn mi tràn ra tia băng hàn pha lẫn khó chịu.
"Lan Vân, Lan Vân. Cậu sao vậy?" Kiều Khả Hân lo lắng nhìn theo ánh mắt Đặng Lan Vân.
Thế nhưng vừa nhìn xong, gương mặt vốn đang nở hoa liền như bị tạt gáo nước lạnh.
Ở phía đối diện khu vui chơi của trung tâm thương mại là một quầy kem, mà hiện tại ở biển hiệu điện tử quầy kem đang phát sóng video chiến dịch quảng cáo. Chuyện sẽ không có gì, nếu người xuất hiện trong đó không phải là Trần Ý.
Trong đoạn video ngắn ngủi được phát lặp đi lặp lại, đại khái là đang vinh danh người trúng giải vòng quay may mắn của tuần trước tại quầy kem này.
Trần Ý xuất hiện cùng một nữ sinh khác, hai tay cầm vé trúng thưởng đưa vào ống kính, cười như vầng trăng non mùa hạ. Rạng rỡ lại long lanh. Nữ sinh bên cạnh thì cẳng tay còn đang treo hai ly trà sữa, bên trên bế một nhóc con váy hường phấn, tay còn lại đang dắt tay một cậu nhóc ăn mặc hao hao giống Trần Ý.
Điều quan trọng là nữ sinh rũ mi nhìn Trần Ý tươi cười bên cạnh, khóe môi nâng lên rất nhẹ nhàng. Dù rằng chiều cao của nữ sinh đó và Trần Ý xấp xỉ lẫn nhau, nhưng khí chất nữ sinh đó tỏa ra rất thanh tao và đạm bạc. Cộng thêm động tác bận rộn trên tay và ánh mắt cưng chiều dành cho Trần Ý bên cạnh, đột nhiên có chút hiệu ứng bong bóng hường phấn bling bling.
Bốn người, hai nữ sinh trẻ trung và hai nhóc tỳ. Tổ hợp này rõ ràng rất kì quái, thế nhưng không khí trong tấm ảnh chiếu đó lại cực kỳ hài hòa, cộng thêm ánh sáng và thiết kế chuyển động, tạo cảm giác rất đáng yêu.
Đã có vài người đi đường dừng lại xem đoạn video quảng cáo đó, xem xong cảm thấy thú vị. Bèn ghé vào quầy mua kem, muốn thử vận may xem ra sao.
Đặng Lan Vân gần như khó chịu ghim vào dòng chữ đang chạy tới lui trong video quảng cáo: một suất trà sữa tình nhân hai ly, sẽ được một vé quay trúng thường, đã có người trúng rồi, bạn thì sao?
Trà sữa tình nhân?
Nói như vậy Trần Ý đi uống trà sữa tình nhân mà trúng thưởng?
Với nữ sinh này?
Vậy người lần trước chở Trần Ý trên xe đạp bị chụp lại, chính là cô ta?
Gương mặt non nớt như vậy. Trần Ý rốt cuộc đang nghĩ gì? Đặng Lan Vân bỗng dưng bực bội một cách vô cớ.
Lại cảm thấy gương mặt của nữ sinh đó hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra được đã gặp ở đâu. Càng cảm thấy không vui hơn.
Kiều Khả Hân lúc này đã thầm rủa một tiếng trong lòng. Khốn kiếp, đúng là tiện nhân âm hồn bất tán, lại còn dám la liếm tới tận đây!
Quay sang lại nhận thấy thái độ Đặng Lan Vân khác thường, Kiều Khả Hân càng khó chịu. Chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Không nghĩ Trần Ý may mắn thật đó. Thế mà còn trúng thưởng ở đây. Quá trùng hợp..."
Đặng Lan Vân chẳng đáp lời, chỉ lạnh nhạt buông tay khỏi cần gạt gắp thú nhồi bông. Gương mặt không biểu tình, như thể người vừa rồi tức giận bóp chặt cần gạt điều khiển không phải mình. Cũng quên luôn lời nói ban đầu sẽ gắp thú nhồi bông cho Kiều Khả Hân.
Vì Đặng Lan Vân đột nhiên tâm tình không tốt. Thế nên bầu không khí xung quanh liền trở nên cứng ngắc thấy rõ.
Quế Quế chau mày ghét bỏ, nhỏ giọng lầu bầu không ngừng: "Thật ghê tởm. Con ả này cứ như là chuột cống vậy, rảnh một cái là chạy ra hù người ta ghê tởm. Đi chơi cũng có thể phá hỏng tâm tình được. May mắn cái gì chứ, thấy cô ta sắp la liếm được chỗ dựa mới thì đúng hơn. Thật không biết ai mắt mù lại chịu qua loại với O thấp kém như vậy, cùng một hạng chuột cống như nhau sao. Tôi nói..."
Quế Quế còn chưa dứt lời thì một tầm mắt lạnh lẽo đã ghim thẳng vào mình. Khiến cô ta theo bản năng sinh tồn, tự động ngậm miệng mình lại.
Vừa ngước lên, liền đụng phải tầm mắt lạnh lẽo của Đặng Lan Vân, khác hoàn toàn với hình tượng nữ thần ánh dương thường ngày.
Trên thực tế, đám đồng bọn của Kiều Khả Hân ngày ngày nheo nhéo bên lỗ tai Đặng Lan Vân không ít, Đặng Lan Vân luôn dùng thái độ không mặn không nhạt đối đãi, không hề tỏ thái độ. Đây là lần đầu tiên lại dùng mặt lạnh ép Quế Quế câm miệng.
Kiều Khả Hân cũng nhận ra thái độ Đặng Lan Vân thay đổi rất lớn, nguyên nhân tất nhiên là vì tấm ảnh vừa rồi của Trần Ý. Tức thì lồng ngực liền như bị một cục tức chặn nghẹn lại, khó chịu vô cùng, nhưng vẫn phải hòa giải dịu dàng: "Quế Quế đừng nói nữa. Đều là bạn học với nhau mà."
Lại quay sang Đặng Lan Vân dời đề tài: "Chúng ta chơi nãy giờ cũng mệt, tôi thấy ở tầng bên dưới đang có một hiệu kem nước ngoài ra menu mới. Chúng ta xuống bên dưới nghỉ một lát nha?"
Vì sao xuống bên dưới, tất nhiên là chướng mắt quầy kem đối diện. Rõ chỉ là thương hiệu bình dân, lại còn treo cái ảnh khó chịu của tiện nhân đó, cũng xứng để Kiều Khả Hân cô ta bước vào sao. Cô ta chỉ quen ăn kem nước ngoài thôi. Kiều Khả Hân tự huyễn hoặc mình để tiêu bớt cục tức trong lòng.
Nào ngờ Đặng Lan Vân thay đổi thái độ tận 180 độ, quay đi hững hờ nói: "Tôi vừa nhớ ra chiều nay có chút việc. Cậu và các bạn cứ đi ăn đi, một lát tôi sẽ gửi tiền thanh toán cho mọi người."
"Ơ, Lan Vân... Chờ đã!!"
Không đợi Kiều Khả Hân nói gì, Đặng Lan Vân đã đi luôn một nước.
Bỏ lại phía sau gương mặt xinh đẹp vặn vẹo của Kiều Khả Hân. Cô ta cay độc rít qua kẽ răng: "Trần Ý, con khốn!"
...
Một nhóm học sinh cấp ba nhân ngày nghỉ tụ tập với nhau đến trung tâm thương mại ăn chơi. Nhìn đồng phục thể dục là của trường Hoài Thức, không khó để đoán ra đám trẻ này vừa tan học tiết thể dục liền cùng nhau đi chơi luôn. .
Gọi là đi chơi nhưng trong hội đã biết quá rõ, Kiều Khả Hân bị chuyện bài thuyết trình làm cho muộn phiền vậy nên Đặng Lan Vân cố tình tụ tập bọn đi đi để giải khuây cho Kiều Khả Hân.
Nhìn Kiều Khả Hân e lệ kéo tay Đặng Lan Vân, Quế Quế liền giả bộ chua lè nói: "Vẫn là người ta có hôn thê thật tốt, không chỉ được mời đi chơi nhiều trò, một lát còn được bao ăn kem đâu. Xem ra địa vị hôn thê trong lòng của bạn học Đặng nào đó, vẫn là số một nha."
Kiều Khả Hân biết rõ Quế Quế đang tạo không khí cho mình, rất tự nhiên tiếp lời. Lời là phủ nhận nhưng ý tứ đã ngầm khẳng định: "Chỉ là một bữa kem thôi. Các cậu còn ít lần đi với tôi sao, lại còn nói như thế."
Quế Quế tươi cười: "Chúng ta đi thì sao giống với Lan Vân đi được. Bọn mình đi thì cũng chỉ là làm màu nền phụ họa, lại còn được ăn ké chầu kem đây." Nói xong còn lôi kéo đồng bọn tán động: "Thủy Trúc nói có đúng không?"
Thủy Trúc bị gọi đến mới không tình nguyện quay lại, ánh mắt ghim vào bàn tay đang bám chặt Đặng Lan Vân của Kiều Khả Hân, đáy mắt xoẹt qua chút gì đó.
Nhưng rất nhanh gương mặt Thủy Trúc đã biến thành đon đả hồ hởi: "Đúng vậy, đúng vậy. Bình thường Lan Vân là học trò cưng của thầy cô, không đi học cũng là phải giải bài Olympic Vật Lý quốc gia. Hưởng ké phúc của Khả Hân mới được gặp Lan Vân một lát. Còn được thần đồng trường Hoài Đức mời kem, bữa kem này có bò ra khỏi trung tâm thương mại, tôi cũng thấy đáng đó!"
Nhìn gương mặt nịnh nọt lấy lòng của Thủy Trúc, Quế Quế rất hài lòng nói: "Xem cô đúng là chưa trải sự đời chút nào. Sau này đi cạnh Khả Hân nhiều chút đi, học lỏm thêm chút kiến thức đi."
"Phải, phải." Thủy Trúc gật đầu lia lịa.
Bạn học xung quanh cũng rất thức thời, góp vào bầu không khí này. Hoặc là trêu ghẹo cp Kiều Khả Hân – Đặng Lan Vân, hoặc là tâng bốc Kiều Khả Hân giao thiệp rộng, có được bạn gái ưu tú, lại còn dịu dàng hiểu lòng người.
Kiều Khả Hân trở về bộ dáng được trăng sao vây quanh, cảm giác u ám mà bài thuyết trình đem tới cũng vơi đi không ít. Quay sang Đặng Lan Vân định kéo tay nói gì đó, đã thấy có gì đó không đúng lắm.
Đặng Lan Vân thế mà bóp chặt lấy cần điều khiển gắp thủ bông trên tay, ánh mắt nhìn sang bên trái, hàng chân mày chau chặt lại. Con ngươi dưới hàn mi tràn ra tia băng hàn pha lẫn khó chịu.
"Lan Vân, Lan Vân. Cậu sao vậy?" Kiều Khả Hân lo lắng nhìn theo ánh mắt Đặng Lan Vân.
Thế nhưng vừa nhìn xong, gương mặt vốn đang nở hoa liền như bị tạt gáo nước lạnh.
Ở phía đối diện khu vui chơi của trung tâm thương mại là một quầy kem, mà hiện tại ở biển hiệu điện tử quầy kem đang phát sóng video chiến dịch quảng cáo. Chuyện sẽ không có gì, nếu người xuất hiện trong đó không phải là Trần Ý.
Trong đoạn video ngắn ngủi được phát lặp đi lặp lại, đại khái là đang vinh danh người trúng giải vòng quay may mắn của tuần trước tại quầy kem này.
Trần Ý xuất hiện cùng một nữ sinh khác, hai tay cầm vé trúng thưởng đưa vào ống kính, cười như vầng trăng non mùa hạ. Rạng rỡ lại long lanh. Nữ sinh bên cạnh thì cẳng tay còn đang treo hai ly trà sữa, bên trên bế một nhóc con váy hường phấn, tay còn lại đang dắt tay một cậu nhóc ăn mặc hao hao giống Trần Ý.
Điều quan trọng là nữ sinh rũ mi nhìn Trần Ý tươi cười bên cạnh, khóe môi nâng lên rất nhẹ nhàng. Dù rằng chiều cao của nữ sinh đó và Trần Ý xấp xỉ lẫn nhau, nhưng khí chất nữ sinh đó tỏa ra rất thanh tao và đạm bạc. Cộng thêm động tác bận rộn trên tay và ánh mắt cưng chiều dành cho Trần Ý bên cạnh, đột nhiên có chút hiệu ứng bong bóng hường phấn bling bling.
Bốn người, hai nữ sinh trẻ trung và hai nhóc tỳ. Tổ hợp này rõ ràng rất kì quái, thế nhưng không khí trong tấm ảnh chiếu đó lại cực kỳ hài hòa, cộng thêm ánh sáng và thiết kế chuyển động, tạo cảm giác rất đáng yêu.
Đã có vài người đi đường dừng lại xem đoạn video quảng cáo đó, xem xong cảm thấy thú vị. Bèn ghé vào quầy mua kem, muốn thử vận may xem ra sao.
Đặng Lan Vân gần như khó chịu ghim vào dòng chữ đang chạy tới lui trong video quảng cáo: một suất trà sữa tình nhân hai ly, sẽ được một vé quay trúng thường, đã có người trúng rồi, bạn thì sao?
Trà sữa tình nhân?
Nói như vậy Trần Ý đi uống trà sữa tình nhân mà trúng thưởng?
Với nữ sinh này?
Vậy người lần trước chở Trần Ý trên xe đạp bị chụp lại, chính là cô ta?
Gương mặt non nớt như vậy. Trần Ý rốt cuộc đang nghĩ gì? Đặng Lan Vân bỗng dưng bực bội một cách vô cớ.
Lại cảm thấy gương mặt của nữ sinh đó hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra được đã gặp ở đâu. Càng cảm thấy không vui hơn.
Kiều Khả Hân lúc này đã thầm rủa một tiếng trong lòng. Khốn kiếp, đúng là tiện nhân âm hồn bất tán, lại còn dám la liếm tới tận đây!
Quay sang lại nhận thấy thái độ Đặng Lan Vân khác thường, Kiều Khả Hân càng khó chịu. Chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Không nghĩ Trần Ý may mắn thật đó. Thế mà còn trúng thưởng ở đây. Quá trùng hợp..."
Đặng Lan Vân chẳng đáp lời, chỉ lạnh nhạt buông tay khỏi cần gạt gắp thú nhồi bông. Gương mặt không biểu tình, như thể người vừa rồi tức giận bóp chặt cần gạt điều khiển không phải mình. Cũng quên luôn lời nói ban đầu sẽ gắp thú nhồi bông cho Kiều Khả Hân.
Vì Đặng Lan Vân đột nhiên tâm tình không tốt. Thế nên bầu không khí xung quanh liền trở nên cứng ngắc thấy rõ.
Quế Quế chau mày ghét bỏ, nhỏ giọng lầu bầu không ngừng: "Thật ghê tởm. Con ả này cứ như là chuột cống vậy, rảnh một cái là chạy ra hù người ta ghê tởm. Đi chơi cũng có thể phá hỏng tâm tình được. May mắn cái gì chứ, thấy cô ta sắp la liếm được chỗ dựa mới thì đúng hơn. Thật không biết ai mắt mù lại chịu qua loại với O thấp kém như vậy, cùng một hạng chuột cống như nhau sao. Tôi nói..."
Quế Quế còn chưa dứt lời thì một tầm mắt lạnh lẽo đã ghim thẳng vào mình. Khiến cô ta theo bản năng sinh tồn, tự động ngậm miệng mình lại.
Vừa ngước lên, liền đụng phải tầm mắt lạnh lẽo của Đặng Lan Vân, khác hoàn toàn với hình tượng nữ thần ánh dương thường ngày.
Trên thực tế, đám đồng bọn của Kiều Khả Hân ngày ngày nheo nhéo bên lỗ tai Đặng Lan Vân không ít, Đặng Lan Vân luôn dùng thái độ không mặn không nhạt đối đãi, không hề tỏ thái độ. Đây là lần đầu tiên lại dùng mặt lạnh ép Quế Quế câm miệng.
Kiều Khả Hân cũng nhận ra thái độ Đặng Lan Vân thay đổi rất lớn, nguyên nhân tất nhiên là vì tấm ảnh vừa rồi của Trần Ý. Tức thì lồng ngực liền như bị một cục tức chặn nghẹn lại, khó chịu vô cùng, nhưng vẫn phải hòa giải dịu dàng: "Quế Quế đừng nói nữa. Đều là bạn học với nhau mà."
Lại quay sang Đặng Lan Vân dời đề tài: "Chúng ta chơi nãy giờ cũng mệt, tôi thấy ở tầng bên dưới đang có một hiệu kem nước ngoài ra menu mới. Chúng ta xuống bên dưới nghỉ một lát nha?"
Vì sao xuống bên dưới, tất nhiên là chướng mắt quầy kem đối diện. Rõ chỉ là thương hiệu bình dân, lại còn treo cái ảnh khó chịu của tiện nhân đó, cũng xứng để Kiều Khả Hân cô ta bước vào sao. Cô ta chỉ quen ăn kem nước ngoài thôi. Kiều Khả Hân tự huyễn hoặc mình để tiêu bớt cục tức trong lòng.
Nào ngờ Đặng Lan Vân thay đổi thái độ tận 180 độ, quay đi hững hờ nói: "Tôi vừa nhớ ra chiều nay có chút việc. Cậu và các bạn cứ đi ăn đi, một lát tôi sẽ gửi tiền thanh toán cho mọi người."
"Ơ, Lan Vân... Chờ đã!!"
Không đợi Kiều Khả Hân nói gì, Đặng Lan Vân đã đi luôn một nước.
Bỏ lại phía sau gương mặt xinh đẹp vặn vẹo của Kiều Khả Hân. Cô ta cay độc rít qua kẽ răng: "Trần Ý, con khốn!"
...