Chương : 35
Lý Minh bước lên đài, đệ tử phía dưới chẳng ai hò reo như bảy người trước, mọi người còn thì thào bàn tán hắn dùng chiêu bỉ ổi thủ thẳng Thiên Môn Đạo đệ tử. Chế Mật nhìn ra thực lực Lý Minh chẳng ra sao, coi như đủ tiêu chuẩn bình thường, chưa thể gọi là tinh anh, người kém nhất của tam phái cũng hơn hẳn hắn, nhân tài nước nam có lẽ chỉ như vậy.
"Bố Đinh, Doãn Nhai Đường." - Bố Đinh hờ hững báo danh, hắn muốn đối thủ trước khi chết biết ai đã tiễn hắn về Cửu U, Doãn Nhai Đường một khi ra tay không để người sống.
"Lý Minh, Quốc Tử Giám." - Lý Minh đáp, thò tay vào túi móc ra một cây thiết truy. Từ Thức, Phạm Tuyết mấy người ngơ ngác, hắn đổi vũ khí.
"Hắn muốn đóng đinh" - Hoàng Nam nhếch miệng cười, mọi người hiểu ra cũng cười vui vẻ, Lý Minh đang chế nhạo tên đệ kia, Bố Đinh ngơ ngẩn một lúc nhìn vào cây búa liền hiểu ra, hắn nhìn vào khuôn mặt ngơ ngơ của Lý Minh nổi lên sát ý.
"Con mẹ nó Thiết Truy của ta!" - Một đệ tử Nguyễn Gia phía dưới chửi, vũ khí của hắn bị cướp trên Tản Viên sơn giờ mới thò ra.
"Chỉ trách ngươi bản lĩnh kém cỏi!" - Hắc Quy ngúc ngoắc đầu rùa.
Ngay lúc trưởng lão cho trận đấu bắt đầu, Bố Đinh liền ẩn vào hư không, Lý Minh có nghe ngóng cảm ứng thế nào cũng không nhìn ra được vị trí của địch nhân, thế là hắn liền chạy, hắn chạy quanh chiến đài, lúc trái lúc phải, lúc bắc lúc nam chẳng theo quy tắc gì cả, Bố Đinh ẩn trong hư không đánh vào hướng tây thì đã thấy hắn dịch sang hướng đông, đâm sau lưng thì hắn đã nhảy ra đằng trước, mọi người trầm trồ không ngờ còn có loại thân pháp như vậy, các vị trưởng lão cũng ngạc nhiên không kém, Khai Quốc Vương vuốt vuốt râu ra điều mở mày mở mặt.
Thế nhưng thời gian một chén trà sau vẫn thấy hắn chạy, mà Bố Đinh cũng cực kỳ kiên nhẫn, ám sát chi đạo quan trọng là kiên nhẫn ẩn mình, Bố Đinh tin rằng Lý Minh vận dụng thân pháp như vậy cực kỳ tốn linh khí, không sớm thì muốn sẽ mệt chết, nhưng chẳng phải vậy, hắn vẫn như chim sẻ nhảy quanh sân, cả thân thể câu thông thiên địa linh khí, linh khí tự động tràn qua lỗ chân lông, qua đường hô hấp, hắn như cái động không đáy tự hấp thu chẳng bao giờ thiếu thốn, nói về dai sức thì hắn số hai không ai là số một.
Mọi người phía dưới thấy trận đấu cổ quái, chẳng có chiêu thức gì đẹp mắt, chỉ có trốn và chạy, một số đã chán nghĩ rằng Lý Minh sẽ thua quay sang bàn tán Chính Minh cùng Hoàng Nam trận sau sẽ thế nào, chỉ có mấy đệ tử thực lực mạnh cùng người của tam phái mới thấy sự ảo diệu, thân pháp kia quá quỷ dị, chẳng có quy tắc nào cả, chưa từng thấy xuất hiện, không quy tắc nghĩa là không thể phòng bị.
Đúng thời điểm Bố Đinh đâm trượt lần thứ mười thì Lý Minh đứng lại chửi: "Con mẹ ngươi làm đại gia mệt chết.".
Mọi người ồ lên, hắn đứng lại, cuối cùng cũng có đánh nhau. Thời cơ tới, Bố Đinh thình lình xuất hiện sau lưng Lý Minh, chủy thủ ngắm ngay vị trí trái tim lấy tốc độ sét đánh đâm ra, bất ngờ là Lý Minh dịch chân nghiêng người né tránh cực kỳ chuẩn xác, chủy thủ đâm sượt qua ngực, đúng lúc này hắn vung thiết truy gõ vào tay Bố Đinh, thế nhưng địch nhân nhanh chóng ẩn vào hư không khiến tay hắn gõ trượt, tốc độ búa quá nhanh khiến không khí nổ ùng oàng, Bố Đinh hút chết vội vàng đổi chiêu thức, hắn lấy tốc độ một chiêu đâm nhiều phát liên tục vào các vị trí yếu hại, bốn năm cánh tay liên tiếp từ không trung xuất hiện đâm về phía Lý Minh, nhưng đối phương cũng vung chùy gõ liên tiếp vào mỗi cánh tay phá chiêu của hắn, không sót cái nào.
"Tốt!" - Đặng Sơn khen, mấy trưởng lão ngạc nhiên, hiếm khi thấy Đặng Sơn thưởng thức ai bao giờ, nhưng quả thực Lý Minh dường như đã đoán ra vị trí xuất hiện của Bố Đinh, không rõ tên tiểu tử kia dùng cách gì, quả nhiên có chút bổn sự.
"Hỏng!" - Chế Mật thì lo lắng, hắn phát hiện tên tiểu tử kia đã phán đoán ra lối đánh của Bố Đinh, hắn truyền âm cho Bố Đinh đổi chiến thuật.
Lý Minh trên đài bình tĩnh tập trung nghe ngóng, qua mười lần Bố Đinh xuất chiêu tập kích hắn đã mò ra quy luật, ra khỏi hư không khó tránh khỏi phát ra tiếng động, không khí giãn ra liền thay đổi một chút, dù rất nhỏ cũng không thoát khỏi tai hắn, thành thử hắn đứng yên một chỗ như trời chồng nghe ngóng rất tập trung, một con muỗi vo ve hắn cũng phát hiện được, mọi người thấy hắn đang chạy nay bỗng đứng yên như tượng, quái dị chẳng kém Hoàng Nam.
Bố Đinh nghe Chế Mật truyền âm bèn đổi lối đánh, hắn thả ra độc trùng về phía Lý Minh, hắn chạy xung quanh chiến đài thả ra mấy đầu bọ cạp nhỏ li ti mắt thường khó phát hiện, thế nhưng vừa thò tay thả ra đã bị Lý Minh một búa gõ bẹp, nguy hiểm hơn là hắn thi thoảng còn bị Lý Minh phát hiện ra vị trí, một búa sấm sét quăng về phía hắn khiến không khí nổ tung, lực nổ suýt đẩy hắn bay ra ngoài.
Bố Đinh lại rút ra một nắm châm độc phóng về phía Lý Minh như mưa, đây chính là tuyệt kỹ Thiên Châm Bạo Vũ của Doãn Nhai Đường, một khi ném ra có thể diệt số lượng lớn địch nhân mà không cách nào né tránh, Lý Minh nghe thấy vô vàn tiếng xé gió bay tới, không chỗ nào né tránh, hắn đành rút côn đánh ra Âm Dương Khuyên Thủ, mưa châm leng keng đập vào thái cực đồ, không một châm lọt qua nổi, xung quanh sàn đấu cằm đầy châm độc, nếu sơ sẩy dẫm phải chắc chắn phải chết, Bố Đinh lại ra sức phóng châm liên tục nhưng đều bị Lý Minh chặn được.
Trận đấu cực diễn ra theo lối đánh chộp giật căng thẳng, Lý Minh đứng như tượng phòng thủ, Bố Đinh tấn công bằng trăm phương ngàn cách, mọi người hồi hộp lo lắng vô cùng không ai nói lời nào, lẳng lặng quan chiến, cả Lưỡng Nghi Tràng im ắng nghe thấy cả tiếng chim hót sau hậu sơn, phía Doãn Nhai Đường vốn khinh thường nhưng bây giờ cũng nhảy dựng cả lên, Chế Mật truyền âm bị Nông Bắc Phát dùng thủ thuật ngăn cản khiến hắn vô phương chỉ điểm nhân mã phe mình.
Bố Đinh tự quyết định đổi sang một thanh trường kiếm, tuy tốc độ không bằng trủy thủ nhưng trường kiếm dài có thể tránh Lý Minh phản kích, hơn nữa lực công kích lớn, trường kiếm lúc trái lúc phải đâm toàn vào vị trí yếu hại, trường kiếm va chạm trường côn leng keng không ngớt, Lý Minh cũng rất bực mình, hắn không cách nào ép Bố Đinh rời khỏi hư không, chỉ bị động phòng thủ, như hình nộm bị người ta đánh lúc nào tùy thích, tuy trông nhàn nhã nhưng tinh thần hắn đang tập trung cực kỳ cao độ, một sơ sẩy liền bỏ mạng, mồ hôi chảy ướt cả lưng áo, kiếm địch nhâm cũng đã chém bay một góc tay áo hắn, nếu tiếp tục như vậy không phải là cách, hắn bèn nghĩ ra địch nhân có thể ẩn thân tại sao hắn không thể.
Nghĩ liền làm, Lý Minh bèn rút một loạt trận kỳ ra cắm xung quanh mình, trên mỗi trận kỳ đều khắc ký hiệu trận văn khó hiểu, mọi người chỉ thấy hình bóng Lý Minh bỗng nhiên thoáng dao động, sau đó lại đứng yên bình thường, ai cũng nghĩ có lẽ hắn đang bố trận phòng thủ, Bố Đinh thấy hắn bày trận kỳ cũng nghi ngờ không thôi, do dự nên tấn công hay chờ đợi.
Lý Minh bày xong Huyễn Ảnh Trận liền tiềm phục nhảy ra góc trận chờ đợi, kỳ thực hình ảnh mọi người đang nhìn thấy bây giờ là hình ảnh của hắn lúc bày bố xong trận pháp được thiên địa linh khí cùng trận văn gia trì hư ảnh, trận pháp này tuy thô thiển nhưng có tác dụng đánh lừa địch nhân, đặc biệt khi chạy trốn thoát vây.
Thấy Bố Đinh sợ hãi một hồi lâu không dám tấn công, Lý Minh bèn chửi: "Con mẹ ngươi, đường đường một sát thủ mà phải núp sao. Đợi đại gia ta tìm tới nhà xem bà ngươi, mẹ ngươi, em gái ngươi có nhà liền ra tay bình loạn giúp ngươi thêm một đứa em, một đứa cháu, con mẹ ngươi cứ ở đấy mà núp, đồ rùa đen.".
Lý Minh chửi liên mồm không nghỉ, toàn mang từ ngữ bình dân chợ búa thường ngày ra chửi nhau, hắn chả nghe quen tới thủng tai nên chửi rất có bài bản. Toàn trường lặng như tờ, không ngờ tên ôn thần này chửi người đáng sợ như vậy. Lưu Linh, Phạm Tuyết mấy vị nữ nhân đỏ hết cả mặt, các vị trưởng lão nghe cũng méo cả mặt, chỉ có lão Nông Bắc Phát là đang gật gù thưởng thức. Phía Doãn Nhai Đường cũng bị hắn mang cả tông môn ra chửi, nào là tổ tông tuyệt diệt, môn phái không bằng chó heo, một lũ con hoang, tông môn rùa đen rụt đầu, mấy người đã lăm lăm chủy thủ trong tay muốn nhảy lên chiến đài giết hắn. Hắc Quy bị hắn mang ra chửi đồ rùa đen rụt cổ cũng nghiến răng ken két.
Bố Đinh bị hắn mang cả mẹ cha ra chửi hồi lâu bèn một thoáng nóng giận mất bình tĩnh, thoát khỏi hư không tung kiếm ra đòn tuyệt sát, thế kiếm như chớp giật lấy tốc độ chưa từng có bổ về phía Lý Minh, kiếm quá nhanh đâm xoẹt qua trái tim Lý Minh, một cái chớp mắt đã xuyên thân thể hắn, mọi người nhắm mắt không dám nhìn, thế nhưng Bố Đinh phát hiện trường kiếm đâm vào hư ảnh, hắn hốt hoảng vứt bỏ cả kiếm muốn nhanh chóng ẩn thân hư không nhưng không còn kịp, một tấm lưới lớn quăng ra chụp vào người hắn, ba phần tư người Bố Đinh đã ẩn vào hư không vẫn bị tấm lưới kéo ra, hắn rơi xuống đất dãy dụa rút chủy thủ muốn cắt đứt lưới nhưng vô vọng, muốn ẩn thân nhưng bị tấm lưới cầm cố, Lý Minh rút côn nhẹ nhàng gõ một phát vào đầu Bố Đinh khiến hắn bất tỉnh nhân sự, cả Lưỡng Nghi Tràng dậy tiếng hò reo, trận đấu căng thẳng rình rập khiến mọi người muốn nổ tung đại não, đây đơn thuần là so kỹ xảo, lực lượng không mang tính quyết định, một chiến thắng không ngờ tới khiến các vị trưởng lão còn vui hơn cả đệ tử.
"Là hắn!" - Phía Thiên Ma Giáo nổi sát khí, người đánh lén cướp cổ thư hôm qua chắc chắn là Lý Minh, Trương Dương định xông lên nhưng lão Nông Bắc Phát đang phả khói nhìn nên hắn kiên nhẫn lại.
Doãn Nhai Đường lên mang Bố Đinh xuống, Chế Mật kiểm tra thương thế bèn nổi sát ý, Bố Đinh đại não đã tổn thương cực kỳ nặng, tỉnh dậy chỉ có thể thành người ngớ ngẩn. Một thiên tài đệ tử cứ như vậy bị phế.
"Xin lỗi ta quá tay!" - Lý Minh ra vẻ ăn năn thành khẩn.
Bố Đinh truyền âm tới Trương Dương, Hồ Tử Uyên cũng sẵn sàng, bọn hắn muốn hành động khí thế lạnh lùng gật đầu nhìn nhau, Chỉ cần cầm chân Đặng Sơn cùng Nông Bắc Phát, còn lại không thành vấn đề.
Đang lúc căng thẳng này dưới núi lại có một đầu hổ lớn gầm vang, không lẽ người Tây Lâm Cung tới, phía Tam phái đang suy tính, không lẽ bọn Tây Lây Cung đã phát hiện ra âm mưu, phía Chử Đạo Viện thì mặt mày tím tái, thầm than ý trời, hôm nay có lẽ là ngày diệt môn.
Thế nhưng không phải, cưỡi trên lưng hổ kia chính là Trần Lộc, hắn bài danh một trong ngũ đại cường giả thế hệ trẻ trên đại lục, thực lực chỉ dưới cấp Tông chủ một hai, phong cách hành sự cổ quái cũng như cha hắn nên mọi người rất kiêng kị, hơn nữa Mân Thương Đường thế lực không chỉ nằm trong Đại Việt, phía Chử Đạo Viện vui mừng như mở cở trong bụng, còn tam phái thì ngược lại, ánh mắt kiêng dè nhìn hắn lững thững cưỡi hổ đi vào, đầu hổ kia thực lực cũng không yếu, chính là Hổ Vương bị Trần Lộc bắt được lúc ở Tử Trầm Sơn, ai cũng nghĩ hắn đã nấu cao con hổ này.
Trần Lộc tới chẳng nói cũng chẳng chào hỏi ai, đang nhìn chăm chăm vào người Hồ Tử Uyên, cũng chẳng phải hắn ham mê sắc vóc gì, mà hắn đang nhìn cây Địa Huyền Cầm sau lưng nàng. Hồ Tông Chủ xinh đẹp vưu vật vậy nhưng ít ra cũng bốn năm chục tuổi, khẩu vị hắn cũng không mặn tới như vậy. Có thêm Trần Lộc, phía tam phái đang truyền âm suy tính lại.
"Bố Đinh, Doãn Nhai Đường." - Bố Đinh hờ hững báo danh, hắn muốn đối thủ trước khi chết biết ai đã tiễn hắn về Cửu U, Doãn Nhai Đường một khi ra tay không để người sống.
"Lý Minh, Quốc Tử Giám." - Lý Minh đáp, thò tay vào túi móc ra một cây thiết truy. Từ Thức, Phạm Tuyết mấy người ngơ ngác, hắn đổi vũ khí.
"Hắn muốn đóng đinh" - Hoàng Nam nhếch miệng cười, mọi người hiểu ra cũng cười vui vẻ, Lý Minh đang chế nhạo tên đệ kia, Bố Đinh ngơ ngẩn một lúc nhìn vào cây búa liền hiểu ra, hắn nhìn vào khuôn mặt ngơ ngơ của Lý Minh nổi lên sát ý.
"Con mẹ nó Thiết Truy của ta!" - Một đệ tử Nguyễn Gia phía dưới chửi, vũ khí của hắn bị cướp trên Tản Viên sơn giờ mới thò ra.
"Chỉ trách ngươi bản lĩnh kém cỏi!" - Hắc Quy ngúc ngoắc đầu rùa.
Ngay lúc trưởng lão cho trận đấu bắt đầu, Bố Đinh liền ẩn vào hư không, Lý Minh có nghe ngóng cảm ứng thế nào cũng không nhìn ra được vị trí của địch nhân, thế là hắn liền chạy, hắn chạy quanh chiến đài, lúc trái lúc phải, lúc bắc lúc nam chẳng theo quy tắc gì cả, Bố Đinh ẩn trong hư không đánh vào hướng tây thì đã thấy hắn dịch sang hướng đông, đâm sau lưng thì hắn đã nhảy ra đằng trước, mọi người trầm trồ không ngờ còn có loại thân pháp như vậy, các vị trưởng lão cũng ngạc nhiên không kém, Khai Quốc Vương vuốt vuốt râu ra điều mở mày mở mặt.
Thế nhưng thời gian một chén trà sau vẫn thấy hắn chạy, mà Bố Đinh cũng cực kỳ kiên nhẫn, ám sát chi đạo quan trọng là kiên nhẫn ẩn mình, Bố Đinh tin rằng Lý Minh vận dụng thân pháp như vậy cực kỳ tốn linh khí, không sớm thì muốn sẽ mệt chết, nhưng chẳng phải vậy, hắn vẫn như chim sẻ nhảy quanh sân, cả thân thể câu thông thiên địa linh khí, linh khí tự động tràn qua lỗ chân lông, qua đường hô hấp, hắn như cái động không đáy tự hấp thu chẳng bao giờ thiếu thốn, nói về dai sức thì hắn số hai không ai là số một.
Mọi người phía dưới thấy trận đấu cổ quái, chẳng có chiêu thức gì đẹp mắt, chỉ có trốn và chạy, một số đã chán nghĩ rằng Lý Minh sẽ thua quay sang bàn tán Chính Minh cùng Hoàng Nam trận sau sẽ thế nào, chỉ có mấy đệ tử thực lực mạnh cùng người của tam phái mới thấy sự ảo diệu, thân pháp kia quá quỷ dị, chẳng có quy tắc nào cả, chưa từng thấy xuất hiện, không quy tắc nghĩa là không thể phòng bị.
Đúng thời điểm Bố Đinh đâm trượt lần thứ mười thì Lý Minh đứng lại chửi: "Con mẹ ngươi làm đại gia mệt chết.".
Mọi người ồ lên, hắn đứng lại, cuối cùng cũng có đánh nhau. Thời cơ tới, Bố Đinh thình lình xuất hiện sau lưng Lý Minh, chủy thủ ngắm ngay vị trí trái tim lấy tốc độ sét đánh đâm ra, bất ngờ là Lý Minh dịch chân nghiêng người né tránh cực kỳ chuẩn xác, chủy thủ đâm sượt qua ngực, đúng lúc này hắn vung thiết truy gõ vào tay Bố Đinh, thế nhưng địch nhân nhanh chóng ẩn vào hư không khiến tay hắn gõ trượt, tốc độ búa quá nhanh khiến không khí nổ ùng oàng, Bố Đinh hút chết vội vàng đổi chiêu thức, hắn lấy tốc độ một chiêu đâm nhiều phát liên tục vào các vị trí yếu hại, bốn năm cánh tay liên tiếp từ không trung xuất hiện đâm về phía Lý Minh, nhưng đối phương cũng vung chùy gõ liên tiếp vào mỗi cánh tay phá chiêu của hắn, không sót cái nào.
"Tốt!" - Đặng Sơn khen, mấy trưởng lão ngạc nhiên, hiếm khi thấy Đặng Sơn thưởng thức ai bao giờ, nhưng quả thực Lý Minh dường như đã đoán ra vị trí xuất hiện của Bố Đinh, không rõ tên tiểu tử kia dùng cách gì, quả nhiên có chút bổn sự.
"Hỏng!" - Chế Mật thì lo lắng, hắn phát hiện tên tiểu tử kia đã phán đoán ra lối đánh của Bố Đinh, hắn truyền âm cho Bố Đinh đổi chiến thuật.
Lý Minh trên đài bình tĩnh tập trung nghe ngóng, qua mười lần Bố Đinh xuất chiêu tập kích hắn đã mò ra quy luật, ra khỏi hư không khó tránh khỏi phát ra tiếng động, không khí giãn ra liền thay đổi một chút, dù rất nhỏ cũng không thoát khỏi tai hắn, thành thử hắn đứng yên một chỗ như trời chồng nghe ngóng rất tập trung, một con muỗi vo ve hắn cũng phát hiện được, mọi người thấy hắn đang chạy nay bỗng đứng yên như tượng, quái dị chẳng kém Hoàng Nam.
Bố Đinh nghe Chế Mật truyền âm bèn đổi lối đánh, hắn thả ra độc trùng về phía Lý Minh, hắn chạy xung quanh chiến đài thả ra mấy đầu bọ cạp nhỏ li ti mắt thường khó phát hiện, thế nhưng vừa thò tay thả ra đã bị Lý Minh một búa gõ bẹp, nguy hiểm hơn là hắn thi thoảng còn bị Lý Minh phát hiện ra vị trí, một búa sấm sét quăng về phía hắn khiến không khí nổ tung, lực nổ suýt đẩy hắn bay ra ngoài.
Bố Đinh lại rút ra một nắm châm độc phóng về phía Lý Minh như mưa, đây chính là tuyệt kỹ Thiên Châm Bạo Vũ của Doãn Nhai Đường, một khi ném ra có thể diệt số lượng lớn địch nhân mà không cách nào né tránh, Lý Minh nghe thấy vô vàn tiếng xé gió bay tới, không chỗ nào né tránh, hắn đành rút côn đánh ra Âm Dương Khuyên Thủ, mưa châm leng keng đập vào thái cực đồ, không một châm lọt qua nổi, xung quanh sàn đấu cằm đầy châm độc, nếu sơ sẩy dẫm phải chắc chắn phải chết, Bố Đinh lại ra sức phóng châm liên tục nhưng đều bị Lý Minh chặn được.
Trận đấu cực diễn ra theo lối đánh chộp giật căng thẳng, Lý Minh đứng như tượng phòng thủ, Bố Đinh tấn công bằng trăm phương ngàn cách, mọi người hồi hộp lo lắng vô cùng không ai nói lời nào, lẳng lặng quan chiến, cả Lưỡng Nghi Tràng im ắng nghe thấy cả tiếng chim hót sau hậu sơn, phía Doãn Nhai Đường vốn khinh thường nhưng bây giờ cũng nhảy dựng cả lên, Chế Mật truyền âm bị Nông Bắc Phát dùng thủ thuật ngăn cản khiến hắn vô phương chỉ điểm nhân mã phe mình.
Bố Đinh tự quyết định đổi sang một thanh trường kiếm, tuy tốc độ không bằng trủy thủ nhưng trường kiếm dài có thể tránh Lý Minh phản kích, hơn nữa lực công kích lớn, trường kiếm lúc trái lúc phải đâm toàn vào vị trí yếu hại, trường kiếm va chạm trường côn leng keng không ngớt, Lý Minh cũng rất bực mình, hắn không cách nào ép Bố Đinh rời khỏi hư không, chỉ bị động phòng thủ, như hình nộm bị người ta đánh lúc nào tùy thích, tuy trông nhàn nhã nhưng tinh thần hắn đang tập trung cực kỳ cao độ, một sơ sẩy liền bỏ mạng, mồ hôi chảy ướt cả lưng áo, kiếm địch nhâm cũng đã chém bay một góc tay áo hắn, nếu tiếp tục như vậy không phải là cách, hắn bèn nghĩ ra địch nhân có thể ẩn thân tại sao hắn không thể.
Nghĩ liền làm, Lý Minh bèn rút một loạt trận kỳ ra cắm xung quanh mình, trên mỗi trận kỳ đều khắc ký hiệu trận văn khó hiểu, mọi người chỉ thấy hình bóng Lý Minh bỗng nhiên thoáng dao động, sau đó lại đứng yên bình thường, ai cũng nghĩ có lẽ hắn đang bố trận phòng thủ, Bố Đinh thấy hắn bày trận kỳ cũng nghi ngờ không thôi, do dự nên tấn công hay chờ đợi.
Lý Minh bày xong Huyễn Ảnh Trận liền tiềm phục nhảy ra góc trận chờ đợi, kỳ thực hình ảnh mọi người đang nhìn thấy bây giờ là hình ảnh của hắn lúc bày bố xong trận pháp được thiên địa linh khí cùng trận văn gia trì hư ảnh, trận pháp này tuy thô thiển nhưng có tác dụng đánh lừa địch nhân, đặc biệt khi chạy trốn thoát vây.
Thấy Bố Đinh sợ hãi một hồi lâu không dám tấn công, Lý Minh bèn chửi: "Con mẹ ngươi, đường đường một sát thủ mà phải núp sao. Đợi đại gia ta tìm tới nhà xem bà ngươi, mẹ ngươi, em gái ngươi có nhà liền ra tay bình loạn giúp ngươi thêm một đứa em, một đứa cháu, con mẹ ngươi cứ ở đấy mà núp, đồ rùa đen.".
Lý Minh chửi liên mồm không nghỉ, toàn mang từ ngữ bình dân chợ búa thường ngày ra chửi nhau, hắn chả nghe quen tới thủng tai nên chửi rất có bài bản. Toàn trường lặng như tờ, không ngờ tên ôn thần này chửi người đáng sợ như vậy. Lưu Linh, Phạm Tuyết mấy vị nữ nhân đỏ hết cả mặt, các vị trưởng lão nghe cũng méo cả mặt, chỉ có lão Nông Bắc Phát là đang gật gù thưởng thức. Phía Doãn Nhai Đường cũng bị hắn mang cả tông môn ra chửi, nào là tổ tông tuyệt diệt, môn phái không bằng chó heo, một lũ con hoang, tông môn rùa đen rụt đầu, mấy người đã lăm lăm chủy thủ trong tay muốn nhảy lên chiến đài giết hắn. Hắc Quy bị hắn mang ra chửi đồ rùa đen rụt cổ cũng nghiến răng ken két.
Bố Đinh bị hắn mang cả mẹ cha ra chửi hồi lâu bèn một thoáng nóng giận mất bình tĩnh, thoát khỏi hư không tung kiếm ra đòn tuyệt sát, thế kiếm như chớp giật lấy tốc độ chưa từng có bổ về phía Lý Minh, kiếm quá nhanh đâm xoẹt qua trái tim Lý Minh, một cái chớp mắt đã xuyên thân thể hắn, mọi người nhắm mắt không dám nhìn, thế nhưng Bố Đinh phát hiện trường kiếm đâm vào hư ảnh, hắn hốt hoảng vứt bỏ cả kiếm muốn nhanh chóng ẩn thân hư không nhưng không còn kịp, một tấm lưới lớn quăng ra chụp vào người hắn, ba phần tư người Bố Đinh đã ẩn vào hư không vẫn bị tấm lưới kéo ra, hắn rơi xuống đất dãy dụa rút chủy thủ muốn cắt đứt lưới nhưng vô vọng, muốn ẩn thân nhưng bị tấm lưới cầm cố, Lý Minh rút côn nhẹ nhàng gõ một phát vào đầu Bố Đinh khiến hắn bất tỉnh nhân sự, cả Lưỡng Nghi Tràng dậy tiếng hò reo, trận đấu căng thẳng rình rập khiến mọi người muốn nổ tung đại não, đây đơn thuần là so kỹ xảo, lực lượng không mang tính quyết định, một chiến thắng không ngờ tới khiến các vị trưởng lão còn vui hơn cả đệ tử.
"Là hắn!" - Phía Thiên Ma Giáo nổi sát khí, người đánh lén cướp cổ thư hôm qua chắc chắn là Lý Minh, Trương Dương định xông lên nhưng lão Nông Bắc Phát đang phả khói nhìn nên hắn kiên nhẫn lại.
Doãn Nhai Đường lên mang Bố Đinh xuống, Chế Mật kiểm tra thương thế bèn nổi sát ý, Bố Đinh đại não đã tổn thương cực kỳ nặng, tỉnh dậy chỉ có thể thành người ngớ ngẩn. Một thiên tài đệ tử cứ như vậy bị phế.
"Xin lỗi ta quá tay!" - Lý Minh ra vẻ ăn năn thành khẩn.
Bố Đinh truyền âm tới Trương Dương, Hồ Tử Uyên cũng sẵn sàng, bọn hắn muốn hành động khí thế lạnh lùng gật đầu nhìn nhau, Chỉ cần cầm chân Đặng Sơn cùng Nông Bắc Phát, còn lại không thành vấn đề.
Đang lúc căng thẳng này dưới núi lại có một đầu hổ lớn gầm vang, không lẽ người Tây Lâm Cung tới, phía Tam phái đang suy tính, không lẽ bọn Tây Lây Cung đã phát hiện ra âm mưu, phía Chử Đạo Viện thì mặt mày tím tái, thầm than ý trời, hôm nay có lẽ là ngày diệt môn.
Thế nhưng không phải, cưỡi trên lưng hổ kia chính là Trần Lộc, hắn bài danh một trong ngũ đại cường giả thế hệ trẻ trên đại lục, thực lực chỉ dưới cấp Tông chủ một hai, phong cách hành sự cổ quái cũng như cha hắn nên mọi người rất kiêng kị, hơn nữa Mân Thương Đường thế lực không chỉ nằm trong Đại Việt, phía Chử Đạo Viện vui mừng như mở cở trong bụng, còn tam phái thì ngược lại, ánh mắt kiêng dè nhìn hắn lững thững cưỡi hổ đi vào, đầu hổ kia thực lực cũng không yếu, chính là Hổ Vương bị Trần Lộc bắt được lúc ở Tử Trầm Sơn, ai cũng nghĩ hắn đã nấu cao con hổ này.
Trần Lộc tới chẳng nói cũng chẳng chào hỏi ai, đang nhìn chăm chăm vào người Hồ Tử Uyên, cũng chẳng phải hắn ham mê sắc vóc gì, mà hắn đang nhìn cây Địa Huyền Cầm sau lưng nàng. Hồ Tông Chủ xinh đẹp vưu vật vậy nhưng ít ra cũng bốn năm chục tuổi, khẩu vị hắn cũng không mặn tới như vậy. Có thêm Trần Lộc, phía tam phái đang truyền âm suy tính lại.