Chương 12: Tuyệt vọng
Người ta thường nói khi đã hết duyên, hết nợ, cho dù ở cùng một thành phố, hít thở cùng một bầu không khí, cũng không dễ dàng gặp được nhau. Đúng thế, sau sự việc xảy ra ngày hôm đó anh như bọt biển biến mất khỏi thế giới của cô. Cô không còn gặp anh nữa, cũng không còn nhìn thấy bóng dáng anh.
Mỗi khi đi tới khu quân sự, mỗi khi đi ăn trưa, mỗi khi đón Minh Tiến ở nhà trẻ về cô đều không thấy anh xuất hiện. Anh đáp ứng mọi lời cầu xin của cô, đáp ứng mọi lời nói đau khổ của cô hôm đó. Anh đã lặng lẽ rời khỏi cuộc sống của cô như vậy đấy.
Suốt quãng thời gian đó, Ngọc Nhi giống như người mất hồn, mọi hoạt động của cô đều diễn ra một cách máy móc. Cô không muốn nói chuyện với ai, Minh Tiến và Phong Minh không ngừng hỏi han cô nhưng cô chỉ cười trả lời cho có lệ.
Cho tới một ngày, cô vẫn nhớ rõ đó là ngày sinh nhật của mình. Cột mốc đánh dấu cô bước sang tuổi hai mươi ba. Vậy là cô đã ở thành phố cổ kính này ba tháng kể từ khi rời Hà Nội. Ba tháng để mà nói thì không quá dài nhưng nó đã khiến cô trải qua vô số cung bậc cảm xúc. Từ thoải mái tới hốt hoảng, sợ hãi. Từ hạnh phúc, vui vẻ tới đau đớn tột cùng. Cuối cùng, vào chính ngày sinh nhật năm hai mươi ba tuổi ấy, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng...
Hôm ấy bầu trời u ám, gió mạnh thét gào, một cơn bão to chuẩn bị đổ bộ xuống thành phố, mưa liên tục rơi như trút nước. Ngọc Nhi đang thất thần che ô đi tới đón Minh Tiến từ trường trở về nhà thì bắt gặp anh. Có lẽ điều khó khăn nhất trong cuộc sống này chính là nhìn người mà mình yêu, yêu một ai đó khác. Cô bắt gặp anh cười đùa vui vẻ dắt tay một cậu nhóc đi trên đường. Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, tim cô như hẫng mất một nhịp. Anh nhìn cô, không nói gì, không tỏ bất cứ thái độ gì. Anh chầm chậm dắt tay cậu bé đi tới trước mặt cô.
Thời điểm đó trong đầu cô bỗng nảy ra một khao khát mãnh liệt, khao khát anh có thể nhìn cô, có thể nói chuyện với cô, có thể lao vào đôi bàn tay ấm áp của anh. Thế nhưng, mọi sự mong đợi, khát khao của cô đều bị anh lạnh lùng dập tắt. Anh đi lướt qua người cô, chân anh không nhanh không chậm bình thản bước đi. Thậm chí một câu 'đã lâu không gặp' anh cũng không nói, một cái ngoảnh mặt nhìn lại anh cũng không làm. Cứ thế, anh đi qua người cô, bước qua cuộc sống của cô. Đúng như những gì cô đã cầu xin anh, anh thực hiện được rồi. Anh gặp mặt cô coi cô như người dưng chưa từng quen biết. Anh làm được rồi, anh hoàn toàn coi cô như không quen biết được rồi.
Nước mắt cô trong mưa cứ thế tuôn rơi. Cô đau đớn cái gì chứ? Chính cô đã tự tay cắt đứt đoạn tình cảm này vậy tại sao mới chỉ nhìn thấy anh nước mắt lại không làm chủ được. Cô đúng là một con ngốc, một người phụ nữ độc ác mà nhu nhược, yếu đuối biết bao.
Ngọc Nhi đưa Minh Tiến trở về nhà, dọc đường cô giống như một cái xác không hồn, dù Minh Tiến có làm thế nào, trò chuyện với cô ra sao cô cũng không đáp lời. Có thể nói đó là khoảng thời gian khủng hoảng nhất trong cuộc đời cô, là khoảng thời gian cô không còn thiết sống trên cuộc đời này nữa.
Phong Minh vẫn luôn đứng ở cửa nhà đợi cô, dáng người anh cao gầy đứng dưới mái hiên nhà cúi mặt xuống lẳng lặng chờ đợi. Hôm nay, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt nhẹ nhàng cùng chiếc quần âu đơn giản. Nhìn thấy cô đang đi tới, anh nhanh chóng chạy qua đưa tay xách túi đồ cho cô rồi bế Minh Tiến vào trong nhà trú mưa.
Thấy Ngọc Nhi dường như chết lặng, anh mạnh mẽ lôi cô ra gào lên: "Em sống như thế này để cho ai xem? Hả? Em tỉnh táo lại đi Ngọc Nhi! Rốt cuộc em xem nhẹ bản thân mình tới đâu? Em không thể sống thiếu cậu ta à? Em yếu đuối, nhu nhược đến thế này để làm gì? Em nhìn lại mình xem bộ dạng bây giờ của em là như thế nào. Em sống như một cái xác như vậy có đáng không? Em buông tay rồi Ngọc Nhi!! Em từ bỏ cậu ta rồi!! Em nhớ lại đi!!"
"KHÔNGGG!!! ANH IM ĐI. EM KHÔNG MUỐN NGHE." Ngọc Nhi hét lên đau đớn. Cô run rẩy tựa lưng vào tường. Minh Tiến sợ hãi khóc lóc không ngừng gọi: "Mẹ ơi." Phong Minh tức giận đẩy mạnh cô ra đứng trước mặt mình, giọng nói đầy giận dữ: "Em không muốn nghe cũng phải nghe! Cậu ta có vợ rồi! Em nghe rõ chưa! Cậu ta có vợ có con rồi Ngọc Nhi!!!"
Ngọc Nhi ngơ ngác nhìn anh, bộ dạng bây giờ của anh gần như phát điên. Anh điên cuồng lay cô nhưng đầu cô bây giờ trống rỗng, cô không suy nghĩ được gì nữa hết, trong đầu chỉ vang vọng tiếng nói của anh. 'Cậu ta có vợ rồi! Em nghe rõ chưa! Cậu ta có vợ có con rồi Ngọc Nhi!!!'
Nhìn cô đau đớn, tuyệt vọng như vậy, trái tim Phong Minh như bị ai đó hung hăng đạp mạnh. Anh sai rồi! Anh thực sự sai rồi! Anh hối hận, hối hận đến chết vì đã nói sự thật cho Minh Toàn. Hối hận vì nhìn anh ta trêu đùa tình cảm của người anh yêu thương nhất mà mình không thể làm gì được. Anh gắt gao kéo cô vào lòng mình ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ của cô: "Ngọc Nhi, anh xin lỗi, em phải bình tĩnh lại, em phải sống, phải sống vì mọi người. Em phải mạnh mẽ lên. Bây giờ mình quay về Hà Nội nhé? Được không em?"
*Bịch* không đợi cô đáp lại, ngoài cửa đã vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất. Phong Minh cùng Ngọc Nhi hốt hoảng quay ra phía cửa. Cô nhìn thấy Thanh Trà đang đứng đó, đầu tóc cô vừa đi mưa về nên hơi ươn ướt, tay cô vừa làm rơi một thùng đồ xuống đất. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía hai người bọn họ. Thời khắc đó, trái tim Ngọc Nhi đã hoàn toàn ngừng đập. Cô biết Thanh Trà đã hiểu lầm rồi.
Đúng như cô dự đoán, Thanh Trà hung hăng bước tới trước mặt cô cùng Phong Minh, mạnh mẽ giáng cho cô một cái bạt tai đau điếng tức giận gào thét: "Hai người các ngươi đang làm gì vậy? Cậu có biết anh ấy là ai không? Hả? Ngọc Nhi? Còn anh? Anh biết cô ấy là ai hay không? Hai người, hai người đang làm gì vậy hả? Một người là bạn thân nhất của tôi, một người là người tôi yêu thương nhất. Vậy mà tôi mới chỉ đi mấy tháng, hai người đã quay sang ôm ấp nhau ngay chính trong căn nhà của tôi? Các người cút hết cho tôi. Lập tức cút ra khỏi nhà của tôi."
Phong Minh vội vã ngăn cản cánh tay đang đánh Ngọc Nhi lại: "Em bình tĩnh một chút, bọn anh không phải như em nghĩ đâu." Thanh Trà hất mạnh tay của anh ra, đau đớn khóc lóc hét lên: "Không phải như tôi nghĩ ư? Không phải như tôi nghĩ thì là cái gì? Hả? Cút! Cút ngay ra khỏi nhà tôi. Cả hai người cút ngay."
Minh Tiến sợ hãi gào khóc chạy tới ôm chân Thanh Trà: "Dì ơi, mẹ ơi, con sợ lắm, hai người làm sao thế..." Thanh Trà không nói gì nữa chỉ đăm đăm nhìn Ngọc Nhi cùng Phong Minh, tay vẫn mạnh mẽ chỉ ra phía cửa. Ngọc Nhi lúc này đã hoàn toàn bất lực, tuyệt vọng. Cô nhìn ánh mắt hận thù của Thanh Trà, nhìn biểu cảm sợ hãi của Minh Tiến, nhìn những lời an ủi vô ích của Phong Minh, lẳng lặng chạy vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
Cô không muốn ở đây nữa. Không muốn một chút nào. Thành phố này xa lạ quá, đau đớn quá. Cô không chịu nổi nữa. Cô phải rời khỏi đây, phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Ngay trong đêm khuya bão bùng như thế, cô một mình chạy ra khỏi nhà Thanh Trà mà không nói một lời, nước mắt cô đã cạn kiệt, cô không thể khóc nữa rồi. Thân thể cô như tê liệt. Chỉ một ngày, chỉ trong một ngày sinh nhật ngắn ngủi mà cô mất đi những người quan trọng nhất. Mất đi người cô yêu thương nhất, Minh Toàn. Mất đi người bạn thân duy nhất, Thanh Trà. Và có lẽ cũng đã mất đi người anh trai thương cô vô bờ, Phong Minh.
Ngọc Nhi kéo vali đi thật nhanh, mưa to gió lớn táp thẳng vào người cô nhưng nó không khiến bước chân cô dừng lại. Cô cứ đi, cứ đi, đi bộ một mạch mấy tiếng đồng hồ trong mưa tới sân bay. Do tình hình thời tiết nên máy bay chưa thể hoạt động, cô đành ngồi chờ trên băng ghế dài. Người cô ướt sũng từ đầu tới chân, mái tóc nhỏ từng giọt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Gió lạnh ùa tới khiến thân hình cô co ro lại, run rẩy. Lạnh, lạnh quá, cả thể xác và tâm hồn đều lạnh buốt không thôi. Cô vươn tay lấy điện thoại trong túi ra, lặng lẽ soạn tin nhắn gửi cho từng người.
1. "Bố mẹ, con yêu hai người rất nhiều. Nhưng thứ lỗi cho con, con chưa thể đối diện với tất cả mọi thứ, con gái bố mẹ cần thời gian để mạnh mẽ, để trưởng thành. Bố mẹ đừng lo cho con. Con sẽ sớm trở về bên cạnh bố mẹ thôi. Bố Hoàng và mẹ Hà yêu dấu, đừng cãi nhau cũng đừng sợ con xảy ra chuyện gì. Con gái bố mẹ mạnh mẽ lắm. Người ta thường bảo xa nhà cũng là một thử thách, có phải không? Cuộc sống xa nhà sẽ dạy con nhiều thứ. Vậy nên con sẽ xa nhà một thời gian nữa, tìm kiếm những khoảng thời gian chữa lành tâm trạng của bản thân. Con sẽ liên lạc với bố mẹ sau, xin bố mẹ hãy tha thứ cho sự ích kỉ của đứa con hư này. Con yêu hai người."
2."Tình yêu giống như thiên đường, nhưng nỗi đau nó gây ra lại như địa ngục vậy. Minh Toàn, em ghét phải chia ly nhưng em càng ghét rằng em không thể quay lại được nữa. Tại sao cứ phải là anh, người em yêu nhất và cũng là người làm em đau nhất. Có một số người mãi mãi khắc ghi trong ký ức, cho dù đã quên mất giọng nói, nụ cười, khuôn mặt ấy, nhưng mỗi khi nhớ về người đó cảm xúc sẽ không bao giờ thay đổi. Cho dù em quên mất ngoại hình của anh, giọng nói của anh thì có lẽ chỉ cần gặp lại, em sẽ có thể dễ dàng nhận ra anh. Anh yên tâm! Em sẽ không đi tìm anh nữa. Anh hãy hạnh phúc bên cạnh Minh Anh và con trai. Anh nhé! Rồi một ngày anh sẽ nhận ra, không phải ánh nắng nào cũng đẹp, cơn mưa nào cũng nhẹ, ngọn gió nào cũng mát. Và không phải người con gái nào cũng yêu anh như em đã yêu anh. Nhưng Minh Toàn, vì yêu anh, em sẵn sàng từ bỏ, sẵn sàng buông tay để anh có được hạnh phúc. Em đi đây, tạm biệt anh."
3. "Phong Minh, nước mắt nhòe mi, khóc đến sưng tấy cũng không thể thay đổi sự thật. Anh nói đúng, em không nên vì anh ấy mà đánh mất bản thân, không nên vì anh ấy mà sống không bằng chết. Nhưng anh biết không, em yêu anh ấy. Chỉ cần một lý do này thôi đã có thể trả lời cho tất cả hành động của em. Em biết bao năm qua anh vẫn chưa buông bỏ. Thế nhưng, anh đừng vì em mà đánh mất một cô gái tốt như Thanh Trà. Em đã hỏi bố mẹ anh, hai bác nói anh đã chuyển công tác về Hội An làm việc vậy nên em hy vọng anh có thể dứt khoát buông tay em như cách em đã làm, mạnh mẽ đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Xin anh, xin anh đừng vì em mà bỏ lỡ Thanh Trà. Hãy yêu thương cô ấy như cách anh đã yêu em. Cảm ơn anh vì tất cả mọi thứ. Tạm biệt."
4. "Thanh Trà yêu dấu của mình. Đây không phải là một lời tạm biệt mà là lời cảm ơn. Cảm ơn cậu đã đến bên mình và mang cho mình niềm vui; cảm ơn cậu vì đã luôn yêu thương và san sẻ với mình. Cậu đừng nghi ngờ Phong Minh, anh ấy và mình không còn gì cả. Cậu cũng đừng oán trách anh ấy, hãy trách mình vì đã không mạnh mẽ đẩy anh ra. Thanh Trà, mình mong cậu có thể tha thứ cho hành động bộc phát ấy của mình. Cậu đừng lo, cái tát của cậu không đau chút nào. Cậu gửi lời cảm ơn và xin lỗi của mình tới Minh Tiến nhé. Mình không thích nói lời chào tạm biệt, vì vậy, hãy nói rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau nhé! Mình sẽ mãi trân trọng những kỷ niệm của chúng ta!"
5. "Chị Tâm, dạo gần đây tâm trạng của em không tốt. Hy vọng chị có thể thông cảm cho em, cho em một chút thời gian bình ổn tâm trạng. Em đã gửi bản thảo cho chị, mong chị có thể nộp bản thảo giúp em. Cảm ơn chị nhiều."
Viết xong năm bức thư gửi đi, Ngọc Nhi lặng lẽ tháo sim trong máy ra và để vào ngắn nhỏ nhất trong vali. Cô cần thời gian yên tĩnh, cần đến một nơi mà không ai có thể khiến cô đau đớn, cần một nơi chữa lành tâm hồn trống rỗng của mình. Vậy nên, xin lỗi tất cả mọi người, cô sẽ chưa thể dũng cảm nhận tin nhắn hay bất cứ cuộc gọi nào của ai. Cô sợ mình sẽ yếu đuối mà trở về...
*****
#Bản quyền thuộc: Maiimit26
Mỗi khi đi tới khu quân sự, mỗi khi đi ăn trưa, mỗi khi đón Minh Tiến ở nhà trẻ về cô đều không thấy anh xuất hiện. Anh đáp ứng mọi lời cầu xin của cô, đáp ứng mọi lời nói đau khổ của cô hôm đó. Anh đã lặng lẽ rời khỏi cuộc sống của cô như vậy đấy.
Suốt quãng thời gian đó, Ngọc Nhi giống như người mất hồn, mọi hoạt động của cô đều diễn ra một cách máy móc. Cô không muốn nói chuyện với ai, Minh Tiến và Phong Minh không ngừng hỏi han cô nhưng cô chỉ cười trả lời cho có lệ.
Cho tới một ngày, cô vẫn nhớ rõ đó là ngày sinh nhật của mình. Cột mốc đánh dấu cô bước sang tuổi hai mươi ba. Vậy là cô đã ở thành phố cổ kính này ba tháng kể từ khi rời Hà Nội. Ba tháng để mà nói thì không quá dài nhưng nó đã khiến cô trải qua vô số cung bậc cảm xúc. Từ thoải mái tới hốt hoảng, sợ hãi. Từ hạnh phúc, vui vẻ tới đau đớn tột cùng. Cuối cùng, vào chính ngày sinh nhật năm hai mươi ba tuổi ấy, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng...
Hôm ấy bầu trời u ám, gió mạnh thét gào, một cơn bão to chuẩn bị đổ bộ xuống thành phố, mưa liên tục rơi như trút nước. Ngọc Nhi đang thất thần che ô đi tới đón Minh Tiến từ trường trở về nhà thì bắt gặp anh. Có lẽ điều khó khăn nhất trong cuộc sống này chính là nhìn người mà mình yêu, yêu một ai đó khác. Cô bắt gặp anh cười đùa vui vẻ dắt tay một cậu nhóc đi trên đường. Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, tim cô như hẫng mất một nhịp. Anh nhìn cô, không nói gì, không tỏ bất cứ thái độ gì. Anh chầm chậm dắt tay cậu bé đi tới trước mặt cô.
Thời điểm đó trong đầu cô bỗng nảy ra một khao khát mãnh liệt, khao khát anh có thể nhìn cô, có thể nói chuyện với cô, có thể lao vào đôi bàn tay ấm áp của anh. Thế nhưng, mọi sự mong đợi, khát khao của cô đều bị anh lạnh lùng dập tắt. Anh đi lướt qua người cô, chân anh không nhanh không chậm bình thản bước đi. Thậm chí một câu 'đã lâu không gặp' anh cũng không nói, một cái ngoảnh mặt nhìn lại anh cũng không làm. Cứ thế, anh đi qua người cô, bước qua cuộc sống của cô. Đúng như những gì cô đã cầu xin anh, anh thực hiện được rồi. Anh gặp mặt cô coi cô như người dưng chưa từng quen biết. Anh làm được rồi, anh hoàn toàn coi cô như không quen biết được rồi.
Nước mắt cô trong mưa cứ thế tuôn rơi. Cô đau đớn cái gì chứ? Chính cô đã tự tay cắt đứt đoạn tình cảm này vậy tại sao mới chỉ nhìn thấy anh nước mắt lại không làm chủ được. Cô đúng là một con ngốc, một người phụ nữ độc ác mà nhu nhược, yếu đuối biết bao.
Ngọc Nhi đưa Minh Tiến trở về nhà, dọc đường cô giống như một cái xác không hồn, dù Minh Tiến có làm thế nào, trò chuyện với cô ra sao cô cũng không đáp lời. Có thể nói đó là khoảng thời gian khủng hoảng nhất trong cuộc đời cô, là khoảng thời gian cô không còn thiết sống trên cuộc đời này nữa.
Phong Minh vẫn luôn đứng ở cửa nhà đợi cô, dáng người anh cao gầy đứng dưới mái hiên nhà cúi mặt xuống lẳng lặng chờ đợi. Hôm nay, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt nhẹ nhàng cùng chiếc quần âu đơn giản. Nhìn thấy cô đang đi tới, anh nhanh chóng chạy qua đưa tay xách túi đồ cho cô rồi bế Minh Tiến vào trong nhà trú mưa.
Thấy Ngọc Nhi dường như chết lặng, anh mạnh mẽ lôi cô ra gào lên: "Em sống như thế này để cho ai xem? Hả? Em tỉnh táo lại đi Ngọc Nhi! Rốt cuộc em xem nhẹ bản thân mình tới đâu? Em không thể sống thiếu cậu ta à? Em yếu đuối, nhu nhược đến thế này để làm gì? Em nhìn lại mình xem bộ dạng bây giờ của em là như thế nào. Em sống như một cái xác như vậy có đáng không? Em buông tay rồi Ngọc Nhi!! Em từ bỏ cậu ta rồi!! Em nhớ lại đi!!"
"KHÔNGGG!!! ANH IM ĐI. EM KHÔNG MUỐN NGHE." Ngọc Nhi hét lên đau đớn. Cô run rẩy tựa lưng vào tường. Minh Tiến sợ hãi khóc lóc không ngừng gọi: "Mẹ ơi." Phong Minh tức giận đẩy mạnh cô ra đứng trước mặt mình, giọng nói đầy giận dữ: "Em không muốn nghe cũng phải nghe! Cậu ta có vợ rồi! Em nghe rõ chưa! Cậu ta có vợ có con rồi Ngọc Nhi!!!"
Ngọc Nhi ngơ ngác nhìn anh, bộ dạng bây giờ của anh gần như phát điên. Anh điên cuồng lay cô nhưng đầu cô bây giờ trống rỗng, cô không suy nghĩ được gì nữa hết, trong đầu chỉ vang vọng tiếng nói của anh. 'Cậu ta có vợ rồi! Em nghe rõ chưa! Cậu ta có vợ có con rồi Ngọc Nhi!!!'
Nhìn cô đau đớn, tuyệt vọng như vậy, trái tim Phong Minh như bị ai đó hung hăng đạp mạnh. Anh sai rồi! Anh thực sự sai rồi! Anh hối hận, hối hận đến chết vì đã nói sự thật cho Minh Toàn. Hối hận vì nhìn anh ta trêu đùa tình cảm của người anh yêu thương nhất mà mình không thể làm gì được. Anh gắt gao kéo cô vào lòng mình ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ của cô: "Ngọc Nhi, anh xin lỗi, em phải bình tĩnh lại, em phải sống, phải sống vì mọi người. Em phải mạnh mẽ lên. Bây giờ mình quay về Hà Nội nhé? Được không em?"
*Bịch* không đợi cô đáp lại, ngoài cửa đã vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất. Phong Minh cùng Ngọc Nhi hốt hoảng quay ra phía cửa. Cô nhìn thấy Thanh Trà đang đứng đó, đầu tóc cô vừa đi mưa về nên hơi ươn ướt, tay cô vừa làm rơi một thùng đồ xuống đất. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía hai người bọn họ. Thời khắc đó, trái tim Ngọc Nhi đã hoàn toàn ngừng đập. Cô biết Thanh Trà đã hiểu lầm rồi.
Đúng như cô dự đoán, Thanh Trà hung hăng bước tới trước mặt cô cùng Phong Minh, mạnh mẽ giáng cho cô một cái bạt tai đau điếng tức giận gào thét: "Hai người các ngươi đang làm gì vậy? Cậu có biết anh ấy là ai không? Hả? Ngọc Nhi? Còn anh? Anh biết cô ấy là ai hay không? Hai người, hai người đang làm gì vậy hả? Một người là bạn thân nhất của tôi, một người là người tôi yêu thương nhất. Vậy mà tôi mới chỉ đi mấy tháng, hai người đã quay sang ôm ấp nhau ngay chính trong căn nhà của tôi? Các người cút hết cho tôi. Lập tức cút ra khỏi nhà của tôi."
Phong Minh vội vã ngăn cản cánh tay đang đánh Ngọc Nhi lại: "Em bình tĩnh một chút, bọn anh không phải như em nghĩ đâu." Thanh Trà hất mạnh tay của anh ra, đau đớn khóc lóc hét lên: "Không phải như tôi nghĩ ư? Không phải như tôi nghĩ thì là cái gì? Hả? Cút! Cút ngay ra khỏi nhà tôi. Cả hai người cút ngay."
Minh Tiến sợ hãi gào khóc chạy tới ôm chân Thanh Trà: "Dì ơi, mẹ ơi, con sợ lắm, hai người làm sao thế..." Thanh Trà không nói gì nữa chỉ đăm đăm nhìn Ngọc Nhi cùng Phong Minh, tay vẫn mạnh mẽ chỉ ra phía cửa. Ngọc Nhi lúc này đã hoàn toàn bất lực, tuyệt vọng. Cô nhìn ánh mắt hận thù của Thanh Trà, nhìn biểu cảm sợ hãi của Minh Tiến, nhìn những lời an ủi vô ích của Phong Minh, lẳng lặng chạy vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
Cô không muốn ở đây nữa. Không muốn một chút nào. Thành phố này xa lạ quá, đau đớn quá. Cô không chịu nổi nữa. Cô phải rời khỏi đây, phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Ngay trong đêm khuya bão bùng như thế, cô một mình chạy ra khỏi nhà Thanh Trà mà không nói một lời, nước mắt cô đã cạn kiệt, cô không thể khóc nữa rồi. Thân thể cô như tê liệt. Chỉ một ngày, chỉ trong một ngày sinh nhật ngắn ngủi mà cô mất đi những người quan trọng nhất. Mất đi người cô yêu thương nhất, Minh Toàn. Mất đi người bạn thân duy nhất, Thanh Trà. Và có lẽ cũng đã mất đi người anh trai thương cô vô bờ, Phong Minh.
Ngọc Nhi kéo vali đi thật nhanh, mưa to gió lớn táp thẳng vào người cô nhưng nó không khiến bước chân cô dừng lại. Cô cứ đi, cứ đi, đi bộ một mạch mấy tiếng đồng hồ trong mưa tới sân bay. Do tình hình thời tiết nên máy bay chưa thể hoạt động, cô đành ngồi chờ trên băng ghế dài. Người cô ướt sũng từ đầu tới chân, mái tóc nhỏ từng giọt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Gió lạnh ùa tới khiến thân hình cô co ro lại, run rẩy. Lạnh, lạnh quá, cả thể xác và tâm hồn đều lạnh buốt không thôi. Cô vươn tay lấy điện thoại trong túi ra, lặng lẽ soạn tin nhắn gửi cho từng người.
1. "Bố mẹ, con yêu hai người rất nhiều. Nhưng thứ lỗi cho con, con chưa thể đối diện với tất cả mọi thứ, con gái bố mẹ cần thời gian để mạnh mẽ, để trưởng thành. Bố mẹ đừng lo cho con. Con sẽ sớm trở về bên cạnh bố mẹ thôi. Bố Hoàng và mẹ Hà yêu dấu, đừng cãi nhau cũng đừng sợ con xảy ra chuyện gì. Con gái bố mẹ mạnh mẽ lắm. Người ta thường bảo xa nhà cũng là một thử thách, có phải không? Cuộc sống xa nhà sẽ dạy con nhiều thứ. Vậy nên con sẽ xa nhà một thời gian nữa, tìm kiếm những khoảng thời gian chữa lành tâm trạng của bản thân. Con sẽ liên lạc với bố mẹ sau, xin bố mẹ hãy tha thứ cho sự ích kỉ của đứa con hư này. Con yêu hai người."
2."Tình yêu giống như thiên đường, nhưng nỗi đau nó gây ra lại như địa ngục vậy. Minh Toàn, em ghét phải chia ly nhưng em càng ghét rằng em không thể quay lại được nữa. Tại sao cứ phải là anh, người em yêu nhất và cũng là người làm em đau nhất. Có một số người mãi mãi khắc ghi trong ký ức, cho dù đã quên mất giọng nói, nụ cười, khuôn mặt ấy, nhưng mỗi khi nhớ về người đó cảm xúc sẽ không bao giờ thay đổi. Cho dù em quên mất ngoại hình của anh, giọng nói của anh thì có lẽ chỉ cần gặp lại, em sẽ có thể dễ dàng nhận ra anh. Anh yên tâm! Em sẽ không đi tìm anh nữa. Anh hãy hạnh phúc bên cạnh Minh Anh và con trai. Anh nhé! Rồi một ngày anh sẽ nhận ra, không phải ánh nắng nào cũng đẹp, cơn mưa nào cũng nhẹ, ngọn gió nào cũng mát. Và không phải người con gái nào cũng yêu anh như em đã yêu anh. Nhưng Minh Toàn, vì yêu anh, em sẵn sàng từ bỏ, sẵn sàng buông tay để anh có được hạnh phúc. Em đi đây, tạm biệt anh."
3. "Phong Minh, nước mắt nhòe mi, khóc đến sưng tấy cũng không thể thay đổi sự thật. Anh nói đúng, em không nên vì anh ấy mà đánh mất bản thân, không nên vì anh ấy mà sống không bằng chết. Nhưng anh biết không, em yêu anh ấy. Chỉ cần một lý do này thôi đã có thể trả lời cho tất cả hành động của em. Em biết bao năm qua anh vẫn chưa buông bỏ. Thế nhưng, anh đừng vì em mà đánh mất một cô gái tốt như Thanh Trà. Em đã hỏi bố mẹ anh, hai bác nói anh đã chuyển công tác về Hội An làm việc vậy nên em hy vọng anh có thể dứt khoát buông tay em như cách em đã làm, mạnh mẽ đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Xin anh, xin anh đừng vì em mà bỏ lỡ Thanh Trà. Hãy yêu thương cô ấy như cách anh đã yêu em. Cảm ơn anh vì tất cả mọi thứ. Tạm biệt."
4. "Thanh Trà yêu dấu của mình. Đây không phải là một lời tạm biệt mà là lời cảm ơn. Cảm ơn cậu đã đến bên mình và mang cho mình niềm vui; cảm ơn cậu vì đã luôn yêu thương và san sẻ với mình. Cậu đừng nghi ngờ Phong Minh, anh ấy và mình không còn gì cả. Cậu cũng đừng oán trách anh ấy, hãy trách mình vì đã không mạnh mẽ đẩy anh ra. Thanh Trà, mình mong cậu có thể tha thứ cho hành động bộc phát ấy của mình. Cậu đừng lo, cái tát của cậu không đau chút nào. Cậu gửi lời cảm ơn và xin lỗi của mình tới Minh Tiến nhé. Mình không thích nói lời chào tạm biệt, vì vậy, hãy nói rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau nhé! Mình sẽ mãi trân trọng những kỷ niệm của chúng ta!"
5. "Chị Tâm, dạo gần đây tâm trạng của em không tốt. Hy vọng chị có thể thông cảm cho em, cho em một chút thời gian bình ổn tâm trạng. Em đã gửi bản thảo cho chị, mong chị có thể nộp bản thảo giúp em. Cảm ơn chị nhiều."
Viết xong năm bức thư gửi đi, Ngọc Nhi lặng lẽ tháo sim trong máy ra và để vào ngắn nhỏ nhất trong vali. Cô cần thời gian yên tĩnh, cần đến một nơi mà không ai có thể khiến cô đau đớn, cần một nơi chữa lành tâm hồn trống rỗng của mình. Vậy nên, xin lỗi tất cả mọi người, cô sẽ chưa thể dũng cảm nhận tin nhắn hay bất cứ cuộc gọi nào của ai. Cô sợ mình sẽ yếu đuối mà trở về...
*****
#Bản quyền thuộc: Maiimit26