Chương 42: Cô cũng cần được chở che
Bộ phim nói về tình yêu ngọt ngào của Mễ Mễ và Từ Lâm khi tình cờ trao duyên trong lần xem mắt. Vốn dĩ cuộc sống của họ nên kéo dài hạnh phúc đến đầu bạc răng long. Tuy nhiên trong một sự cố, Từ Lâm phát hiện ra mình bị ung thư bạch cầu. Không muốn để cô buồn, anh đã giấu Mễ Mễ suốt mấy tháng dài, luôn dành nhiều thời gian nghe cô cười, cô nói không một chút phiền hà. Từ Lâm muốn ôm lấy kỉ niệm tươi đẹp nhất để có thể an yên mà say giấc. Hàng ngày, anh một thân một mình đi làm xả trị đau đớn nhưng tiếc là không có hy vọng. Từ Lâm quyết định dừng lại việc xả trị, trở về nhà với Mễ Mễ. Trong giây phút thấy cô đang bận rộn làm cơm, nước mắt anh lặng lẽ lăn dài:
Mễ Mễ, nếu như anh chết đi, em sẽ như thế nào đây...
Quay đến ngày Từ Lâm hết sức chống cự, nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tiều tụy, trắng bệch không còn giọt máu, tràn đầy vể mệt mỏi. Một bên là Mễ Mễ đang nắm chặt lấy tay anh nước mắt như mưa. Từ Lâm nhìn cô mỉm cười hiền dịu, nặng nhọc đưa tay lau lấy nước mắt nóng hổi của cô nói:
"Vợ à! Cảm ơn em đã chiếu cố anh trong 2 năm 14 ngày. Vợ vất vả rồi"
Từ Lâm rời mắt khỏi Mễ Mễ nhìn ra bầu trời rộng lớn đầy ánh nắng đẹp, tâm như đã thoát khỏi nơi phàm tục: "Em nói xem, nắng đẹp như vậy, chắc là anh sẽ được làm thiên sứ đúng không? Vậy nếu được chọn hộ mệnh cho ai... anh sẽ lại bảo vệ em nhé... Ngoan! Tiểu Mễ, không khóc, anh sẽ không biến mất như nhiều người vẫn nói... vẫn sẽ ở bên cạnh em mà.''
Từ Lâm lúc này nước mắt cũng đã rơi, mệt mỏi nằm xuống chiếc giường trắng lạnh băng, trước khi nhắm mắt, anh nở nụ cười ấm áp như gió xuân tràn về qua khe cửa: "Xin lỗi em! Kiếp này anh không thể cùng em đi hết đoạn đường còn lại... Nếu có kiếp sau, anh lại được em chọn làm chồng nhé...''
Mễ Mễ nghẹn lòng: "Được, kiếp sau... anh cũng phải làm chồng em...''
Từ Lâm mỉm cười chìm vào giấc ngủ sâu, không bao giờ tỉnh lại được nữa...
Mễ Mễ cười buồn, xoa xoa bụng mình: ''Anh đi rồi, em với con phải làm sao đây...''
Anh xuất hiện tình cờ như thế, cũng biến mất nhanh như vậy...
Đời anh vốn lặng lẽ nhưng có em, anh đã có một cuộc đời trọn vẹn...
Mễ Mễ...
Cảm ơn em đã đến bên anh, cho anh cơ hội được làm một người chồng tốt...
Hẹn gặp lại kiếp sau nhé, vợ anh...
Chuyển cảnh cuối cùng, hai mẹ con Mễ Mễ cùng đến đặt bó hoa hướng dương lên mộ của Từ Lâm, cười đùa, kể cho anh nghe những câu chuyện thú vị, ngày nắng ấm áp bao bọc lấy khung cảnh đẹp đẽ này...
Hết phim...
________________
Trong rạp chiếu phim đã phát ra những tiếng khóc thút thít ở giữa đoạn, sau đó chuyển thành ôm nhau khóc lớn. Mặc Âu tất nhiên cũng không ngoại lệ, thậm chí còn là người khóc nhiều nhất, lâu nhất trong rạp chiếu phim. Khi mọi người đã nườm nượp rời khỏi phòng, cô cũng không có dấu hiệu dùng khóc. Cô khóc đến nói khản cả cổ, hai mắt sưng đỏ. Hàn Thiên Nhược ngây người không biết làm như thế nào, lấy tay lau nước mắt cho cô thì cô lại khóc tiếp, hoàn toàn vô tác dụng. Anh đâu có ngờ cô lại là người nhạy cảm như vậy. Xem phim cũng thấy bình thường, thậm chí anh còn lười xem mà ngắm Mặc Âu cả buổi. Thấy cô bắt đầu khóc thì tay chân đều luống cuống không thôi. Vốn dĩ lúc đầu anh còn khống chế được. Còn bây giờ thì như giọt nước tràn li mất rồi. Cũng không đúng lắm, giống như biển tràn bờ hợp lí hơn.
Hàn Thiên Nhược không chịu đựng nổi nhìn Mặc Âu khóc đến mất kiểm soát như thế nữa, ôm lấy cô bước ra khỏi phòng. Xuống chỗ để xe, đặt cô ngồi lên ghế bên cạnh ghế lái, thắt dây an toàn cho cô rồi bắt đầu khởi động xe. Thấy cô chưa ngừng khóc, anh tăng nhanh tốc độ về nhà. Có lẽ hôm nay không được dạo phố cùng cô nữa rồi. Có chút thất vọng nhưng nhiều hơn là đau lòng khi thấy cô trong tình cảnh như vậy.
Về đến nhà, Hàn Thiên Nhược nhẹ nhàng ôm Mặc Âu đã ngừng khóc những vẫn đọng lại những tiếng thút thít, sụt sịt mũi đỏ ửng về phòng. Đắp chăn lại giúp cô, anh hôn trên trán Mặc Âu một nụ hôn nhu tình, mát lạnh: "Ngủ ngon! Anh sẽ không biến mất như Từ Lâm được chứ"
Mặc Âu sụt sịt mũi nhìn anh: "Thật chứ?"
Hàn Thiên Nhược ôn nhu xoa đầu cô: "Trừ khi em cho phép, anh sẽ không bao giờ biến mất''
Mặc Âu gật đầu, giữ lấy tay anh lạc giọng vì trận khóc vừa nãy nói: "Tối nay anh ở đây với em được không?''
Hàn Thiên Nhược thấy ánh mắt đầy sự sợ hãi của Mặc Âu thì đau lòng. Anh kéo chăn một bên cạnh nằm xuống, vòng tay qua ôm chặt lấy cô, nhấn đầu cô vào trong lồng ngực ấm nóng của mình. Anh dịu dàng hôn xuống tóc Mặc Âu thủ thỉ: "Ngoan! Ngủ đi bảo bối của anh!
Mặc Âu thút thít thêm vài lần nữa, không biết là do khóc quá nhiều hay cảm thấy mình được bao bọc trong một lồng ngực ấm áp, tràn đầy sự an tâm, không còn sợ hãi lo được lo mất nũa mà dần khép đôi mắt hạnh, chìm vào giấc ngủ ngon.
Hàn Thiên Nhược không lâu sau đó nghe thấy hơi thở đều đặn, nhịp nhàng, biết cô đã ngủ, anh mới cảm thấy nhẹ lòng. Qua việc xem phim, anh mới biết được cô cũng không phải mạnh mẽ, luôn vui vẻ, lạc quan bất cần đời như vẻ bề ngoài, cũng sẽ là một người dễ xúc động cần được chở che. Anh vuốt ve mái tóc cô gái đang ngủ đến ngon lành, chìm vào suy nghĩ không biết sau này cô lại khóc như thế này mà lại không có mặt anh ở đó thì phải làm sao đây, haizz...
Mễ Mễ, nếu như anh chết đi, em sẽ như thế nào đây...
Quay đến ngày Từ Lâm hết sức chống cự, nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tiều tụy, trắng bệch không còn giọt máu, tràn đầy vể mệt mỏi. Một bên là Mễ Mễ đang nắm chặt lấy tay anh nước mắt như mưa. Từ Lâm nhìn cô mỉm cười hiền dịu, nặng nhọc đưa tay lau lấy nước mắt nóng hổi của cô nói:
"Vợ à! Cảm ơn em đã chiếu cố anh trong 2 năm 14 ngày. Vợ vất vả rồi"
Từ Lâm rời mắt khỏi Mễ Mễ nhìn ra bầu trời rộng lớn đầy ánh nắng đẹp, tâm như đã thoát khỏi nơi phàm tục: "Em nói xem, nắng đẹp như vậy, chắc là anh sẽ được làm thiên sứ đúng không? Vậy nếu được chọn hộ mệnh cho ai... anh sẽ lại bảo vệ em nhé... Ngoan! Tiểu Mễ, không khóc, anh sẽ không biến mất như nhiều người vẫn nói... vẫn sẽ ở bên cạnh em mà.''
Từ Lâm lúc này nước mắt cũng đã rơi, mệt mỏi nằm xuống chiếc giường trắng lạnh băng, trước khi nhắm mắt, anh nở nụ cười ấm áp như gió xuân tràn về qua khe cửa: "Xin lỗi em! Kiếp này anh không thể cùng em đi hết đoạn đường còn lại... Nếu có kiếp sau, anh lại được em chọn làm chồng nhé...''
Mễ Mễ nghẹn lòng: "Được, kiếp sau... anh cũng phải làm chồng em...''
Từ Lâm mỉm cười chìm vào giấc ngủ sâu, không bao giờ tỉnh lại được nữa...
Mễ Mễ cười buồn, xoa xoa bụng mình: ''Anh đi rồi, em với con phải làm sao đây...''
Anh xuất hiện tình cờ như thế, cũng biến mất nhanh như vậy...
Đời anh vốn lặng lẽ nhưng có em, anh đã có một cuộc đời trọn vẹn...
Mễ Mễ...
Cảm ơn em đã đến bên anh, cho anh cơ hội được làm một người chồng tốt...
Hẹn gặp lại kiếp sau nhé, vợ anh...
Chuyển cảnh cuối cùng, hai mẹ con Mễ Mễ cùng đến đặt bó hoa hướng dương lên mộ của Từ Lâm, cười đùa, kể cho anh nghe những câu chuyện thú vị, ngày nắng ấm áp bao bọc lấy khung cảnh đẹp đẽ này...
Hết phim...
________________
Trong rạp chiếu phim đã phát ra những tiếng khóc thút thít ở giữa đoạn, sau đó chuyển thành ôm nhau khóc lớn. Mặc Âu tất nhiên cũng không ngoại lệ, thậm chí còn là người khóc nhiều nhất, lâu nhất trong rạp chiếu phim. Khi mọi người đã nườm nượp rời khỏi phòng, cô cũng không có dấu hiệu dùng khóc. Cô khóc đến nói khản cả cổ, hai mắt sưng đỏ. Hàn Thiên Nhược ngây người không biết làm như thế nào, lấy tay lau nước mắt cho cô thì cô lại khóc tiếp, hoàn toàn vô tác dụng. Anh đâu có ngờ cô lại là người nhạy cảm như vậy. Xem phim cũng thấy bình thường, thậm chí anh còn lười xem mà ngắm Mặc Âu cả buổi. Thấy cô bắt đầu khóc thì tay chân đều luống cuống không thôi. Vốn dĩ lúc đầu anh còn khống chế được. Còn bây giờ thì như giọt nước tràn li mất rồi. Cũng không đúng lắm, giống như biển tràn bờ hợp lí hơn.
Hàn Thiên Nhược không chịu đựng nổi nhìn Mặc Âu khóc đến mất kiểm soát như thế nữa, ôm lấy cô bước ra khỏi phòng. Xuống chỗ để xe, đặt cô ngồi lên ghế bên cạnh ghế lái, thắt dây an toàn cho cô rồi bắt đầu khởi động xe. Thấy cô chưa ngừng khóc, anh tăng nhanh tốc độ về nhà. Có lẽ hôm nay không được dạo phố cùng cô nữa rồi. Có chút thất vọng nhưng nhiều hơn là đau lòng khi thấy cô trong tình cảnh như vậy.
Về đến nhà, Hàn Thiên Nhược nhẹ nhàng ôm Mặc Âu đã ngừng khóc những vẫn đọng lại những tiếng thút thít, sụt sịt mũi đỏ ửng về phòng. Đắp chăn lại giúp cô, anh hôn trên trán Mặc Âu một nụ hôn nhu tình, mát lạnh: "Ngủ ngon! Anh sẽ không biến mất như Từ Lâm được chứ"
Mặc Âu sụt sịt mũi nhìn anh: "Thật chứ?"
Hàn Thiên Nhược ôn nhu xoa đầu cô: "Trừ khi em cho phép, anh sẽ không bao giờ biến mất''
Mặc Âu gật đầu, giữ lấy tay anh lạc giọng vì trận khóc vừa nãy nói: "Tối nay anh ở đây với em được không?''
Hàn Thiên Nhược thấy ánh mắt đầy sự sợ hãi của Mặc Âu thì đau lòng. Anh kéo chăn một bên cạnh nằm xuống, vòng tay qua ôm chặt lấy cô, nhấn đầu cô vào trong lồng ngực ấm nóng của mình. Anh dịu dàng hôn xuống tóc Mặc Âu thủ thỉ: "Ngoan! Ngủ đi bảo bối của anh!
Mặc Âu thút thít thêm vài lần nữa, không biết là do khóc quá nhiều hay cảm thấy mình được bao bọc trong một lồng ngực ấm áp, tràn đầy sự an tâm, không còn sợ hãi lo được lo mất nũa mà dần khép đôi mắt hạnh, chìm vào giấc ngủ ngon.
Hàn Thiên Nhược không lâu sau đó nghe thấy hơi thở đều đặn, nhịp nhàng, biết cô đã ngủ, anh mới cảm thấy nhẹ lòng. Qua việc xem phim, anh mới biết được cô cũng không phải mạnh mẽ, luôn vui vẻ, lạc quan bất cần đời như vẻ bề ngoài, cũng sẽ là một người dễ xúc động cần được chở che. Anh vuốt ve mái tóc cô gái đang ngủ đến ngon lành, chìm vào suy nghĩ không biết sau này cô lại khóc như thế này mà lại không có mặt anh ở đó thì phải làm sao đây, haizz...