Chương 12
Sau khi phi tang xác Trương Trường, hai người kia quay lại căn nhà xoá dấu vết, sau đó lại bàn bạc kế hoạch giết người tiếp theo.
Buổi tối Dịch Thiên quay về Võ Thành Ti, lệnh cho thuộc hạ giả làm dân thường, theo dõi người của Liễu Xuân Lâu, đặc biệt là cô nương tên Hoa Hoa. Hôm đó lúc thẩm vấn, hắn sớm nhận ra cô ta luôn nói dối. Hơn nữa từ ánh mắt, bước đi liền đoán được nữ nhân này biết võ công, cũng không phải loại tôm tép bình thường.
Dịch Thiên lại đến Hùng phủ tìm Trương Trường, sau khi biết hắn ra ngoài đến nay chưa về. Hắn lập tức cho người hoạ lại dung mạo, dán thông báo truy nã khắp thành. Nói rằng Trương Trường vì muốn báo thù, nên lập kế hoạch giết Hùng Hoàng.
Còn cái chết của Lưu Hùynh là do hắn đắc tội với A Tử, nên bị cô ta dùng trùng độc giết chết. Cái chết của Lâm huyện lệnh là sự cố, không tiếp tục điều tra. Chỉ có như vậy mới khiến hung thủ lơ là, tiếp tục kế hoạch giết người của mình.
Quả nhiên, đám người kia cho rằng Dịch Thiên ngu ngốc, không làm nên trò trống gì. Danh tiếng mấy năm nay cũng chỉ là lời đồn thổi được người ta phóng đại, muốn qua mặt hắn chẳng có gì là khó khăn.
Buổi tối mấy ngày sau, thuộc hạ cho biết Hoa Hoa được một phú thương mời đến nhà. Điều tra nhanh, Dịch Thiên biết được người này là bằng hữu cùng ăn chơi trác táng của Hùng Hoàng. Hai người này một có địa vị, một có tiền tài, đã ức hiếp rất nhiều bách tính. Những người trong thành có hơn phân nửa đều ghét hắn.
" Xem ra tên họ Giả này là mục tiêu tiếp theo của bọn chúng. Dịch Phong! Ngươi nói xem ta nên để kế hoạch của bọn chúng thành công. Hay là dẫn người đến cứu mạng tên họ Giả kia đây?"
" Tuy từ lâu đại nhân vốn không ưa gì hắn, nhưng nếu để sát thủ tiếp tục ra tay, e rằng sẽ ảnh hưởng đến người."
" Không sai! Họ Giả đó giàu nhất cả nước, đến bệ hạ cũng muốn làm thân với hắn ta. Tên này không những thông minh, quan hệ nhiều với quan cao, mà còn là một cao thủ võ công. Đám sát thủ đó muốn giết hắn, e rằng không dễ dàng như vậy."
" Vậy ý của đại nhân là?"
" Đi! Chúng ta đến đó xem kịch."
Dịch Thiên dẫn theo mấy chục thị vệ, trên đường phố thong dong đi bộ đến Giả gia. Tốc độ không nhanh không chậm, nhưng được nửa đường hắn còn cố ý quay lại, nói rằng muốn đến tam ti tìm Nhị Hạ ẻo lả.
Từ sau khi biết tên thư sinh mình ghét không thích cái tên này, Dịch thiên liền gọi hắn là Nhị Hạ ẻo lả, chọc cho hắn mỗi ngày đều phát hoả.
Dịch Thiên không dễ dàng mới tìm được tới nhà của Nhị Hạ, hắn không nói gì trực tiếp đá cánh cửa để vào trong. Nhị Hạ đang dùng bữa, vẻ mặt còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì, Dịch Thiên đã ngồi xuống ghế ung dung bới một bát cơm, tự nhiên như ở nhà mình.
" Này! Dịch đại nhân hôm nay bị ấm đầu rồi à? Tự nhiên tới chỗ ta, còn làm ra động tĩnh lớn như vậy, không phải chỉ để ăn ké một bữa cơm thôi đấy chứ"?
" Dịch đại nhân!"
" Dịch Thiên!"
Dịch Thiên đặt tay lên môi ra lệnh cho Nhị Hạ im lặng.
Nhị Hạ lo lắng kéo Dịch Phong sang một bên, hỏi nhỏ.
" Dịch đại nhân của các ngươi có phải hôm nay đầu óc có vấn đề hay không"?
" Nói bừa! Đại nhân nhà chúng ta thông minh nhanh nhẹn, là kì tài hiếm có. Nếu đầu óc có vấn đề, thì đó chắc chắn trí thông minh của ngài ấy quá nhiều, không biết dùng đâu cho hết."
.
Buổi tối Dịch Thiên quay về Võ Thành Ti, lệnh cho thuộc hạ giả làm dân thường, theo dõi người của Liễu Xuân Lâu, đặc biệt là cô nương tên Hoa Hoa. Hôm đó lúc thẩm vấn, hắn sớm nhận ra cô ta luôn nói dối. Hơn nữa từ ánh mắt, bước đi liền đoán được nữ nhân này biết võ công, cũng không phải loại tôm tép bình thường.
Dịch Thiên lại đến Hùng phủ tìm Trương Trường, sau khi biết hắn ra ngoài đến nay chưa về. Hắn lập tức cho người hoạ lại dung mạo, dán thông báo truy nã khắp thành. Nói rằng Trương Trường vì muốn báo thù, nên lập kế hoạch giết Hùng Hoàng.
Còn cái chết của Lưu Hùynh là do hắn đắc tội với A Tử, nên bị cô ta dùng trùng độc giết chết. Cái chết của Lâm huyện lệnh là sự cố, không tiếp tục điều tra. Chỉ có như vậy mới khiến hung thủ lơ là, tiếp tục kế hoạch giết người của mình.
Quả nhiên, đám người kia cho rằng Dịch Thiên ngu ngốc, không làm nên trò trống gì. Danh tiếng mấy năm nay cũng chỉ là lời đồn thổi được người ta phóng đại, muốn qua mặt hắn chẳng có gì là khó khăn.
Buổi tối mấy ngày sau, thuộc hạ cho biết Hoa Hoa được một phú thương mời đến nhà. Điều tra nhanh, Dịch Thiên biết được người này là bằng hữu cùng ăn chơi trác táng của Hùng Hoàng. Hai người này một có địa vị, một có tiền tài, đã ức hiếp rất nhiều bách tính. Những người trong thành có hơn phân nửa đều ghét hắn.
" Xem ra tên họ Giả này là mục tiêu tiếp theo của bọn chúng. Dịch Phong! Ngươi nói xem ta nên để kế hoạch của bọn chúng thành công. Hay là dẫn người đến cứu mạng tên họ Giả kia đây?"
" Tuy từ lâu đại nhân vốn không ưa gì hắn, nhưng nếu để sát thủ tiếp tục ra tay, e rằng sẽ ảnh hưởng đến người."
" Không sai! Họ Giả đó giàu nhất cả nước, đến bệ hạ cũng muốn làm thân với hắn ta. Tên này không những thông minh, quan hệ nhiều với quan cao, mà còn là một cao thủ võ công. Đám sát thủ đó muốn giết hắn, e rằng không dễ dàng như vậy."
" Vậy ý của đại nhân là?"
" Đi! Chúng ta đến đó xem kịch."
Dịch Thiên dẫn theo mấy chục thị vệ, trên đường phố thong dong đi bộ đến Giả gia. Tốc độ không nhanh không chậm, nhưng được nửa đường hắn còn cố ý quay lại, nói rằng muốn đến tam ti tìm Nhị Hạ ẻo lả.
Từ sau khi biết tên thư sinh mình ghét không thích cái tên này, Dịch thiên liền gọi hắn là Nhị Hạ ẻo lả, chọc cho hắn mỗi ngày đều phát hoả.
Dịch Thiên không dễ dàng mới tìm được tới nhà của Nhị Hạ, hắn không nói gì trực tiếp đá cánh cửa để vào trong. Nhị Hạ đang dùng bữa, vẻ mặt còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì, Dịch Thiên đã ngồi xuống ghế ung dung bới một bát cơm, tự nhiên như ở nhà mình.
" Này! Dịch đại nhân hôm nay bị ấm đầu rồi à? Tự nhiên tới chỗ ta, còn làm ra động tĩnh lớn như vậy, không phải chỉ để ăn ké một bữa cơm thôi đấy chứ"?
" Dịch đại nhân!"
" Dịch Thiên!"
Dịch Thiên đặt tay lên môi ra lệnh cho Nhị Hạ im lặng.
Nhị Hạ lo lắng kéo Dịch Phong sang một bên, hỏi nhỏ.
" Dịch đại nhân của các ngươi có phải hôm nay đầu óc có vấn đề hay không"?
" Nói bừa! Đại nhân nhà chúng ta thông minh nhanh nhẹn, là kì tài hiếm có. Nếu đầu óc có vấn đề, thì đó chắc chắn trí thông minh của ngài ấy quá nhiều, không biết dùng đâu cho hết."
.