Chương 45: Đội mồ Sống dậy
"Nữ thần kìa!!!''
''Hai cô gái đó là ai thế? Thân phận chắc không phải dạng vừa đâu''
''Người mặc váy màu cam thì tôi biết. Đó chính là nhị tiểu thư của Tử gia đấy, nữ minh tinh quốc tế''
''Vậy người mặc váy màu đen kia, tôi cảm thấy cô ấy còn nổi bật hơn cả tiểu thư nhà Tử gia đấy''
Mọi người lắc đầu tỏ vẻ không biết từ đâu chui ra một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành này.
Tử Hạ không để tâm nhiều người đến hỏi cô Mặc Âu là ai mà chỉ nói qua loa rồi dẫn Mặc Âu về phía có món quà.
"Tử Hạ! Cô gái bên cạnh em là ai thế?"
"Đúng vậy! Chúng tôi cũng chưa gặp cô ấy bao giờ, là người mới vào giới sao?''
Tử Hạ để lại câu bạn tôi rồi rời đi: "Bạn tôi" Để lại đoàn người đều ôm trong mình nhưng nghi vấn cùng say mê. Tuy cô gái mang dáng vẻ lười biếng, không để mọi người vào mắt mà chỉ tùy tiện để Tử Hạ dẫn đi nhưng lại đặc biệt hút người hơn bao giờ hết, trông cứ như một bà hoàng thực thụ vậy. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn đầy khi chất của giới thượng lưu. Chỉ cần thấy cô liếc đôi mắt sắc nhìn một cái liền cảm thấy huyết khí dâng trào. Quả thực là đẹp muốn nghịch thiên!
Mặc Âu liếc mắt qua mỗi khu vực mình đi, quả thực là đáng thất vọng. Không ai lọt nổi vào mắt xanh của cô. Càng buồn nôn hơn là những ánh mắt đục ngầu như chó sói rình mồi của đám đàn ông.
Đến một góc có vẻ là yên tĩnh hơn trong tất cả những nơi âm nhạc xập xình. Tử Hạ đưa cô đến một góc bàn có hai chàng trai đang đứng, sau đó giới thiệu họ với Mặc Âu: "Đây là món quà mình tặng cậu nè, có hài lòng hay không?''
Mặc Âu dời mắt khỏi Tử Hạ mà quay sang nhìn hai người đàn ông cũng đang nhìn mình chăm chú. Hai người có chiều cao tương đương nhau khoảng tầm mét chín. Một người có vẻ chững chạc hơn với khuôn mặt góc cạnh ưa nhìn, thân hình cân đối, màu da đồng nhạt đang lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay nhìn cô đánh giá. Một người còn lại thì có vẻ dịu dàng, giản dị hơn một chút, nhìn anh khiến cô cảm thấy như được ánh mặt trời sưởi ấm vậy. Ánh mắt của anh đặt lên người cô cũng không cảm thấy có gì theo kiểu ăn tươi nuốt sống giống như người đàn ông kia. Tất nhiên, khuôn mặt người này cũng điển trai không kém người kế cạnh đâu. Cơ mà sao cô cứ thấy khuôn mặt này hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.
Mặc Âu nhìn người đàn ông có gương mặt quen thuộc đang mặc một bộ đồ tây âu màu trắng, giống như thiên sứ hạ phạm thầm ngẫm nghĩ. Sau khoảng mấy giây vặn não đầy mệt mỏi, cô mới nhớ ra người đàn ông này là ai, vô thức bật lên tiếng nói trong trẻo: "Anh Là Từ Lâm?"
Người đàn ông đó đang bị cô gái xinh đẹp trước mắt làm cho ngẩn người. Khi nghe nhắc đến vai diễn của mình thì theo bản năng phản ứng: "Là tôi"
Mặc Âu kích động không thôi, nhanh chóng tiến đến gần sát người kia nhìn kĩ anh hơn, mắt cũng không hiểu vì sao lại trở nên ửng đỏ ngập nước.
Người đàn ông kia thấy cô nhìn mình lại khóc thì đột nhiên luống cuống: "Cô sao thế?"
Mặc Âu không kìm nến được xúc động để nước mắt cứ thế trào ra. Cô ôm chầm lấy người đàn ông đang chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, gào khóc thút thít: "Híc... híc... Từ Lâm chưa chết, chưa chết... Anh ấy chỉ bỏ Mễ Mễ để sang yêu mình thôi... Từ Lâm chưa chết...''
Cả ba người lúc đầu thấy cô gái tự nhiên bật khóc thì đang sững sờ. Giờ lại nghe cô nói như thế thì...
Tử Hạ: "..."
Người đàn ông đang bị ôm chặt: "..."
Người đàn ông bị cô gái ngó lơ nãy giờ: "..."
Cái gì mà bỏ Mễ Mễ sang yêu cô thế, lúc nào mà họ không biết vậy...
Tử Hạ vỗ trán bất lực, kéo Mặc Âu trở lại nói: "Này! Mình là Mễ Mễ đây nha!"
Mặc Âu lúc này đã ngừng khóc nhưng vẫn chưa hết sụt sịt: "Chứ không phải anh ấy bỏ cậu trong phim để đến đây gặp mình sao?"
Tử Hạ mím môi: "Chỉ là trong phim thôi bà nội! Còn đây là Triết Minh, là ảnh đế quốc tế đấy. Cậu quay sang xem áo người ta đã bị cậu giày vò thành cái dạng gì rồi hả?''
Mặc Âu bây giờ mới ý thức được lúc nãy cô đã thất lễ, làm cái áo của anh cũng theo đó mà đi tong vì nước mắt ướt nhẹt của cô. Mặc Âu đỏ mặt, ngước nhìn lên khuôn mặt của Triết Minh cười hì hì: "Triết ảnh đế à! Cho tôi xin lỗi nhé, chỉ là lúc nãy tôi hơi xúc động khi thấy lại hình ảnh của Từ Lâm vừa mới đội mồ sống dậy thôi... Ấy chết, nhầm, không phải. Ý của tôi là xin lỗi vì đã có những hành động không phải với anh''
Tất nhiên, ba người kia cũng chỉ để ý đến câu ''đội mồ sống dạy của cô thôi'': Éc éc...Quạ đen bay đầy đầu...
Triết Minh cười khẽ: "Cô đúng thật là một cô gái thú vị"
Tử Hạ dương dương tự đắc: "Cũng phải xem xem đây là bạn của ai"
Người đàn ông bên kia từ đầu đến giờ vẫn dán chặt vào người của Mặc Âu hỏi Tử Hạ: "Tiểu Hạ! Cô gái kia là ai?"
Tử Hạ giới thiệu mọi người với nhau: "Đây là Mặc Âu, người bạn mà em đã kể với anh. Còn đây là Tử Sinh, anh trai mình''
Mặc Âu gật gật đầu cảm thán: "Ô! Hèn gì anh ấy lại đẹp như vậy! Thì ra là gen của nhà họ Tử"
Tử Sinh nghe Tử Hạ nói vậy liền biết Mặc Âu đã giúp đỡ em mình như thế nào. Vả lại, ngay lúc đầu nhìn thấy cô gái này, anh cũng đã sinh ra một lòng thiện cảm không hề nhỏ. Anh là người làm ăn trên thương trường nên ít nhiều cũng biết nhìn người. Anh biết cô gái này không phải là người có tâm tư gì khi ở bên em gái anh, mà ngược lại, anh biết cô cũng không phải dạng người không có gia thế. Một người bình thường hay khá giả một chút cũng không thể mang trong mình một khí chất bức người như vậy. Có lẽ cô gái này cũng đã thu hút mất sự chú ý của anh rồi...
''Hai cô gái đó là ai thế? Thân phận chắc không phải dạng vừa đâu''
''Người mặc váy màu cam thì tôi biết. Đó chính là nhị tiểu thư của Tử gia đấy, nữ minh tinh quốc tế''
''Vậy người mặc váy màu đen kia, tôi cảm thấy cô ấy còn nổi bật hơn cả tiểu thư nhà Tử gia đấy''
Mọi người lắc đầu tỏ vẻ không biết từ đâu chui ra một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành này.
Tử Hạ không để tâm nhiều người đến hỏi cô Mặc Âu là ai mà chỉ nói qua loa rồi dẫn Mặc Âu về phía có món quà.
"Tử Hạ! Cô gái bên cạnh em là ai thế?"
"Đúng vậy! Chúng tôi cũng chưa gặp cô ấy bao giờ, là người mới vào giới sao?''
Tử Hạ để lại câu bạn tôi rồi rời đi: "Bạn tôi" Để lại đoàn người đều ôm trong mình nhưng nghi vấn cùng say mê. Tuy cô gái mang dáng vẻ lười biếng, không để mọi người vào mắt mà chỉ tùy tiện để Tử Hạ dẫn đi nhưng lại đặc biệt hút người hơn bao giờ hết, trông cứ như một bà hoàng thực thụ vậy. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn đầy khi chất của giới thượng lưu. Chỉ cần thấy cô liếc đôi mắt sắc nhìn một cái liền cảm thấy huyết khí dâng trào. Quả thực là đẹp muốn nghịch thiên!
Mặc Âu liếc mắt qua mỗi khu vực mình đi, quả thực là đáng thất vọng. Không ai lọt nổi vào mắt xanh của cô. Càng buồn nôn hơn là những ánh mắt đục ngầu như chó sói rình mồi của đám đàn ông.
Đến một góc có vẻ là yên tĩnh hơn trong tất cả những nơi âm nhạc xập xình. Tử Hạ đưa cô đến một góc bàn có hai chàng trai đang đứng, sau đó giới thiệu họ với Mặc Âu: "Đây là món quà mình tặng cậu nè, có hài lòng hay không?''
Mặc Âu dời mắt khỏi Tử Hạ mà quay sang nhìn hai người đàn ông cũng đang nhìn mình chăm chú. Hai người có chiều cao tương đương nhau khoảng tầm mét chín. Một người có vẻ chững chạc hơn với khuôn mặt góc cạnh ưa nhìn, thân hình cân đối, màu da đồng nhạt đang lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay nhìn cô đánh giá. Một người còn lại thì có vẻ dịu dàng, giản dị hơn một chút, nhìn anh khiến cô cảm thấy như được ánh mặt trời sưởi ấm vậy. Ánh mắt của anh đặt lên người cô cũng không cảm thấy có gì theo kiểu ăn tươi nuốt sống giống như người đàn ông kia. Tất nhiên, khuôn mặt người này cũng điển trai không kém người kế cạnh đâu. Cơ mà sao cô cứ thấy khuôn mặt này hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.
Mặc Âu nhìn người đàn ông có gương mặt quen thuộc đang mặc một bộ đồ tây âu màu trắng, giống như thiên sứ hạ phạm thầm ngẫm nghĩ. Sau khoảng mấy giây vặn não đầy mệt mỏi, cô mới nhớ ra người đàn ông này là ai, vô thức bật lên tiếng nói trong trẻo: "Anh Là Từ Lâm?"
Người đàn ông đó đang bị cô gái xinh đẹp trước mắt làm cho ngẩn người. Khi nghe nhắc đến vai diễn của mình thì theo bản năng phản ứng: "Là tôi"
Mặc Âu kích động không thôi, nhanh chóng tiến đến gần sát người kia nhìn kĩ anh hơn, mắt cũng không hiểu vì sao lại trở nên ửng đỏ ngập nước.
Người đàn ông kia thấy cô nhìn mình lại khóc thì đột nhiên luống cuống: "Cô sao thế?"
Mặc Âu không kìm nến được xúc động để nước mắt cứ thế trào ra. Cô ôm chầm lấy người đàn ông đang chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, gào khóc thút thít: "Híc... híc... Từ Lâm chưa chết, chưa chết... Anh ấy chỉ bỏ Mễ Mễ để sang yêu mình thôi... Từ Lâm chưa chết...''
Cả ba người lúc đầu thấy cô gái tự nhiên bật khóc thì đang sững sờ. Giờ lại nghe cô nói như thế thì...
Tử Hạ: "..."
Người đàn ông đang bị ôm chặt: "..."
Người đàn ông bị cô gái ngó lơ nãy giờ: "..."
Cái gì mà bỏ Mễ Mễ sang yêu cô thế, lúc nào mà họ không biết vậy...
Tử Hạ vỗ trán bất lực, kéo Mặc Âu trở lại nói: "Này! Mình là Mễ Mễ đây nha!"
Mặc Âu lúc này đã ngừng khóc nhưng vẫn chưa hết sụt sịt: "Chứ không phải anh ấy bỏ cậu trong phim để đến đây gặp mình sao?"
Tử Hạ mím môi: "Chỉ là trong phim thôi bà nội! Còn đây là Triết Minh, là ảnh đế quốc tế đấy. Cậu quay sang xem áo người ta đã bị cậu giày vò thành cái dạng gì rồi hả?''
Mặc Âu bây giờ mới ý thức được lúc nãy cô đã thất lễ, làm cái áo của anh cũng theo đó mà đi tong vì nước mắt ướt nhẹt của cô. Mặc Âu đỏ mặt, ngước nhìn lên khuôn mặt của Triết Minh cười hì hì: "Triết ảnh đế à! Cho tôi xin lỗi nhé, chỉ là lúc nãy tôi hơi xúc động khi thấy lại hình ảnh của Từ Lâm vừa mới đội mồ sống dậy thôi... Ấy chết, nhầm, không phải. Ý của tôi là xin lỗi vì đã có những hành động không phải với anh''
Tất nhiên, ba người kia cũng chỉ để ý đến câu ''đội mồ sống dạy của cô thôi'': Éc éc...Quạ đen bay đầy đầu...
Triết Minh cười khẽ: "Cô đúng thật là một cô gái thú vị"
Tử Hạ dương dương tự đắc: "Cũng phải xem xem đây là bạn của ai"
Người đàn ông bên kia từ đầu đến giờ vẫn dán chặt vào người của Mặc Âu hỏi Tử Hạ: "Tiểu Hạ! Cô gái kia là ai?"
Tử Hạ giới thiệu mọi người với nhau: "Đây là Mặc Âu, người bạn mà em đã kể với anh. Còn đây là Tử Sinh, anh trai mình''
Mặc Âu gật gật đầu cảm thán: "Ô! Hèn gì anh ấy lại đẹp như vậy! Thì ra là gen của nhà họ Tử"
Tử Sinh nghe Tử Hạ nói vậy liền biết Mặc Âu đã giúp đỡ em mình như thế nào. Vả lại, ngay lúc đầu nhìn thấy cô gái này, anh cũng đã sinh ra một lòng thiện cảm không hề nhỏ. Anh là người làm ăn trên thương trường nên ít nhiều cũng biết nhìn người. Anh biết cô gái này không phải là người có tâm tư gì khi ở bên em gái anh, mà ngược lại, anh biết cô cũng không phải dạng người không có gia thế. Một người bình thường hay khá giả một chút cũng không thể mang trong mình một khí chất bức người như vậy. Có lẽ cô gái này cũng đã thu hút mất sự chú ý của anh rồi...