Chương 55: Bà nội dậy đi bar
Kết thúc cuộc họp nhiệm kì dài đằng đẵng, đám thuộc hạ lần lượt lui xuống để lại ba người vẫn ngồi yên trên vị trí chủ tọa.
Khi trong phòng chỉ còn lại ba người. Người đàn ông tóc xoăn hưng phấn hỏi: "Là tiểu sư muội của chúng ta trở về rồi đúng không?"
Người đàn ông phương Đông cũng tò mò: "Lão đại! Mỹ nữ vừa rồi là Âu sư muội sao?"
Vị lão đại trẻ tuổi nhìn hai người như được gặp lại đứa con thất lạc của mình thì mím chặt môi nói: "Hai người kêu con bé đến đây"
Người đàn ông tóc xoăn: "Em ấy ở đâu?"
Vị lão đại: "Ngủ trên phòng"
Người đàn ông tóc xoăn: "..."
Người đàn ông phương Đông: "..."
Bọn họ quên mất là mỗi lần Âu sư muội trở về thì cũng thăm cái giường ấm áp của mình đầu tiên. Mà một khi để con bé nằm trên giường thì bất kể lạ hay quen đều dễ dàng chìm vào giấc ngủ ngon lành mà không biết trời đất là gì.
Hai người sóng bước đến phòng nghỉ của Mặc Âu. Người đàn ông phương Đông đưa tay gõ cửa: "Tiểu sư muội"
Không động tĩnh...
Lần này đến người đàn ông tóc xoăn gõ cửa: "Âu sư muội"
Lại không có động tĩnh...
Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đồng thanh hét lớn: "BÀ NỘI DẬY ĐI BAR"
Lúc này cánh cửa đột nhiên bật mở, Mặc Âu đang đứng đó với mái tóc bù xù như tổ quạ cùng đôi mắt mơ màng nhưng sáng rực nói: "Đi thôi đi thôi"
Người đàn ông tóc xoăn: "..."
Người đàn ông phương Đông: "..."
Vì cách gọi người này mà lúc trước hai người bọn anh đều phải thủ sẵn trong phòng vài viên thuốc bổ phổi.
Người đàn ông tóc xoăn vui mừng ôm chầm lấy Mặc Âu: "Âu sự muội! Nhớ em quá quá quá đi thôi. Sao lần này về thăm bọn anh muộn vậy?''
Mặc Âu đã quá quen thuộc với cái ôm nồng nhiệt mà ấm áp của Dạ Phong - Nhị sư huynh nên chỉ vỗ vỗ lưng anh vài cái rồi nói: "Em có công việc đi qua đây rồi tiện thể qua thăm bọn anh luôn. Dạo này công việc ở công ty có chút bận rộn. Mà anh làm em sắp chết ngạt đây rồi này''
Dạ Phong cười ngại ngùng rồi buông cô ra. .
Đường Trạch - Tam sư huynh ở một bên nhìn Mặc Âu chằm chằm. Đúng lúc Mặc Âu liếc thấy Tam sư huynh nhìn chăm chú cô thì hỏi: "Mặt em dính gì à?"
Đường Trạch chậc chậc cảm thán: "Lúc nãy không nhận ra em vì không nghĩ tới em lại đẹp như thế, việc này quá là bất hợp lí''
Mặc Âu nghe vậy liền nổi lửa giơ nắm đấm lên tỏ vẻ hống hách: "Em đây vốn xinh đẹp từ trong trứng nước mà trước đây lại dám chê em xấu hả. Tối nay anh đến phòng tập với em, em hứa sẽ không làm anh thất vọng đâu. Mấy tháng nay em mới học được chiêu mới khá thú vị, muốn thử trên người anh một chút xem công lực như thế nào''
Đường Trạch toát mồ hôi hột xua tay nói: "Không cần làm phiền em như vậy đâu! Tối nay anh còn có nhiệm vụ được lão đại giao phó"
Mặc Âu: "Vậy thì hôm khác! Em còn ở đây ba ngày nữa nên có rất nhiều thời gian để chơi đùa với anh"
Đường Trạch vừa vui vừa buồn nói: "Vừa hay anh cũng phải tới nơi đó để làm nhiệm vụ giám sát trong 3 ngày nên chắc là không đi chơi với em được"
Mặc Áu gật gật đầu, không quan tấm mấy lí do biện hộ của Đường Trạch nữa mà đi thẳng vào phòng nói: ''Ở ngoài này đợi em thay đồ''
Hai người ngoan ngoãn lướt điện thoại chờ đợi.
Khoảng 5 phút sau, Mặc Âu trở lại với hình dáng tùy ý biếng nhác lúc trước với bộ quần áo rộng thùng thình, mái tóc được buộc loạn lên, lớp mặt nạ cũng đã được gỡ ra để lộ một khuôn mặt còn mê người hơn trước. Hai người trước cửa đứng hình vài giây sau đó đôi mắt liền đỏ ửng.
Dạ Phong nhéo nhéo chiếc má mềm trắng nõn của Mặc Âu: "Thế này mới ra dáng một bà nội xinh đẹp chứ"
Mặc Âu liếc Dạ Phong: "Khi khen em xinh thì vui lòng bỏ hai chữ "bà nội", cảm ơn''
Dạ Phong cười tít mắt trước tính khí lên xuống thất thường vẫn như ngày nào của cô: "Được được"
Đường Trạch nhìn Mặc Âu mếu môi trách móc: "Sao dáng người em đẹp thế lại mặc những bộ quần áo cấp thấp như vậy chứ?"
Mặc Âu nói như đúng rồi: "Để đề phòng những tên sắc lang như anh đấy"
Đường Trạch đen mặt: "..."
Dạ Phong bật cười ha hả: "Quả đúng là em gái của anh"
Mặc Âu lơ hai người trước mặt nói: "Các anh qua đây có chuyện gì?"
Đột nhiên thân thể hai người đàn ông lập tức cứng ngắc. Thôi toi! Đại sư huynh dặn đem tiểu sư muối đến nói chuyện mà lại quên mất. Cả hai người dường như cũng đã nghĩ tới hậu quả của việc để Đại sư huynh chờ đợi là gì, lập tức hai người để lại câu nói: "Đại sư huynh tìm em" rồi phóng vèo đi như một cơn gió.
Khi trong phòng chỉ còn lại ba người. Người đàn ông tóc xoăn hưng phấn hỏi: "Là tiểu sư muội của chúng ta trở về rồi đúng không?"
Người đàn ông phương Đông cũng tò mò: "Lão đại! Mỹ nữ vừa rồi là Âu sư muội sao?"
Vị lão đại trẻ tuổi nhìn hai người như được gặp lại đứa con thất lạc của mình thì mím chặt môi nói: "Hai người kêu con bé đến đây"
Người đàn ông tóc xoăn: "Em ấy ở đâu?"
Vị lão đại: "Ngủ trên phòng"
Người đàn ông tóc xoăn: "..."
Người đàn ông phương Đông: "..."
Bọn họ quên mất là mỗi lần Âu sư muội trở về thì cũng thăm cái giường ấm áp của mình đầu tiên. Mà một khi để con bé nằm trên giường thì bất kể lạ hay quen đều dễ dàng chìm vào giấc ngủ ngon lành mà không biết trời đất là gì.
Hai người sóng bước đến phòng nghỉ của Mặc Âu. Người đàn ông phương Đông đưa tay gõ cửa: "Tiểu sư muội"
Không động tĩnh...
Lần này đến người đàn ông tóc xoăn gõ cửa: "Âu sư muội"
Lại không có động tĩnh...
Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đồng thanh hét lớn: "BÀ NỘI DẬY ĐI BAR"
Lúc này cánh cửa đột nhiên bật mở, Mặc Âu đang đứng đó với mái tóc bù xù như tổ quạ cùng đôi mắt mơ màng nhưng sáng rực nói: "Đi thôi đi thôi"
Người đàn ông tóc xoăn: "..."
Người đàn ông phương Đông: "..."
Vì cách gọi người này mà lúc trước hai người bọn anh đều phải thủ sẵn trong phòng vài viên thuốc bổ phổi.
Người đàn ông tóc xoăn vui mừng ôm chầm lấy Mặc Âu: "Âu sự muội! Nhớ em quá quá quá đi thôi. Sao lần này về thăm bọn anh muộn vậy?''
Mặc Âu đã quá quen thuộc với cái ôm nồng nhiệt mà ấm áp của Dạ Phong - Nhị sư huynh nên chỉ vỗ vỗ lưng anh vài cái rồi nói: "Em có công việc đi qua đây rồi tiện thể qua thăm bọn anh luôn. Dạo này công việc ở công ty có chút bận rộn. Mà anh làm em sắp chết ngạt đây rồi này''
Dạ Phong cười ngại ngùng rồi buông cô ra. .
Đường Trạch - Tam sư huynh ở một bên nhìn Mặc Âu chằm chằm. Đúng lúc Mặc Âu liếc thấy Tam sư huynh nhìn chăm chú cô thì hỏi: "Mặt em dính gì à?"
Đường Trạch chậc chậc cảm thán: "Lúc nãy không nhận ra em vì không nghĩ tới em lại đẹp như thế, việc này quá là bất hợp lí''
Mặc Âu nghe vậy liền nổi lửa giơ nắm đấm lên tỏ vẻ hống hách: "Em đây vốn xinh đẹp từ trong trứng nước mà trước đây lại dám chê em xấu hả. Tối nay anh đến phòng tập với em, em hứa sẽ không làm anh thất vọng đâu. Mấy tháng nay em mới học được chiêu mới khá thú vị, muốn thử trên người anh một chút xem công lực như thế nào''
Đường Trạch toát mồ hôi hột xua tay nói: "Không cần làm phiền em như vậy đâu! Tối nay anh còn có nhiệm vụ được lão đại giao phó"
Mặc Âu: "Vậy thì hôm khác! Em còn ở đây ba ngày nữa nên có rất nhiều thời gian để chơi đùa với anh"
Đường Trạch vừa vui vừa buồn nói: "Vừa hay anh cũng phải tới nơi đó để làm nhiệm vụ giám sát trong 3 ngày nên chắc là không đi chơi với em được"
Mặc Áu gật gật đầu, không quan tấm mấy lí do biện hộ của Đường Trạch nữa mà đi thẳng vào phòng nói: ''Ở ngoài này đợi em thay đồ''
Hai người ngoan ngoãn lướt điện thoại chờ đợi.
Khoảng 5 phút sau, Mặc Âu trở lại với hình dáng tùy ý biếng nhác lúc trước với bộ quần áo rộng thùng thình, mái tóc được buộc loạn lên, lớp mặt nạ cũng đã được gỡ ra để lộ một khuôn mặt còn mê người hơn trước. Hai người trước cửa đứng hình vài giây sau đó đôi mắt liền đỏ ửng.
Dạ Phong nhéo nhéo chiếc má mềm trắng nõn của Mặc Âu: "Thế này mới ra dáng một bà nội xinh đẹp chứ"
Mặc Âu liếc Dạ Phong: "Khi khen em xinh thì vui lòng bỏ hai chữ "bà nội", cảm ơn''
Dạ Phong cười tít mắt trước tính khí lên xuống thất thường vẫn như ngày nào của cô: "Được được"
Đường Trạch nhìn Mặc Âu mếu môi trách móc: "Sao dáng người em đẹp thế lại mặc những bộ quần áo cấp thấp như vậy chứ?"
Mặc Âu nói như đúng rồi: "Để đề phòng những tên sắc lang như anh đấy"
Đường Trạch đen mặt: "..."
Dạ Phong bật cười ha hả: "Quả đúng là em gái của anh"
Mặc Âu lơ hai người trước mặt nói: "Các anh qua đây có chuyện gì?"
Đột nhiên thân thể hai người đàn ông lập tức cứng ngắc. Thôi toi! Đại sư huynh dặn đem tiểu sư muối đến nói chuyện mà lại quên mất. Cả hai người dường như cũng đã nghĩ tới hậu quả của việc để Đại sư huynh chờ đợi là gì, lập tức hai người để lại câu nói: "Đại sư huynh tìm em" rồi phóng vèo đi như một cơn gió.