Chương 13
Đám em kết nghĩa của Tô Minh Viễn cũng khá là biết điều đi, 7 giờ 15 rời khỏi nhà thì 7 giờ 30 mới báo tin là đến thăm anh dâu trong khi đó chỉ còn chưa đến mười phút nữa là bọn họ đã đến nơi, báo hại hắn phải vội dậy vệ sinh cá nhân còn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn nhỏ nhà hắn nữa.
Vì là khách không muốn tiếp nên hắn đã bắt bọn họ ngồi đợi một lúc rồi mới chịu xuống tiếp. Những người đến là hai anh em họ Bạch, hai người đàn ông và một cô gái.
Bọn họ thấy hắn xuống liền nhốn nháo tranh nhau nói
"Anh Tô."
"Anh, anh dâu đâu rồi?"
"Nghe nói anh tìm được người vừa ý rồi."
"Thật tội nghiệp, sao em thấy thương cho cậu trai đó quá."
"Anh Tô, liệu cậu trai đó đã đủ 18 tuổi chưa vậy?"
"Anh...
"Anh Tô...."
Ba cái miệng cứ thế mà oang oang làm náo động cả cái phòng khách, chịu không được sự ồn ào này Tô Minh Viễn liền cho mỗi người một cú đánh yêu vào đầu sau giọng đe doạ "Anh dâu còn đang ngủ, lớn tiếng liền sang chi nhánh ở Châu Phi đi."
"Bọn em xin lỗi." Nghe đến hai chữ 'Châu Phi ' bọn họ liền biết điều ngoan ngoãn hơn, nói chứ có ai muốn sang Châu Phi đâu, sang đấy mỗi tuần chả biết tốn bao nhiêu là kem chống nắng, lúc về đây còn tốn thời gian dưỡng da nữa nên bọn họ chính là rất sợ a.
Tô Minh Viễn ngồi nhâm nhi ly cà phê ánh mắt hướng nhìn đám đàn em trước mặt ý nói đến đây làm gì. Bạch Quân nhận được ánh mắt thì thay họ mở lời "Những anh em ở nhà chung nóng lòng muốn xem dung mạo anh dâu, em cũng muốn đến chơi cùng Tiểu An nữa nên hôm nay bọn em đã có mặt ở đây."
"Anh Tô bao lâu thì anh dâu nhỏ mới dậy vậy?" Cô gái trong đám hí hửng thăm dò, cô nàng tên Châu Nghi là người đã theo chân hắn cũng được gần 10 năm, tình cảm đơn thuần chỉ là sự ngưỡng mộ tôn trọng của cấp dưới với cấp trên nên việc cô mà có tình cảm với hắn sẽ chẳng bao giờ diễn ra.
Nghe thấy cô nàng hỏi vậy hai nam nhân còn lại cũng hóng hớt hướng mắt nhìn hắn, ngay lúc này lại thực trùng hợp khi Dạ An đã lạch bạch chạy xuống nhà, trên tay vẫn đang ôm thú nhồi bông nhỏ nữa.
Thấy bạn nhỏ mình xuống Tô Minh Viễn nhanh chóng đứng dậy đi ra đỡ lấy, bạn nhỏ của hắn vẫn còn đang muốn ngủ a. Sau khi xác định được người đang tiến đến gần là hắn, Dạ An ngay lập tức chạy đến đói bế, được bế thì lại dụi đầu vào hõm cổ hắn ngủ tiếp. Dạ An chính là thiếu hơi của hắn là không ngủ được a
Chứng kiến một bàn này bọn họ chính là mắt chữ ô mồm chữ a, ai nào ngờ lão Tô mà họ quen biết lại có thể đối xử nhẹ nhàng như vậy đâu, ngay cả hai vị họ Bạch mấy hôm trước đã nhìn thấy vài lần nhưng vẫn bị sốc đây này.
Vẫn còn muốn ngủ nên trông bạn nhỏ rất buồn cười, mái tóc rối bù phồng phềnh, hai má căng tròn phụng phịu, môi nhỏ đôi lúc lại chẹp chẹp vài cái rồi lại kêu lên vài tiếng thể hiện sự khó chịu. Đầu nhỏ cứ chỉ vùi vào sâu hõm cổ hắn thôi, hai tay vòng ra ôm chặt lấy lưng hắn.
Tô Minh Viễn rất chiều bạn nhỏ, hắn mặc kệ đám em của mình vẫn còn chưa load được hết thông tin đã lại trực tiếp thể hiện thêm gương mặt khác "Sao không nằm ngủ ngoan trên kia."
" Aa..."
"Chụt, ngủ đi, tôi ôm em."
"Ư ngủ."
Dạ An đáp lại lời hắn xong liền chìm vào giấc ngủ tiếp. Cảm nhận thấy nhịp thở dần trở nên đều đều hắn mới hướng ánh nhìn về đám đàn em vẫn chưa hoàn hồn kia "Đủ chưa?"
"Đủ!! Đủ ạ." Bọn họ gật đầu lia lịa, chỉ với vài phút ngắn ngủi họ đã xác định được ai sẽ là người ngồi vị trí phu nhân Tô thị rồi, đã xác định người bọn họ cần cung kính chăm lo là ai rồi.
"Anh Tô có thể cho em xin một tấm ảnh của anh dâu không? Tại mấy anh em ở nhà chung cũng muốn nhìn thấy mặt anh dâu." Viên Hiên mở miệng xin ảnh, trên tay là cái điện thoại đã mở sẵn camera chỉ cần chờ hắn cho phép liền vào việc.
Viên Hiên nói xong Kỷ Trạch cũng nhanh chóng tiếp lời "Phải đó anh Tô, để cho mấy anh em xem ảnh của anh dâu đến lúc đó nếu có gặp anh dâu ở ngoài bọn họ sẽ tự biết theo sau bảo vệ."
Nghe có vẻ rất thuyết phục nên hắn đành miễn cưỡng đồng ý, tay cầm lấy cái điện thoại của Viên Hiên hướng màn hình chụp lấy một vài tấm ảnh.
"Cảm ơn anh Tô." Viên Hiên mau chóng cảm ơn lia lịa, vậy là cậu chàng đã có công cụ để kiếm tiền rồi, giờ những anh em nào mà muốn xem ảnh anh dâu thì chính là phải nộp phí a. Quả là kế hoạch hoàn hảo.
Mặc kệ hai nam nhân nào đó đang thảo luận về tấm ảnh, hai vị họ Bạch thì vẫn ung dung thưởng thức trà, còn cô nàng Châu Nghi thì cứ nhìn chằm chằm gương mặt bạn nhỏ thôi, càng nhìn ánh mắt càng trở nên đê tiện như muốn ăn tươi nuốt sống bạn nhỏ nên Tô Minh Viễn liền lên tiếng cảnh cáo "Châu Nghi."
"Không mà anh Tô, em chỉ là muốn.... muốn sờ má anh dâu tí thôi mà."
"Nhìn hai má căng tròn phúng phính kìa, ôi~ lại còn đôi môi trái tim chúm chím hồng hào nữa."
"Trái tim Châu Nghi đã tan chảy rồi a."
Tô Minh Viễn và bốn người còn lại liền ném ánh nhìn kì thị cho cô nàng, họ liền xác định kẻ đầu tiên cần tiêu diệt để không gây nguy hiểm cho bạn nhỏ chính là cô nàng Châu Nghi này.
Vì là khách không muốn tiếp nên hắn đã bắt bọn họ ngồi đợi một lúc rồi mới chịu xuống tiếp. Những người đến là hai anh em họ Bạch, hai người đàn ông và một cô gái.
Bọn họ thấy hắn xuống liền nhốn nháo tranh nhau nói
"Anh Tô."
"Anh, anh dâu đâu rồi?"
"Nghe nói anh tìm được người vừa ý rồi."
"Thật tội nghiệp, sao em thấy thương cho cậu trai đó quá."
"Anh Tô, liệu cậu trai đó đã đủ 18 tuổi chưa vậy?"
"Anh...
"Anh Tô...."
Ba cái miệng cứ thế mà oang oang làm náo động cả cái phòng khách, chịu không được sự ồn ào này Tô Minh Viễn liền cho mỗi người một cú đánh yêu vào đầu sau giọng đe doạ "Anh dâu còn đang ngủ, lớn tiếng liền sang chi nhánh ở Châu Phi đi."
"Bọn em xin lỗi." Nghe đến hai chữ 'Châu Phi ' bọn họ liền biết điều ngoan ngoãn hơn, nói chứ có ai muốn sang Châu Phi đâu, sang đấy mỗi tuần chả biết tốn bao nhiêu là kem chống nắng, lúc về đây còn tốn thời gian dưỡng da nữa nên bọn họ chính là rất sợ a.
Tô Minh Viễn ngồi nhâm nhi ly cà phê ánh mắt hướng nhìn đám đàn em trước mặt ý nói đến đây làm gì. Bạch Quân nhận được ánh mắt thì thay họ mở lời "Những anh em ở nhà chung nóng lòng muốn xem dung mạo anh dâu, em cũng muốn đến chơi cùng Tiểu An nữa nên hôm nay bọn em đã có mặt ở đây."
"Anh Tô bao lâu thì anh dâu nhỏ mới dậy vậy?" Cô gái trong đám hí hửng thăm dò, cô nàng tên Châu Nghi là người đã theo chân hắn cũng được gần 10 năm, tình cảm đơn thuần chỉ là sự ngưỡng mộ tôn trọng của cấp dưới với cấp trên nên việc cô mà có tình cảm với hắn sẽ chẳng bao giờ diễn ra.
Nghe thấy cô nàng hỏi vậy hai nam nhân còn lại cũng hóng hớt hướng mắt nhìn hắn, ngay lúc này lại thực trùng hợp khi Dạ An đã lạch bạch chạy xuống nhà, trên tay vẫn đang ôm thú nhồi bông nhỏ nữa.
Thấy bạn nhỏ mình xuống Tô Minh Viễn nhanh chóng đứng dậy đi ra đỡ lấy, bạn nhỏ của hắn vẫn còn đang muốn ngủ a. Sau khi xác định được người đang tiến đến gần là hắn, Dạ An ngay lập tức chạy đến đói bế, được bế thì lại dụi đầu vào hõm cổ hắn ngủ tiếp. Dạ An chính là thiếu hơi của hắn là không ngủ được a
Chứng kiến một bàn này bọn họ chính là mắt chữ ô mồm chữ a, ai nào ngờ lão Tô mà họ quen biết lại có thể đối xử nhẹ nhàng như vậy đâu, ngay cả hai vị họ Bạch mấy hôm trước đã nhìn thấy vài lần nhưng vẫn bị sốc đây này.
Vẫn còn muốn ngủ nên trông bạn nhỏ rất buồn cười, mái tóc rối bù phồng phềnh, hai má căng tròn phụng phịu, môi nhỏ đôi lúc lại chẹp chẹp vài cái rồi lại kêu lên vài tiếng thể hiện sự khó chịu. Đầu nhỏ cứ chỉ vùi vào sâu hõm cổ hắn thôi, hai tay vòng ra ôm chặt lấy lưng hắn.
Tô Minh Viễn rất chiều bạn nhỏ, hắn mặc kệ đám em của mình vẫn còn chưa load được hết thông tin đã lại trực tiếp thể hiện thêm gương mặt khác "Sao không nằm ngủ ngoan trên kia."
" Aa..."
"Chụt, ngủ đi, tôi ôm em."
"Ư ngủ."
Dạ An đáp lại lời hắn xong liền chìm vào giấc ngủ tiếp. Cảm nhận thấy nhịp thở dần trở nên đều đều hắn mới hướng ánh nhìn về đám đàn em vẫn chưa hoàn hồn kia "Đủ chưa?"
"Đủ!! Đủ ạ." Bọn họ gật đầu lia lịa, chỉ với vài phút ngắn ngủi họ đã xác định được ai sẽ là người ngồi vị trí phu nhân Tô thị rồi, đã xác định người bọn họ cần cung kính chăm lo là ai rồi.
"Anh Tô có thể cho em xin một tấm ảnh của anh dâu không? Tại mấy anh em ở nhà chung cũng muốn nhìn thấy mặt anh dâu." Viên Hiên mở miệng xin ảnh, trên tay là cái điện thoại đã mở sẵn camera chỉ cần chờ hắn cho phép liền vào việc.
Viên Hiên nói xong Kỷ Trạch cũng nhanh chóng tiếp lời "Phải đó anh Tô, để cho mấy anh em xem ảnh của anh dâu đến lúc đó nếu có gặp anh dâu ở ngoài bọn họ sẽ tự biết theo sau bảo vệ."
Nghe có vẻ rất thuyết phục nên hắn đành miễn cưỡng đồng ý, tay cầm lấy cái điện thoại của Viên Hiên hướng màn hình chụp lấy một vài tấm ảnh.
"Cảm ơn anh Tô." Viên Hiên mau chóng cảm ơn lia lịa, vậy là cậu chàng đã có công cụ để kiếm tiền rồi, giờ những anh em nào mà muốn xem ảnh anh dâu thì chính là phải nộp phí a. Quả là kế hoạch hoàn hảo.
Mặc kệ hai nam nhân nào đó đang thảo luận về tấm ảnh, hai vị họ Bạch thì vẫn ung dung thưởng thức trà, còn cô nàng Châu Nghi thì cứ nhìn chằm chằm gương mặt bạn nhỏ thôi, càng nhìn ánh mắt càng trở nên đê tiện như muốn ăn tươi nuốt sống bạn nhỏ nên Tô Minh Viễn liền lên tiếng cảnh cáo "Châu Nghi."
"Không mà anh Tô, em chỉ là muốn.... muốn sờ má anh dâu tí thôi mà."
"Nhìn hai má căng tròn phúng phính kìa, ôi~ lại còn đôi môi trái tim chúm chím hồng hào nữa."
"Trái tim Châu Nghi đã tan chảy rồi a."
Tô Minh Viễn và bốn người còn lại liền ném ánh nhìn kì thị cho cô nàng, họ liền xác định kẻ đầu tiên cần tiêu diệt để không gây nguy hiểm cho bạn nhỏ chính là cô nàng Châu Nghi này.