Chương 63: Ăn cướp trắng trợn
Giám đốc Trần vội giải thích: "Đúng là tôi đã già thật rồi nhưng nhân viên tuyệt đối phải trải qua nhiều bước tra khảo. Không thể phủ nhận quản lí Dương đây là người vô lực"
Mặc Âu: "Ông không thường xuyên theo dõi, dám sát cửa hàng, nên có lẽ ông quên mất rằng đạo đức nghề nghiệp là chỉ tiêu quan trọng hàng đầu trong việc tuyển chọn nhân viên''
Giám đốc Trần cúi đầu thừa nhận: "Đây là lỗi của tôi. Tôi xin nhận mọi hình phạt''
Mặc Âu lãnh cảm liếc Hàn Tú Lệ đang trơ mắt nhìn cô đầy vẻ khiếp sợ: "Còn chưa xong đâu"
"Ngài còn gì chỉ bảo?"
"Cô ta là do ai đưa vào làm nhân viên ở đây?"
Giám đốc Trần liếc đôi mắt lạnh qua Hàn Tú Lệ đang đứng khép người bên cạnh Dương Liên. Ông nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt: "Điếc hay sao mà không nghe ngài ấy nói. Qua đây"
Hàn Tú Lệ sợ đến nỗi hai chân đều run lẩy bẩy, khó khăn bước qua.
Giám đốc Trần nhìn khuôn mặt lạ hoắc trước mặt thì bất giác nhíu mày: "Cô là ai? Cô cũng không phải là nhân viên ở đây đi''
Hàn Tú Lệ lén nhìn Dương Liên: "Tôi là Hàn Tú Lệ, chính là nhân viên ở đây''
Mặc Âu khẽ nhướng mày nở nụ cười khó hiểu, họ Hàn kìa, chơi một chút coi...
Giám đốc Trần cau mày: "Tôi là người quản lí danh sách nhân viên trong cửa hàng chẳng lẽ tôi không biết nhân viên của cửa hàng này gồm những ai sao? Nói! Ai cho cô tự tiện vào làm việc ở đây". Ông đưa mắt như có như không nhìn Dương Liên đang đứng như trời trồng bên canh.
Hàn Tú Lệ sợ hãi tột độ trước lời đe dọa áp bức của Trần Ngô: "Là... là quản lí Dương đưa tôi vào đây"
Giám đốc Trần cười lạnh: "Quản lí Dương! Gan cô cũng lớn lắm, dám trèo lên cả đầu tôi để ngồi luôn cơ đấy. Vậy mà dám ngụy tạo thẻ nhân viên giả để được vào đây, hưởng tiền lương không công của cửa hàng''
Dương Liên chột dạ: "Không... không có"
Cô vì muốn mắc nối quan hệ với Hàn gia giàu có cho nên mới bày ra cách này để lấy lòng Hàn Tú Lệ khi biết cô ta thích nhãn hiệu này. Tưởng đầu xuôi đuôi lọt, ai ngờ đâu lại gặp ngay vị tổng tài danh tiếng ngút trời này. Lần này cô chết thật rồi.
Giám đốc Trần ra lệnh: ''Quản lý Dương vi phạm hợp đồng của công ty, đưa người ngoài không phận sự vào cửa hàng, tự biên tự diễn đổi trắng thay đen không coi trọng khách hàng, vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Cô chính thức bị phong sát toàn ngành''
Dương Liên trợn mắt nói to: "Cái gì mà phong sát, cùng lắm tôi nghỉ việc là được chứ gì''
Giám đốc Trần nhìn Dương Liên như một con ngốc: "Cô không thấy vị thần nào đang đứng đối diện với cô sao? Đó là một trong hai trụ cột ngành kinh tế toàn nước, cô không biết điều này?''
Dương Liên nhìn Mặc Âu đang yên yên tĩnh tĩnh đứng đó mà cả người mềm oặt ngã xuống, cô xong thật rồi...
Giám đốc Trần liếc nhìn người gây chuyện còn lại, không biết nên xử lí cô ta như thế nào, đành quay sang xin ý kiến Mặc Âu: "Tổng tài! Ngài có cao kiến gì để xử lí kẻ Dương Liên đưa vào"
Mặc Âu vuốt vuốt lớp da nhân tạo nhăn nheo, trầm tư một hồi rồi nói: "Bắt cô ta trả lại số tiền gấp mười lần những bộ quần áo mà cô ta lấy của của hàng đi"
Giám đốc Trần gật đầu rồi cho người đi kiểm tra camera xem Hàn Tú Lệ đã lấy đi bao nhiêu bộ quần áo.
Mấy phút sau, nhân viên an ninh trong cửa hàng trở lại báo cáo: "Thưa ngài! Hàn Tú Lệ lấy tổng cộng 20 bộ quần áo từ khi vào cửa hàng làm việc"
Giám đốc Trần: "Viết giá của từng loại quần áo rồi đưa cho cô ta xem"
Hàn Tú Lệ đứng một bên nghe vậy thì quả thật muốn chết cho rồi. Mỗi bộ quần áo cô ta lấy của cửa hàng đều là những bộ trang phục xa xỉ nhất, nếu trả tiền gốc cho 20 bộ đồ đó cũng đã là một con số trên trời, giờ lại còn gấp 10 lần mỗi bộ.
Quả thực! Lần này không ai có thể cứu cô rồi. Tuy nhà họ Hàn nhiều tiền nhưng tuyệt đối không thừa tiền cho cô tiêu xài vung vãi. Cô còn là con nuôi, nên đời nào họ nguyện ý hi sinh tiền túi của mình cho cô.
Mặc Âu không có kiên nhẫn tiếp tục ở đây xem kịch nữa, mà chỉ tay vào bộ váy xếp li trắng hồng vừa ý lúc nãy cho nhân viên thanh toán.
Trước khi rời cửa hàng, Mặc Âu để lại lời nói: "Nhốt cô ta lại, khi nào thanh toán xong mới được thả người. Tiền gốc ông thu lại, còn tiền gấp 10 lần đó chuyển vào tài khoản cho tôi. Hình phạt dành cho ông tất nhiên không thể thiếu, trong năm nay phải tăng lợi nhuận chi nhánh của ông lên 20%, không đủ ông tự bỏ tiền túi mà bù''
Mặc Âu: "Ông không thường xuyên theo dõi, dám sát cửa hàng, nên có lẽ ông quên mất rằng đạo đức nghề nghiệp là chỉ tiêu quan trọng hàng đầu trong việc tuyển chọn nhân viên''
Giám đốc Trần cúi đầu thừa nhận: "Đây là lỗi của tôi. Tôi xin nhận mọi hình phạt''
Mặc Âu lãnh cảm liếc Hàn Tú Lệ đang trơ mắt nhìn cô đầy vẻ khiếp sợ: "Còn chưa xong đâu"
"Ngài còn gì chỉ bảo?"
"Cô ta là do ai đưa vào làm nhân viên ở đây?"
Giám đốc Trần liếc đôi mắt lạnh qua Hàn Tú Lệ đang đứng khép người bên cạnh Dương Liên. Ông nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt: "Điếc hay sao mà không nghe ngài ấy nói. Qua đây"
Hàn Tú Lệ sợ đến nỗi hai chân đều run lẩy bẩy, khó khăn bước qua.
Giám đốc Trần nhìn khuôn mặt lạ hoắc trước mặt thì bất giác nhíu mày: "Cô là ai? Cô cũng không phải là nhân viên ở đây đi''
Hàn Tú Lệ lén nhìn Dương Liên: "Tôi là Hàn Tú Lệ, chính là nhân viên ở đây''
Mặc Âu khẽ nhướng mày nở nụ cười khó hiểu, họ Hàn kìa, chơi một chút coi...
Giám đốc Trần cau mày: "Tôi là người quản lí danh sách nhân viên trong cửa hàng chẳng lẽ tôi không biết nhân viên của cửa hàng này gồm những ai sao? Nói! Ai cho cô tự tiện vào làm việc ở đây". Ông đưa mắt như có như không nhìn Dương Liên đang đứng như trời trồng bên canh.
Hàn Tú Lệ sợ hãi tột độ trước lời đe dọa áp bức của Trần Ngô: "Là... là quản lí Dương đưa tôi vào đây"
Giám đốc Trần cười lạnh: "Quản lí Dương! Gan cô cũng lớn lắm, dám trèo lên cả đầu tôi để ngồi luôn cơ đấy. Vậy mà dám ngụy tạo thẻ nhân viên giả để được vào đây, hưởng tiền lương không công của cửa hàng''
Dương Liên chột dạ: "Không... không có"
Cô vì muốn mắc nối quan hệ với Hàn gia giàu có cho nên mới bày ra cách này để lấy lòng Hàn Tú Lệ khi biết cô ta thích nhãn hiệu này. Tưởng đầu xuôi đuôi lọt, ai ngờ đâu lại gặp ngay vị tổng tài danh tiếng ngút trời này. Lần này cô chết thật rồi.
Giám đốc Trần ra lệnh: ''Quản lý Dương vi phạm hợp đồng của công ty, đưa người ngoài không phận sự vào cửa hàng, tự biên tự diễn đổi trắng thay đen không coi trọng khách hàng, vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Cô chính thức bị phong sát toàn ngành''
Dương Liên trợn mắt nói to: "Cái gì mà phong sát, cùng lắm tôi nghỉ việc là được chứ gì''
Giám đốc Trần nhìn Dương Liên như một con ngốc: "Cô không thấy vị thần nào đang đứng đối diện với cô sao? Đó là một trong hai trụ cột ngành kinh tế toàn nước, cô không biết điều này?''
Dương Liên nhìn Mặc Âu đang yên yên tĩnh tĩnh đứng đó mà cả người mềm oặt ngã xuống, cô xong thật rồi...
Giám đốc Trần liếc nhìn người gây chuyện còn lại, không biết nên xử lí cô ta như thế nào, đành quay sang xin ý kiến Mặc Âu: "Tổng tài! Ngài có cao kiến gì để xử lí kẻ Dương Liên đưa vào"
Mặc Âu vuốt vuốt lớp da nhân tạo nhăn nheo, trầm tư một hồi rồi nói: "Bắt cô ta trả lại số tiền gấp mười lần những bộ quần áo mà cô ta lấy của của hàng đi"
Giám đốc Trần gật đầu rồi cho người đi kiểm tra camera xem Hàn Tú Lệ đã lấy đi bao nhiêu bộ quần áo.
Mấy phút sau, nhân viên an ninh trong cửa hàng trở lại báo cáo: "Thưa ngài! Hàn Tú Lệ lấy tổng cộng 20 bộ quần áo từ khi vào cửa hàng làm việc"
Giám đốc Trần: "Viết giá của từng loại quần áo rồi đưa cho cô ta xem"
Hàn Tú Lệ đứng một bên nghe vậy thì quả thật muốn chết cho rồi. Mỗi bộ quần áo cô ta lấy của cửa hàng đều là những bộ trang phục xa xỉ nhất, nếu trả tiền gốc cho 20 bộ đồ đó cũng đã là một con số trên trời, giờ lại còn gấp 10 lần mỗi bộ.
Quả thực! Lần này không ai có thể cứu cô rồi. Tuy nhà họ Hàn nhiều tiền nhưng tuyệt đối không thừa tiền cho cô tiêu xài vung vãi. Cô còn là con nuôi, nên đời nào họ nguyện ý hi sinh tiền túi của mình cho cô.
Mặc Âu không có kiên nhẫn tiếp tục ở đây xem kịch nữa, mà chỉ tay vào bộ váy xếp li trắng hồng vừa ý lúc nãy cho nhân viên thanh toán.
Trước khi rời cửa hàng, Mặc Âu để lại lời nói: "Nhốt cô ta lại, khi nào thanh toán xong mới được thả người. Tiền gốc ông thu lại, còn tiền gấp 10 lần đó chuyển vào tài khoản cho tôi. Hình phạt dành cho ông tất nhiên không thể thiếu, trong năm nay phải tăng lợi nhuận chi nhánh của ông lên 20%, không đủ ông tự bỏ tiền túi mà bù''