Chương 15: Chó sói và con mồi
Trong cửa hàng, Mặc Âu kéo Hàn Thiên Nhược đi chọn quần áo: "Bộ này, bộ kia, bộ này nữa, kiểu mới kia cũng đẹp lắm, lấy thêm bộ này nữa đi...''
Kết quả của cuộc dạo quanh một vòng cửa hàng, Mặc Âu ném cho Hàn Thiên Nhược mặc thử hơn chục bộ đồ.
Hàn Thiên Nhược thay xong bộ đầu tiên bước ra. Đây là thiết kế mới nhất của cửa hàng với hai màu chủ đạo là trắng và xanh da trời xen kẽ với nhau vô cùng hài hòa. Kết hợp với thân hình săn chắc, cơ nào ra cơ nấy như một bức phù điêu tuyệt trác của Hàn Thiên Nhược nữa thì không thể chê vào đâu được, làm cho con người luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, sát phạt này cũng trở nên ôn nhu thêm vài phần.
Mấy nhân viên nữ ngây người tập thể, hàng loạt ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào Hàn Thiên Nhược, một khắc không rời.
Có nhân viên nói: "Đây liệu có phải là một đại minh tinh mới nổi nào không vậy? Sao tôi chưa bao giờ thấy qua nhỉ?"
Nhân viên khác lắc đầu: "Chắc không phải đâu! Tôi chưa từng gặp người có nhan sắc yêu nghiệt như thế này trong giới giải trí"
Một nhân viên khác nữa mặt đầy si mê hét lớn: "AAAAA!!! Sao anh ấy có thể đẹp trai như thế, soái như thế cơ chứ!!!! Em muốn sinh khỉ con cho anh quá điiiiii"
Một nhân viên bên cạnh nghe lời nói đó thì khinh bỉ liếc mắt nhìn cô gái nọ nói: "Cô nằm mơ giữa ban ngày đi! Bạn gái của người ta đang đứng sờ sờ trước mặt cô đấy''
Nhân viên kia nghe vậy thì đau lòng không thôi, ôm lấy một nhân viên nữ bên cạnh khóc lóc, than thở: ''Ôi người đẹp là hoa đã có chủ mất rồi, huhuhu. Tôi thế mà lại thất tình nữa rồi, huhuhu''
Trong khi các nhân viên nữ đang than trời trách đất vì thấy mĩ nam đã có bạn gái, thì bên này Mặc Âu đang ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ, tròn mắt nhìn mỹ nhân đang đứng trước mặt mình.
Hàn Thiên Nhược thấy Mặc Âu không nói gì, khẽ nhíu mày hỏi: "Không được sao?"
Câu nói của Hàn Thiên Nhược đã kéo Mặc Âu trở về từ thế giới đầy mộng cảnh. Cô bước gần đến bên anh một bước, nhìn từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên. Càng nhìn, hai mắt cô càng phát sáng tựa như dải ngân hà. Mặc Âu mê mẩn nhìn người trước mắt như nhân vật nam chính đẹp trai, hoàn hảo trong thế giới tưởng tượng của cô bước ra vậy. Quá là chân thật đến khó mà tin nổi, ngay cả cô cũng còn không tin nữa cơ mà.
Mặc Âu nhìn anh đắm đuối, cảm thán giơ ngón tay cái lên khen ngợi: ''Rất đẹp trai''
Hàn Thiên Nhược nhận được lời khen từ cô gái nhỏ, cảm thấy bộ trang phục này cũng không tệ lắm, tạm chấp nhận được.
Tiếp theo đó là từng bộ đồ mà Mặc Âu chọn, được Hàn Thiên Nhược thay toàn bộ. Bộ nào bộ nấy khi được mặc vào người Hàn Thiên Nhược đều như hổ thêm cánh, trang phục càng thêm tỏa sáng, thu hút mọi ánh nhìn của bất kì ai.
Tất cả nhân viên hay khách hàng ghé qua thăm cửa hàng đều phải trầm trồ trước chàng trai với nhan sắc mê người, được thần tiên ưu ái trước mắt này.
Có người hít một ngụm khí lạnh, vô ý bật thốt lên: "Đẹp... Đẹp quá đi"
Có người đàn ông đứng trong cửa hàng cũng ói hỏng bét: "Con mịe nó chứ! Đẹp đến nghịch thiên như vậy. Lão tử cũng muốn cong luôn rồi''
Còn riêng phái nữ thì ai cũng đỏ chín mặt, ngượng ngùng nhìn mỹ nam trước mắt. Nhiều người còn dặm lại lớp trang điểm, chỉnh lại đầu tóc, váy áo cho mình trở nên xinh đẹp nhằm gây được sự chú ý của chàng trai. Tuy nhiên, trong mắt của chàng trai nọ chỉ chứa duy nhất hình bóng một người, không ai có thể thay thế.
Mặc Âu cười toe toét khoác tay người đẹp trước hàng chục ánh mắt ham muốn chiếm lấy anh. Cô ngẩng đầu cười nói với Hàn Thiên Nhược: "Nhìn tôi là được, đừng chú ý đến ánh mắt của những con sói đang nhỏ dãi chờ chực nuốt con mồi''
Hàn Thiên Nhược kéo cong khóe môi, nở một nụ cười đầy ý vị nhìn Mặc Âu nói: "Được"
Chứ không phải con sói đó chính là em sao? Hử?? Nhưng anh chỉ nguyện ý làm con mồi duy nhất của em.
Kết quả của cuộc dạo quanh một vòng cửa hàng, Mặc Âu ném cho Hàn Thiên Nhược mặc thử hơn chục bộ đồ.
Hàn Thiên Nhược thay xong bộ đầu tiên bước ra. Đây là thiết kế mới nhất của cửa hàng với hai màu chủ đạo là trắng và xanh da trời xen kẽ với nhau vô cùng hài hòa. Kết hợp với thân hình săn chắc, cơ nào ra cơ nấy như một bức phù điêu tuyệt trác của Hàn Thiên Nhược nữa thì không thể chê vào đâu được, làm cho con người luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, sát phạt này cũng trở nên ôn nhu thêm vài phần.
Mấy nhân viên nữ ngây người tập thể, hàng loạt ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào Hàn Thiên Nhược, một khắc không rời.
Có nhân viên nói: "Đây liệu có phải là một đại minh tinh mới nổi nào không vậy? Sao tôi chưa bao giờ thấy qua nhỉ?"
Nhân viên khác lắc đầu: "Chắc không phải đâu! Tôi chưa từng gặp người có nhan sắc yêu nghiệt như thế này trong giới giải trí"
Một nhân viên khác nữa mặt đầy si mê hét lớn: "AAAAA!!! Sao anh ấy có thể đẹp trai như thế, soái như thế cơ chứ!!!! Em muốn sinh khỉ con cho anh quá điiiiii"
Một nhân viên bên cạnh nghe lời nói đó thì khinh bỉ liếc mắt nhìn cô gái nọ nói: "Cô nằm mơ giữa ban ngày đi! Bạn gái của người ta đang đứng sờ sờ trước mặt cô đấy''
Nhân viên kia nghe vậy thì đau lòng không thôi, ôm lấy một nhân viên nữ bên cạnh khóc lóc, than thở: ''Ôi người đẹp là hoa đã có chủ mất rồi, huhuhu. Tôi thế mà lại thất tình nữa rồi, huhuhu''
Trong khi các nhân viên nữ đang than trời trách đất vì thấy mĩ nam đã có bạn gái, thì bên này Mặc Âu đang ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ, tròn mắt nhìn mỹ nhân đang đứng trước mặt mình.
Hàn Thiên Nhược thấy Mặc Âu không nói gì, khẽ nhíu mày hỏi: "Không được sao?"
Câu nói của Hàn Thiên Nhược đã kéo Mặc Âu trở về từ thế giới đầy mộng cảnh. Cô bước gần đến bên anh một bước, nhìn từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên. Càng nhìn, hai mắt cô càng phát sáng tựa như dải ngân hà. Mặc Âu mê mẩn nhìn người trước mắt như nhân vật nam chính đẹp trai, hoàn hảo trong thế giới tưởng tượng của cô bước ra vậy. Quá là chân thật đến khó mà tin nổi, ngay cả cô cũng còn không tin nữa cơ mà.
Mặc Âu nhìn anh đắm đuối, cảm thán giơ ngón tay cái lên khen ngợi: ''Rất đẹp trai''
Hàn Thiên Nhược nhận được lời khen từ cô gái nhỏ, cảm thấy bộ trang phục này cũng không tệ lắm, tạm chấp nhận được.
Tiếp theo đó là từng bộ đồ mà Mặc Âu chọn, được Hàn Thiên Nhược thay toàn bộ. Bộ nào bộ nấy khi được mặc vào người Hàn Thiên Nhược đều như hổ thêm cánh, trang phục càng thêm tỏa sáng, thu hút mọi ánh nhìn của bất kì ai.
Tất cả nhân viên hay khách hàng ghé qua thăm cửa hàng đều phải trầm trồ trước chàng trai với nhan sắc mê người, được thần tiên ưu ái trước mắt này.
Có người hít một ngụm khí lạnh, vô ý bật thốt lên: "Đẹp... Đẹp quá đi"
Có người đàn ông đứng trong cửa hàng cũng ói hỏng bét: "Con mịe nó chứ! Đẹp đến nghịch thiên như vậy. Lão tử cũng muốn cong luôn rồi''
Còn riêng phái nữ thì ai cũng đỏ chín mặt, ngượng ngùng nhìn mỹ nam trước mắt. Nhiều người còn dặm lại lớp trang điểm, chỉnh lại đầu tóc, váy áo cho mình trở nên xinh đẹp nhằm gây được sự chú ý của chàng trai. Tuy nhiên, trong mắt của chàng trai nọ chỉ chứa duy nhất hình bóng một người, không ai có thể thay thế.
Mặc Âu cười toe toét khoác tay người đẹp trước hàng chục ánh mắt ham muốn chiếm lấy anh. Cô ngẩng đầu cười nói với Hàn Thiên Nhược: "Nhìn tôi là được, đừng chú ý đến ánh mắt của những con sói đang nhỏ dãi chờ chực nuốt con mồi''
Hàn Thiên Nhược kéo cong khóe môi, nở một nụ cười đầy ý vị nhìn Mặc Âu nói: "Được"
Chứ không phải con sói đó chính là em sao? Hử?? Nhưng anh chỉ nguyện ý làm con mồi duy nhất của em.