Chương 49: Bảo bảo lên sàn
Hàn Ngũ đối diện với ánh mắt của Mặc Âu mà lạnh toát sống lưng. Anh chắc chắn cô gái trước mắt này nói được làm được, nên thức thời hạ tay xuống, nhưng vẫn không quên buông những lời đe dọa: "Cô có biết tôi là ai không hả?"
Mặc Âu đưa tay lên ngắm nghía bộ móng xinh đẹp của mình nói: "Cậu ấm ăn chơi có tiếng bậc nhất thành phố A - Hàn Ngũ''
Hàn Ngũ nhếch môi: "Vậy cô có biết cô đắc tội nhầm người rồi không?"
Mặc Âu ngẩng đầu lên nhìn anh cười yêu mị: "Phải chăng người nên nói câu đó là tôi"
Hàn Ngũ: "Cô đừng tự mình ảo tưởng. Ở đây ai không biết nhà họ Hàn nắm địa bàn cơ chứ?"
Mặc Âu giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Vậy sao? Tôi cứ nghĩ là ngài Tu La cơ đấy"
Mọi người xung quanh cũng nhao nhao đồng tình với ý kiến của cô.
"Gã Hàn Nghũ kia mới thực là ảo tưởng không lối thoát"
"Ở thành phố A hay kể cả trong nước lẫn ngoài nước đều thuộc địa bàn của ngài Tu La, còn có cả vị Aster kia nữa''
''Ai cho hắn cái tự tin để khinh người như vậy hả''
Hàn Ngũ nhất thời chột dạ vì phát hiện mình lỡ nói quá nhưng vẫn một mực cãi cố thừa nhận rằng gia tộc nhà họ Hàn là lớn nhất ở thành phố A.
Lúc này Hàn Thiên Nhược từ từ bước đến phía đám đông đang tụ tập xem kịch hay, theo sau là Tử Sinh.
''Oh, giờ tôi mới biết tôi còn thua cả một Hàn gia nhỏ bé tí tẹo đấy nha''
Hàn Ngũ nghe giọng nói như quỷ gọi hồn thì giật mình, sợ đến suýt nữa thì hồn bay phách lạc, cơ thể run bần bật khi đối diện với người đàn ông đáng sợ giết người không chớp mắt lẫy lừng này. Vốn dĩ anh ta cũng vừa mới tới nên không biết vị Tu La này có đến đây, bây giờ biết thì cũng đã muộn rồi.
''Ngài... Tu La''
Mọi người cũng mặt cắt không còn giọt máu trước lời bông đùa tưởng như vô ý mà lại tràn ngập sát khí kia.
Mặc Âu hai mắt sáng ngời nói thầm: "Bảo bảo lên sàn rồi đây"
Hàn Thiên Nhược đeo mặt nạ nên không ai có biết được tâm tình hiện tại của anh ngay lúc này.
"Lúc nãy cậu vừa nói cái gì?"
Hàn Ngũ sợ đến mất hồn mất vía vội vàng tát mạnh vào miệng mình một cái rồi nhanh chóng quỳ xuống cầu xin Hàn Thiên Nhược mà không để ý mặt mũi đã bay tự phương nào: "Ngài Tu La! Lúc nãy tôi lỡ miệng nói quá! Xin người quân tử không chấp nhặt kẻ tiểu nhân"
Hàn Thiên Nhược biếng nhác nhìn xuốn Hàn Ngũ như một con kiến hôi nói: "Nếu tôi nói tôi không phải là quân tử thì thé nào?"
Quả thực thời điểm nhìn thấy gã em trai quý hóa của anh đến gần Mặc Âu nửa mét đã liền nổi lửa, muốn ngay lập tức đến đó đá bay hắn ra trăm mét, tránh ô nhiễm khí độc ô uế.
Hàn Ngũ không ngờ tới vị này lại nói như vậy, nhất thời á khẩu không biết nên phản ứng lại như thế nào.
Tử Sinh thấy mùi thuốc súng dày đặc, dù sao cũng là chủ của bữa tiệc nên anh bước tới cười đùa làm giảm đi phần nào nhiệt độ đang bị Hàn Thiên Nhược ép xuống thấp.
"Hàn thiếu gia! Hân hạnh gặp mặt. Có lẽ vị tiểu thư đây cũng không cố ý đánh anh. Vả lại đây cũng là bạn của em gái tôi nên mong Hàn thiếu nể mặt"
Nói dứt lời lại quay sang nhìn Hàn Thiên Nhược cung kính nói: "Hôn nay có được sự góp mặt của ngài Tu La đây tôi rất lấy làm vinh hạnh. Nhung bữa tiệc còn chưa chuẩn bị thỏa đáng khiến ngài không hài lòng. Thật thứ lỗi cho sự bất cẩn này"
Hàn Ngũ như được người ta đưa thang đi xuống nên cầu còn không kịp liền nói: "Không sao! Tôi cũng biết cô ấy không cố ý"
Mặc Âu hất cằm: "Nếu như tôi nói tôi cố ý đấy thì thế nào?"
Hàn Ngũ trợn tròn mắt uy hiếp tuy nhiên lại bị Mặc Âu lơ đẹp: "..."
Tử Sinh: "..."
Hàn Thiên Nhược: "..."
Mọi người: "..." Giọng điệu bất cần đời này giống y hệt ngài Tu La.
Mặc Âu thoải mái nhìn vẻ mặt của tất cả các vị khác mời, sau đó cười cười phất phất tay: "Đùa thôi! Được rồi! Mọi người giải tán hết đi. Bu đầy như kiến thế này không thấy nóng sao. Còn tôi thì nóng muốn sôi máu đánh người rồi đây"
Ngay lập tức, mọi người im hơi lặng tiếng trở về vị trí trước đó của mình. Cả Hàn Ngũ cũng bị kéo đi. Còn Hàn Thiên Nhược thì tạm biệt hai vị gia chủ Tử gia xong cũng rời đi.
Rời khỏi buổi tiệc, Hàn Thiên Nhược bước đến chiếc xe màu đen khói phiên bản giới hạn đứng đợi nãy giờ. Anh tháo chiếc mặt nạ bạc phiền phức ra rồi nhìn Trương Gia Vỹ tràn đầy ý cười lạnh lẽo nói: ''Chuẩn bị cho Hàn thiếu gia của chúng ta một chút món khai vị đi''
Trương Gia Vỹ: "Vâng ạ!"
Mặc Âu đưa tay lên ngắm nghía bộ móng xinh đẹp của mình nói: "Cậu ấm ăn chơi có tiếng bậc nhất thành phố A - Hàn Ngũ''
Hàn Ngũ nhếch môi: "Vậy cô có biết cô đắc tội nhầm người rồi không?"
Mặc Âu ngẩng đầu lên nhìn anh cười yêu mị: "Phải chăng người nên nói câu đó là tôi"
Hàn Ngũ: "Cô đừng tự mình ảo tưởng. Ở đây ai không biết nhà họ Hàn nắm địa bàn cơ chứ?"
Mặc Âu giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Vậy sao? Tôi cứ nghĩ là ngài Tu La cơ đấy"
Mọi người xung quanh cũng nhao nhao đồng tình với ý kiến của cô.
"Gã Hàn Nghũ kia mới thực là ảo tưởng không lối thoát"
"Ở thành phố A hay kể cả trong nước lẫn ngoài nước đều thuộc địa bàn của ngài Tu La, còn có cả vị Aster kia nữa''
''Ai cho hắn cái tự tin để khinh người như vậy hả''
Hàn Ngũ nhất thời chột dạ vì phát hiện mình lỡ nói quá nhưng vẫn một mực cãi cố thừa nhận rằng gia tộc nhà họ Hàn là lớn nhất ở thành phố A.
Lúc này Hàn Thiên Nhược từ từ bước đến phía đám đông đang tụ tập xem kịch hay, theo sau là Tử Sinh.
''Oh, giờ tôi mới biết tôi còn thua cả một Hàn gia nhỏ bé tí tẹo đấy nha''
Hàn Ngũ nghe giọng nói như quỷ gọi hồn thì giật mình, sợ đến suýt nữa thì hồn bay phách lạc, cơ thể run bần bật khi đối diện với người đàn ông đáng sợ giết người không chớp mắt lẫy lừng này. Vốn dĩ anh ta cũng vừa mới tới nên không biết vị Tu La này có đến đây, bây giờ biết thì cũng đã muộn rồi.
''Ngài... Tu La''
Mọi người cũng mặt cắt không còn giọt máu trước lời bông đùa tưởng như vô ý mà lại tràn ngập sát khí kia.
Mặc Âu hai mắt sáng ngời nói thầm: "Bảo bảo lên sàn rồi đây"
Hàn Thiên Nhược đeo mặt nạ nên không ai có biết được tâm tình hiện tại của anh ngay lúc này.
"Lúc nãy cậu vừa nói cái gì?"
Hàn Ngũ sợ đến mất hồn mất vía vội vàng tát mạnh vào miệng mình một cái rồi nhanh chóng quỳ xuống cầu xin Hàn Thiên Nhược mà không để ý mặt mũi đã bay tự phương nào: "Ngài Tu La! Lúc nãy tôi lỡ miệng nói quá! Xin người quân tử không chấp nhặt kẻ tiểu nhân"
Hàn Thiên Nhược biếng nhác nhìn xuốn Hàn Ngũ như một con kiến hôi nói: "Nếu tôi nói tôi không phải là quân tử thì thé nào?"
Quả thực thời điểm nhìn thấy gã em trai quý hóa của anh đến gần Mặc Âu nửa mét đã liền nổi lửa, muốn ngay lập tức đến đó đá bay hắn ra trăm mét, tránh ô nhiễm khí độc ô uế.
Hàn Ngũ không ngờ tới vị này lại nói như vậy, nhất thời á khẩu không biết nên phản ứng lại như thế nào.
Tử Sinh thấy mùi thuốc súng dày đặc, dù sao cũng là chủ của bữa tiệc nên anh bước tới cười đùa làm giảm đi phần nào nhiệt độ đang bị Hàn Thiên Nhược ép xuống thấp.
"Hàn thiếu gia! Hân hạnh gặp mặt. Có lẽ vị tiểu thư đây cũng không cố ý đánh anh. Vả lại đây cũng là bạn của em gái tôi nên mong Hàn thiếu nể mặt"
Nói dứt lời lại quay sang nhìn Hàn Thiên Nhược cung kính nói: "Hôn nay có được sự góp mặt của ngài Tu La đây tôi rất lấy làm vinh hạnh. Nhung bữa tiệc còn chưa chuẩn bị thỏa đáng khiến ngài không hài lòng. Thật thứ lỗi cho sự bất cẩn này"
Hàn Ngũ như được người ta đưa thang đi xuống nên cầu còn không kịp liền nói: "Không sao! Tôi cũng biết cô ấy không cố ý"
Mặc Âu hất cằm: "Nếu như tôi nói tôi cố ý đấy thì thế nào?"
Hàn Ngũ trợn tròn mắt uy hiếp tuy nhiên lại bị Mặc Âu lơ đẹp: "..."
Tử Sinh: "..."
Hàn Thiên Nhược: "..."
Mọi người: "..." Giọng điệu bất cần đời này giống y hệt ngài Tu La.
Mặc Âu thoải mái nhìn vẻ mặt của tất cả các vị khác mời, sau đó cười cười phất phất tay: "Đùa thôi! Được rồi! Mọi người giải tán hết đi. Bu đầy như kiến thế này không thấy nóng sao. Còn tôi thì nóng muốn sôi máu đánh người rồi đây"
Ngay lập tức, mọi người im hơi lặng tiếng trở về vị trí trước đó của mình. Cả Hàn Ngũ cũng bị kéo đi. Còn Hàn Thiên Nhược thì tạm biệt hai vị gia chủ Tử gia xong cũng rời đi.
Rời khỏi buổi tiệc, Hàn Thiên Nhược bước đến chiếc xe màu đen khói phiên bản giới hạn đứng đợi nãy giờ. Anh tháo chiếc mặt nạ bạc phiền phức ra rồi nhìn Trương Gia Vỹ tràn đầy ý cười lạnh lẽo nói: ''Chuẩn bị cho Hàn thiếu gia của chúng ta một chút món khai vị đi''
Trương Gia Vỹ: "Vâng ạ!"