Chương 24: Đứa Bé Còn Sống
Trời mưa phùn. Trương Mỹ Linh ngồi thần người bên nồi bánh chưng, nhìn ngọn lửa cháy tanh tách mà lòng rối bời. Cơn gió lạnh lùa vào trong ngõ, đem theo cái mùi thơm của gạo nếp trải ra không gian. Có tiếng của bố từ trong nhà vọng ra, "Bố đang đun nước rồi, lát thấy nồi cạn là cho thêm nước vào không cháy bánh con nhé." "Dạ vâng, con biết rồi ạ. Bố mẹ cứ ngủ trước đi." Đêm hai mươi tám Tết, bên ngoài con ngõ nhỏ vẫn nhộn nhịp. Nhà nhà đem nồi bánh chưng ra trước cửa để nấu, trải chiếu cùng nhau ngồi trò chuyện. Cái không khí đón Tết ở Hà Nội khác nông thôn nhiều lắm, bởi vì đất chật người đông, lại bề bộn cuộc sống. Lâu dần người ta cũng quên đi cái việc phải cùng nhau chuẩn bị cái Tết để thật đầm ấm và yên vui. "Mình à, em vẫn còn giận chị phải không?" Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, nhè nhẹ phủ lên dòng suy nghĩ rối bời của Trương Mỹ Linh. Cô ngước mắt nhìn nàng, thấy được trong con ngươi đang phủ ngập ánh nước kia đầy buồn tủi. Biết rằng sự việc lúc chiều nàng không hề cố ý hại ai, nhưng vẫn cứ áy náy nơm nớp nhìn cô từ bấy đến giờ. Trương Mỹ Linh không đành lòng, đưa tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh. "Làm gì mà cứ nghĩ nhiều thế? Em mà giận chị thì em quay vào ô thiệt thân à?" Ngọc Út tựa cằm lên vai của Trương Mỹ Linh, hàng lông mi rũ xuống, "Có phải chị rất đáng sợ không?" "Út, đã xảy ra chuyện gì khi em vào trận pháp?" Đây mới thực sự là điều khiến Trương Mỹ Linh cảm thấy không thoải mái. Chẳng thể tự nhiên nàng trở thành bộ dạng như vậy được, ắt đã có chuyện gì đó xảy ra khi cô không ở đó. Vuốt nhẹ mái tóc đen mượt mà của nàng, cảm nhận cái lạnh trượt trên tay, Trương Mỹ Linh càng thêm buồn lòng. "Nói thật với em đi. Em cứ có cảm giác, rằng bản thân chẳng bao giờ có thể bảo vệ được chị..." "Không phải mà." Ngọc Út hốt hoảng ngẩng đầu, đôi bàn tay nhỏ nhắn níu lấy vạt áo của Trương Mỹ Linh, "Lúc đó tình hình rất khẩn cấp, nếu chị không hút đám tà khí đó ra, Đan Chi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Chị chỉ cảm thấy... hơi khó chịu một chút thôi." Trương Mỹ Linh không đáp lời. Cô biết, nàng đang nói dối. Có lẽ nàng đã rất đau. Nhẹ siết lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, cô thở dài. Bếp than cháy tanh tách, trong đêm khuya vắng lặng lại nghe như tiếng pháo hoa rộn ràng. "Ngày trước, mỗi dịp Tết đến Út hay làm gì? Có nhớ không?" Trương Mỹ Linh ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng thủ thỉ, "Mà không cần nhớ cũng được ấy. Vì từ giờ, chị chỉ cần lưu lại ký ức có mình em thôi là đủ." "Dạ, chị biết rồi ạ. Mình đừng buồn chị nữa nhé." Thật ra, Trương Mỹ Linh cảm thấy bản thân hoàn toàn không xấu tính tí nào. Việc bảo nàng quên đi những ký ức trước đây mặc dù có hơi ích kỷ một chút, thế nhưng cô không muốn nàng vì nó mà đau khổ. Những ký ức đã qua rồi, hãy cứ để nó chìm vào quên lãng. "Chị Út chắc chưa được ngắm pháo hoa bao giờ đâu nhỉ?" Trương Mỹ Linh đưa tay lên, hứng những hạt mưa phùn hắt vào mái hiên, "Nó nổ đoàng đoàng trên bầu trời ý." Theo hướng tay của cô, nàng cũng ngước mắt nhìn. "Nghe giống tiếng thả boom á mình?" "Hả? Sao lại giống tiếng đánh rắm (1) được? Chị Út nghĩ bậy không. Ý em là pháo nó nổ đoàng đoàng trên bầu trời, sẽ ra hình như bông hoa ấy, muôn vàn sắc màu luôn." "Thật hả? Pháo mà ra được hình bông hoa á mình?" Nhìn nàng kinh ngạc quá, Trương Mỹ Linh không nhịn được mà châm chọc, "Đúng rồi. Pháo hoa còn dùng trong trường hợp đối với những kẻ bố láo. Họ xử lý bằng cách cắm pháo vào đít kẻ đấy và châm ngòi. Pháo nổ khiến đít nở thành bông hoa nên nó thành pháo hoa..." "Ơ, sao cách xử lý này nghe... thô thiển vậy ý?" Ngọc Út ngẩng mặt nhìn Trương Mỹ Linh đầy khó hiểu, tay còn hơi xoa xoa vào mông, "Chắc đau lắm." "À em quên chưa nói, đấy là cách xử lý của em thôi. Chị chê em thô thiển chứ gi?" "Mình thật là..." Trương Mỹ Linh bật cười, ôm nàng vào trong lòng, "Út ơi là Út, con nít nó còn lừa được chị nữa ấy." Rồi cô lại thì thầm giải thích, "Thật ra pháo thời xưa và pháo hoa ngày nay có ý nghĩa giống hệt nhau cả. Chỉ là một đằng nổ dưới đất, một đằng thì người ta bắn lên trời mà thôi. Ánh sáng và âm thanh của pháo được người xưa cho là có thể xua đuổi tà ma. Chính vì vậy, cứ mỗi dịp Tết đến, Nhà nước sẽ bắn pháo hoa đúng khoảnh khắc giao thừa, như một hình thức thông báo với nhân dân rằng năm cũ đã đi qua, cùng nhau xua đuổi những điều không may mắn để chào đón năm mới." Ánh mắt nàng thoáng kinh ngạc trong vài giây, sau đó liền ngập ngừng một chút. Phát hiện ra điểm này, Trương Mỹ Linh thẳng thừng hỏi: "Sao vậy? Chị lại đang nghĩ gì rồi?" "Mình à, vậy... Đan Chi sẽ không được đón giao thừa sao?" Lòng bất giác chùng xuống, nghĩ đến gương mặt hiền lành của con bạn mà Trương Mỹ Linh không tránh được muộn phiền. Cô mở nắp nồi bánh chưng, vừa thơ thẩn đổ nước vào vừa lẩm bẩm, "Con gái yêu con gái thì có cái gì sai cơ chứ? Cái sai duy nhất của Đan Chi, chính là yêu nhầm người." "Mình ơi, chị thật sự không biết vì sao mấy người lúc chiều lại làm tổn thương Đan Chi như thế. Hai người yêu nhau thì có gì sai? Chỉ vì người cô bé yêu là con gái, nên nhẫn tâm chia cách đến cùng sao?" Gương mặt xinh xắn của nàng thoáng mờ ảo qua làn khói nước, Trương Mỹ Linh ngẩn người một chút. Hình ảnh dưới hiên nhà, trong cơn bão tầm tã, cánh cửa ọp ẹp của gian nhà vách đất từ từ đóng lại, như hiển hiện ngày một rõ trong đầu. Ánh mắt nàng khi ấy, là bi thương cùng bất lực. Là ánh mắt tuyệt vọng nhìn người mình yêu ngay gần mà không thể chạm tới. Trương Mỹ Linh cúi đầu, nhìn nồi bánh nghi ngút khói lầm rầm, "Bố mẹ Đan Chi cũng tài thật chứ, nỡ lòng nào đối xử như vậy với con mình. Cứ như con rơi con rớt không bằng." Nước đã tràn ra khỏi nồi bánh, thế nhưng Trương Mỹ Linh cũng chẳng để ý. Bởi bỗng nhiên trong đầu bỗng nảy ra những suy nghĩ mơ hồ, cố gắng thế nào vẫn không thể nắm bắt. Cuối cùng phải đến khi nghe tiếng nàng gọi bên tai, Trương Mỹ Linh mới giật mình bỏ siêu nước sang một bên, đậy nắp nồi bánh lại. "Em đang nghĩ gì vậy?" Ngọc Út lo lắng xoa xoa bàn tay của Trương Mỹ Linh, còn thổi thổi những vết hồng do nước nóng bắn vào, "Em có đau nhiều không?" Trương Mỹ Linh lắc lắc đầu tỏ ý không sao, rồi nói: "Út này, có khi ngày mai ngày kia em mua chút gì vào thăm cái Chi, để nó một mình như thế không đành lòng. Chị đi cùng em nhé?" "Dạ mình." Nàng tựa đầu lên vai Trương Mỹ Linh, hai người ngồi bên nhau. Ánh điện vàng vọt từ mái hiên hắt cái bóng của một mình Trương Mỹ Linh xuống mặt đất, khiến lòng cô chẳng tránh được bất an. Gần ngay trước mắt, nhưng lại xa tận chân trời. Liệu cứ thế này, mãi bên nhau có được không? Ba mươi Tết âm lịch, Trương Mỹ Linh mang hai chiếc bánh chưng cùng ít đồ ăn ngọt đến bệnh viện Tâm thần. Nơi này nằm ở ngoại thành, nên phải đi cả tiếng xe buýt mới tới nơi. Điểm dừng cuối cùng, anh phụ xe chép miệng nhìn tòa nhà cũ kỹ phía trước, nói: "Vào đây là xác định thôi khỏi ra luôn. Em đến thăm người nhà à?" Trương Mỹ Linh không đáp, cô siết chặt túi quà bánh trong tay. "Xe anh ngày nào cũng đi qua đây, chẳng mấy khi thấy có người xuất hiện." Phụ xe buýt nhai chóp chép kẹo cao su, có vẻ rất thích tám chuyện. "Nghe nói ở đây cũng chỉ toàn người tầng lớp dân đen, không có tiền hoặc nơi nương tựa, người ta vứt vào đấy. Còn gia đình kẻ nào giàu có rồi thì huống gì cho người nhà vào cái nơi tồi tàn này. Ấy cô bé, anh không có ý gì đâu mà lườm anh như vậy." Trương Mỹ Linh đã không vui sẵn, nghe xong càng thêm khó chịu. Rõ ràng gia đình Đan Chi là người có quyền có thế, vậy mà lại nhẫn tâm vứt con bé vào nơi khỉ ho cò gáy này. Cô thật sự không hiểu, bố mẹ Đan Chi có coi nó là con đẻ nữa không. Cứ xem như con bé ấy có bệnh đi, nhưng chẳng lẽ không thể để nó ở một nơi tốt hơn, trong nội thành cũng được. Mang nó tới nơi này, thà rằng bảo vứt bỏ luôn đi cho xong. Xe dừng ngay trước cánh cổng sắt hoen gỉ. Trương Mỹ Linh vừa mới xuống xe là tài xế nhấn ga lao đi vun vút như là tháo chạy, cuốn theo lớp bụi mù mịt vào không trung. Trương Mỹ Linh ho sặc sụa, làu bàu chửi bậy. Ngọc Út xoa xoa lưng cho cô, nhẹ nhàng an ủi: "Mình đừng có nóng, vào thăm bạn đã nha." Phòng bảo vệ nằm ngay cạnh cổng ra vào. Vách tường đã nứt toác, những mảng rêu phong phủ đầy. Qua cánh cửa kính đục ngầu bụi, ông lão bảo vệ chỉ nheo mắt nhìn Trương Mỹ Linh một cái, rồi lại quay sang vỗ vỗ chiếc đài cũ kỹ của mình mà lẩm bẩm, "Lại hỏng rồi à? Mấy chục năm rồi mà vứt đi thì tiếc lắm."Hề lố, có người nè ông chú. ---- Trương Mỹ Linh vẫy tay mấy lần, nhưng dường như ông lão cũng chẳng bận tâm. Khóe môi cô giật liên hồi, thầm hỏi thăm một lượt mười mấy đời tổ tông của kẻ làm giám đốc bệnh viện này trong đầu. Những người yếu đuối và tổn thương, họ mới cần vào đây để có sự an toàn che chở. Nhưng đến cả vấn đề an ninh còn bất cập như vậy, người lạ ra vào thoải mái thì còn lấy đâu ra an toàn nữa. "Mình ơi, chị cảm thấy nơi này nhiều oán khí lắm." Đột nhiên Ngọc Út lên tiếng. Nàng bước vào sau cánh cổng sắt hoen gỉ, ánh mắt lạnh lùng ngước nhìn tòa nhà âm u trước mặt, "Dường như có rất nhiều cái chết oan khuất đã diễn ra tại nơi này." Trương Mỹ Linh theo sau nàng, trong lòng chợt bất an. "Khối tà khí trong người Đan Chi đã tiêu tan hoàn toàn rồi, nhưng ở một nơi nhiều oán khí như thế này sợ không ổn." Nàng không đáp lời, chỉ cảnh giác nhìn xung quanh. Có lẽ nơi này duy trì chủ yếu là trợ cấp của Nhà nước, thế nên để tối giản chi phí, điện đóm cũng chẳng bật sáng như những bệnh viện khác. Trong sảnh chỉ có ánh sáng duy nhất của ngọn đèn tuýp rọi xuống chỗ ngồi của cô lễ tân trẻ. Thấy Trương Mỹ Linh đi vào, cô ta cũng chẳng đòi xem chứng minh thư, chỉ ném cho một quyển sổ để viết, "Đến thăm ai? Điền theo mẫu trong sổ là được." "Huỳnh Đan Chi ở phòng nào ạ?" Cô lễ tân gõ gõ một lúc trên máy tính, miệng vẫn tóp tép nhai kẹo, "Người này mới vào à? Trên tầng ba tòa H1, ngay phía sau." Dứt lời lại cắm tai nghe, xem một bộ phim ngôn tình xướt mướt nào đó. Dãy hành lang thông từ tòa nhà chính đến tòa H1 cỏ dại mọc chòi cả lên trên nền gạch, âm u hun hút gió. Trương Mỹ Linh khệ nệ xách túi bánh, bực mình gắt gỏng: "Nơi này mà là bệnh viện cái gì chứ. Cái nghĩa địa bỏ hoang nghe còn có lý hơn." Cả hai bước lên lối cầu thang ẩm mốc, mùi hôi xộc lên cánh mũ thực sự khó chịu. Là bệnh viện tâm thần nhưng lại yên ắng đến kỳ lạ, cứ như thể mỗi người bệnh đều ngoan ngoãn ngồi một chỗ mà chẳng quấy phá gì cả. Bác sĩ, ý tá cũng chẳng thấy đâu. "Nãy mụ kia bảo phòng cái Chi là phòng mấy hả chị Út?" "Phòng 301 mình ạ." Vừa bước lên tầng ba đã nghe thấy tiếng nói hậm hực của một người phụ nữ. "Con điên kia, sao cứ đứng đờ ra thế? Quay lại, để tao xịt cho sạch." Ra là một nữ y tá. Bà ta đang đứng trước cửa một căn buồng, thọc cái vòi nước qua cái ô duy nhất trên cánh cửa. Cứ mỗi lần bấm vòi là tiếng nước lại xả xuống ầm ầm. "Nhanh lên, tao còn về nhà chuẩn bị đêm nay cúng giao thừa nữa. Tao là còn tốt chán, mới tắm rửa sạch sẽ cho lũ chúng mày đấy. Chứ phải người khác, họ bỏ về lâu rồi." Nghe mấy lời chính từ miệng bà ta nói, Trương Mỹ Linh trợn tròn mắt vì sốc. Bà ta nói... nói là đang tắm cho người bệnh ư? Bằng cách đứng ngoài xịt nước vào không khác gì đối với súc vật? Cô ngước nhìn lên biển số phòng, chiếc túi cầm trên tay rơi "bịch" xuống đất ngổn ngang. 301, là phòng của Đan Chi. Có lẽ nghe thấy tiếng động lạ sau lưng, bà y tá mới ngừng bấm chiếc vòi nước, quay lại dò xét Trương Mỹ Linh. "Ai thế? Hết giờ thăm bệnh rồi..." Tức giận, kinh hãi, đau lòng... Trương Mỹ Linh không biết phải dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của bản thân mình nữa. Cô lao về phía nữ y tá, đẩy mạnh bà ta sang một bên. Chiếc vòi nước vì thế cũng trượt ra khỏi chiếc ô nhỏ, bắn tung tóe lên áo quần của Trương Mỹ Linh. Người cô run lên lẩy bẩy, cơn giận dữ khiến bản thân thở chẳng ra hơi. "Bà gọi cái này là tắm à? Bà có biết hiện giờ đang là bao nhiêu độ không? Bà dùng nước lạnh xịt vào người con bé như thế à? Con mụ điên này, bà muốn hết đường về đón Tết à?" Vừa dứt lời, thực sự má của bà ta đã bị giáng ngay một cái tát. Nhưng người ra tay không phải là Trương Mỹ Linh, mà là nàng. Ánh mắt Ngọc Út trở nên sắc bén như dao, khí lạnh cũng tỏa ra ngùn ngụt. Gương mặt nàng trắng bệch, đôi tay nhỏ nhắn ngày thường đã trở nên thâm đen. "Mình ơi, có giết luôn không?" Nàng lạnh lùng hỏi. Trương Mỹ Linh biết rằng nàng hiện tại không còn dễ kiểm soát như trước nữa. Cô vội vã nắm lấy bàn tay nàng, cố gắng trấn an. Cách mấy bước chân, mụ y tá chỉ biết ú ớ. "Ơ, ơ. Con rành này... mày... mày dám đánh tao hả? Ối làng nước ơi, ra đây mà xem, có kẻ ức hiếp tôi." "Ai ức hiếp ai thì tôi không rõ, nhưng tôi chắc chắc là tôi không đánh bà." Trương Mỹ Linh cười khẩy, rút điện thoại trong người ra mà nói. "Bà nhìn tôi cách bà từng nào, tay tôi đủ dài để đánh bà chắc? Nếu bà muốn xanh chín thì đi kiểm tra camera đi, còn không tôi sẽ quay lại việc này đăng lên mạng, cho cả đất nước biết bà đối xử với bệnh nhân thế nào. Cái bệnh viện này quá nhiều vi phạm về cơ sở vật chất cũng như đạo đức con người rồi." Biết chẳng thể cãi được, bà ta vừa xoa xoa bên má bị tát, vừa tức tối chỉ vào mặt của Trương Mỹ Linh. "Mày nhớ đấy con ranh, việc này chưa xong với tao đâu. Tao đi tìm bảo vệ, tống cổ mày ra khỏi đây." Dứt lời, bà ta liền lê cái thân chạy lạch bạch xuống cầu thang. "Linh? Linh đó hả?" Lúc này mới nghe người bên trong phòng yếu ớt lên tiếng. Trương Mỹ Linh vội vã lại gần cánh cửa mà đáp: "Ừ tớ đây, Đan Chi à. Cậu có lạnh lắm không?" Qua ô cửa bé xíu, ánh mắt đẫm lệ cùng tuyệt vọng của Đan Chi ngay sát gần. Đôi môi nó tím tái vì lạnh, trên người chỉ có bộ quần áo mỏng manh ướt nhẹp. Thấy Trương Mỹ Linh, nó bật khóc nức nở: "Cứu tớ với, tớ không sống nổi mất, Linh ơi." Trương Mỹ Linh cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt. Bên trong căn phòng cũ kỹ nồng mùi hôi, trên sàn nhà lênh láng nước. Thứ ánh sáng duy nhất lọt vào có lẽ chính là ô cửa sổ nhỏ được dán chằng chịt bởi những tờ báo đã ngả vàng. Ngoài ra chẳng còn thêm gì nữa. Nơi tồi tàn như vậy là dành cho người ở ư? Cánh cửa này bị khóa từ bên ngoài, không có chìa chắc chắn chẳng thể vào trong. Trương Mỹ Linh bất lực cởi áo khoác, cuộn lại nhét qua ô cửa nhỏ cho Đan Chi, "Mặc vào cho ấm. Cậu có quần áo khác không, thay ra đi không cảm đấy." Cái Chi vừa khóc, vừa ngốc nghếch làm theo. Lòng Trương Mỹ Linh xót xa lắm, cô phải quay đi để ngăn hàng nước mắt đang trực trào. "Mình à, bố mẹ Đan Chi nỡ lòng nào để cô bé ở đây chứ? Chỗ này người không sống nổi đâu." Ngọc Út từ bên trong căn phòng của Đan Chi trở ra ngoài, ánh mắt nàng càng trở nên ảm đạm, "Chẳng trách nơi này lại nhiều oán khí đến như vậy." Trương Mỹ Linh siết chặt nắm tay, nhìn cơ thể gầy rộc của Đan Chi sau cánh cửa mà càng thêm đau lòng. Nhưng sực nhớ ra còn một người có khả năng đem con bé ra khỏi nơi này, cô vội vã rút điện thoại đưa qua ô cửa, "Chi, cậu có nhớ số điện thoại của ông nội không? Mau bấm số đi, để tớ gọi." Đúng vậy, ông nội con bé vẫn còn sống. Cái Chi quẹt nước mắt nước mũi, ánh mắt lại lóe lên tia hi vọng hiếm hoi. Bàn tay gầy guộc run rẩy bấm trên màn hình điện thoại, phải mấy lần đánh rơi nhặt lên mới trả lại được cho Trương Mỹ Linh. Đầu dây bên kia tút liên hồi, sau đó là thông báo thuê bao đang tạm thời không thể liên lạc. Trương Mỹ Linh thử gọi mấy lần, nhưng vẫn là những hồi tút ảm đạm đó. "Sao rồi? Ông có nghe máy không?" Cái Chi bám cả tay lên ô cửa nhỏ, mong chờ đến phát run, "Ông có bảo sẽ đến đón tớ không?" Trương Mỹ Linh buông điện thoại, ngập ngừng nói. "Có lẽ ông cậu đang bận..." Chưa dứt lời đã thấy tia hi vọng duy nhất trong đáy mắt của con bé lụi tàn. Đằng xa có âm thanh láo nháo, giọng bà y tá vừa rồi lại oang oang: "Nó ở trên đó đó, con láo toét ấy dám đánh tôi. Đuổi nó ra khỏi đây đi." Tiếng bước chân rầm rập ngày một gần. Biết là con mụ kia đang nói tới mình, Trương Mỹ Linh vội vã nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đang đặt trên ô cửa của Đan Chi. Cô nói: "Ông nội cậu tên là gì? Ở nơi nào? Tớ hứa sẽ tìm cách liên lạc để mang cậu rời khỏi đây." Giọt nước mắt lăn dài trên gò má tái xanh của con bé, nặng nề nhỏ xuống tay Trương Mỹ Linh. "Ông tên là Huỳnh Bảo Ân, tham mưu trưởng Quân khu Mười một (2)." Có lẽ biết cô sắp rời đi, nó níu lấy bàn tay cô qua ô cửa nhỏ bé, "Đừng bỏ tớ lại nhé, được không?" "Tớ hứa, tớ sẽ quay lại và mang cậu đi khỏi đây. Tớ hứa..." Trương Mỹ Linh cắn răng thu tay về, bỏ lại bàn tay chưng hửng cô độc của Đan Chi trên ô cửa. Cô ngoái lại nhìn con bé lần nữa, rồi cắm đầu chạy về phía thang thoát hiểm. Thoát ra khỏi tòa nhà, trời đã sẩm tối. Chiếc xe buýt cuối cùng trong ngày đỗ xịch lại bến, đón hành khách duy nhất là Trương Mỹ Linh rồi lại nhấn ga phóng bạt mạng. Có lẽ ai cũng hối hả để về bên mâm cơm sum vầy cuối năm. Trương Mỹ Linh mệt mỏi dựa vào cửa kính. Nước mắt kìm nén nãy giờ liền trào ra, cuối cùng cũng không ngăn được tiếng nức nở. "Mình à..." Nàng xoa xoa bờ vai run rẩy của Trương Mỹ Linh, cuối cùng kéo cô vào lòng mà ôm chặt lấy. "Muốn khóc thì cứ khóc cho nhẹ lòng đi. Có chị ở đây rồi." Gục trên vai nàng, cô khóc nức nở như một đứa trẻ. Đồng tính, cũng là con người mà. Nếu không thể yêu thương họ, xin đừng khiến họ đau đớn thêm nữa. Gần mười hai giờ đêm, mẹ bắt đầu lên hương khấn: "Nam mô A di đà Phật, Nam mô A di đà Phật, Nam mô A di đà Phật..." Năm nay đã có thêm dâu bé trong nhà, nên mẹ dù hơi gượng gạo nhưng vẫn xưng cả tên của Ngọc Út trong bài khấn. Điều này khiến nàng vui lắm, cứ tủm tỉm cười mãi thôi. Khoảnh khắc sắp bước sang năm mới, Trương Mỹ Linh kéo nàng lên trần thượng, sốt sắng nhìn về khoảng trời ở công viên cách đó không xa. "Sắp bắn pháo hoa rồi đó Út. Năm nào em cũng trèo lên trên này để xem, rõ lắm ấy." Nàng thì lại hơi ngập ngừng, "Nhưng mà mình ơi, chị hơi sợ tiếng nổ..." "Hửm? Không sao." Trương Mỹ Linh kéo nàng vào trong lòng mình, nhẹ nhàng thì thầm: "Chị Út, chúc chị một năm mới bình an." Dứt lời, cô nâng tay, ôm chặt lấy hai bên tai của Út. Nàng kinh ngạc ngước nhìn Trương Mỹ Linh. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt xinh đẹp hỗn độn những cảm xúc không thể nói thành lời. Tiếng pháo hoa nổ giòn giã trên nền trời, tỏa ra tứ phía như những bông hoa khổng lồ sặc sỡ màu sắc. Nàng giật mình, tựa sát vào lòng Trương Mỹ Linh. Mỗi lần chớp mắt, đôi môi xinh đẹp lại hé mở đầy kinh ngạc. "Mình ơi, đẹp quá." Nàng mỉm cười, kéo bàn tay Trương Mỹ Linh xuống, đặt lên eo của mình. "Có em, chị không thấy sợ nữa đâu." Đâu đó, văng vẳng trong tiếng pháo nổ, là khúc ca đón mừng năm mới ngân nga. Trương Mỹ Linh mỉm cười, tựa cằm vào vai nàng mà thủ thỉ, "Ừm, em cũng sẽ sợ lắm đấy. Nếu như không có chị ở bên." Dưới ánh sáng lung linh của hàng ngàn bông hoa trên bầu trời, đôi môi nàng cong lên đầy dịu dàng. Nàng ôm lấy má của Trương Mỹ Linh, thì thầm: "Cho chị hôn em một cái nhé." Dứt lời nàng liền kiễng chân, khẽ hôn lên môi của cô. Nụ hôn thật nhẹ nhàng và tỉ mỉ, giống như nàng đang nâng niu một báu vật trong tay vậy. Trương Mỹ Linh nhìn ngắm gương mặt tuyệt mĩ ấy, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm xinh đẹp nào. Này là hàng mi cong cong. Này là sống mũi thanh tú. Mọi thứ thuộc về nàng, đều là những điều dịu dàng nhất mà ông trời đã ban tặng cho Trương Mỹ Linh.Nếu như có kiếp sau, kiếp sau nữa... Nếu như có thể, chúng ta hãy lại thương nhau, Út nhé. Chị Út, đừng rời xa em nữa, được không? *** Quân khu Mười một nằm có trụ sở tại quận Hải Châu, thành phố Đà Nẵng. Sau nhiều lần thử tìm cách liên lạc nhưng hoàn toàn thất bại, Trương Mỹ Linh buộc phải đặt vé bay vào đó để tìm gặp trực tiếp ông nội của Đan Chi. Trước khi đi, bà nội còn gọi Trương Mỹ Linh lại, móc chiếc túi vải móc ra vài tờ tiền, dúi vào tay cô mà bảo: "Cháu thiệt thòi nhiều rồi, cái này là bà cho thêm. Lấy mà tiêu cho thoải mái." Trương Mỹ Linh có chút xúc động. Bà tuy lạnh lùng, nhưng thật ra chưa bao giờ ngừng quan tâm cô. Giữa tháng ba dương lịch, Trương Mỹ Linh cùng Ngọc Út lên máy bay tới thành phố Đà Nẵng. Ngồi trong lòng Trương Mỹ Linh, nàng kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, thi thoảng còn dí sát mặt lại gần nhìn những đám mây bồng bềnh trôi qua. "Linh ơi, đẹp quá đi mất." Nàng thì thầm, đôi tay nhỏ nhắn nằm gọn trong bàn tay của Trương Mỹ Linh. "Chị biết điều gì còn đẹp hơn nữa không?" Cô cũng giả bộ thì thầm. "Cái gì vậy hả mình?" Trương Mỹ Linh bật cười, nhẹ hôn sau gáy của nàng, "Chị đấy." Nàng xấu hổ quá, hai gò má ửng hồng như 1 2 3 »