Chương 49: Còn Không Khai Ra Kẻ Đứng Đằng Sau
Sau khi Cố Cẩm đã ngủ, Viễn Tước mới bước ra khỏi phòng bệnh, anh xoa xoa hai bên thái dương, ngồi xuống dãy ghế suy nghĩ.
" Kẻ nào lại to gan đến như vậy, ở Viễn Khê cũng có thể ra tay?"
Viễn Tước nhanh chóng gọi Thời Túc tới dặn dò.
" Tập hợp những người làm ở Viễn Khê, tôi muốn hỏi từng người bọn họ. Tôi không tin là tôi không thể tìm được kẻ đứng đằng sau "
" Dạ vâng"
Sau khi Thời Túc, Viễn Tước sai người đi sắp xếp người chăm sóc cho Cố Cẩm, sau đó liền rời đi. Cố Cẩm nằm bên trong phòng lúc này hai mắt đang nhắm liền mở lên, miệng cười giảo hoạt, với tay lấy chiếc điện thoại ở trên bàn gọi đến một số lạ, đầu dây bên kia vừa bắt máy không cần đợi đối phương trả lời liền nói.
" Viễn Tước đang trở về Viễn Khê, liệu mà làm cho tốt vào, tùy cơ ứng biến. Nếu không… biết hậu quả rồi đấy "
Đối phương trả lời lại, Cố Cẩm mới yên tâm kết thúc cuộc gọi, sau đó cậu ta rất cẩn thận xóa số điện thoại rồi đặt nó lại trên bàn, nằm xuống giường rồi cười thành tiếng, cười một cách điên dại.
" Vân Hạ, để tao xem mày sẽ giải thích như thế nào đây, cho dù mày có giải thích như thế nào thì Tước sẽ tin mày sao, không đâu tao hiểu anh ấy còn hơn mày hiểu anh ấy nữa"
"Ôi tao thật muốn ở đó để xem khuôn mặt sợ hãi của mày, thật không thể tưởng tượng được "
Cố Cẩm vui vẻ cười, sau đó thấy có người vào liền điều chỉnh lại tâm trạng, nằm xuống giường một cách yếu ớt, nhìn chằm chằm người mới bước vào.
Người mới bước vào là một người phụ nữ khoảng bốn năm chục tuổi, nhìn thấy ánh mắt Cố Cẩm nhìn mình thật đáng sợ, bà ta giật mình sợ hãi, lắp bắp nói.
" Tôi được Viễn thiếu đưa đến để chăm sóc cậu. Cậu có yêu cầu gì có thể nói với tôi "
Biết được là người được Viễn Tước sắp xếp, Cố Cẩm liền thu mắt lại, biết ánh mắt vừa rồi của mình đã khiến cho đối phương sợ hãi, cậu liền cười yếu ớt rồi nói.
" Thì ra là anh ấy sắp xếp, vậy tôi yên tâm rồi… Tôi có chút đói bụng, phiền bà đem thức ăn đến cho tôi"
Người đàn bà thấy cậu ta không đáng sợ như vừa rồi thì không còn sợ hãi, sau đó gật đầu đáp lời đối phương rồi rời khỏi phòng.
Cố Cẩm thấy người đã đi thì lúc này mới trở lại khuôn mặt giảo hoạt, thầm nói trong lòng, dù là người của Viễn Tước cũng phải cẩn thận, vừa rồi là do cậu ta quá sơ suất. Chỉ cần không cẩn thận, mọi kế hoạch của cậu ta đều đổ sông đổ biển, cậu ta không cam lòng để Vân Hạ hưởng trọn mọi thứ vốn dĩ là của cậu ta.
- --
Viễn Tước về đến nhà thì những người làm đã đứng tập trung sẵn ở đó để chờ đón cơn thịnh nộ, bọn họ nào biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng lúc bọn họ đang tập trung làm việc thì đã bị kêu đến xếp thành hàng, ai nấy đều nơm nớp lo sợ, bọn họ ở đây đã lâu làm sao không biết cậu chủ tức giận sẽ như thế nào. Người nào người nấy đều thầm khóc than.
Viễn Tước bước xuống xe, không cho họ một cái nhìn đi thẳng đến sofa rồi ngồi xuống, bắt chéo chân, giọng cười vang lên kèm theo sự tức giận khiến ai nấy đều sợ hãi, không một ai dám lên tiếng.
" Ha ha ha, ở trong Viễn Khê này mà lại có kẻ không biết an phận đấy, lại dám ở sau lưng tôi hại người. Nói… Kẻ nào dám đánh tráo thuốc của Cố Cẩm"
Thấy bọn họ vẫn đứng im không có người nào chịu nhận tội, anh nhếch môi, cho rằng anh quá dễ dàng cho nên có rất nhiều người không biết sợ là gì. Bây giờ đến cả anh đe dọa bọn chúng cũng không sợ, liền lạnh lùng gầm lên từng chữ.
" Tự bước ra đây hay là để tôi đưa các người đi dùng hình, đến lúc đó các người nghĩ các người còn mạng để quay về sống tiếp sao"
Mọi người ai cũng sợ hãi nhưng không có đứng ra nhận tội, lòng mọi người nóng như kiến đốt, không biết phải làm như thế nào thì nghe được giọng nói tức giận của cậu chủ.
" Được, tốt lắm… Người đâu, đưa bọn họ xuống tầng hầm, đánh đến khi nào chịu nhận tội thì thôi "
Bọn người làm sợ hãi quỳ xuống khóc lóc xin tha, bỗng có người vì quá sợ hãi mà bò la lết lên phía trước nhận tội, giọng nói run rẩy.
" Cậu chủ, xin cậu tha cho tôi… tôi không có muốn làm vậy, có người sai tôi làm, tôi xin cậu đừng đánh "
Viễn Tước cười như không cười mặt lạnh lùng nhìn người làm đang không ngừng đập đầu xuống đất xin tha mà hỏi.
" Còn không khai ra kẻ đứng đằng sau là ai? Nếu cô khai ra, tôi có thể suy nghĩ lại tha cho cô một mạng "
Người làm sợ hãi, không ngừng đập đầu xuống đất nói.
" Tôi sẽ nói… tôi sẽ nói… "
Đúng lúc này Vân Hạ đang ngủ trong phòng, hôm nay gió trời mát mẻ, cậu ngủ một giấc đến lúc trời tối mới tỉnh dậy. Cậu ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, tay dụi mắt nhìn đồng hồ, mới giật mình không ngờ đã trễ thế này rồi, chỉ mới ngủ một xíu đã 7 giờ tối. Cậu đang ngồi trên giường suy nghĩ không biết Viễn Tước đã về chưa thì nghe được ở dưới nhà có tiếng ồn còn có tiếng khóc xen kẻ, cậu không khỏi tò mò leo xuống giường để đi ra ngoài.
" Kẻ nào lại to gan đến như vậy, ở Viễn Khê cũng có thể ra tay?"
Viễn Tước nhanh chóng gọi Thời Túc tới dặn dò.
" Tập hợp những người làm ở Viễn Khê, tôi muốn hỏi từng người bọn họ. Tôi không tin là tôi không thể tìm được kẻ đứng đằng sau "
" Dạ vâng"
Sau khi Thời Túc, Viễn Tước sai người đi sắp xếp người chăm sóc cho Cố Cẩm, sau đó liền rời đi. Cố Cẩm nằm bên trong phòng lúc này hai mắt đang nhắm liền mở lên, miệng cười giảo hoạt, với tay lấy chiếc điện thoại ở trên bàn gọi đến một số lạ, đầu dây bên kia vừa bắt máy không cần đợi đối phương trả lời liền nói.
" Viễn Tước đang trở về Viễn Khê, liệu mà làm cho tốt vào, tùy cơ ứng biến. Nếu không… biết hậu quả rồi đấy "
Đối phương trả lời lại, Cố Cẩm mới yên tâm kết thúc cuộc gọi, sau đó cậu ta rất cẩn thận xóa số điện thoại rồi đặt nó lại trên bàn, nằm xuống giường rồi cười thành tiếng, cười một cách điên dại.
" Vân Hạ, để tao xem mày sẽ giải thích như thế nào đây, cho dù mày có giải thích như thế nào thì Tước sẽ tin mày sao, không đâu tao hiểu anh ấy còn hơn mày hiểu anh ấy nữa"
"Ôi tao thật muốn ở đó để xem khuôn mặt sợ hãi của mày, thật không thể tưởng tượng được "
Cố Cẩm vui vẻ cười, sau đó thấy có người vào liền điều chỉnh lại tâm trạng, nằm xuống giường một cách yếu ớt, nhìn chằm chằm người mới bước vào.
Người mới bước vào là một người phụ nữ khoảng bốn năm chục tuổi, nhìn thấy ánh mắt Cố Cẩm nhìn mình thật đáng sợ, bà ta giật mình sợ hãi, lắp bắp nói.
" Tôi được Viễn thiếu đưa đến để chăm sóc cậu. Cậu có yêu cầu gì có thể nói với tôi "
Biết được là người được Viễn Tước sắp xếp, Cố Cẩm liền thu mắt lại, biết ánh mắt vừa rồi của mình đã khiến cho đối phương sợ hãi, cậu liền cười yếu ớt rồi nói.
" Thì ra là anh ấy sắp xếp, vậy tôi yên tâm rồi… Tôi có chút đói bụng, phiền bà đem thức ăn đến cho tôi"
Người đàn bà thấy cậu ta không đáng sợ như vừa rồi thì không còn sợ hãi, sau đó gật đầu đáp lời đối phương rồi rời khỏi phòng.
Cố Cẩm thấy người đã đi thì lúc này mới trở lại khuôn mặt giảo hoạt, thầm nói trong lòng, dù là người của Viễn Tước cũng phải cẩn thận, vừa rồi là do cậu ta quá sơ suất. Chỉ cần không cẩn thận, mọi kế hoạch của cậu ta đều đổ sông đổ biển, cậu ta không cam lòng để Vân Hạ hưởng trọn mọi thứ vốn dĩ là của cậu ta.
- --
Viễn Tước về đến nhà thì những người làm đã đứng tập trung sẵn ở đó để chờ đón cơn thịnh nộ, bọn họ nào biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng lúc bọn họ đang tập trung làm việc thì đã bị kêu đến xếp thành hàng, ai nấy đều nơm nớp lo sợ, bọn họ ở đây đã lâu làm sao không biết cậu chủ tức giận sẽ như thế nào. Người nào người nấy đều thầm khóc than.
Viễn Tước bước xuống xe, không cho họ một cái nhìn đi thẳng đến sofa rồi ngồi xuống, bắt chéo chân, giọng cười vang lên kèm theo sự tức giận khiến ai nấy đều sợ hãi, không một ai dám lên tiếng.
" Ha ha ha, ở trong Viễn Khê này mà lại có kẻ không biết an phận đấy, lại dám ở sau lưng tôi hại người. Nói… Kẻ nào dám đánh tráo thuốc của Cố Cẩm"
Thấy bọn họ vẫn đứng im không có người nào chịu nhận tội, anh nhếch môi, cho rằng anh quá dễ dàng cho nên có rất nhiều người không biết sợ là gì. Bây giờ đến cả anh đe dọa bọn chúng cũng không sợ, liền lạnh lùng gầm lên từng chữ.
" Tự bước ra đây hay là để tôi đưa các người đi dùng hình, đến lúc đó các người nghĩ các người còn mạng để quay về sống tiếp sao"
Mọi người ai cũng sợ hãi nhưng không có đứng ra nhận tội, lòng mọi người nóng như kiến đốt, không biết phải làm như thế nào thì nghe được giọng nói tức giận của cậu chủ.
" Được, tốt lắm… Người đâu, đưa bọn họ xuống tầng hầm, đánh đến khi nào chịu nhận tội thì thôi "
Bọn người làm sợ hãi quỳ xuống khóc lóc xin tha, bỗng có người vì quá sợ hãi mà bò la lết lên phía trước nhận tội, giọng nói run rẩy.
" Cậu chủ, xin cậu tha cho tôi… tôi không có muốn làm vậy, có người sai tôi làm, tôi xin cậu đừng đánh "
Viễn Tước cười như không cười mặt lạnh lùng nhìn người làm đang không ngừng đập đầu xuống đất xin tha mà hỏi.
" Còn không khai ra kẻ đứng đằng sau là ai? Nếu cô khai ra, tôi có thể suy nghĩ lại tha cho cô một mạng "
Người làm sợ hãi, không ngừng đập đầu xuống đất nói.
" Tôi sẽ nói… tôi sẽ nói… "
Đúng lúc này Vân Hạ đang ngủ trong phòng, hôm nay gió trời mát mẻ, cậu ngủ một giấc đến lúc trời tối mới tỉnh dậy. Cậu ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, tay dụi mắt nhìn đồng hồ, mới giật mình không ngờ đã trễ thế này rồi, chỉ mới ngủ một xíu đã 7 giờ tối. Cậu đang ngồi trên giường suy nghĩ không biết Viễn Tước đã về chưa thì nghe được ở dưới nhà có tiếng ồn còn có tiếng khóc xen kẻ, cậu không khỏi tò mò leo xuống giường để đi ra ngoài.