Chương 45: Anh nghi ngờ em sao?
Bọn họ nhìn nhau, dù họ có là người của lão gia nhưng đây cũng không thể đắc tội với thiếu gia, không thể cứ thế bắt người đi được. Sau đó có một người lên tiếng nói.
'' Chúng tôi nhận lệnh của lão gia đến để đưa cậu Cố quay trở lại nước ngoài ''
Cố Cẩm nghe được bọn họ nhận mệnh lệnh của lão gia liền biết đến là ai, trong lòng thầm mắng '' Lão già khốn khiếp '', bàn tay nắm chặt lại để kiềm chế tức giận.
Cố Cẩm cả người đều lấm lem, chạy ra phía sau lưng Viễn Tước, nước mắt đầm đìa khóc lóc van xin.
'' Em không muốn đi, khó khăn lắm em mới về nước. Tại sao lại muốn đuổi em đi? ''
Viễn Tước thấy thế có chút đau lòng, liền trấn an.
'' Sẽ không ai đưa em đi ''
Sau đó lại nhìn về phía đáp vệ sĩ vẫn đang chờ, anh liền ra lệnh đuổi người đi.
'' Các người về đi, tôi sẽ tự nói chuyện này với ông nội của tôi ''.
Bọn họ cũng không thể đối đầu với thiếu gia, liền lập tức rời đi. Quản gia đợi người đi hết mới bước đến phía trước cung kính.
'' Cậu chủ ''
Viễn Tước tức giận nghiến răng nói, nếu ông thông báo sớm cho anh thì Cố Cẩm cũng không gặp loại chuyện này.
'' Sao lại không thông báo cho tôi ''
Quản gia gương mặt bình tĩnh, từ tốn đáp lại.
'' Lão gia không cho phép tôi báo lại với cậu. Tôi cũng không thể làm trái ý lão gia ''
Cố Cẩm đứng sau gương mặt tức giận, hầm hực, ông ta không dám làm trái ý sao, là ông ta muốn nhanh chóng đuổi cậu ta đi trước khi Viễn Tước trở về. Cũng may. anh ấy trở về kịp nếu không thì không lường trước được, cứ tiếp tục như vậy người chịu thiệt chính là cậu ta.
Trong lòng Viễn Tước thầm nghĩ " Không làm trái ý ông tôi nhưng làm trái ý tôi sao, rốt cuộc ai mới là chủ của cậu ta vậy ", đây chỉ lời trong lòng chứ không hề nói ra. Mắt liếc nhìn lại một lượt trong nhà, lại không nhìn thấy bóng dáng của người mà anh muốn nhìn liền hỏi quản gia.
'' Hạ Hạ đâu rồi? ''
Cố Cẩm thầm nói " Đã lúc nào rồi còn quan tâm đến nó "
Quản gia tiếp tục trả lời.
'' Cậu Vân sau khi dùng xong bữa sáng liền thăm lão gia đến giờ vẫn chưa về ''
Viễn Tước không biết trong lòng đang có cảm xúc gì, suy nghĩ có phải Vân Hạ đã nói gì với ông nội nên ông mới cho người đến bắt Cố Cẩm đi. Dù sao đợi lát nữa Vân Hạ về anh phải hỏi rõ.
Đang miên man suy nghĩ thì người bên cạnh đã lung lay cánh tay anh, khiến anh tỉnh táo lại nhìn sang. Cố Cẩm đang nhìn anh, muốn mở miệng muốn nói gì đó thì đã bị anh cướp lời trước.
" Cố Cẩm, tạm thời em quay về phòng nghỉ ngơi trước, mọi chuyện để anh giải quyết "
Cố Cẩm thu lại lời trong miệng gật đầu quay trở về phòng. Vừa vào phòng, cậu ta liền tức giận ném đồ đạc trên giường xuống đất, miệng không ngừng chửi rủa
'' Lão già chết tiệt, quản gia khốn khiếp muốn đuổi tôi đi, các người đều muốn đuổi tôi đi sao... Đừng hòng... Tôi nhất định sẽ khiến cho những người muốn đuổi tôi đi phải trả giá ''
Cố Cẩm tức giận được một lúc thì bình tĩnh ngồi lại trên giường như suy nghĩ đến cái gì đó, đi tới hộp tủ lấy ra một chiếc hộp đựng, nhìn nó rồi cười một cách ác độc.
'' Lão già nếu ông đã đối xử với tôi như vậy thì tôi sẽ để ông chết, tránh sau này ông lại gây phiền cho tôi. Ông chết rồi cũng chẳng có ai ngăn cản tôi để Tước ''
Cố Cẩm thầm nghĩ cậu ta không có hội tiếp cận lão già đó, cài người vào cũng không được nhưng Vân Hạ thì có thể đến gần lão già đó. Đây cũng là cơ hội tốt để mượn tay Vân Hạ để giết ông ta, vừa có thể loại trừ lão già chết tiệt lại vừa có thể loại bỏ cậu ta ra khỏi Viễn Tước. Đúng là một mũi tên trúng hai con chim.
...
Vân Hạ trở về nhà thì cũng đã khuya, chỉ còn một vài người làm đang dọn dẹp lặt vặt. Cậu cũng không để ý nhiều liền bước đi về phòng. Vừa vào phòng, cậu mở đèn lên, phòng đang tối bỗng sáng trưng, ánh sáng chiếu vào mắt khiến mắt cậu chưa tiếp thu liền nhắm lại, đợi một lúc thì mở mắt ra lại phát hiện trong phòng có thêm một người. Vân Hạ lắp bắp nói.
" Viễn... Viễn Tước. Sao anh lại ở trong phòng của em "
Trên sofa, Viễn Tước đang ngồi chéo trên, trên người mặc bộ đồ ngủ có thể anh đã ngồi đây rất lâu để chờ cậu. Mà chờ cậu để làm gì chứ. Viễn Tước liền quay mặt đối diện với Vân Hạ
" Tôi đang đợi em "
Vân Hạ bước vào phòng ngồi lên giường đối diện với anh, liền hỏi
" Có chuyện gì sao? "
Viễn Tước gật đầu lại hỏi
" Hôm nay đi thăm ông nội... ông có khỏe không? "
Vân Hạ gật đầu trong đầu thầm nghĩ nếu chỉ hỏi như thế thì để mai hỏi cũng được mà cần gì phải ngồi đây đợi chứ.
" Ông rất khỏe, cùng em trò chuyện rất nhiều "
Vừa trả lời xong lại nghe câu hỏi tiếp theo khiến cậu ngẩn người nhìn anh, muốn biết anh đang muốn nói đến cái gì.
" Là em nói cho ông nội biết chuyện Cố Cẩm ở đây sao? "
" Anh muốn nói đến cái gì? "
Viễn Tước vô thẳng vấn đề chính, anh không muốn chuyện hôm nay lặp lại một lần nữa, anh muốn hôm nay phải giải quyết rõ ràng.
" Hôm nay ông nội đã cho người đến bắt Cố Cẩm muốn đưa em ấy ra nước ngoài "
Nói đến đây dường như Vân Hạ đã hiểu, anh đang nghi ngờ cậu, nghi ngờ cậu đi mách lẻo với ông để ông đuổi Cố Cẩm đi, thì ra trong mắt anh, cậu lại là người như vậy. Cậu cười khổ trong lòng nhưng vẫn muốn hỏi lại anh một lần nữa.
" Anh nghi ngờ em sao? "
'' Chúng tôi nhận lệnh của lão gia đến để đưa cậu Cố quay trở lại nước ngoài ''
Cố Cẩm nghe được bọn họ nhận mệnh lệnh của lão gia liền biết đến là ai, trong lòng thầm mắng '' Lão già khốn khiếp '', bàn tay nắm chặt lại để kiềm chế tức giận.
Cố Cẩm cả người đều lấm lem, chạy ra phía sau lưng Viễn Tước, nước mắt đầm đìa khóc lóc van xin.
'' Em không muốn đi, khó khăn lắm em mới về nước. Tại sao lại muốn đuổi em đi? ''
Viễn Tước thấy thế có chút đau lòng, liền trấn an.
'' Sẽ không ai đưa em đi ''
Sau đó lại nhìn về phía đáp vệ sĩ vẫn đang chờ, anh liền ra lệnh đuổi người đi.
'' Các người về đi, tôi sẽ tự nói chuyện này với ông nội của tôi ''.
Bọn họ cũng không thể đối đầu với thiếu gia, liền lập tức rời đi. Quản gia đợi người đi hết mới bước đến phía trước cung kính.
'' Cậu chủ ''
Viễn Tước tức giận nghiến răng nói, nếu ông thông báo sớm cho anh thì Cố Cẩm cũng không gặp loại chuyện này.
'' Sao lại không thông báo cho tôi ''
Quản gia gương mặt bình tĩnh, từ tốn đáp lại.
'' Lão gia không cho phép tôi báo lại với cậu. Tôi cũng không thể làm trái ý lão gia ''
Cố Cẩm đứng sau gương mặt tức giận, hầm hực, ông ta không dám làm trái ý sao, là ông ta muốn nhanh chóng đuổi cậu ta đi trước khi Viễn Tước trở về. Cũng may. anh ấy trở về kịp nếu không thì không lường trước được, cứ tiếp tục như vậy người chịu thiệt chính là cậu ta.
Trong lòng Viễn Tước thầm nghĩ " Không làm trái ý ông tôi nhưng làm trái ý tôi sao, rốt cuộc ai mới là chủ của cậu ta vậy ", đây chỉ lời trong lòng chứ không hề nói ra. Mắt liếc nhìn lại một lượt trong nhà, lại không nhìn thấy bóng dáng của người mà anh muốn nhìn liền hỏi quản gia.
'' Hạ Hạ đâu rồi? ''
Cố Cẩm thầm nói " Đã lúc nào rồi còn quan tâm đến nó "
Quản gia tiếp tục trả lời.
'' Cậu Vân sau khi dùng xong bữa sáng liền thăm lão gia đến giờ vẫn chưa về ''
Viễn Tước không biết trong lòng đang có cảm xúc gì, suy nghĩ có phải Vân Hạ đã nói gì với ông nội nên ông mới cho người đến bắt Cố Cẩm đi. Dù sao đợi lát nữa Vân Hạ về anh phải hỏi rõ.
Đang miên man suy nghĩ thì người bên cạnh đã lung lay cánh tay anh, khiến anh tỉnh táo lại nhìn sang. Cố Cẩm đang nhìn anh, muốn mở miệng muốn nói gì đó thì đã bị anh cướp lời trước.
" Cố Cẩm, tạm thời em quay về phòng nghỉ ngơi trước, mọi chuyện để anh giải quyết "
Cố Cẩm thu lại lời trong miệng gật đầu quay trở về phòng. Vừa vào phòng, cậu ta liền tức giận ném đồ đạc trên giường xuống đất, miệng không ngừng chửi rủa
'' Lão già chết tiệt, quản gia khốn khiếp muốn đuổi tôi đi, các người đều muốn đuổi tôi đi sao... Đừng hòng... Tôi nhất định sẽ khiến cho những người muốn đuổi tôi đi phải trả giá ''
Cố Cẩm tức giận được một lúc thì bình tĩnh ngồi lại trên giường như suy nghĩ đến cái gì đó, đi tới hộp tủ lấy ra một chiếc hộp đựng, nhìn nó rồi cười một cách ác độc.
'' Lão già nếu ông đã đối xử với tôi như vậy thì tôi sẽ để ông chết, tránh sau này ông lại gây phiền cho tôi. Ông chết rồi cũng chẳng có ai ngăn cản tôi để Tước ''
Cố Cẩm thầm nghĩ cậu ta không có hội tiếp cận lão già đó, cài người vào cũng không được nhưng Vân Hạ thì có thể đến gần lão già đó. Đây cũng là cơ hội tốt để mượn tay Vân Hạ để giết ông ta, vừa có thể loại trừ lão già chết tiệt lại vừa có thể loại bỏ cậu ta ra khỏi Viễn Tước. Đúng là một mũi tên trúng hai con chim.
...
Vân Hạ trở về nhà thì cũng đã khuya, chỉ còn một vài người làm đang dọn dẹp lặt vặt. Cậu cũng không để ý nhiều liền bước đi về phòng. Vừa vào phòng, cậu mở đèn lên, phòng đang tối bỗng sáng trưng, ánh sáng chiếu vào mắt khiến mắt cậu chưa tiếp thu liền nhắm lại, đợi một lúc thì mở mắt ra lại phát hiện trong phòng có thêm một người. Vân Hạ lắp bắp nói.
" Viễn... Viễn Tước. Sao anh lại ở trong phòng của em "
Trên sofa, Viễn Tước đang ngồi chéo trên, trên người mặc bộ đồ ngủ có thể anh đã ngồi đây rất lâu để chờ cậu. Mà chờ cậu để làm gì chứ. Viễn Tước liền quay mặt đối diện với Vân Hạ
" Tôi đang đợi em "
Vân Hạ bước vào phòng ngồi lên giường đối diện với anh, liền hỏi
" Có chuyện gì sao? "
Viễn Tước gật đầu lại hỏi
" Hôm nay đi thăm ông nội... ông có khỏe không? "
Vân Hạ gật đầu trong đầu thầm nghĩ nếu chỉ hỏi như thế thì để mai hỏi cũng được mà cần gì phải ngồi đây đợi chứ.
" Ông rất khỏe, cùng em trò chuyện rất nhiều "
Vừa trả lời xong lại nghe câu hỏi tiếp theo khiến cậu ngẩn người nhìn anh, muốn biết anh đang muốn nói đến cái gì.
" Là em nói cho ông nội biết chuyện Cố Cẩm ở đây sao? "
" Anh muốn nói đến cái gì? "
Viễn Tước vô thẳng vấn đề chính, anh không muốn chuyện hôm nay lặp lại một lần nữa, anh muốn hôm nay phải giải quyết rõ ràng.
" Hôm nay ông nội đã cho người đến bắt Cố Cẩm muốn đưa em ấy ra nước ngoài "
Nói đến đây dường như Vân Hạ đã hiểu, anh đang nghi ngờ cậu, nghi ngờ cậu đi mách lẻo với ông để ông đuổi Cố Cẩm đi, thì ra trong mắt anh, cậu lại là người như vậy. Cậu cười khổ trong lòng nhưng vẫn muốn hỏi lại anh một lần nữa.
" Anh nghi ngờ em sao? "