Chương 8
Nhất Hạ cười thầm:" Con mồi đã cắn câu, mối làm ăn này ta nắm chắc rồi."
Đợi khi đám người kia đi xa, Nhất Hạ ở trong một góc phố cởi hết y phục trên người. Tháo lớp mặt nạ xuống, lại biến thành một mỹ nữ yêu kiều. Đây không phải là vị cô nương đã khen Dịch Thiên ở Liễu Xuân lâu lần trước sao?
Dịch Thiên vừa vào phủ đã hỏi về tung tích của nữ tử hôm qua.
- " Bây giờ cô ta chính là manh mối duy nhất để tìm ra hung thủ. Các ngươi phải dốc toàn lực, nhanh chóng tìm ra cô ta."
- " Vâng! Thuộc hạ nhất định sẽ phân phó các huynh đệ, nhanh chóng bắt được nữ tử đó."
Nhìn thấy Dịch Phong đang do dự, có vẻ như muốn hỏi gì đó. Dịch Thiên liền lên tiếng.
- " Có chuyện gì nói đi."
- " Tuy người của chúng ta phân bố khắp thiên hạ. Nhưng chuyện lần này có người cố ý che đậy, muốn tìm ra chân tướng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Tại sao đại nhân không thử đến Lục Thanh Các xem sao?"
- " Ngươi cho rằng đến Lục Thanh Các sẽ có tin tức hữu dụng sao?"
- " Thuộc hạ cho rằng, cho dù có tin tức hữu dụng hay không. Chúng ta cũng nên thử một lần mới biết được."
- " Được! Vậy tối nay chúng ta sẽ đến đó."
Dịch Phong bất ngờ, đại nhân thường ngày luôn cứng đầu. Tại sao hôm nay lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy? Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ. Mà phải đi chuẩn bị mọi thứ tối nay cho thật tốt.
Từ bố trí người đi tuần, đến những người đi theo bảo vệ Đại Nhân. Cho dù là âm thầm hay công khai, cũng đều phải có kế hoạch rõ ràng.
Đến khuya, đường trong kinh thánh chỉ còn lác đác vài người qua lại. Thi thoảng mới tìm được mấy hàng quán bán đồ ăn đêm.
Đám người Dịch Thiên đi qua rất nhiều con đường, cuối cùng dừng trước một thanh lâu lớn. Bên trên đề ba chữ " Lục Thanh Các"
Vừa vào bên trong Dịch Thiên đã được tiếp đãi nồng nhiệt. Nhưng không khó để nhận ra, vô số cặp mắt đầy sát ý đang nhìn hắn.
Một người phụ nữ trung niên đến đón Dịch Thiên. Tuy bên ngoài bà ta cười nói, nhưng vừa nhìn đã biết bà ta đang rất đề phòng.
Dịch Thiên đưa cho bà ta một thỏi bạc sau đó nói.
- " Ta đến mua đồ."
Người phụ nữ sau khi nghe câu này thì buông lỏng cảnh giác, đến mua đồ dĩ nhiên là mua tin tức. Việc này vốn dĩ nên giao cho người bình thường.
Nhưng kẻ khó đối phó như Dịch Thiên vẫn phải giao cho Nhất Hạ, chủ nhân của nơi này. Hơn nữa Nhất Hạ cũng đã sớm dặn dò, một khi hắn ta tới phải đưa đến phòng của cô.
Dịch Thiên được đưa đến một căn phòng lớn ở lầu 3. Sau khi đuổi hết người không phải sự ra ngoài, hắn mới được vào trong.
Đối mặt với hắn là một nữ nhân đeo khăn che mặt. Nhưng không khó để nhận ra cô gái này rất xinh đẹp. Chỉ là dáng người này Dịch Thiên có nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mắt.
- " Dịch đại nhân cất công đến đây, không phải chỉ để ngắm ta đấy chứ?"
- " Ta muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi."
- " Công tử muốn giao dịch chuyện gì?"
- " Ta nghĩ điều đó ngươi phải biết rõ chứ. Nếu không tên Nhất Hạ đó cứ muốn ta đến đây làm gì?"
- " Nhất Hạ? Đó là tên ta. Không ngờ công tử vì thích ta, mà đến tên ta cũng tìm ra được "
- " Đừng ảo tưởng, đó chẳng qua là tên của một kẻ điên thôi."
Nhất Hạ thầm mắng trong lòng:" Nói ta là kẻ điên sao? Ngươi thực sự không biết mấy người ngoài phố gọi ngươi là kẻ điên nhất thiên hạ sao?"
- " Sao? Vụ giao dịch này các ngươi có muốn làm không?"
- " Dịch đại nhân đã đích thân nhờ vả, sao tiểu nữ có thể không biết điều được chứ."
Dịch Thiên lại thầm khinh bỉ:" Tiểu nữ cái con khỉ! Người như các ngươi phải gọi là cáo già mới đúng."
- " Chỉ là không biết Dịch đại nhân muốn biết chuyện gì?"
- " Trong vòng một ngày, ta muốn biết được tất cả về xuất xứ. Người nuôi trùng độc trong phạm vi 1000 dặm."
- " Phạm vi lớn vậy sao? Chuyện này e phải tốn khá nhiều công sức đấy."
- " Yên tâm! Ta sẽ không để các ngươi chịu thiệt đâu. Ra giá đi."
- " Dịch đại nhân quả nhiên nhanh gọn, vậy chúng ta ra giá 2000 lượng. Thế nào?"
- " Được! Tối mai ta đến lấy tin tức."
Vừa nói xong, Dịch Thiên lập tức rời đi, đầu còn chẳng thèm quay lại nhìn một cái.
Nhìn theo bóng Dịch Thiên rời đi, Nhất Hạ thầm đắc ý:" Cuối cùng cá cũng cắn câu, chỉ đợi ngày thu lưới thôi."
Đợi khi đám người kia đi xa, Nhất Hạ ở trong một góc phố cởi hết y phục trên người. Tháo lớp mặt nạ xuống, lại biến thành một mỹ nữ yêu kiều. Đây không phải là vị cô nương đã khen Dịch Thiên ở Liễu Xuân lâu lần trước sao?
Dịch Thiên vừa vào phủ đã hỏi về tung tích của nữ tử hôm qua.
- " Bây giờ cô ta chính là manh mối duy nhất để tìm ra hung thủ. Các ngươi phải dốc toàn lực, nhanh chóng tìm ra cô ta."
- " Vâng! Thuộc hạ nhất định sẽ phân phó các huynh đệ, nhanh chóng bắt được nữ tử đó."
Nhìn thấy Dịch Phong đang do dự, có vẻ như muốn hỏi gì đó. Dịch Thiên liền lên tiếng.
- " Có chuyện gì nói đi."
- " Tuy người của chúng ta phân bố khắp thiên hạ. Nhưng chuyện lần này có người cố ý che đậy, muốn tìm ra chân tướng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Tại sao đại nhân không thử đến Lục Thanh Các xem sao?"
- " Ngươi cho rằng đến Lục Thanh Các sẽ có tin tức hữu dụng sao?"
- " Thuộc hạ cho rằng, cho dù có tin tức hữu dụng hay không. Chúng ta cũng nên thử một lần mới biết được."
- " Được! Vậy tối nay chúng ta sẽ đến đó."
Dịch Phong bất ngờ, đại nhân thường ngày luôn cứng đầu. Tại sao hôm nay lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy? Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ. Mà phải đi chuẩn bị mọi thứ tối nay cho thật tốt.
Từ bố trí người đi tuần, đến những người đi theo bảo vệ Đại Nhân. Cho dù là âm thầm hay công khai, cũng đều phải có kế hoạch rõ ràng.
Đến khuya, đường trong kinh thánh chỉ còn lác đác vài người qua lại. Thi thoảng mới tìm được mấy hàng quán bán đồ ăn đêm.
Đám người Dịch Thiên đi qua rất nhiều con đường, cuối cùng dừng trước một thanh lâu lớn. Bên trên đề ba chữ " Lục Thanh Các"
Vừa vào bên trong Dịch Thiên đã được tiếp đãi nồng nhiệt. Nhưng không khó để nhận ra, vô số cặp mắt đầy sát ý đang nhìn hắn.
Một người phụ nữ trung niên đến đón Dịch Thiên. Tuy bên ngoài bà ta cười nói, nhưng vừa nhìn đã biết bà ta đang rất đề phòng.
Dịch Thiên đưa cho bà ta một thỏi bạc sau đó nói.
- " Ta đến mua đồ."
Người phụ nữ sau khi nghe câu này thì buông lỏng cảnh giác, đến mua đồ dĩ nhiên là mua tin tức. Việc này vốn dĩ nên giao cho người bình thường.
Nhưng kẻ khó đối phó như Dịch Thiên vẫn phải giao cho Nhất Hạ, chủ nhân của nơi này. Hơn nữa Nhất Hạ cũng đã sớm dặn dò, một khi hắn ta tới phải đưa đến phòng của cô.
Dịch Thiên được đưa đến một căn phòng lớn ở lầu 3. Sau khi đuổi hết người không phải sự ra ngoài, hắn mới được vào trong.
Đối mặt với hắn là một nữ nhân đeo khăn che mặt. Nhưng không khó để nhận ra cô gái này rất xinh đẹp. Chỉ là dáng người này Dịch Thiên có nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mắt.
- " Dịch đại nhân cất công đến đây, không phải chỉ để ngắm ta đấy chứ?"
- " Ta muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi."
- " Công tử muốn giao dịch chuyện gì?"
- " Ta nghĩ điều đó ngươi phải biết rõ chứ. Nếu không tên Nhất Hạ đó cứ muốn ta đến đây làm gì?"
- " Nhất Hạ? Đó là tên ta. Không ngờ công tử vì thích ta, mà đến tên ta cũng tìm ra được "
- " Đừng ảo tưởng, đó chẳng qua là tên của một kẻ điên thôi."
Nhất Hạ thầm mắng trong lòng:" Nói ta là kẻ điên sao? Ngươi thực sự không biết mấy người ngoài phố gọi ngươi là kẻ điên nhất thiên hạ sao?"
- " Sao? Vụ giao dịch này các ngươi có muốn làm không?"
- " Dịch đại nhân đã đích thân nhờ vả, sao tiểu nữ có thể không biết điều được chứ."
Dịch Thiên lại thầm khinh bỉ:" Tiểu nữ cái con khỉ! Người như các ngươi phải gọi là cáo già mới đúng."
- " Chỉ là không biết Dịch đại nhân muốn biết chuyện gì?"
- " Trong vòng một ngày, ta muốn biết được tất cả về xuất xứ. Người nuôi trùng độc trong phạm vi 1000 dặm."
- " Phạm vi lớn vậy sao? Chuyện này e phải tốn khá nhiều công sức đấy."
- " Yên tâm! Ta sẽ không để các ngươi chịu thiệt đâu. Ra giá đi."
- " Dịch đại nhân quả nhiên nhanh gọn, vậy chúng ta ra giá 2000 lượng. Thế nào?"
- " Được! Tối mai ta đến lấy tin tức."
Vừa nói xong, Dịch Thiên lập tức rời đi, đầu còn chẳng thèm quay lại nhìn một cái.
Nhìn theo bóng Dịch Thiên rời đi, Nhất Hạ thầm đắc ý:" Cuối cùng cá cũng cắn câu, chỉ đợi ngày thu lưới thôi."