Chương 67: Hiện nguyên hình
Dạ Phong cùng Đường Trạch ngồi ôm món quà mà kẻ vui người buồn, vô cùng đối lập.
Lúc này Mặc Âu phủi mông đứng dậy: "Chuyên mục tặng quà đã xong, em về phòng tắm rửa đây''
Dạ Phong: "Ơ......."
Đường Trạch nói tiếp ý của Dạ Phong muốn truyền đạt: "Rồi em không mua quà cho lão đại nhà em à?"
Lăng Cung lạnh mặt nhìn cô, một vẻ mặt khiến người khác nhìn vào liền dựng tóc gáy.
Tuy nhiên Mặc Âu đã sinh ra kháng thể với vẻ mặt đáng sợ này nên vẫn ung dung đáp: "Anh ấy có thiếu thứ gì đâu mà phải tặng"
Lăng Cung hiếm khi bạo phát cũng nổi cơn tức mà lớn giọng: "MẶC ÂU"
Tuy anh không hứng thú với việc tặng quà cho lắm, nhưng nhìn hai người đàn ông kia đều có, chỉ riêng anh lại không được cô coi trọng mà bỏ qua, mới chính là nguyên nhân khiến anh giận dữ.
Cả ba người giật mình nhìn Lăng Cung một thân đầy sát khí.
Mặc Âu ý thức được đã chơi đùa hơi quá thì cười cười che đậy sự lúng túng, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhung vuông vức màu đen tuyệt đẹp. Cô hai tay cúi người kính cẩn dâng lên vật phẩm như kiểu hiến tế cho vua chúa ngày xưa.
Lăng Cung liếc Mặc Âu một cái rồi đón lấy chiếc hộp. Mở hộp ra anh thấy một cái kẹp cài áo màu đen đính kim cương tinh tế theo đường nét của một cái đầu lâu đầy vẻ ma mị.
Dạ Phong cùng Đường Trạch tò mò nhướn người lên để nhìn vật trong hộp quà. Nhìn xong liền nước mắt lưng tròng.
Nhìn của người ta mà xem mà nhìn lại của mình mà xem. Quả là hai món quà chênh lệch nhau cả trượng.
Mặc Âu chớp chớp mắt cầu khen: "Thế nào? Đẹp không?"
Lăng Cung rời tầm mắt khỏi món quà, ngước mắt lên nhìn Mặc Âu: "Lại đây"
''Làm gì?'' Mặc Âu tiến lại gần Lăng Cung.
Lăng Cung thuận tay kéo Mặc Âu ngồi xuống đùi anh, sau đó đưa cái hộp cho cô: "Đeo lên giúp anh"
Mặc Âu không từ chối: "Không thành vấn đề"
Chắc là chút nữa anh còn có việc nên chưa thay bộ đồ tây trên người. Mặc Âu lấy chiếc cài áo ra khỏi hộp rồi cài lên trên bộ vest phẳng phỉu không một vết gấp của anh.
Mặc Âu chỉnh chỉnh cho cái cài áo thẳng một chút rồi phủi tay: "Xuất sắc"
Lăng Cung không rời mắt khỏi cô, tâm trạng bực bội lúc nãy đã tiêu tan. Anh nở một nụ cười nhẹ nói: "Cảm ơn em"
Mặc Âu cũng mỉm cười đưa tay ra: "Quà đáp lễ của anh đâu?"
Lại ngoảnh sang Dạ Phong với Đường Trạch đang ngồi xổm vẽ vòng tròn một góc nói: "Quà đáp lễ của hai anh đâu?"
Lăng Cung: ".............." Thôi cho anh thu lại lời cảm ơn đi.
Dạ Phong: ".............."
Đường Trạch: "................"
Quả nhiên bộ dạng quan tâm còn chu đáo tặng quà cho các anh là giả, bây giờ tiểu sư muội nhà bọn họ mới hiện nguyên hình là một người mê quà đây.
Dạ Phong lục lọi trong túi, móc ra một đồng xu ném cho Mặc Âu cười hiền hậu nói: "Đây là đồng xu may mắn anh chôm được từ nơi làm nhiệm vụ, anh quên vứt.... à nhầm, quên cất, giờ tặng lại nó cho em''
Mặc Âu không nhận lấy mà ném trả lại: ''..........''
Cô không phải thùng rác, cảm ơn. Lỡ như đây là đồ dùng bị yểm bùa ngải gì gì đó bị người ta thì cô cũng không muốn bị vạ lây đâu.
Dạ Phong chụp lấy đồng xu thở dài: "Đây là quà đáo lễ của anh mà em không cần thì anh cũng hết cách"
Mặc Âu xụ mặt trước lời biện hộ của Dạ Phong, quay sang nhìn Đường Trạch: "Còn anh?"
Đường Trạch bối rối, lục lọi quanh người, tưởng như không có gì mà ai ngờ lại có.... một cái kẹo mút.
Đường Trạch luyến tiếc nhìn cái kẹo anh vừa mới mua khi sáng còn chưa kịp ăn, do dự níu kéo hồi lâu mới không tình nguyện đưa qua cho Mặc Âu: "Cái này cho em"
Mặc Âu cạn lời nhìn sắc mặt Tam sư huynh buồn thiu, đau đớn như cô cướp mất vợ của anh không bằng. Cô cũng không đành lòng nhận món quà mà cho dù đang nằm trong tay cô nhưng vẫn bị anh nhìn chằm chằm.
Mặc Âu bất lực trả lại cho anh cậy kẹo mút: "Thôi không cần đâu! Em đang giảm béo"
"Vậy thì tiếc nhỉ, cái kẹo này rất ngon"
Miệng Đường Trạch thì nói thế chứ thực ra mắt đã sáng như sao, bóc luôn vỏ kẹo ra nhét thẳng kẹo vào miệng, sợ cô đổi ý.
Mặc Âu vạch đen đầy đầu.
Sao cô lại có thể quen được với mấy thể loại người kì lạ như vậy nhỉ? Dù cô cũng là một người kì lạ không kém họ là bao...
Lúc này Mặc Âu phủi mông đứng dậy: "Chuyên mục tặng quà đã xong, em về phòng tắm rửa đây''
Dạ Phong: "Ơ......."
Đường Trạch nói tiếp ý của Dạ Phong muốn truyền đạt: "Rồi em không mua quà cho lão đại nhà em à?"
Lăng Cung lạnh mặt nhìn cô, một vẻ mặt khiến người khác nhìn vào liền dựng tóc gáy.
Tuy nhiên Mặc Âu đã sinh ra kháng thể với vẻ mặt đáng sợ này nên vẫn ung dung đáp: "Anh ấy có thiếu thứ gì đâu mà phải tặng"
Lăng Cung hiếm khi bạo phát cũng nổi cơn tức mà lớn giọng: "MẶC ÂU"
Tuy anh không hứng thú với việc tặng quà cho lắm, nhưng nhìn hai người đàn ông kia đều có, chỉ riêng anh lại không được cô coi trọng mà bỏ qua, mới chính là nguyên nhân khiến anh giận dữ.
Cả ba người giật mình nhìn Lăng Cung một thân đầy sát khí.
Mặc Âu ý thức được đã chơi đùa hơi quá thì cười cười che đậy sự lúng túng, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhung vuông vức màu đen tuyệt đẹp. Cô hai tay cúi người kính cẩn dâng lên vật phẩm như kiểu hiến tế cho vua chúa ngày xưa.
Lăng Cung liếc Mặc Âu một cái rồi đón lấy chiếc hộp. Mở hộp ra anh thấy một cái kẹp cài áo màu đen đính kim cương tinh tế theo đường nét của một cái đầu lâu đầy vẻ ma mị.
Dạ Phong cùng Đường Trạch tò mò nhướn người lên để nhìn vật trong hộp quà. Nhìn xong liền nước mắt lưng tròng.
Nhìn của người ta mà xem mà nhìn lại của mình mà xem. Quả là hai món quà chênh lệch nhau cả trượng.
Mặc Âu chớp chớp mắt cầu khen: "Thế nào? Đẹp không?"
Lăng Cung rời tầm mắt khỏi món quà, ngước mắt lên nhìn Mặc Âu: "Lại đây"
''Làm gì?'' Mặc Âu tiến lại gần Lăng Cung.
Lăng Cung thuận tay kéo Mặc Âu ngồi xuống đùi anh, sau đó đưa cái hộp cho cô: "Đeo lên giúp anh"
Mặc Âu không từ chối: "Không thành vấn đề"
Chắc là chút nữa anh còn có việc nên chưa thay bộ đồ tây trên người. Mặc Âu lấy chiếc cài áo ra khỏi hộp rồi cài lên trên bộ vest phẳng phỉu không một vết gấp của anh.
Mặc Âu chỉnh chỉnh cho cái cài áo thẳng một chút rồi phủi tay: "Xuất sắc"
Lăng Cung không rời mắt khỏi cô, tâm trạng bực bội lúc nãy đã tiêu tan. Anh nở một nụ cười nhẹ nói: "Cảm ơn em"
Mặc Âu cũng mỉm cười đưa tay ra: "Quà đáp lễ của anh đâu?"
Lại ngoảnh sang Dạ Phong với Đường Trạch đang ngồi xổm vẽ vòng tròn một góc nói: "Quà đáp lễ của hai anh đâu?"
Lăng Cung: ".............." Thôi cho anh thu lại lời cảm ơn đi.
Dạ Phong: ".............."
Đường Trạch: "................"
Quả nhiên bộ dạng quan tâm còn chu đáo tặng quà cho các anh là giả, bây giờ tiểu sư muội nhà bọn họ mới hiện nguyên hình là một người mê quà đây.
Dạ Phong lục lọi trong túi, móc ra một đồng xu ném cho Mặc Âu cười hiền hậu nói: "Đây là đồng xu may mắn anh chôm được từ nơi làm nhiệm vụ, anh quên vứt.... à nhầm, quên cất, giờ tặng lại nó cho em''
Mặc Âu không nhận lấy mà ném trả lại: ''..........''
Cô không phải thùng rác, cảm ơn. Lỡ như đây là đồ dùng bị yểm bùa ngải gì gì đó bị người ta thì cô cũng không muốn bị vạ lây đâu.
Dạ Phong chụp lấy đồng xu thở dài: "Đây là quà đáo lễ của anh mà em không cần thì anh cũng hết cách"
Mặc Âu xụ mặt trước lời biện hộ của Dạ Phong, quay sang nhìn Đường Trạch: "Còn anh?"
Đường Trạch bối rối, lục lọi quanh người, tưởng như không có gì mà ai ngờ lại có.... một cái kẹo mút.
Đường Trạch luyến tiếc nhìn cái kẹo anh vừa mới mua khi sáng còn chưa kịp ăn, do dự níu kéo hồi lâu mới không tình nguyện đưa qua cho Mặc Âu: "Cái này cho em"
Mặc Âu cạn lời nhìn sắc mặt Tam sư huynh buồn thiu, đau đớn như cô cướp mất vợ của anh không bằng. Cô cũng không đành lòng nhận món quà mà cho dù đang nằm trong tay cô nhưng vẫn bị anh nhìn chằm chằm.
Mặc Âu bất lực trả lại cho anh cậy kẹo mút: "Thôi không cần đâu! Em đang giảm béo"
"Vậy thì tiếc nhỉ, cái kẹo này rất ngon"
Miệng Đường Trạch thì nói thế chứ thực ra mắt đã sáng như sao, bóc luôn vỏ kẹo ra nhét thẳng kẹo vào miệng, sợ cô đổi ý.
Mặc Âu vạch đen đầy đầu.
Sao cô lại có thể quen được với mấy thể loại người kì lạ như vậy nhỉ? Dù cô cũng là một người kì lạ không kém họ là bao...