Chương 52: Xin Lỗi! Ngươi Rất Tốt, Nhưng Ta Rất Tiếc
Kể từ sau hôm đó, tên Mặc Khuyên không hiểu vì sao lại vô cùng rảnh rỗi, cứ có thời gian là hắn lại viện cứ qua thăm sư huynh của hắn nhưng mục đích chính vẫn là đến gặp ta. Từ lúc bị hắn khiếm nhã ta vốn đã không còn bị vẻ ngoài của hắn làm cho u mê nữa rồi, ngược lại gặp nhiều lại khiến ta càng chán ghét khuôn mặt ấy hơn, chỉ muốn tránh mặt càng xa càng tốt.
Mà kể cũng lạ từ lúc Mặc Khuyên thường xuyên ghé thăm, ta thấy công việc của mình cũng ngày càng nhiều lên, bình thường một mình ta đã làm không xuể giờ lại thêm một đống những công việc không tên khiến ta chẳng còn biết nghĩ ngơi là gì, nhưng cũng vì thế ta cũng có lý do để tránh mặt tên Mặc Khuyên bám dai như đĩa kia.
Nhưng hắn nào tha cho một tiểu tiên quèn như ta, một hôm nhân lúc Thái Hào đi vắng hắn lại ghé vào phủ, không thấy Thái Hào hắn liền dạo quanh phủ kiếm ta. Ta nghĩ mình có trốn cũng không thể trốn hắn mãi được bèn ba mặt một lời nói chuyện với hắn, xem rốt cuộc hắn muốn gì ở ta.
Sau một hồi câu dẫn dụ dỗ, đại ý là hắn đã để ý ta từ lần gặp đầu tiên, hắn cảm thấy ta vô cùng quen thuộc tựa như đã gặp ta trước đây. Ta tuy là một tiên nữ xinh đẹp, chưa từng trải qua bất kỳ một mối tình nào trên Thiên Giới nhưng cũng không phải vì thế mà ta lại không có kinh nghiệm về tình trường.
Lúc ở Thiên Vực bên cạnh việc tu tiên ta còn lén đọc sách về tình trường, đây đều là những bí kiếp do các tỷ muội tinh linh ở núi Thiên Phù đích thân soạn ra rồi bán lại cho nhau. Ta phải mất một số tiền kha khá mới có thể sở hữu cho mình một cuốn sách phiên bản giới hạn như thế này.
Ta hy vọng bản thân có thể đúc kết cho mình những kinh nghiệm về tình trường một cách trọn vẹn nhất. Tất nhiên kinh nghiệm thì sẽ có thành công, cũng có thất bại, có vui thì cũng có buồn,… Tất cả đều được Bạch Mai ta học thuộc không sót một từ nào, ta tự tin bản thân sẽ không bị mấy lời ngon ngọt này của lũ nam nhân dụ dỗ.
Hứ, mấy chiêu này của hắn thật sự quá tầm thường, chỉ cần hắn mở đầu ta đã biết đến phần kết quả, căn bản không thể khiến trái tim ta rung động được.
Nhưng dù ta có đọc sách nhiều đến đâu cũng không thể tính đến nước hắn ép buộc ta, theo kinh nghiệm của các tỷ muội tinh linh khác, nếu bị khước từ đám nam nhân kia sẽ lẳng lặng rút lui chứ không ai lại đi xài mấy cái chiêu ép buộc như hắn ta cả.
“Mặc Khuyên tiên quân, ngài định làm gì đấy ạ” Ta cố gắng đẩy hắn ra khỏi người ta.
Bàn tay hư hỏng của hắn lúc này đã vòng qua eo ta, mặc cho ta ra sức vùng vẫy với sức lực của ta căn bản không thể đấu lại hắn, hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta hiện lên vẻ mặt của một tên đê tiện, còn hăm dọa ta nếu không nghe lời hắn sẽ cho ta sống không bằng chết.
Ta là ai cơ chứ hắn nghĩ những lời đe dọa đó của hắn có thể khiến bổn cô nương ta đây sợ hãi sao, nếu hắn nghĩ như vậy thì rất tiếc hắn đã lầm. Ta xắn tay áo, không khách sáo mà dùng hết sức bình sinh giẫm lên chân hắn, khiến hắn đau đớn mà buông tay ta ra khỏi người ta ôm chân la hét, nhân cơ hội này ta liền không mạnh không nhẹ mà đấm cho hắn hai phát vào mắt khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn biến thành khuôn mặt của một con gấu trúc.
Hắn nhất thời bị ta tấn công bất ngờ, càng không ngờ một tiểu tiên xinh đẹp như ta lại có thể hung dữ đến vậy càng khiến hắn bất ngờ hơn. Ta thấy vậy vẫn còn chưa hả lòng hả dạ liền chạy tới đè hắn xuống mà dùng hàm răng sắc nhọn của mình khắc họa một chút lên người hắn, tiếng la thất thanh của hắn làm vang vọng cả một góc Thái Hào phủ. Thật khiến ta hài lòng.
“ Bạch Mai, ta sẽ nhớ mãi ngày hôm nay, ta nhất định sẽ báo thù, cứ đợi đấy mà xem”
Nói xong hắn xách tấm thân tàn tạ, nhếch nhác của mình bước ra khỏi phủ, ta phủi hai tay cảm thấy thoải mái vô cùng. Từ trước đến nay ta đã chịu đựng quá nhiều, dồn nén quá nhiều, hôm nay lại có một tên đến đây tự nguyện để ta trút giận thật là hạnh phúc quá đi mất thôi.
Chưa vui mừng được lâu ta chợt nhớ ra tên khốn kia chả phải là sư đệ của tên Thái Hào ư, lần này ta đánh hắn tả tơi như vậy liệu hắn có truy cứu ta, bẩm báo vụ việc này lên Ngọc Hoàng đuổi việc ta, như thế chẳng phải đã uổng công bao lâu nay ta nhịn nhục sao.
Nhưng vụ việc lần này hoàn toàn không phải lỗi do ta, ta cần gì phải sợ cơ chứ, rõ ràng là tên biến thái kia muốn dở trò sàm sỡ ta trước chứ bộ, vả lại ta cũng chỉ tác động vật lý nhẹ nhàng với hắn thôi mà…
Ta đang đau đầu không biết giải thích sao với tên Thái Hào sau khi vụ việc này bị lộ thì đã thấy hắn xồng xộc tiến vào phủ. Ta còn chưa kịp gọi tên hắn đã bị hắn lạnh lùng bước ngang qua cứ như thể ta là người vô hình, “không phải đấy chứ, Mặc Khuyên hắn nhanh chân đến thế ư, mới đó đã tìm đến sư huynh của hắn đòi công bằng”
Ta cũng không còn nghĩ gì thêm được nữa, vội soạn ngay cho mình một áng văn để thanh minh cho bản thân, rồi nhanh chóng tiến về thư phòng của hắn.
Ta nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nhưng lạ là ta không thấy bóng dáng hắn ở đâu cả, rõ ràng lúc nãy ta thấy hắn bước vào thư phòng cơ mà, không lẽ ta nhìn nhầm sao. Không có ở thư phòng ta liền rảo bước tìm hắn khắp phủ nhưng dù ta có tìm ở mọi ngóc ngách kỹ thế nào đi nữa vẫn không thấy bóng dáng hắn đang ở đâu.
Lúc này trời cũng đã nhá nhem tối, trên bầu trời hàng ngàn hàng vạn ngôi sao đua nhau phát sáng, bên dưới những tinh linh đom đóm dường như cũng muốn góp vui khiến bầu trời và Thái Hào phủ như nhập lại làm một, thi thoảng lại có một vài ngôi sao băng băng ngang qua trông thật vui mắt.
“Đoàng”
Âm thanh vỡ vụn khiến ta khẽ giật mình, ta theo tiếng động phát hiện dưới đất có một bầu rượu đã vỡ, có vẻ bầu rượu này bị ai đó làm rớt xuống đất, ta ngước mắt nhìn lên mái phủ, hóa ra là hắn ở trên đó xung quanh là một đống các bầu rượu to nhỏ với đủ kích thước. Bình thường ta chưa bao giờ thấy hắn uống rượu bao giờ, không hiểu sao hôm nay lại có nhã hứng uống rượu nhiều như thế.
Ta liền vận dụng chút tiên lực bay lên đứng cạnh hắn, hắn lúc này đã ngà say, trong ánh sáng mập mờ hắn chắc cũng không nhìn rõ ta là ai nữa rồi, chỉ thấy hắn ngước mặt lên nhìn ta rồi lại cúi mặt xuống nhìn vào một thứ gì đó, đây không phải là kính Liên Hoa của lão Diêm Vương sao? Đúng là ông trời hiểu lòng ta, hôm nay ta nhất định phải coi cho bằng được mới thôi.
Ta liền nhẹ nhàng bước đến chỗ Thái Hào đang ngồi, đưa bình rượu kính cẩn mời hắn: “Thái Hào thần quân, ta kính ngài”
Tên Thái Hào được đà say, thấy ta mời rượu thì rất đỗi vui mừng không chần chừ mà quăng cái kính sang một bên, dốc hết lòng dạ mà uống với ta. Ta đem kinh nghiệm mấy trăm năm uống rượu của mình ra uống với hắn, kết quả hắn say quắc cần câu, nằm bẹp xuống mà ngủ thiếp đi.
Ta đương nhiên vẫn còn rất tỉnh táo vội kiểm tra xem hắn đã ngủ thật hay chưa. Sau khi đã chắc chắn, ta liền từ tốn cầm chiếc kính đã được hắn mở sẵn lên mà tiếp tục theo dõi câu chuyện đang dang dở của hắn.
Mà kể cũng lạ từ lúc Mặc Khuyên thường xuyên ghé thăm, ta thấy công việc của mình cũng ngày càng nhiều lên, bình thường một mình ta đã làm không xuể giờ lại thêm một đống những công việc không tên khiến ta chẳng còn biết nghĩ ngơi là gì, nhưng cũng vì thế ta cũng có lý do để tránh mặt tên Mặc Khuyên bám dai như đĩa kia.
Nhưng hắn nào tha cho một tiểu tiên quèn như ta, một hôm nhân lúc Thái Hào đi vắng hắn lại ghé vào phủ, không thấy Thái Hào hắn liền dạo quanh phủ kiếm ta. Ta nghĩ mình có trốn cũng không thể trốn hắn mãi được bèn ba mặt một lời nói chuyện với hắn, xem rốt cuộc hắn muốn gì ở ta.
Sau một hồi câu dẫn dụ dỗ, đại ý là hắn đã để ý ta từ lần gặp đầu tiên, hắn cảm thấy ta vô cùng quen thuộc tựa như đã gặp ta trước đây. Ta tuy là một tiên nữ xinh đẹp, chưa từng trải qua bất kỳ một mối tình nào trên Thiên Giới nhưng cũng không phải vì thế mà ta lại không có kinh nghiệm về tình trường.
Lúc ở Thiên Vực bên cạnh việc tu tiên ta còn lén đọc sách về tình trường, đây đều là những bí kiếp do các tỷ muội tinh linh ở núi Thiên Phù đích thân soạn ra rồi bán lại cho nhau. Ta phải mất một số tiền kha khá mới có thể sở hữu cho mình một cuốn sách phiên bản giới hạn như thế này.
Ta hy vọng bản thân có thể đúc kết cho mình những kinh nghiệm về tình trường một cách trọn vẹn nhất. Tất nhiên kinh nghiệm thì sẽ có thành công, cũng có thất bại, có vui thì cũng có buồn,… Tất cả đều được Bạch Mai ta học thuộc không sót một từ nào, ta tự tin bản thân sẽ không bị mấy lời ngon ngọt này của lũ nam nhân dụ dỗ.
Hứ, mấy chiêu này của hắn thật sự quá tầm thường, chỉ cần hắn mở đầu ta đã biết đến phần kết quả, căn bản không thể khiến trái tim ta rung động được.
Nhưng dù ta có đọc sách nhiều đến đâu cũng không thể tính đến nước hắn ép buộc ta, theo kinh nghiệm của các tỷ muội tinh linh khác, nếu bị khước từ đám nam nhân kia sẽ lẳng lặng rút lui chứ không ai lại đi xài mấy cái chiêu ép buộc như hắn ta cả.
“Mặc Khuyên tiên quân, ngài định làm gì đấy ạ” Ta cố gắng đẩy hắn ra khỏi người ta.
Bàn tay hư hỏng của hắn lúc này đã vòng qua eo ta, mặc cho ta ra sức vùng vẫy với sức lực của ta căn bản không thể đấu lại hắn, hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta hiện lên vẻ mặt của một tên đê tiện, còn hăm dọa ta nếu không nghe lời hắn sẽ cho ta sống không bằng chết.
Ta là ai cơ chứ hắn nghĩ những lời đe dọa đó của hắn có thể khiến bổn cô nương ta đây sợ hãi sao, nếu hắn nghĩ như vậy thì rất tiếc hắn đã lầm. Ta xắn tay áo, không khách sáo mà dùng hết sức bình sinh giẫm lên chân hắn, khiến hắn đau đớn mà buông tay ta ra khỏi người ta ôm chân la hét, nhân cơ hội này ta liền không mạnh không nhẹ mà đấm cho hắn hai phát vào mắt khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn biến thành khuôn mặt của một con gấu trúc.
Hắn nhất thời bị ta tấn công bất ngờ, càng không ngờ một tiểu tiên xinh đẹp như ta lại có thể hung dữ đến vậy càng khiến hắn bất ngờ hơn. Ta thấy vậy vẫn còn chưa hả lòng hả dạ liền chạy tới đè hắn xuống mà dùng hàm răng sắc nhọn của mình khắc họa một chút lên người hắn, tiếng la thất thanh của hắn làm vang vọng cả một góc Thái Hào phủ. Thật khiến ta hài lòng.
“ Bạch Mai, ta sẽ nhớ mãi ngày hôm nay, ta nhất định sẽ báo thù, cứ đợi đấy mà xem”
Nói xong hắn xách tấm thân tàn tạ, nhếch nhác của mình bước ra khỏi phủ, ta phủi hai tay cảm thấy thoải mái vô cùng. Từ trước đến nay ta đã chịu đựng quá nhiều, dồn nén quá nhiều, hôm nay lại có một tên đến đây tự nguyện để ta trút giận thật là hạnh phúc quá đi mất thôi.
Chưa vui mừng được lâu ta chợt nhớ ra tên khốn kia chả phải là sư đệ của tên Thái Hào ư, lần này ta đánh hắn tả tơi như vậy liệu hắn có truy cứu ta, bẩm báo vụ việc này lên Ngọc Hoàng đuổi việc ta, như thế chẳng phải đã uổng công bao lâu nay ta nhịn nhục sao.
Nhưng vụ việc lần này hoàn toàn không phải lỗi do ta, ta cần gì phải sợ cơ chứ, rõ ràng là tên biến thái kia muốn dở trò sàm sỡ ta trước chứ bộ, vả lại ta cũng chỉ tác động vật lý nhẹ nhàng với hắn thôi mà…
Ta đang đau đầu không biết giải thích sao với tên Thái Hào sau khi vụ việc này bị lộ thì đã thấy hắn xồng xộc tiến vào phủ. Ta còn chưa kịp gọi tên hắn đã bị hắn lạnh lùng bước ngang qua cứ như thể ta là người vô hình, “không phải đấy chứ, Mặc Khuyên hắn nhanh chân đến thế ư, mới đó đã tìm đến sư huynh của hắn đòi công bằng”
Ta cũng không còn nghĩ gì thêm được nữa, vội soạn ngay cho mình một áng văn để thanh minh cho bản thân, rồi nhanh chóng tiến về thư phòng của hắn.
Ta nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nhưng lạ là ta không thấy bóng dáng hắn ở đâu cả, rõ ràng lúc nãy ta thấy hắn bước vào thư phòng cơ mà, không lẽ ta nhìn nhầm sao. Không có ở thư phòng ta liền rảo bước tìm hắn khắp phủ nhưng dù ta có tìm ở mọi ngóc ngách kỹ thế nào đi nữa vẫn không thấy bóng dáng hắn đang ở đâu.
Lúc này trời cũng đã nhá nhem tối, trên bầu trời hàng ngàn hàng vạn ngôi sao đua nhau phát sáng, bên dưới những tinh linh đom đóm dường như cũng muốn góp vui khiến bầu trời và Thái Hào phủ như nhập lại làm một, thi thoảng lại có một vài ngôi sao băng băng ngang qua trông thật vui mắt.
“Đoàng”
Âm thanh vỡ vụn khiến ta khẽ giật mình, ta theo tiếng động phát hiện dưới đất có một bầu rượu đã vỡ, có vẻ bầu rượu này bị ai đó làm rớt xuống đất, ta ngước mắt nhìn lên mái phủ, hóa ra là hắn ở trên đó xung quanh là một đống các bầu rượu to nhỏ với đủ kích thước. Bình thường ta chưa bao giờ thấy hắn uống rượu bao giờ, không hiểu sao hôm nay lại có nhã hứng uống rượu nhiều như thế.
Ta liền vận dụng chút tiên lực bay lên đứng cạnh hắn, hắn lúc này đã ngà say, trong ánh sáng mập mờ hắn chắc cũng không nhìn rõ ta là ai nữa rồi, chỉ thấy hắn ngước mặt lên nhìn ta rồi lại cúi mặt xuống nhìn vào một thứ gì đó, đây không phải là kính Liên Hoa của lão Diêm Vương sao? Đúng là ông trời hiểu lòng ta, hôm nay ta nhất định phải coi cho bằng được mới thôi.
Ta liền nhẹ nhàng bước đến chỗ Thái Hào đang ngồi, đưa bình rượu kính cẩn mời hắn: “Thái Hào thần quân, ta kính ngài”
Tên Thái Hào được đà say, thấy ta mời rượu thì rất đỗi vui mừng không chần chừ mà quăng cái kính sang một bên, dốc hết lòng dạ mà uống với ta. Ta đem kinh nghiệm mấy trăm năm uống rượu của mình ra uống với hắn, kết quả hắn say quắc cần câu, nằm bẹp xuống mà ngủ thiếp đi.
Ta đương nhiên vẫn còn rất tỉnh táo vội kiểm tra xem hắn đã ngủ thật hay chưa. Sau khi đã chắc chắn, ta liền từ tốn cầm chiếc kính đã được hắn mở sẵn lên mà tiếp tục theo dõi câu chuyện đang dang dở của hắn.