Chương 35: Ai biết hai người các ngươi là thể loại bạn gì?
Căn phòng sau đó trở nên im lặng cũng chính tiếng chuông điện thoại reo kéo theo Viễn Tước trở về.
'' Alo ''
'' Cái gì? ''
Viễn Tước vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng bên ngoài đã có Thời Túc đứng chờ ở đó. Viễn Tước không nhanh không chậm mà nói, có thể thấy được anh đang rất nôn nóng.
'' Lập tức đến Viễn Gia ''
'' Vâng "
Thời Túc nhanh chóng lái xe tăng tốc chạy đến Viễn Gia. Thời Túc suy nghĩ lần này lại là sóng to gió lớn gì nữa đây.
Viễn Gia
'' Bác sĩ, tình hình bệnh của ông nội như thế nào? ''
Bác sĩ Từ xem xét số liệu sau đó nhìn anh rồi nói.
'' Bệnh của Viễn lão gia không có gì nghiêm trọng chỉ là kích động mới dẫn đến tăng huyết áp mà thôi. Vẫn nên cẩn thận hơn ''
'' Được ''
Đợi đến khi bác sĩ Từ ra ngoài, Viễn Tước mới thả lỏng đi đến ngồi bên cạnh nhìn ông nội Viễn đang nhìn chằm chằm mình.
'' Ông nội có chuyện gì sao? ''
Ông nội Viễn hừ một tiếng đưa ánh mắt đi nơi khác, đương nhiên tức đến lộn ruột tại sao ông lại có thằng cháu như thế. Tức không có chỗ phát tiết ông thuận tay cầm chiếc gậy gỗ bên giường lên đánh vào vai Viễn Tước mấy cái cho hả giận.
'' Cái thằng cháu chết tiệt này ''
Viễn Tước sợ ông lại kích động nên không né tránh để mặc ông tiếp tục đánh mình đến khi nào hết giận thì thôi. Thấy ông nội không đánh nữa, anh liền thở dài.
'' Ông nội người đánh đủ chưa? ''
Ông nội thở hồng hộc nhìn thằng cháu mình yêu thương từ nhỏ đến lớn, tính tình nó như thế nào ông đều biết, chỗ nào cũng tốt nhưng khi dính vào thằng nhóc Cố Cẩm liền trở thành con người xấu.
'' Cháu còn nói. Cháu đúng là quá mê muội Cố Cẩm ''
Biết ông đang nói tới điều gì anh liền muốn phản bác lại nhưng có điều ông lại không để vào tai.
'' Ông nội không liên quan đến Cố Cẩm ''
Ông nội Viễn hầm hực nhìn Viễn Tước vẫn cố che chở Cố Cẩm mà nghĩ đến Vân Hạ lại khiến ông càng buồn.
'' Cái gì không liên quan. Cháu năm lần bảy lượt chạy đến tìm nó là có ý gì? Cháu đừng quên mối quan hệ hiện tại của cháu và Hạ Hạ là gì? ''
Nghĩ đến Vân Hạ đúng là Viễn Tước vẫn không biết nên nói làm sao, anh chưa từng làm rõ mối quan hệ giữa anh và Cố Cẩm nhưng hình như Vân Hạ cũng chưa từng hỏi.
'' Cháu không quên ''
'' Nếu vậy thì cắt đứt với tên Cố Cẩm kia cho ông ''
Thấy ông lại sắp kích động, Viễn Tước liền nói
'' Chúng cháu chỉ là bạn ''
Ông nội Viễn đập mạnh cây gậy xuống đất,nói đi nói lại nó vẫn không muốn cắt đứt với Cố Cẩm đúng là muốn khiến ông tức chết đây mà.
'' Ai biết hai người các ngươi là thể loại bạn gì? ''
Chỉ cần nghĩ đến Vân Hạ ông điều không tự chủ mà muốn đánh cho tên nhóc này thêm vài cái.
'' Ông nói cho cháu biết nếu cháu làm tổn thương Hạ Hạ ông sẽ không tha cho cháu ''
Hôm nay làm sao vậy, hết Bạch Chính Duật rồi tới ông nội tại sao ai cũng có ác cảm với Cố Cẩm. Chuyện Cố Cẩm năm xưa có nỗi khổ riêng nên mới rời đi lần này quay về cũng chỉ phát triển sự nghiệp, sao mọi người là ghét tới mức này. Thật sự quá đau đầu.
Anh xem ra không thể tiếp tục ở lại đây nữa, nếu không sẽ tiếp tục nghe mắng.
'' Ông nghỉ ngơi cho khỏe, cháu về trước đây ''
Không đợi ông nội nói tiếp, anh xoay người bước ra ngoài để ông nội thở hổn hển ở phía sau không ngừng la mắng.
'' Cái đứa này ông vẫn chưa nói xong cháu lại bỏ đi đâu thế hả ''
Quản gia đứng một bên thấy vậy thì vội vàng rót cho ông một ly nước nóng, đưa tay vuốt lưng giúp ông hòa hoãn lại.
'' Lão gia, người không nên tức giận ''
Ông nội thở phì phò.
'' Là nó chọc cho ta tức giận ''
Quản gia thấy vậy thì lắc đầu
'' Cứ nghĩ cậu chủ sau nhiều ấy năm sẽ quên đi được Cố Cẩm nhưng không ngờ ''
Ông nội Viễn thở dài, ông hiểu đứa cháu này là nó quá cố chấp.
'' Tôi không phải ngăn cản tình yêu giữa nó và Cố Cẩm. Nếu là trước đây thì ta sẽ để chúng nó muốn làm gì thì làm nhưng hiện tại bên cạnh nó đã có Hạ Hạ không thể có thêm Cố Cẩm. Nó chỉ có thể chọn một ''
Quản gia nghe thế liền ngỏ ý.
'' Có cần tôi đi gặp cậu Cố để nói cho rõ không ''
Ông nội Viễn lắc đầu.
'' Nếu để nó biết được nó chắc chắn sẽ tức giận lên. Ông cứ tiếp tục để ý chúng nó. Duyên phận cũng để nó tự định đoạn nhưng nếu một ngày Hạ Hạ muốn rời đi ta sẽ để nó đi ''
'' Vâng, lão gia ''
'' Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi ''
...
'' Viễn thiếu, người muốn đi đâu? ''
Viễn Tước ngồi vào trong xe ngã đầu ra sau ghế chỉ thấy anh đang không ngừng xoa huyệt
'' Về Viễn Khê ''
Thời Túc chăm chú lái xe, trong xe yên ắng không một tiếng động ngoài tiếng gió. Một lúc sau chỉ thấy Viễn Tước mở miệng nói.
'' Kêu người đem một ít đồ bổ dưỡng đưa đến bệnh viện cho Cố Cẩm ''
'' Vâng ''
'' Alo ''
'' Cái gì? ''
Viễn Tước vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng bên ngoài đã có Thời Túc đứng chờ ở đó. Viễn Tước không nhanh không chậm mà nói, có thể thấy được anh đang rất nôn nóng.
'' Lập tức đến Viễn Gia ''
'' Vâng "
Thời Túc nhanh chóng lái xe tăng tốc chạy đến Viễn Gia. Thời Túc suy nghĩ lần này lại là sóng to gió lớn gì nữa đây.
Viễn Gia
'' Bác sĩ, tình hình bệnh của ông nội như thế nào? ''
Bác sĩ Từ xem xét số liệu sau đó nhìn anh rồi nói.
'' Bệnh của Viễn lão gia không có gì nghiêm trọng chỉ là kích động mới dẫn đến tăng huyết áp mà thôi. Vẫn nên cẩn thận hơn ''
'' Được ''
Đợi đến khi bác sĩ Từ ra ngoài, Viễn Tước mới thả lỏng đi đến ngồi bên cạnh nhìn ông nội Viễn đang nhìn chằm chằm mình.
'' Ông nội có chuyện gì sao? ''
Ông nội Viễn hừ một tiếng đưa ánh mắt đi nơi khác, đương nhiên tức đến lộn ruột tại sao ông lại có thằng cháu như thế. Tức không có chỗ phát tiết ông thuận tay cầm chiếc gậy gỗ bên giường lên đánh vào vai Viễn Tước mấy cái cho hả giận.
'' Cái thằng cháu chết tiệt này ''
Viễn Tước sợ ông lại kích động nên không né tránh để mặc ông tiếp tục đánh mình đến khi nào hết giận thì thôi. Thấy ông nội không đánh nữa, anh liền thở dài.
'' Ông nội người đánh đủ chưa? ''
Ông nội thở hồng hộc nhìn thằng cháu mình yêu thương từ nhỏ đến lớn, tính tình nó như thế nào ông đều biết, chỗ nào cũng tốt nhưng khi dính vào thằng nhóc Cố Cẩm liền trở thành con người xấu.
'' Cháu còn nói. Cháu đúng là quá mê muội Cố Cẩm ''
Biết ông đang nói tới điều gì anh liền muốn phản bác lại nhưng có điều ông lại không để vào tai.
'' Ông nội không liên quan đến Cố Cẩm ''
Ông nội Viễn hầm hực nhìn Viễn Tước vẫn cố che chở Cố Cẩm mà nghĩ đến Vân Hạ lại khiến ông càng buồn.
'' Cái gì không liên quan. Cháu năm lần bảy lượt chạy đến tìm nó là có ý gì? Cháu đừng quên mối quan hệ hiện tại của cháu và Hạ Hạ là gì? ''
Nghĩ đến Vân Hạ đúng là Viễn Tước vẫn không biết nên nói làm sao, anh chưa từng làm rõ mối quan hệ giữa anh và Cố Cẩm nhưng hình như Vân Hạ cũng chưa từng hỏi.
'' Cháu không quên ''
'' Nếu vậy thì cắt đứt với tên Cố Cẩm kia cho ông ''
Thấy ông lại sắp kích động, Viễn Tước liền nói
'' Chúng cháu chỉ là bạn ''
Ông nội Viễn đập mạnh cây gậy xuống đất,nói đi nói lại nó vẫn không muốn cắt đứt với Cố Cẩm đúng là muốn khiến ông tức chết đây mà.
'' Ai biết hai người các ngươi là thể loại bạn gì? ''
Chỉ cần nghĩ đến Vân Hạ ông điều không tự chủ mà muốn đánh cho tên nhóc này thêm vài cái.
'' Ông nói cho cháu biết nếu cháu làm tổn thương Hạ Hạ ông sẽ không tha cho cháu ''
Hôm nay làm sao vậy, hết Bạch Chính Duật rồi tới ông nội tại sao ai cũng có ác cảm với Cố Cẩm. Chuyện Cố Cẩm năm xưa có nỗi khổ riêng nên mới rời đi lần này quay về cũng chỉ phát triển sự nghiệp, sao mọi người là ghét tới mức này. Thật sự quá đau đầu.
Anh xem ra không thể tiếp tục ở lại đây nữa, nếu không sẽ tiếp tục nghe mắng.
'' Ông nghỉ ngơi cho khỏe, cháu về trước đây ''
Không đợi ông nội nói tiếp, anh xoay người bước ra ngoài để ông nội thở hổn hển ở phía sau không ngừng la mắng.
'' Cái đứa này ông vẫn chưa nói xong cháu lại bỏ đi đâu thế hả ''
Quản gia đứng một bên thấy vậy thì vội vàng rót cho ông một ly nước nóng, đưa tay vuốt lưng giúp ông hòa hoãn lại.
'' Lão gia, người không nên tức giận ''
Ông nội thở phì phò.
'' Là nó chọc cho ta tức giận ''
Quản gia thấy vậy thì lắc đầu
'' Cứ nghĩ cậu chủ sau nhiều ấy năm sẽ quên đi được Cố Cẩm nhưng không ngờ ''
Ông nội Viễn thở dài, ông hiểu đứa cháu này là nó quá cố chấp.
'' Tôi không phải ngăn cản tình yêu giữa nó và Cố Cẩm. Nếu là trước đây thì ta sẽ để chúng nó muốn làm gì thì làm nhưng hiện tại bên cạnh nó đã có Hạ Hạ không thể có thêm Cố Cẩm. Nó chỉ có thể chọn một ''
Quản gia nghe thế liền ngỏ ý.
'' Có cần tôi đi gặp cậu Cố để nói cho rõ không ''
Ông nội Viễn lắc đầu.
'' Nếu để nó biết được nó chắc chắn sẽ tức giận lên. Ông cứ tiếp tục để ý chúng nó. Duyên phận cũng để nó tự định đoạn nhưng nếu một ngày Hạ Hạ muốn rời đi ta sẽ để nó đi ''
'' Vâng, lão gia ''
'' Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi ''
...
'' Viễn thiếu, người muốn đi đâu? ''
Viễn Tước ngồi vào trong xe ngã đầu ra sau ghế chỉ thấy anh đang không ngừng xoa huyệt
'' Về Viễn Khê ''
Thời Túc chăm chú lái xe, trong xe yên ắng không một tiếng động ngoài tiếng gió. Một lúc sau chỉ thấy Viễn Tước mở miệng nói.
'' Kêu người đem một ít đồ bổ dưỡng đưa đến bệnh viện cho Cố Cẩm ''
'' Vâng ''