Chương 17: Muốn hại cháu gái tôi sao?
Dạ Minh trừng mắt hổ, một cỗ khí thế chẻ tre đâm thẳng vào trái tim Vương Thiên Hào.
Vương Thiên Hào vốn đã lấm lem bùn đất, còn chưa kịp phản ứng thì trái tim đã bị xuyên thủng rồi ngừng đập.
Dạ Minh nhẹ nhàng bế Cố Thanh Uyên lên, tầng dưới có một chiếc xe thương vụ chưa đăng ký đỗ ở cửa, Lữ Trung Nguyên đã đợi sẵn trong xe.
“Đến bệnh viện”, lên xe, Dạ Minh gằn một tiếng.
“Vâng!”
Lữ Trung Nguyên khởi động xe, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Trên xe, Cố Thanh Uyên lảo đảo, hai má ửng đỏ. Dạ Minh vận khí, từng chút một đẩy mê dược ra khỏi cơ thể Cố Thanh Uyên.
Cho đến khi đến cổng bệnh viện, mê dược trong cơ thể Cố Thanh Uyên vẫn chưa được đào thải hoàn toàn.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ còn lại một chút, không quá ảnh hưởng đến cơ thể, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là sẽ khá lên.
Trước cửa phòng bệnh, hốc mắt Vương Tuệ Chi vẫn còn ướt đẫm nước mắt, bà ấy vẫn đang hồi hộp chờ đợi, Tâm Ngữ vẫn còn hôn mê, con gái thì đi đã lâu mà vẫn chưa trở về, bà ấy biết Vương Thiên Hào là loại người như thế nào, nếu con gái bà ấy đến đó thì chỉ sợ đã bị ức hiếp.
Bọn họ đã nghĩ đủ mọi biện pháp, chỗ nào có thể vay tiền đều đã vay hết, từ khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, tất cả thân thích, bạn bè ngày xưa đều tránh xa, chỉ sợ bản thân bị liên lụy.
Bây giờ bà ấy chỉ có thể không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện Vương Thiên Hào có thể nể mặt bọn họ từng là người nhà họ Cố mà cho bọn họ vay tiền, không giở trò gì với con gái bà ấy.
Trong hành lang, có bóng người chớp động bước từ xa tiến đến gần.
“Thanh Uyên!”
Nhìn thấy con gái được người ta bế về, Vương Tuệ Chi vội vàng chạy tới xem xét.
“Thanh Uyên không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là được”.
“Ôi, Quan Âm Bồ Tát phù hộ, Phật Tổ phù hộ, cảm ơn, cảm ơn… cậu!”, lúc này Vương Tuệ Chi mới ngẩng đầu lên nhìn thấy người vừa tới.
“Vâng thưa dì, con là Dạ Minh”, Dạ Minh mỉm cười nói.
“Dạ Minh! Sao cậu còn dám quay lại đây! Cậu! Cậu đáng bị băm vằm thành trăm mảnh, cậu đã làm gì con gái của tôi vậy?”, Vương Tuệ Chi nhất thời tức giận, mở miệng liền mắng.
Hoàn cảnh khốn khó của ba người bọn họ bây giờ đều là do người đàn ông trước mặt gây nên.
Sắc mặt Lữ Trung Nguyên âm trầm, sờ tay vào chiến đao trên thắt lưng.
“Thanh Uyên đã bị đánh thuốc mê, nhưng đừng lo lắng, phần lớn thuốc mê đều đã bị đào thải, sẽ không gây ra thương tổn gì cho cô ấy”, Dạ Minh giải thích.
Chát!
Một tiếng tát lớn vang lên, Vương Tuệ Chi đã tát thẳng vào mặt Dạ Minh.
“To gan! Bà muốn chết!”
Keng!
Lữ Trung Nguyên lập tức rút chiến đao ra, chém xuống mà không cần giải thích.
“Á!”
Vương Tuệ Chi hét lên một tiếng, sắc mặt lập tức tái nhợt vì sợ hãi.
Ngay lúc lưỡi kiếm sắp chém trúng bà ấy, Dạ Minh đã dùng một chưởng đẩy ra.
“Keng!”
Chiến đao chém vào vách tường, vách tường trong nháy mắt bị chém làm hai.
“Lui ra!”, Dạ Minh tức giận gầm lên, cầm lấy chiến đao, sống đao đột ngột vung lên.
Lữ Trung Nguyên liên tục lui ra phía sau mấy bước, bị lực của sống đao chấn đến mức lục phủ ngũ tạng run lên, anh ta hít một hơi thật sâu để kìm lại dòng máu đang trào lên.
“Chiến đao dùng để đối phó kẻ địch, lại để anh dùng chém người nhà mình sao?”, Dạ Minh tức giận nói.
Nếu như là Thịnh Hổ thì Dạ Minh đã không tức giận như vậy, bởi vì không có gì ngạc nhiên khi một người luôn phạm sai lầm như anh ta lại mắc phải một sai lầm như vậy.
Nhưng Lữ Trung Nguyên vốn luôn trầm ổn vậy mà cũng mắc phải sai lầm sơ đẳng như vậy.
“Nhưng… nhưng không thể xúc phạm điện chủ thần thánh…”
“Anh cho rằng Dạ Minh tôi không tránh được cái tát này sao?”, Dạ Minh trầm giọng nói.
Lữ Trung Nguyên sửng sốt, đúng vậy, vừa nãy anh ta thật sự đã điên rồi, cái tát của người bình thường sao có thể ảnh hưởng đến một chiến vương như điện chủ được, nếu như đánh trúng thì chỉ có nghĩa là điện chủ đã cố tình không tránh né.
“Thuộc hạ biết sai rồi”, Lữ Trung Nguyên quỳ một gối, chắp tay trả lời.
“Lui ra!”
“Vâng!”
Lữ Trung Nguyên đứng dậy cáo lui.
Vương Tuệ Chi nhìn vết nứt trên tường, khẽ hít vào một ngụm khí lạnh, nếu thanh đao đó chém vào người bà ấy thì chẳng phải bà ấy sẽ bị chém thành hai nửa chỉ trong nháy mắt sao? Người bình thường sao lại có được sức mạnh đáng sợ như vậy chứ?
Dạ Minh không hề tránh né cái tát này, không chỉ bởi vì bà ấy là mẹ của Cố Thanh Uyên.
Theo như Dạ Minh biết, Vương Tuệ Chi rất thương yêu Tâm Ngữ, từ khi Tâm Ngữ lâm bệnh, bà ấy không những tiêu hết tiền tiết kiệm mà còn hơn một lần đến nhà họ Cố hạ mình cầu xin, chỉ dựa vào chuyện này thì Dạ Minh cũng đã xem bà ấy là người thân của mình rồi.
“Hay lắm, Dạ Minh, cậu… chẳng trách cậu lại dám quay trở lại, thì ra cậu đã gia nhập vào xã hội đen rồi”, Vương Tuệ Chi đột nhiên như hiểu ra.
Dạ Minh chỉ khẽ cười chứ không nói, đối phương không biết thân phận của mình thì tốt hơn.
Nhẹ nhàng đặt Cố Thanh Uyên lên giường bệnh, Dạ Minh lấy ra ba cây kim bạc đi đến trước mặt con gái mình.
“Cậu, cậu đang định làm gì vậy?”, nhìn thấy Dạ Minh cầm mấy cây kim bạc trong tay, Vương Tuệ Chi kêu lên, sợ tới mức trái tim đập thình thịch.
Dạ Minh vẫn im lặng, chỉ nhẹ nhàng đặt tay phải lên mạch đập của con gái, sau vài giây chẩn đoán đơn giản, Dạ Minh đã biết bệnh tình của con gái mình.
“Bác sĩ! Bác sĩ!”, Vương Tuệ Chi tông cửa xông ra ngoài.
Nghe tiếng kêu lớn của Vương Tuệ Chi, một số bác sĩ đã tiến đến.
Nhìn ba cây kim bạc trong tay Dạ Minh, nữ bác sĩ phụ trách tức giận quát lên: “Anh đang làm gì vậy?”
Nữ bác sĩ này là bác sĩ điều trị của Tâm Ngữ, cô ta đã yêu cầu Cố Thanh Uyên nộp một trăm ngàn viện phí vào buổi sáng.
“Chữa bệnh”, Dạ Minh trả lời mà không ngẩng đầu lên.
“Chữa bệnh à?”, nữ bác sĩ cười khẩy nói: “Anh đang đùa tôi à? Anh là bác sĩ sao? Anh có biết bệnh của cô bé là gì không? Cầm mấy cây kim gãy đến đây, anh tưởng mình là nhân vật gì?”
“Đúng vậy, nếu châm cứu có thể chữa khỏi căn bệnh này thì cần gì đến bệnh viện nữa? Chắc chúng ta đều sẽ thất nghiệp mất”, một y tá phụ họa nói. Cô ta biết Tâm Ngữ mắc bệnh tim bẩm sinh. Muốn chữa khỏi căn bệnh này thì không còn cách nào khác trừ phẫu thuật.
“Nhanh lên, bác sĩ, mau ngăn cậu ta lại, đừng để cậu ta làm tổn thương cháu gái của tôi”, vẻ mặt của Vương Tuệ Chi đầy lo lắng, bà ấy cho rằng Dạ Minh đến đây để hại cháu gái của mình.
Nhưng bà ấy cũng không ngẫm lại, Tâm Ngữ chính là con gái của Dạ Minh, hổ dữ còn không ăn thịt con.
Vương Thiên Hào vốn đã lấm lem bùn đất, còn chưa kịp phản ứng thì trái tim đã bị xuyên thủng rồi ngừng đập.
Dạ Minh nhẹ nhàng bế Cố Thanh Uyên lên, tầng dưới có một chiếc xe thương vụ chưa đăng ký đỗ ở cửa, Lữ Trung Nguyên đã đợi sẵn trong xe.
“Đến bệnh viện”, lên xe, Dạ Minh gằn một tiếng.
“Vâng!”
Lữ Trung Nguyên khởi động xe, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Trên xe, Cố Thanh Uyên lảo đảo, hai má ửng đỏ. Dạ Minh vận khí, từng chút một đẩy mê dược ra khỏi cơ thể Cố Thanh Uyên.
Cho đến khi đến cổng bệnh viện, mê dược trong cơ thể Cố Thanh Uyên vẫn chưa được đào thải hoàn toàn.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ còn lại một chút, không quá ảnh hưởng đến cơ thể, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là sẽ khá lên.
Trước cửa phòng bệnh, hốc mắt Vương Tuệ Chi vẫn còn ướt đẫm nước mắt, bà ấy vẫn đang hồi hộp chờ đợi, Tâm Ngữ vẫn còn hôn mê, con gái thì đi đã lâu mà vẫn chưa trở về, bà ấy biết Vương Thiên Hào là loại người như thế nào, nếu con gái bà ấy đến đó thì chỉ sợ đã bị ức hiếp.
Bọn họ đã nghĩ đủ mọi biện pháp, chỗ nào có thể vay tiền đều đã vay hết, từ khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, tất cả thân thích, bạn bè ngày xưa đều tránh xa, chỉ sợ bản thân bị liên lụy.
Bây giờ bà ấy chỉ có thể không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện Vương Thiên Hào có thể nể mặt bọn họ từng là người nhà họ Cố mà cho bọn họ vay tiền, không giở trò gì với con gái bà ấy.
Trong hành lang, có bóng người chớp động bước từ xa tiến đến gần.
“Thanh Uyên!”
Nhìn thấy con gái được người ta bế về, Vương Tuệ Chi vội vàng chạy tới xem xét.
“Thanh Uyên không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là được”.
“Ôi, Quan Âm Bồ Tát phù hộ, Phật Tổ phù hộ, cảm ơn, cảm ơn… cậu!”, lúc này Vương Tuệ Chi mới ngẩng đầu lên nhìn thấy người vừa tới.
“Vâng thưa dì, con là Dạ Minh”, Dạ Minh mỉm cười nói.
“Dạ Minh! Sao cậu còn dám quay lại đây! Cậu! Cậu đáng bị băm vằm thành trăm mảnh, cậu đã làm gì con gái của tôi vậy?”, Vương Tuệ Chi nhất thời tức giận, mở miệng liền mắng.
Hoàn cảnh khốn khó của ba người bọn họ bây giờ đều là do người đàn ông trước mặt gây nên.
Sắc mặt Lữ Trung Nguyên âm trầm, sờ tay vào chiến đao trên thắt lưng.
“Thanh Uyên đã bị đánh thuốc mê, nhưng đừng lo lắng, phần lớn thuốc mê đều đã bị đào thải, sẽ không gây ra thương tổn gì cho cô ấy”, Dạ Minh giải thích.
Chát!
Một tiếng tát lớn vang lên, Vương Tuệ Chi đã tát thẳng vào mặt Dạ Minh.
“To gan! Bà muốn chết!”
Keng!
Lữ Trung Nguyên lập tức rút chiến đao ra, chém xuống mà không cần giải thích.
“Á!”
Vương Tuệ Chi hét lên một tiếng, sắc mặt lập tức tái nhợt vì sợ hãi.
Ngay lúc lưỡi kiếm sắp chém trúng bà ấy, Dạ Minh đã dùng một chưởng đẩy ra.
“Keng!”
Chiến đao chém vào vách tường, vách tường trong nháy mắt bị chém làm hai.
“Lui ra!”, Dạ Minh tức giận gầm lên, cầm lấy chiến đao, sống đao đột ngột vung lên.
Lữ Trung Nguyên liên tục lui ra phía sau mấy bước, bị lực của sống đao chấn đến mức lục phủ ngũ tạng run lên, anh ta hít một hơi thật sâu để kìm lại dòng máu đang trào lên.
“Chiến đao dùng để đối phó kẻ địch, lại để anh dùng chém người nhà mình sao?”, Dạ Minh tức giận nói.
Nếu như là Thịnh Hổ thì Dạ Minh đã không tức giận như vậy, bởi vì không có gì ngạc nhiên khi một người luôn phạm sai lầm như anh ta lại mắc phải một sai lầm như vậy.
Nhưng Lữ Trung Nguyên vốn luôn trầm ổn vậy mà cũng mắc phải sai lầm sơ đẳng như vậy.
“Nhưng… nhưng không thể xúc phạm điện chủ thần thánh…”
“Anh cho rằng Dạ Minh tôi không tránh được cái tát này sao?”, Dạ Minh trầm giọng nói.
Lữ Trung Nguyên sửng sốt, đúng vậy, vừa nãy anh ta thật sự đã điên rồi, cái tát của người bình thường sao có thể ảnh hưởng đến một chiến vương như điện chủ được, nếu như đánh trúng thì chỉ có nghĩa là điện chủ đã cố tình không tránh né.
“Thuộc hạ biết sai rồi”, Lữ Trung Nguyên quỳ một gối, chắp tay trả lời.
“Lui ra!”
“Vâng!”
Lữ Trung Nguyên đứng dậy cáo lui.
Vương Tuệ Chi nhìn vết nứt trên tường, khẽ hít vào một ngụm khí lạnh, nếu thanh đao đó chém vào người bà ấy thì chẳng phải bà ấy sẽ bị chém thành hai nửa chỉ trong nháy mắt sao? Người bình thường sao lại có được sức mạnh đáng sợ như vậy chứ?
Dạ Minh không hề tránh né cái tát này, không chỉ bởi vì bà ấy là mẹ của Cố Thanh Uyên.
Theo như Dạ Minh biết, Vương Tuệ Chi rất thương yêu Tâm Ngữ, từ khi Tâm Ngữ lâm bệnh, bà ấy không những tiêu hết tiền tiết kiệm mà còn hơn một lần đến nhà họ Cố hạ mình cầu xin, chỉ dựa vào chuyện này thì Dạ Minh cũng đã xem bà ấy là người thân của mình rồi.
“Hay lắm, Dạ Minh, cậu… chẳng trách cậu lại dám quay trở lại, thì ra cậu đã gia nhập vào xã hội đen rồi”, Vương Tuệ Chi đột nhiên như hiểu ra.
Dạ Minh chỉ khẽ cười chứ không nói, đối phương không biết thân phận của mình thì tốt hơn.
Nhẹ nhàng đặt Cố Thanh Uyên lên giường bệnh, Dạ Minh lấy ra ba cây kim bạc đi đến trước mặt con gái mình.
“Cậu, cậu đang định làm gì vậy?”, nhìn thấy Dạ Minh cầm mấy cây kim bạc trong tay, Vương Tuệ Chi kêu lên, sợ tới mức trái tim đập thình thịch.
Dạ Minh vẫn im lặng, chỉ nhẹ nhàng đặt tay phải lên mạch đập của con gái, sau vài giây chẩn đoán đơn giản, Dạ Minh đã biết bệnh tình của con gái mình.
“Bác sĩ! Bác sĩ!”, Vương Tuệ Chi tông cửa xông ra ngoài.
Nghe tiếng kêu lớn của Vương Tuệ Chi, một số bác sĩ đã tiến đến.
Nhìn ba cây kim bạc trong tay Dạ Minh, nữ bác sĩ phụ trách tức giận quát lên: “Anh đang làm gì vậy?”
Nữ bác sĩ này là bác sĩ điều trị của Tâm Ngữ, cô ta đã yêu cầu Cố Thanh Uyên nộp một trăm ngàn viện phí vào buổi sáng.
“Chữa bệnh”, Dạ Minh trả lời mà không ngẩng đầu lên.
“Chữa bệnh à?”, nữ bác sĩ cười khẩy nói: “Anh đang đùa tôi à? Anh là bác sĩ sao? Anh có biết bệnh của cô bé là gì không? Cầm mấy cây kim gãy đến đây, anh tưởng mình là nhân vật gì?”
“Đúng vậy, nếu châm cứu có thể chữa khỏi căn bệnh này thì cần gì đến bệnh viện nữa? Chắc chúng ta đều sẽ thất nghiệp mất”, một y tá phụ họa nói. Cô ta biết Tâm Ngữ mắc bệnh tim bẩm sinh. Muốn chữa khỏi căn bệnh này thì không còn cách nào khác trừ phẫu thuật.
“Nhanh lên, bác sĩ, mau ngăn cậu ta lại, đừng để cậu ta làm tổn thương cháu gái của tôi”, vẻ mặt của Vương Tuệ Chi đầy lo lắng, bà ấy cho rằng Dạ Minh đến đây để hại cháu gái của mình.
Nhưng bà ấy cũng không ngẫm lại, Tâm Ngữ chính là con gái của Dạ Minh, hổ dữ còn không ăn thịt con.