Chương 61: Giấu nghề
Trên đường phố tấp nập, Mặc Âu vốn chỉ đi dạo xem có món đồ gì hay ho mới, nhưng lại bắt gặp một tình huống rất kì lạ.
Một người đàn ông tóc dài ngang vai đứng trước một cửa tiệm bán quần áo cao cấp đang không ngừng lên tiếng phỉ nhổ thiết kế của nhà người ta.
Nhân viên cửa hàng từ khuyên ngăn đến cảnh cáo, miệng anh ta cũng không ngừng. Cuối cùng bị bảo vệ tống cổ ném ra ngoài. Mọi người vây xung quanh xem náo nhiệt thấy thế liền cười nhạo báng.
''Anh ta tưởng anh ta là ai mà có thể đủ đẳng cấp để phê bình nhà thiết kế nổi tiếng nhất nhì trong nước - Cảnh Mục cơ chứ''
''Đúng là đồ điên''
''Chắc là anh ta đang tự ảo tưởng minh là một nhà thiết kế giỏi nhất cả nước cũng nên. Ôi! Chết cười tôi mất thôi''
Người đàn ông không để ai vào mắt mà nhìn vào cửa hàng anh vừa mới bị đuổi ra lẩm nhẩm: "Rác rưởi"
Mặc Âu vô tình đứng gần đó nghe được: "..."
Cô nhìn theo ánh mắt người đàn ông về hướng cửa hàng đề tên CM. Từ bên ngoài nhìn vào các thiết kế mới được đặt trưng bày trước cửa hàng nhìn chung thì thiết kế cũng khá đẹp, nhanh chóng thu hút được ánh mắt của mọi người vì sự sang trọng từ chất liệu đính kèm trên bộ đồ. Do đó, nhãn hàng này chủ yếu được giới thượng lưu ưa chuộng.
Mấy lần có dịp đi dự hội diễn thời trang trong nước, nhãn hiệu CM cũng được tham gia. Lúc đó cô chỉ nhìn thoáng qua chứ không kĩ, vì phong cách của nhãn hiệu này không lọt được vào mắt của cô.
Bây giờ nghe người đàn ông bị mọi người xem thành bị bệnh thần kia phỉ nhổ thậm tệ, cô mới tiến lại gần hơn để quan sát. Quả thật, nhìn từ xa thì còn có chút thần trong đó, nhưng nhìn kĩ thì quả thật không khác hàng chợ bình thường là mấy, sự phối hợp màu sắc cũng vô cùng tục.
Mặc Âu hứng thú, chạy đến cạnh người đàn ông đã cách xa cô một đoạn đường.
''Anh có vẻ như là người trong ngành thiết kế thời trang''
''Có chút''
''Nhưng vừa rồi anh còn đánh giá mấy bộ quần áo trong kia rất tệ chứng tỏ anh cũng không phải là một người thiết kế bình thường''
''Liên quan gì đến cô à?''
''Tôi đây có ý định mở một nhãn hiệu thời trang cao cấp, nhưng đáng tiếc lại đang thiếu linh hồn của nhãn hiệu''
''Ý cô là...' Người đàn ông dừng bước nhìn Mặc Âu.
Mặc Âu nở nụ cười tươi rói: "Tôi muốn mời anh làm nhà thiết kế chính thức cho nhãn hiệu của tôi"
"Tôi lấy cái gì để tin cô?"
Mặc Âu nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới với một bộ quần áo hết sức giản dị nhưng lại toát ra khí chất rất thần, cô nói: "Một tháng tiền lương của anh là 50 vạn"
''Tôi đồng ý''
Mặc Âu: "..." Cái người ham tiền này.
Người đàn ông giới thiệu: "Tôi là Phó Hạo! Hân hạnh hợp tác, cũng mong cô nói được làm được''
Mặc Âu đưa tay ra về phía Phó Hạo: "Mặc Âu, mong anh không làm tôi thất vọng''
Vậy là một phi vụ làm ăn nhanh chóng được thiết lập trong sự tình cờ ngẫu nhiên.
Trong đời may mắn làm gì có nhiều lần ngẫu nhiên như thế. Cho nên khi bắt gặp, đừng chần chừ mà hãy nắm chặt lấy nó trong tay.
Đến thời điểm chín muồi, nó sẽ tự khắc có thể giúp được bạn điều gì đó.
________________
Mặc Âu đưa tay vuốt ve bộ váy lụa tơ tằm mềm mại, quả nhiên cô không nhìn lầm người. Phó Hạo này chỉ là đang giấu nghề mà thôi.
''Cái bà già bẩn thỉu kia! Bỏ cái tay hôi hám của bà ra khỏi bộ đồ đó ngay" Một nữ nhân viên trang điểm lòe loẹt phát ra giọng nói the thé chói tai.
Mặc Âu nhíu mày bỏ tay của mình ra khỏi bộ váy hồng trần kia, quay lại nhìn nữ nhân viên.
Hàn Tú Lệ phủi phủi bộ váy, trợn mắt nhìn Mặc Âu: "Bà có biết bộ váy này có giá trị bao nhiêu không mà dám tùy tiện động vào?"
Mặc Âu điềm đạm hiền lành diễn vai bà lão một cách chuẩn chỉnh: "Bà muốn mua một chiếc váy cho đứa cháu gái của bà ở quê"
Hàn Tú Lệ khinh bỉ hất cằm: "Cháu gâi ở quê thì bà đi nhầm cửa hàng rồi. Đây chính là cửa hàng cao cấp đấy, bà không có tiền mua nổi đâu, đi đi, đừng ở đây bắt tôi trông bà nữa. Nhiều khách quý còn đợi tôi tiếp kia kìa''
Mặc Âu cười lạnh trong lòng: "Cô không tiếp vậy thì mời quản lí đến đây thay cô tiếp tôi đi"
Hàn Tú Lệ như nghe được câu chuyện hài mà bật cười ha hả: "Bà nghĩ bà là ai mà có thể muốn mời quản lí tự tay ra tiếp đón bà hả"
Dương Liên - quản lí cửa hàng từ xa thấy có chuyện liền bước tới: "Tú Lệ! Có chuyện gì mà ồn ào thế?"
Một người đàn ông tóc dài ngang vai đứng trước một cửa tiệm bán quần áo cao cấp đang không ngừng lên tiếng phỉ nhổ thiết kế của nhà người ta.
Nhân viên cửa hàng từ khuyên ngăn đến cảnh cáo, miệng anh ta cũng không ngừng. Cuối cùng bị bảo vệ tống cổ ném ra ngoài. Mọi người vây xung quanh xem náo nhiệt thấy thế liền cười nhạo báng.
''Anh ta tưởng anh ta là ai mà có thể đủ đẳng cấp để phê bình nhà thiết kế nổi tiếng nhất nhì trong nước - Cảnh Mục cơ chứ''
''Đúng là đồ điên''
''Chắc là anh ta đang tự ảo tưởng minh là một nhà thiết kế giỏi nhất cả nước cũng nên. Ôi! Chết cười tôi mất thôi''
Người đàn ông không để ai vào mắt mà nhìn vào cửa hàng anh vừa mới bị đuổi ra lẩm nhẩm: "Rác rưởi"
Mặc Âu vô tình đứng gần đó nghe được: "..."
Cô nhìn theo ánh mắt người đàn ông về hướng cửa hàng đề tên CM. Từ bên ngoài nhìn vào các thiết kế mới được đặt trưng bày trước cửa hàng nhìn chung thì thiết kế cũng khá đẹp, nhanh chóng thu hút được ánh mắt của mọi người vì sự sang trọng từ chất liệu đính kèm trên bộ đồ. Do đó, nhãn hàng này chủ yếu được giới thượng lưu ưa chuộng.
Mấy lần có dịp đi dự hội diễn thời trang trong nước, nhãn hiệu CM cũng được tham gia. Lúc đó cô chỉ nhìn thoáng qua chứ không kĩ, vì phong cách của nhãn hiệu này không lọt được vào mắt của cô.
Bây giờ nghe người đàn ông bị mọi người xem thành bị bệnh thần kia phỉ nhổ thậm tệ, cô mới tiến lại gần hơn để quan sát. Quả thật, nhìn từ xa thì còn có chút thần trong đó, nhưng nhìn kĩ thì quả thật không khác hàng chợ bình thường là mấy, sự phối hợp màu sắc cũng vô cùng tục.
Mặc Âu hứng thú, chạy đến cạnh người đàn ông đã cách xa cô một đoạn đường.
''Anh có vẻ như là người trong ngành thiết kế thời trang''
''Có chút''
''Nhưng vừa rồi anh còn đánh giá mấy bộ quần áo trong kia rất tệ chứng tỏ anh cũng không phải là một người thiết kế bình thường''
''Liên quan gì đến cô à?''
''Tôi đây có ý định mở một nhãn hiệu thời trang cao cấp, nhưng đáng tiếc lại đang thiếu linh hồn của nhãn hiệu''
''Ý cô là...' Người đàn ông dừng bước nhìn Mặc Âu.
Mặc Âu nở nụ cười tươi rói: "Tôi muốn mời anh làm nhà thiết kế chính thức cho nhãn hiệu của tôi"
"Tôi lấy cái gì để tin cô?"
Mặc Âu nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới với một bộ quần áo hết sức giản dị nhưng lại toát ra khí chất rất thần, cô nói: "Một tháng tiền lương của anh là 50 vạn"
''Tôi đồng ý''
Mặc Âu: "..." Cái người ham tiền này.
Người đàn ông giới thiệu: "Tôi là Phó Hạo! Hân hạnh hợp tác, cũng mong cô nói được làm được''
Mặc Âu đưa tay ra về phía Phó Hạo: "Mặc Âu, mong anh không làm tôi thất vọng''
Vậy là một phi vụ làm ăn nhanh chóng được thiết lập trong sự tình cờ ngẫu nhiên.
Trong đời may mắn làm gì có nhiều lần ngẫu nhiên như thế. Cho nên khi bắt gặp, đừng chần chừ mà hãy nắm chặt lấy nó trong tay.
Đến thời điểm chín muồi, nó sẽ tự khắc có thể giúp được bạn điều gì đó.
________________
Mặc Âu đưa tay vuốt ve bộ váy lụa tơ tằm mềm mại, quả nhiên cô không nhìn lầm người. Phó Hạo này chỉ là đang giấu nghề mà thôi.
''Cái bà già bẩn thỉu kia! Bỏ cái tay hôi hám của bà ra khỏi bộ đồ đó ngay" Một nữ nhân viên trang điểm lòe loẹt phát ra giọng nói the thé chói tai.
Mặc Âu nhíu mày bỏ tay của mình ra khỏi bộ váy hồng trần kia, quay lại nhìn nữ nhân viên.
Hàn Tú Lệ phủi phủi bộ váy, trợn mắt nhìn Mặc Âu: "Bà có biết bộ váy này có giá trị bao nhiêu không mà dám tùy tiện động vào?"
Mặc Âu điềm đạm hiền lành diễn vai bà lão một cách chuẩn chỉnh: "Bà muốn mua một chiếc váy cho đứa cháu gái của bà ở quê"
Hàn Tú Lệ khinh bỉ hất cằm: "Cháu gâi ở quê thì bà đi nhầm cửa hàng rồi. Đây chính là cửa hàng cao cấp đấy, bà không có tiền mua nổi đâu, đi đi, đừng ở đây bắt tôi trông bà nữa. Nhiều khách quý còn đợi tôi tiếp kia kìa''
Mặc Âu cười lạnh trong lòng: "Cô không tiếp vậy thì mời quản lí đến đây thay cô tiếp tôi đi"
Hàn Tú Lệ như nghe được câu chuyện hài mà bật cười ha hả: "Bà nghĩ bà là ai mà có thể muốn mời quản lí tự tay ra tiếp đón bà hả"
Dương Liên - quản lí cửa hàng từ xa thấy có chuyện liền bước tới: "Tú Lệ! Có chuyện gì mà ồn ào thế?"