Chương 40: Tôi sẽ thắng
Đến bữa trưa, Vân Hạ vừa ngồi vào bàn nhìn hai người trước mặt lại nhìn đến bàn thức ăn thịnh soạn đã được chuẩn bị để tiếp đãi Cố Cẩm mà cậu chẳng buồn muốn ăn. Cậu thật sự nuốt không trôi bữa cơm này, cậu muốn đứng dậy rời đi nhưng nghĩ đến cái bụng đang kêu đói cồn cào chỉ có thể cắn răng tiếp tục ngồi lại, ăn xong cậu sẽ tự khắc rời đi.
Viễn Tước thấy sắc mặt Vân Hạ không được tốt nên lấy đũa gấp thức ăn để vào trong chén của cậu. Vân Hạ nhìn đồ ăn trong chén lại nhìn lên bắt gặp ánh mắt của anh cũng đang nhìn cậu ý bảo cậu hãy ăn mà hành động này lại vô tình khiến cho Cố Cẩm cảm thấy chướng mắt vô cùng, bàn tay nắm chặt lấy khăn trải bàn, đây là muốn thể hiện tình cảm trước mặt cậu ta sao? Cố Cẩm lúc này mới cất tiếng nói, cả Viễn Tước lẫn Vân Hạ đều quay lại nhìn cậu ta.
'' Tước, anh có thể gấp món kia giúp em được không? Em với tay không tới ''
'' Được ''
Viễn Tước gấp lại thức ăn mà Cố Cẩm yêu cầu bỏ vào chén cậu ta. Cố Cẩm cười vui vẻ
'' Cảm ơn ''
Vân Hạ bĩu môi lòng thầm nghĩ vốn đồ ăn không để xa cậu ta nhưng lại kêu không với tới, thật lắm trò vặt. Vân Hạ không thèm ăn thức ăn mà Viễn Tước gấp cho mình liền để nó sang một bên rồi gấp món khác bỏ vào chén ăn ngon lành. Viễn Tước thấy hành động này của Vân Hạ sắc mặt xấu đi, không vui mà nói.
'' Em làm vậy là có ý gì? ''
Vân Hạ đang ăn thì ngẩng đầu lên nhìn anh, biết anh đang nói đến mình cậu tỏ ra bình thường không để ý chỉ nói qua loa cho qua chuyện.
'' Hôm nay em không muốn ăn món mà anh gấp. Chỉ thế thôi ''
Viễn Tước biết rõ Vân Hạ đang tìm đại một cái cớ để qua mặt anh nhưng anh không muốn bỏ qua như vậy. Anh bỏ đũa xuống, mặt nghiêm túc nhìn Vân Hạ.
'' Hôm nay em bị làm sao vậy? Không giống em của thường ngày ''
Vân Hạ vẫn không buồn liếc nhìn mà tiếp tục ăn rồi nói.
'' Không làm sao cả ''
Cố Cẩm ngồi một bên xem chuyện vui của cả hai. Trong lòng đắc ý, thầm mắng Vân Hạ chỉ là một con tép riu mà muốn lên mặt cũng chỉ thường mà thôi, cậu ta có thể đối phó được.
Viễn Tước nghe được những lời thế thì tức giận đứng dậy muốn rời khỏi bàn ăn. Cố Cẩm nhanh tay kéo tay anh lại, giọng nói nhẹ nhàng nhìn giống như những người yêu nhau vậy
'' Anh không ăn sao? Anh vẫn chưa ăn gì mà? ''
Viễn Tước thấy Cố Cẩm hiểu chuyện như vậy nhìn đến Vân Hạ không thèm liếc nhìn đến anh một lần chỉ lo chú tâm ăn khiến anh không còn tâm trạng ăn uống nữa, liền cầm áo khoác rời khỏi phòng ăn.
'' Không cần. Trưa nay công ty có cuộc họp anh đi trước ''
Cố Cẩm nhìn anh dịu dàng, sau đó đứng dậy đi theo anh ra ngoài như đưa tiễn người yêu đi làm.
'' Để em tiễn anh ra xe ''
Đợi đến khi xe Viễn Tước đi xa, Cố Cẩm quay lại vào trong nhà, đi đến phòng ăn đã không thấy bóng dáng người kia ở đâu lại nhìn lên phòng trên lầu nở nụ cười. Cậu đi vào trong bếp lấy nước ép đổ ra ly sau đó cầm đi lên trên lầu.
Cốc cốc cốc
'' Bác vào đi ạ ''
Vân Hạ tưởng là quản gia đi vào nên không để ý lại tiếp tục chăm chú vẽ. Nghe tiếng đồ đặt trên bàn, Vân Hạ lúc này mới lên tiếng lần nữa.
'' Làm phiền bác rồi ''
'' Không có gì ''
Âm thanh này khiến Vân Hạ phải ngừng vẽ mà chú ý, cậu xoay người thì thấy Cố Cẩm đang đứng trước mặt cậu. Vân Hạ không biết tự bao giờ mà Cố Cẩm đã ở trong phòng cậu. Vân Hạ lúc này mới nghiêm giọng nói.
'' Sao cậu lại ở đây? ''
Cố Cẩm cười sau đó bước đi vài bước đến trước mặt Vân Hạ rồi nhìn xung quanh phòng mới để ý căn phòng này to và đẹp hơn căn phòng của cậu ta nhiều. Trong lòng trầm mặc, sao cậu ta có thể có được những thứ này vốn những thứ này thuộc về Cố Cẩm chứ không phải Vân Hạ. Cố Cẩm bên ngoài cười nói.
'' Tôi chỉ muốn đem nước ép và muốn thân thiết với cậu hơn mà thôi ''
Vân Hạ không buồn tiếp chuyện với người mà cậu không thích nên cậu cũng chỉ nói ngắn gọn như muốn đuổi người ra khỏi phòng.
'' Mời cậu ra khỏi phòng tôi ''
Cố Cẩm lúc này mặt đã không còn tươi cười hơn nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt mà từ lúc đến đây Vân Hạ vẫn chưa bao giờ được nhìn thấy, thật đáng sợ. Vân Hạ vẫn cố ép mình thật bình tĩnh.
'' Cậu nghĩ mình có được Viễn Tước nên muốn lên mặt với tôi sao? Sẽ rất nhanh thôi anh ấy sẽ trở về với tôi. Người anh ấy yêu nhất vẫn là tôi ''
Vân Hạ cảm thấy buồn cười đây là muốn đánh dấu chủ quyền sao. Muốn kêu cậu rời khỏi Viễn Tước là ý như vậy phải không?
'' Nhưng hiện tại anh ấy là bạn trai của tôi ''
Cố Cẩm đi tới thì thầm vào tai Vân Hạ, hơi thở thổi vào tai cậu khiến cậu run rẩy. Lời nói đó khiến cậu trở nên mù mịt.
'' Vậy sao? Vậy tôi sẽ cho cậu thấy người mà anh ấy quan tâm đến là ai ''
Chỉ trong chốc lát, một tiếng xoảng lớn vang lên bên tai cậu, lúc này cậu mới hoàn hồn lại nhìn thấy trên cánh tay Cố Cẩm đã toàn là máu. Vân Hạ hoảng sợ, cậu không hề làm gì cả, tại sao lại như vậy...
Quản gia cùng giúp việc nghe thấy âm thanh liền nhanh chóng chạy lên thấy được cảnh tượng trước mắt ai đấy cũng hoảng sợ. Bác quản gia là người lý trí không phân định ai đúng sai liền kêu người băng bó vết thương cho Cố Cẩm và sai người dọn dẹp lại phòng.
Cố Cẩm lúc đi xoay người dùng ánh mắt chế nhạo nhìn Vân Hạ như muốn nói rằng '' tôi sẽ thắng ''.
Viễn Tước thấy sắc mặt Vân Hạ không được tốt nên lấy đũa gấp thức ăn để vào trong chén của cậu. Vân Hạ nhìn đồ ăn trong chén lại nhìn lên bắt gặp ánh mắt của anh cũng đang nhìn cậu ý bảo cậu hãy ăn mà hành động này lại vô tình khiến cho Cố Cẩm cảm thấy chướng mắt vô cùng, bàn tay nắm chặt lấy khăn trải bàn, đây là muốn thể hiện tình cảm trước mặt cậu ta sao? Cố Cẩm lúc này mới cất tiếng nói, cả Viễn Tước lẫn Vân Hạ đều quay lại nhìn cậu ta.
'' Tước, anh có thể gấp món kia giúp em được không? Em với tay không tới ''
'' Được ''
Viễn Tước gấp lại thức ăn mà Cố Cẩm yêu cầu bỏ vào chén cậu ta. Cố Cẩm cười vui vẻ
'' Cảm ơn ''
Vân Hạ bĩu môi lòng thầm nghĩ vốn đồ ăn không để xa cậu ta nhưng lại kêu không với tới, thật lắm trò vặt. Vân Hạ không thèm ăn thức ăn mà Viễn Tước gấp cho mình liền để nó sang một bên rồi gấp món khác bỏ vào chén ăn ngon lành. Viễn Tước thấy hành động này của Vân Hạ sắc mặt xấu đi, không vui mà nói.
'' Em làm vậy là có ý gì? ''
Vân Hạ đang ăn thì ngẩng đầu lên nhìn anh, biết anh đang nói đến mình cậu tỏ ra bình thường không để ý chỉ nói qua loa cho qua chuyện.
'' Hôm nay em không muốn ăn món mà anh gấp. Chỉ thế thôi ''
Viễn Tước biết rõ Vân Hạ đang tìm đại một cái cớ để qua mặt anh nhưng anh không muốn bỏ qua như vậy. Anh bỏ đũa xuống, mặt nghiêm túc nhìn Vân Hạ.
'' Hôm nay em bị làm sao vậy? Không giống em của thường ngày ''
Vân Hạ vẫn không buồn liếc nhìn mà tiếp tục ăn rồi nói.
'' Không làm sao cả ''
Cố Cẩm ngồi một bên xem chuyện vui của cả hai. Trong lòng đắc ý, thầm mắng Vân Hạ chỉ là một con tép riu mà muốn lên mặt cũng chỉ thường mà thôi, cậu ta có thể đối phó được.
Viễn Tước nghe được những lời thế thì tức giận đứng dậy muốn rời khỏi bàn ăn. Cố Cẩm nhanh tay kéo tay anh lại, giọng nói nhẹ nhàng nhìn giống như những người yêu nhau vậy
'' Anh không ăn sao? Anh vẫn chưa ăn gì mà? ''
Viễn Tước thấy Cố Cẩm hiểu chuyện như vậy nhìn đến Vân Hạ không thèm liếc nhìn đến anh một lần chỉ lo chú tâm ăn khiến anh không còn tâm trạng ăn uống nữa, liền cầm áo khoác rời khỏi phòng ăn.
'' Không cần. Trưa nay công ty có cuộc họp anh đi trước ''
Cố Cẩm nhìn anh dịu dàng, sau đó đứng dậy đi theo anh ra ngoài như đưa tiễn người yêu đi làm.
'' Để em tiễn anh ra xe ''
Đợi đến khi xe Viễn Tước đi xa, Cố Cẩm quay lại vào trong nhà, đi đến phòng ăn đã không thấy bóng dáng người kia ở đâu lại nhìn lên phòng trên lầu nở nụ cười. Cậu đi vào trong bếp lấy nước ép đổ ra ly sau đó cầm đi lên trên lầu.
Cốc cốc cốc
'' Bác vào đi ạ ''
Vân Hạ tưởng là quản gia đi vào nên không để ý lại tiếp tục chăm chú vẽ. Nghe tiếng đồ đặt trên bàn, Vân Hạ lúc này mới lên tiếng lần nữa.
'' Làm phiền bác rồi ''
'' Không có gì ''
Âm thanh này khiến Vân Hạ phải ngừng vẽ mà chú ý, cậu xoay người thì thấy Cố Cẩm đang đứng trước mặt cậu. Vân Hạ không biết tự bao giờ mà Cố Cẩm đã ở trong phòng cậu. Vân Hạ lúc này mới nghiêm giọng nói.
'' Sao cậu lại ở đây? ''
Cố Cẩm cười sau đó bước đi vài bước đến trước mặt Vân Hạ rồi nhìn xung quanh phòng mới để ý căn phòng này to và đẹp hơn căn phòng của cậu ta nhiều. Trong lòng trầm mặc, sao cậu ta có thể có được những thứ này vốn những thứ này thuộc về Cố Cẩm chứ không phải Vân Hạ. Cố Cẩm bên ngoài cười nói.
'' Tôi chỉ muốn đem nước ép và muốn thân thiết với cậu hơn mà thôi ''
Vân Hạ không buồn tiếp chuyện với người mà cậu không thích nên cậu cũng chỉ nói ngắn gọn như muốn đuổi người ra khỏi phòng.
'' Mời cậu ra khỏi phòng tôi ''
Cố Cẩm lúc này mặt đã không còn tươi cười hơn nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt mà từ lúc đến đây Vân Hạ vẫn chưa bao giờ được nhìn thấy, thật đáng sợ. Vân Hạ vẫn cố ép mình thật bình tĩnh.
'' Cậu nghĩ mình có được Viễn Tước nên muốn lên mặt với tôi sao? Sẽ rất nhanh thôi anh ấy sẽ trở về với tôi. Người anh ấy yêu nhất vẫn là tôi ''
Vân Hạ cảm thấy buồn cười đây là muốn đánh dấu chủ quyền sao. Muốn kêu cậu rời khỏi Viễn Tước là ý như vậy phải không?
'' Nhưng hiện tại anh ấy là bạn trai của tôi ''
Cố Cẩm đi tới thì thầm vào tai Vân Hạ, hơi thở thổi vào tai cậu khiến cậu run rẩy. Lời nói đó khiến cậu trở nên mù mịt.
'' Vậy sao? Vậy tôi sẽ cho cậu thấy người mà anh ấy quan tâm đến là ai ''
Chỉ trong chốc lát, một tiếng xoảng lớn vang lên bên tai cậu, lúc này cậu mới hoàn hồn lại nhìn thấy trên cánh tay Cố Cẩm đã toàn là máu. Vân Hạ hoảng sợ, cậu không hề làm gì cả, tại sao lại như vậy...
Quản gia cùng giúp việc nghe thấy âm thanh liền nhanh chóng chạy lên thấy được cảnh tượng trước mắt ai đấy cũng hoảng sợ. Bác quản gia là người lý trí không phân định ai đúng sai liền kêu người băng bó vết thương cho Cố Cẩm và sai người dọn dẹp lại phòng.
Cố Cẩm lúc đi xoay người dùng ánh mắt chế nhạo nhìn Vân Hạ như muốn nói rằng '' tôi sẽ thắng ''.