Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Vợ Mình Mình Nuôi

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Vợ Mình Mình Nuôi
  3. Chương 99

Chương 99

"Bé ngoan? Bé ngoan?"

Trên ghế salon trong phòng khách, bà cụ cười híp mắt vỗ vỗ cháu ngoan của mình đang nhìn điện thoại rồi hỏi: "Xem gì mà vui thế?"

Khương Nghi cúi nhìn điện thoại vô thức ngẩng đầu lên, cậu khóa màn hình lại, trên môi bất giác nở nụ cười, đôi mắt cong cong tràn ngập vui mừng, thở phào một hơi rồi hớn hở nói: "Không có gì ạ——"

Nói xong cậu đứng dậy chạy ra bếp, vừa chạy vừa nói: "Bà nội, cháu vào bếp phụ ba đây ạ——"

Bà cụ kêu ơi ới, nhìn theo cháu trai kích động suýt nhảy cẫng lên rồi bất đắc dĩ nói: "Chạy chậm thôi chạy chậm thôi ——"

"Đứa nhỏ này rốt cuộc có chuyện gì mà vui thế không biết......"

Khương Nghi chạy một mạch ra bếp reo lên: "Ba!"

Cha Khương đang bận rộn trong bếp ngẩng đầu lên, ông mặc tạp dề cắt rau, trông thấy Khương Nghi chạy tới nhanh như chớp: "Sao thế?"

Khương Nghi lắc đầu cười, hớn hở như chim xổ lồng, hai mắt sáng ngời, thò đầu vào bếp nói: "Ba để con phụ cho ——"

Cậu nhanh nhẹn đi quanh bếp một vòng, không nhịn được hỏi: "Ba, ba đồng ý thật sao ạ?"

Cha Khương cắt rau, thấy con mình hệt như chim non xòe cánh tung tăng bay nhảy thì biết Khương Nghi hỏi chuyện gì nhưng vẫn vờ như không biết, xụ mặt nói: "Đồng ý cái gì?"

Khương Nghi nhìn cha Khương với đôi mắt sáng lấp lánh: "Arno ấy ạ. Arno nói ba lì xì cho cậu ấy rồi."

Cha Khương vừa rửa dao cắt rau vừa nói: "Thằng nhóc kia truyền tin nhanh thế cơ à?"

Khương Nghi lẽo đẽo theo sau ông: "Ba đồng ý thật sao ạ?"

Cha Khương ngồi xuống cầm mấy củ cải còn dính đất trong góc, Khương Nghi cũng ngồi xổm nhìn ông, con mèo đang sưởi ấm cạnh bếp lò mở mắt ra kêu meo meo rồi nằm lên dép cậu.

Cha Khương cầm mấy củ cải nhìn sang Khương Nghi đang háo hức nhìn mình, xụ mặt nói: "Bao lì xì cũng cho rồi mà thằng nhóc kia còn không hiểu nữa à?"

Khương Nghi ngồi xổm trên sàn nhìn cha Khương, cậu quay đầu đi dụi mắt, khóe mắt hơi đỏ lên, sau đó cười nói: "Cảm ơn ba."

Đương nhiên cậu biết điều này có ý nghĩa gì với cha Khương.

Là một người cha, ông đã cực khổ nuôi đứa con ốm yếu khôn lớn, con mình vô cùng tài giỏi, thi đậu đại học danh giá, chẳng bao lâu nữa sẽ có một công việc tốt, mong chờ con mình sớm kết hôn, cả sự nghiệp và gia đình đều viên mãn.

Nào ngờ con mình lại yêu một người đồng giới.

Khương Nghi biết cha Khương vẫn luôn băn khoăn về sự chênh lệch giữa nhà họ Khương và nhà họ Lục.

Ngày đầu tiên về trường sau khi thú nhận, lúc đó Lục Lê vẫn còn đi cà nhắc, họ cùng về nhà thuê, Lục Lê còn đang sốt nhẹ mau chóng ngủ li bì.

Thế là Khương Nghi thu dọn quần áo trong sọt đựng đồ, theo thói quen trước kia móc hết các túi quần áo để phòng ngừa tai nghe bluetooth hoặc khăn giấy sót lại trong túi bị giặt hỏng.

Khương Nghi lấy bao lì xì ra khỏi túi áo khoác của mình đặt lên máy giặt, sau đó tiếp tục móc túi áo khoác của Lục Lê.

Nhưng cậu tìm rất nhiều lần mà túi áo khoác Lục Lê vẫn trống trơn.

Khương Nghi cầm áo khoác đứng sững tại chỗ.

"Ba có lì xì cho cậu không?"

"Có."

"Tớ cất vào túi rồi."

Những lời cách đây không lâu còn văng vẳng bên tai, cảnh tượng cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

Lúc đó Lục Lê ngồi ở ghế sau, hai tay bọc lấy tay cậu để ủ ấm.

Nhưng nói xong câu kia, hắn rũ mắt thản nhiên thò tay vào túi áo khoác như đang sờ bao lì xì trong túi.

Nhưng cái gì cũng không có.

Trống rỗng.

Trên đường đi, suốt ba tiếng rưỡi xe chạy, Lục Lê sờ bao lì xì không hề tồn tại kia, trên môi lộ ra ý cười như thường ngày, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Đêm đó Khương Nghi bần thần đứng trước máy giặt rất lâu.

Mọi việc trong nhà đều do Lục Lê làm nên cậu hoàn toàn không cần mó tay vào.

Nếu không phải vì Lục Lê đi khập khiễng quá mệt mỏi, nếu không phải Lục Lê bị sốt nhẹ vừa về nhà đã lên giường ngủ ngay thì cậu đã chẳng có cơ hội đụng vào máy giặt.

Cũng không bao giờ phát hiện ra túi áo khoác trống rỗng.

Cuối cùng Khương Nghi không nói gì mà vẫn bỏ áo khoác của hai người vào máy giặt, sau đó cất bao lì xì của mình vào ngăn kéo.

Nhưng khi Lục Lê tỉnh dậy, cậu nhìn vào mắt người trước mặt rồi nghiêm túc nói: "Nhất định ba sẽ thích cậu mà."

Giờ câu nói kia đã thành sự thật rồi.

Cha Khương ngẩng đầu nhìn Khương Nghi ngồi xổm trước mặt, khóe mắt ửng đỏ nhưng trên má lại hiện ra lúm đồng tiền nhỏ, hai mắt lóe sáng như sao, gương mặt xinh đẹp vô cùng rạng rỡ.

Dường như cậu cảm thấy chuyện này đến quá đột ngột nên cực kỳ vui mừng.

Cha Khương phủi đất trên củ cải, nghĩ thầm đứa nhỏ ngốc này.

Chắc còn tưởng cha mình mềm lòng đồng ý nữa.

Cha Khương đứng dậy thảy củ cải cho Khương Nghi: "Đem rửa đi, nhớ vặn vòi nước sang bên trái nhé. Bên trái là nước nóng, đừng có vặn nhầm đấy."

Khương Nghi cầm củ cải mang theo mèo mướp trên dép lê chạy ra hồ nước.

Cha Khương đứng tại chỗ nhìn Khương Nghi đã hoàn toàn trưởng thành, cậu mặc áo lạnh dày sụ, vẫn còn lộ ra vẻ ốm yếu xanh xao, nhớ lại bộ dạng èo uột của Khương Nghi lúc nhỏ từng dạo quanh Quỷ Môn Quan.

Chốc lát sau, ông lại nhớ tới bóng lưng nam sinh tóc vàng quỳ trên mặt đất cúi lạy Bồ Tát.

Hai đứa bé đều là con ngoan.

Thích nhau chẳng có gì sai cả.

Thật lòng là tốt rồi.

Cha Khương chậm chạp thở dài, vừa đi tới hồ nước vừa càm ràm nhắc Khương Nghi đeo bao tay vào.

Khương Nghi chà bùn đất trên củ cải rồi cười híp mắt vâng dạ.

Mùng sáu Tết, Khương Nghi và cha Khương đưa bà cụ lên thành phố S.

Buổi tối, Khương Nghi vừa tắm xong thì nghe thấy cửa sổ phòng mình bị gõ mấy lần.

Cậu mở cửa sổ ra, lập tức trông thấy mái tóc vàng quen thuộc phất phơ trong gió lạnh, chỉ tích tắc sau Lục Lê mặc áo khoác đã nhanh nhẹn trèo qua ban công vào phòng.

Khương Nghi vội vàng đóng cửa sổ rồi do dự nhìn Lục Lê giũ tuyết trong phòng: "Sao cậu không vào cửa chính?"

Cậu nhớ cha Khương đã đồng ý rồi mà.

Chẳng lẽ ngoài miệng đồng ý nhưng vẫn không có ý định mở cửa cho Arno sao?

Đôi mắt xanh lam của Lục Lê rất sáng, trên tóc vàng lấm tấm mấy hạt tuyết, hắn thở ra một làn khói trắng, cúi đầu hôn Khương Nghi rồi nói: "Mẹ tớ không cho tớ tới tìm cậu."

Khương Nghi ngẩn người, khẩn trương nghĩ thầm đến lượt mình rồi.

Những gì Lục Lê trải qua rốt cuộc cũng đến lượt cậu.

Nhưng không sao.

Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Khương Nghi âm thầm động viên mình chưa đầy một phút thì nghe Lục Lê nói: "Mẹ tớ dọa nếu tớ còn đến quấy rầy cậu và chú Khương ăn Tết thì sẽ đánh gãy chân tớ."

Khương Nghi kinh ngạc trợn mắt há hốc nhìn Lục Lê.

"Nhưng tớ vẫn muốn tới."

Mắt Lục Lê sáng ngời, tựa như không kịp chờ đợi nói: "Đến tặng cậu cái này nè."

Khương Nghi: "Gì vậy?"

Lục Lê kéo cậu ngồi xuống giường, sau đó cúi đầu lấy từ túi áo khoác ra một chiếc hộp nhung đen nhìn rất tinh xảo.

Khương Nghi thấy hắn mở hộp ra, bên trong là một miếng ngọc phỉ thúy sáng bóng có màu sắc diễm lệ, xanh thẳm như hồ sâu, dày mà không thô, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết có giá trị không nhỏ.

Lục Lê cầm miếng phỉ thúy kia rồi vén quần ngủ Khương Nghi lên, đặt chân cậu trên đầu gối mình, ướm thử miếng ngọc lên sợi dây đỏ quanh cổ chân cậu rồi hài lòng nói: "Hợp ghê. Để hôm nào đục lỗ rồi xỏ dây vào."

Nhìn miếng phỉ thúy láng mượt cực đẹp, Khương Nghi nghẹn lời: "Cậu lấy đâu ra thế?"

Lục Lê búng đồng xu xỏ qua sợi dây đỏ trên cổ chân cậu rồi hào hứng nói: "Mẹ tớ cho đấy."

Trong lòng Khương Nghi chợt có dự cảm không tốt, cậu nuốt nước bọt rồi hỏi: "Lúc dì cho cậu có nói gì không?"

Lục Lê nhíu mày ngẩng đầu lên: "Có."

Khương Nghi: "Nói gì?"

Lục Lê: "Bà nói đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Lục tặng con dâu đấy."

Khương Nghi trợn mắt há hốc mồm, kinh hồn táng đảm nhìn miếng phỉ thúy trong tay Lục Lê rồi nhớ lại lời hắn vừa nói.

Đục lỗ.

Xỏ dây.

Đeo vào cổ chân cậu.

Lục Lê còn đang nghiên cứu nên đục lỗ phía trên hay phía dưới miếng ngọc để tiện xỏ dây hơn.

Khương Nghi run rẩy bảo hắn mau bỏ phỉ thúy vào hộp, sau đó cất vào két sắt đi.

Lục Lê nhíu mày lẩm bẩm: "Không cất đâu."

Hắn thì thầm vào tai Khương Nghi: "Tặng cậu mà."

Sau khi mẹ hắn đưa hộp nhung đen đựng miếng phỉ thúy này cho hắn, hộp nằm trong áo khoác còn chưa nóng chỗ thì hắn đã gõ cửa sổ phòng Khương Nghi.

Khương Nghi: "Cái này bao nhiêu tiền?"

Lục Lê trầm tư: "Mấy chục triệu thì phải? Chẳng nhớ nữa. Lần trước tham gia đấu giá, miếng phỉ thúy cuối cùng rao bán nhỏ hơn miếng này mà đã hai chục triệu rồi."

Dứt lời hắn lại chân thành nói: "Miếng này to nè. Cậu đeo miếng to mới đẹp."

To đến nỗi có thể đục lỗ xỏ dây cho Khương Nghi đeo vào chân.

Chắc là sẽ đẹp lắm.

Lục Lê hết sức đắc ý, Khương Nghi đạp đầu gối hắn rồi đờ đẫn nói: "Cả người tớ cộng lại cũng không tới hai chục triệu nữa. Thế mà cậu bảo tớ đeo một miếng phỉ thúy hai chục triệu trên chân à?"

Người bình thường dù có bán cả hai quả thận cũng chưa có nổi hai chục triệu.

Lục Lê thản nhiên gật đầu ừ một tiếng, chẳng hề nhận ra có gì không đúng.

Khương Nghi nhịn không được lay đầu hắn, cáu tiết nói: "Ừ cái đầu cậu. Cất đi. Không được đục lỗ. Tổ tông cho cậu bảo vật gia truyền đâu phải để cậu đục lỗ, cất vào mau lên."

Lục Lê bất mãn quay đầu nói: "Bọn họ đều bị treo lên tường rồi còn gì, sao còn lắm chuyện thế chứ?"

Hắn cúi đầu hôn Khương Nghi, vừa hôn vừa hùng hồn nói: "Mẹ bảo tớ đem tặng vợ mà. Tớ cài lên dây nịt của vợ còn được nữa kìa."

Dù sao sức khỏe vợ hắn cũng không tốt lắm, đeo vào chân để tổ tông phù hộ vợ hắn nhiều một chút.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5751 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5279 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5010 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4586 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4509 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4462 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter