Chương 12: Đa Nghi
Từ Khải tính vốn đa nghi, hắn ta không vội tin tưởng lời của bất kỳ ai: “Sao giờ cậu mới nói tôi biết? Nếu không phải chuyện này xảy ra, chẳng lẽ cậu muốn làm đồng lõa với nó?”
Lương Bình thản nhiên ứng đối: “Không phải. Mới đầu em chưa có bằng chứng xác thực, dù gì Trần Hằng Phong cũng theo anh Năm lâu như vậy. Em định đợi tra rõ rồi mới dám báo với anh.”
Bàn tay cầm súng của Từ Khải không vì vậy mà buông lỏng: “Làm sao để tôi tin lời cậu nói là thật?”
Lương Bình chỉ tay về phía Lý Cung khiến đối phương giật mình, nhưng ngay sau đó anh nở nụ cười trấn an: “Cậu ta có thể làm chứng, trong khoảng thời gian này tôi chưa từng rời khỏi tầm mắt cậu ta.”
Lý Cung nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lên tiếng giải oan cho anh: “Đúng vậy anh Năm! Riêng chuyện này em hoàn toàn chắc chắn. Bình ca không rời khỏi bọn em nửa bước.”
Từ Khải vẫn còn đang dò xét nên chưa kịp nói gì, ngược lại Trần Hằng Phong cười phá lên: “Không rời nửa bước? Thứ đầu óc bã đậu như mày, nó qua mặt dễ như trở bàn tay.”
Lý Cung bị đối phương móc mỉa, lập tức giận dữ mất hết lý trí nhào lên: “Mẹ nó! Mày nói ai ngu? Mày dám nói lại lần nữa không?”
Trần Hằng Phong thấy chết không sờn: “Tao nói mày đó! Đồ ngu! Mày làm được gì tao?”
Thấy hai người muốn đánh nhau tới nơi, Lương Bình ngăn Lý Cung lại, bản thân thì bước lên trước, thong thả lấy từ trong túi quần ra một chiếc nhẫn hình mặt trời: “Nếu anh Năm không tin em, thì chắc anh nhận ra chiếc nhẫn này chứ? Em nhặt được nó trong nhà mình.”
Ngay khi món đồ này xuất hiện, Trần Hằng Phong cứ như người điên, gào thét liên tục: “Mày mới là nội gián! Không phải em! Anh Năm phải tin em, mọi chuyện không phải em làm. Nó mới là cảnh sát.”
Từ Khải lần này đã hoàn toàn bị thuyết phục, tay hắn cũng hạ xuống theo. Cùng lúc đó, Từ Khải cười lạnh quay sang nhìn Trần Hằng Phong, gã ta gằn từng chữ: “Mày nói không phải mày, vậy mày giải thích tại sao nhẫn của mày lại xuất hiện ở nhà nó?”
Trần Hằng Phong bị chất vấn, lại không biết giải thích thế nào, nhất thời cứng họng: “Em… Em…”
Pằng!
Một phát súng đâm xuyên qua đầu hắn, đôi mắt trợn tròn đầy khủng hoảng đến lúc chết cũng không nhắm lại được.
Những người có mặt ở đây hết thảy đều thờ ơ chứng kiến, dường như chuyện này đã quá quen với họ.
Từ Khải phất tay ra hiệu cho đàn em dọn dẹp.
Hắn ta đột nhiên cười lớn, khoác vai Lương Bình làm như anh em thân thiết: “Xin lỗi chú em! Anh Năm đây bậy quá, chưa gì đã đổ oan cho Bình ca của chúng ta. Hôm nay anh Năm tạ lỗi với cậu. Nhất định không say không về!”
Lương Bình hoàn toàn không để bụng chuyện vừa rồi, thoải mái đáp lời: “Ai trong hoàn cảnh này đều cũng sẽ làm vậy. Anh Năm không cần để trong lòng.”
Từ Khải cười sảng khoái: “Chú em luôn khiến anh phải lau mắt mà nhìn đấy! Được rồi, đi thôi!”
Mới cách đó vài phút, bầu không khí trong biệt thự còn căng thẳng hơn bao giờ hết. Vậy mà giờ đây đám người cười nói vui vẻ tụ tập với nhau. Họ hoàn toàn phớt lờ người anh em nhiều năm sát cánh bên mình đang nằm bất động trên sàn nhà, máu chảy lênh láng.
Hôm nay câu lạc bộ Lion có buổi thi đấu nội bộ tổng kết thành tích tháng. Mọi người đã được bốc thăm từ trước, chỉ còn một mình Lạc Phương Nghi ngồi bên dưới như một khán giả chứng kiến hết thảy mỗi một trận đấu.
Bùi Liên đi vào vừa hay nhìn thấy cảnh này bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô ngồi xuống cạnh bạn mình, thúc tay đối phương: “Này! Giờ cậu hối hận còn kịp đấy!”
Lạc Phương Nghi trừng mắt với cô: “Cậu chẳng bao giờ nói được câu nào tốt đẹp. Thôi cậu cứ làm mỹ nữ yên tĩnh cho tớ nhờ.”
Bùi Liên cười hì hì lấy lòng, tựa đầu lên vai Lạc Phương Nghi: “Tớ đùa thôi mà! Chồng yêu của cậu thế nào rồi?”
Lạc Phương Nghi nghe hai chữ “chồng yêu” liền rợn da gà, đẩy đối phương dịch xa mình: “Sao cái tật nói lời buồn nôn của cậu mãi không bỏ thế? Anh ta là anh ta, tớ là tớ, cậu còn muốn thế nào nữa?”
Bùi Liên tiếp tục dán sát vào cô cứ như keo dính: “Gì vậy chứ! Chẳng phải trên phim truyền hình hay có kiểu lâu ngày sinh tình sao?”
Lạc Phương Nghi trầm ngâm giây lát đột nhiên phì cười: “Tớ nói tớ có khi còn không nhớ mặt mũi anh ta ra sao, cậu tin không?”
Bùi Liên bỉu môi khinh bỉ: “Xì! Không nói chuyện với cậu nữa tớ đi tìm huấn luyện viên của các cậu đây.”
Lạc Phương Nghi hỏi thăm qua loa, cũng không trông chờ gì đáp án từ đối phương: “Có chuyện gì sao?”
Bùi Liên thấy có người cùng mình hóng hớt, lập tức nói ra hết không chút giấu diếm: “Nói cậu nghe chắc cậu cũng bất ngờ không khác gì tớ. Câu lạc bộ ở thành phố B gần đây mới được vào vòng bán kết giải đấu quyền anh quốc tế, mặt người nào người nấy ngửa hết lên trời. Tức nhất là bên đó còn chê bai chúng ta thực lực không đủ, ngoài Liu Na ra thì chẳng còn ai đấu tạm được, đã vậy còn nhất quyết đòi thi đấu với bên mình, quay hình lại để mọi người biết câu lạc bộ của chúng ta thua xa bọn họ. Cậu nói xem có tức hay không? Cậu lạc bộ đó tên gì nhỉ? Để tớ nhớ xem… À! Là 2B.”
“2B?”
Lương Bình thản nhiên ứng đối: “Không phải. Mới đầu em chưa có bằng chứng xác thực, dù gì Trần Hằng Phong cũng theo anh Năm lâu như vậy. Em định đợi tra rõ rồi mới dám báo với anh.”
Bàn tay cầm súng của Từ Khải không vì vậy mà buông lỏng: “Làm sao để tôi tin lời cậu nói là thật?”
Lương Bình chỉ tay về phía Lý Cung khiến đối phương giật mình, nhưng ngay sau đó anh nở nụ cười trấn an: “Cậu ta có thể làm chứng, trong khoảng thời gian này tôi chưa từng rời khỏi tầm mắt cậu ta.”
Lý Cung nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lên tiếng giải oan cho anh: “Đúng vậy anh Năm! Riêng chuyện này em hoàn toàn chắc chắn. Bình ca không rời khỏi bọn em nửa bước.”
Từ Khải vẫn còn đang dò xét nên chưa kịp nói gì, ngược lại Trần Hằng Phong cười phá lên: “Không rời nửa bước? Thứ đầu óc bã đậu như mày, nó qua mặt dễ như trở bàn tay.”
Lý Cung bị đối phương móc mỉa, lập tức giận dữ mất hết lý trí nhào lên: “Mẹ nó! Mày nói ai ngu? Mày dám nói lại lần nữa không?”
Trần Hằng Phong thấy chết không sờn: “Tao nói mày đó! Đồ ngu! Mày làm được gì tao?”
Thấy hai người muốn đánh nhau tới nơi, Lương Bình ngăn Lý Cung lại, bản thân thì bước lên trước, thong thả lấy từ trong túi quần ra một chiếc nhẫn hình mặt trời: “Nếu anh Năm không tin em, thì chắc anh nhận ra chiếc nhẫn này chứ? Em nhặt được nó trong nhà mình.”
Ngay khi món đồ này xuất hiện, Trần Hằng Phong cứ như người điên, gào thét liên tục: “Mày mới là nội gián! Không phải em! Anh Năm phải tin em, mọi chuyện không phải em làm. Nó mới là cảnh sát.”
Từ Khải lần này đã hoàn toàn bị thuyết phục, tay hắn cũng hạ xuống theo. Cùng lúc đó, Từ Khải cười lạnh quay sang nhìn Trần Hằng Phong, gã ta gằn từng chữ: “Mày nói không phải mày, vậy mày giải thích tại sao nhẫn của mày lại xuất hiện ở nhà nó?”
Trần Hằng Phong bị chất vấn, lại không biết giải thích thế nào, nhất thời cứng họng: “Em… Em…”
Pằng!
Một phát súng đâm xuyên qua đầu hắn, đôi mắt trợn tròn đầy khủng hoảng đến lúc chết cũng không nhắm lại được.
Những người có mặt ở đây hết thảy đều thờ ơ chứng kiến, dường như chuyện này đã quá quen với họ.
Từ Khải phất tay ra hiệu cho đàn em dọn dẹp.
Hắn ta đột nhiên cười lớn, khoác vai Lương Bình làm như anh em thân thiết: “Xin lỗi chú em! Anh Năm đây bậy quá, chưa gì đã đổ oan cho Bình ca của chúng ta. Hôm nay anh Năm tạ lỗi với cậu. Nhất định không say không về!”
Lương Bình hoàn toàn không để bụng chuyện vừa rồi, thoải mái đáp lời: “Ai trong hoàn cảnh này đều cũng sẽ làm vậy. Anh Năm không cần để trong lòng.”
Từ Khải cười sảng khoái: “Chú em luôn khiến anh phải lau mắt mà nhìn đấy! Được rồi, đi thôi!”
Mới cách đó vài phút, bầu không khí trong biệt thự còn căng thẳng hơn bao giờ hết. Vậy mà giờ đây đám người cười nói vui vẻ tụ tập với nhau. Họ hoàn toàn phớt lờ người anh em nhiều năm sát cánh bên mình đang nằm bất động trên sàn nhà, máu chảy lênh láng.
Hôm nay câu lạc bộ Lion có buổi thi đấu nội bộ tổng kết thành tích tháng. Mọi người đã được bốc thăm từ trước, chỉ còn một mình Lạc Phương Nghi ngồi bên dưới như một khán giả chứng kiến hết thảy mỗi một trận đấu.
Bùi Liên đi vào vừa hay nhìn thấy cảnh này bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô ngồi xuống cạnh bạn mình, thúc tay đối phương: “Này! Giờ cậu hối hận còn kịp đấy!”
Lạc Phương Nghi trừng mắt với cô: “Cậu chẳng bao giờ nói được câu nào tốt đẹp. Thôi cậu cứ làm mỹ nữ yên tĩnh cho tớ nhờ.”
Bùi Liên cười hì hì lấy lòng, tựa đầu lên vai Lạc Phương Nghi: “Tớ đùa thôi mà! Chồng yêu của cậu thế nào rồi?”
Lạc Phương Nghi nghe hai chữ “chồng yêu” liền rợn da gà, đẩy đối phương dịch xa mình: “Sao cái tật nói lời buồn nôn của cậu mãi không bỏ thế? Anh ta là anh ta, tớ là tớ, cậu còn muốn thế nào nữa?”
Bùi Liên tiếp tục dán sát vào cô cứ như keo dính: “Gì vậy chứ! Chẳng phải trên phim truyền hình hay có kiểu lâu ngày sinh tình sao?”
Lạc Phương Nghi trầm ngâm giây lát đột nhiên phì cười: “Tớ nói tớ có khi còn không nhớ mặt mũi anh ta ra sao, cậu tin không?”
Bùi Liên bỉu môi khinh bỉ: “Xì! Không nói chuyện với cậu nữa tớ đi tìm huấn luyện viên của các cậu đây.”
Lạc Phương Nghi hỏi thăm qua loa, cũng không trông chờ gì đáp án từ đối phương: “Có chuyện gì sao?”
Bùi Liên thấy có người cùng mình hóng hớt, lập tức nói ra hết không chút giấu diếm: “Nói cậu nghe chắc cậu cũng bất ngờ không khác gì tớ. Câu lạc bộ ở thành phố B gần đây mới được vào vòng bán kết giải đấu quyền anh quốc tế, mặt người nào người nấy ngửa hết lên trời. Tức nhất là bên đó còn chê bai chúng ta thực lực không đủ, ngoài Liu Na ra thì chẳng còn ai đấu tạm được, đã vậy còn nhất quyết đòi thi đấu với bên mình, quay hình lại để mọi người biết câu lạc bộ của chúng ta thua xa bọn họ. Cậu nói xem có tức hay không? Cậu lạc bộ đó tên gì nhỉ? Để tớ nhớ xem… À! Là 2B.”
“2B?”