Chương 34: Chúng ta ly hôn đi
Đêm nay Bùi Yên không ngủ được, một phần là vì trái tim đang đập rộn ràng của mình, phần còn lại là vì thân thế của Lạc Phương Nghi.
Anh chợt nhớ đến cuộc trò chuyện ngày hôm đó với đội trưởng.
Trong một nhà hàng riêng tư có độ bảo mật cao, đội trưởng La Văn Thương đẩy sấp tư liệu ra trước mắt anh.
“Lạc Phương Nghi không phải con gái ruột của vợ chồng Lạc Hành và Lê Diêu.”
Bùi Yên im lặng lật từng trang, mày cau chặt, không biết đọc đến đâu anh chợt khựng lại: “Lương Bình và Lạc Phương Nghi là anh em ruột?”
La Văn Thương gật đầu: “Lúc đọc tin này tôi cũng bị sốc.”
Bùi Yên nghiền ngẫm một lát mới lên tiếng: “Nhưng chắc chắn Lạc Phương Nghi không biết chuyện này.”
La Văn Thương lắc đầu: “Không thể nào. Trước lúc qua đời, Lương Bình biết rõ mình gặp nguy hiểm liền gửi cho Lạc Phương Nghi một bức thư. Sao cô ấy có thể không biết?”
Bùi Yên khẳng định chắc nịch: “Nhất định không. Nếu cô ấy biết sao lại đồng ý kết hôn với tôi trong thân phận Lương Bình?”
“Cậu kết hôn với Lạc Phương Nghi?” Đội trưởng khiếp sợ đến cả tông giọng cũng bất giác cao lên.
Bùi Yên lên tiếng đính chính: “Anh bình tĩnh nghe tôi nói đã. Địch trong tối ta ngoài sáng, nếu bọn chúng phát hiện Lạc Phương Nghi đang nắm giữ bí mật của chúng, nhất định sẽ giết người diệt khẩu.”
La Văn Thương không đồng tình: “Có nhiều cách để bảo vệ cô ấy, đâu phải chỉ còn cách này? Cậu bất chấp quá rồi Bùi Yên.”
Bùi Yên vẫn kiên quyết: “Nếu có thể phát hiện ra bí mật Lương Bình cất giấu, cũng là nguyên nhân dẫn tới cái chết của cậu ta, vụ án 10 năm này mới được hóa giải. Hạ Khương là con cáo già, chúng ta không còn nhiều thời gian. Dù tôi có chết cũng phải là lúc bọn chúng trả giá. Danh nghĩa chồng Lạc Phương Nghi sẽ giúp tôi dễ dàng tiếp cận manh mối.”
Đội trưởng đã ngoài bốn mươi, hiển nhiên là người từng trải: “Được. Vậy nếu một ngày hai người lỡ nảy sinh tình cảm. Nếu Lạc Phương Nghi biết được ban đầu cậu lợi dụng cô ấy để có được manh mối, cậu nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho cậu sao?”
Bùi Yên khẳng định chắc nịch: “Không có chuyện đó xảy ra. Từ khi quyết định làm cảnh sát, tôi đã dâng hiến cả nhiệt huyết và sinh mạng cho đất nước. Yêu đương không có trong từ điển của tôi. Động lòng càng không thể.”
Đội trưởng thấy anh đã quyết cũng không muốn xen vào thêm nữa: “Tôi hi vọng cậu nói được làm được. Dù có xảy ra biến cố gì, 10 năm của cậu cũng không thể đổ sông đổ biển được. Chắc mẹ cậu bà ấy cũng muốn cậu trở về. Xong vụ án này, cậu có thể về nhà đoàn tụ rồi.”
Tuy đã nhiều ngày trôi qua, nhưng lời của đội trưởng vẫn văng vẳng trong đầu anh.
Đúng vậy! Nếu bức thư đã bị đốt, manh mối đứt đoạn, anh không thể liên luỵ Lạc Phương Nghi thêm nữa. Bản thân anh cũng không được lún quá sâu. Chính vì vậy, ngay trong đêm, Bùi Yên đã có quyết định cho mình.
Sáng nay anh dạy sớm như thường lệ, sau khi ra ngoài chạy bộ, anh vào bếp làm bữa sáng cho cả hai.
Bảy giờ Lạc Phương Nghi thức dậy ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, bụng cô bất giác kêu òng ọc.
Vệ sinh cá nhân xong, cô vừa đi ra đã thấy hai bát hoành thánh đầy đủ sắc, hương, vị đặt sẵn trên bàn.
Bùi Yên thấy cô, lên tiếng nhắc nhở: “Dậy sớm vậy? Em ăn sáng rồi hẳn tới câu lạc bộ. Không có sức thì không tập luyện gì được đâu.”
Lạc Phương Nghi ngồi vào bàn hai mắt sáng bừng: “Anh còn dạy sớm hơn cả em. Tay nghề anh càng ngày càng tốt.”
Bùi Yên cũng kéo ghế ngồi đối diện, cốc đầu cô: “Sao anh không biết em giỏi nịnh nọt như vậy? Còn chưa ăn miệng đã khen không ngớt. Ăn đi để lâu đồ ăn lại nguội.”
Hiếm khi tâm trạng cô tốt như vậy, xem ra hôm qua ngủ rất ngon, anh lên tiếng hỏi thăm: “Chân em đỡ đau chưa? Hay là gọi điện xin nghỉ một hôm.”
Lạc Phương Nghi vội vàng lắc đầu: “Không được, anh quên em còn phải tham gia cuộc thi IBF à? Nếu biểu hiện không tốt đến dự bị cũng không được. Ngon quá!”
Bùi Yên nghe tới đây chợt nhớ đến một chuyện, tay cầm muỗng bất giác căng thẳng: “Em định… giết Lê Văn Phi thật sao?”
Cô nhướng mày: “Không phải anh là xã hội đen à? Giết người anh còn sợ sao?”
Bùi Yên khựng lại vài giây, rồi bất lực lên tiếng: “Anh chỉ sợ em liên quan đến mạng người sau này sẽ không hay. Dù sao, sau này em cũng phải tìm người yêu thương em thật lòng, kết hôn rồi sinh con đẻ cái. Đừng phá hủy tương lai mình như vậy.”
Hoành thánh nuốt trong miệng đột nhiên cũng không ngon như cô nghĩ, tâm trạng đang vui vẻ cũng vì câu nói này mà trở nên nặng nề.
Lạc Phương Nghi nhìn anh, để xem xem khi nói lời này anh có bao nhiêu chân thật.
Giờ cô mới phát hiện ra, anh vẫn khó đoán như vậy: “Anh yên tâm, em chỉ đùa thôi. Lê Văn Phi và thầy em có chút ân oán. Em muốn tìm chứng cứ tống ông ta vào tù. Như vậy Hạ Khương sẽ không còn cách kêu em giết hắn nữa.”
Bùi Yên không ngờ cô lại nghĩ ra được tới vậy: “Em là người đầu tiên anh biết dám giở trò trước mặt Hạ Khương đấy!”
Lạc Phương Nghi bỉu môi: “Sao nào? Anh thấy bất bình thay cho ông ta?”
Bùi Yên hiển nhiên không: “Anh chỉ lo cho an toàn của em thôi.”
Lạc Phương Nghi cụp mắt đảo hoành thánh trong bát. Đối phương thường vô tình hay cố ý nói những lời khiến cô động tâm, nhưng lại luôn âm thầm nhắc nhở cô mối quan hệ giữa hai người là giả. Cô đang bị trêu đùa tình cảm sao?
Bùi Yên lúc này đột ngột lên tiếng: “Phương Nghi, chúng ta ly hôn đi.”
Anh chợt nhớ đến cuộc trò chuyện ngày hôm đó với đội trưởng.
Trong một nhà hàng riêng tư có độ bảo mật cao, đội trưởng La Văn Thương đẩy sấp tư liệu ra trước mắt anh.
“Lạc Phương Nghi không phải con gái ruột của vợ chồng Lạc Hành và Lê Diêu.”
Bùi Yên im lặng lật từng trang, mày cau chặt, không biết đọc đến đâu anh chợt khựng lại: “Lương Bình và Lạc Phương Nghi là anh em ruột?”
La Văn Thương gật đầu: “Lúc đọc tin này tôi cũng bị sốc.”
Bùi Yên nghiền ngẫm một lát mới lên tiếng: “Nhưng chắc chắn Lạc Phương Nghi không biết chuyện này.”
La Văn Thương lắc đầu: “Không thể nào. Trước lúc qua đời, Lương Bình biết rõ mình gặp nguy hiểm liền gửi cho Lạc Phương Nghi một bức thư. Sao cô ấy có thể không biết?”
Bùi Yên khẳng định chắc nịch: “Nhất định không. Nếu cô ấy biết sao lại đồng ý kết hôn với tôi trong thân phận Lương Bình?”
“Cậu kết hôn với Lạc Phương Nghi?” Đội trưởng khiếp sợ đến cả tông giọng cũng bất giác cao lên.
Bùi Yên lên tiếng đính chính: “Anh bình tĩnh nghe tôi nói đã. Địch trong tối ta ngoài sáng, nếu bọn chúng phát hiện Lạc Phương Nghi đang nắm giữ bí mật của chúng, nhất định sẽ giết người diệt khẩu.”
La Văn Thương không đồng tình: “Có nhiều cách để bảo vệ cô ấy, đâu phải chỉ còn cách này? Cậu bất chấp quá rồi Bùi Yên.”
Bùi Yên vẫn kiên quyết: “Nếu có thể phát hiện ra bí mật Lương Bình cất giấu, cũng là nguyên nhân dẫn tới cái chết của cậu ta, vụ án 10 năm này mới được hóa giải. Hạ Khương là con cáo già, chúng ta không còn nhiều thời gian. Dù tôi có chết cũng phải là lúc bọn chúng trả giá. Danh nghĩa chồng Lạc Phương Nghi sẽ giúp tôi dễ dàng tiếp cận manh mối.”
Đội trưởng đã ngoài bốn mươi, hiển nhiên là người từng trải: “Được. Vậy nếu một ngày hai người lỡ nảy sinh tình cảm. Nếu Lạc Phương Nghi biết được ban đầu cậu lợi dụng cô ấy để có được manh mối, cậu nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho cậu sao?”
Bùi Yên khẳng định chắc nịch: “Không có chuyện đó xảy ra. Từ khi quyết định làm cảnh sát, tôi đã dâng hiến cả nhiệt huyết và sinh mạng cho đất nước. Yêu đương không có trong từ điển của tôi. Động lòng càng không thể.”
Đội trưởng thấy anh đã quyết cũng không muốn xen vào thêm nữa: “Tôi hi vọng cậu nói được làm được. Dù có xảy ra biến cố gì, 10 năm của cậu cũng không thể đổ sông đổ biển được. Chắc mẹ cậu bà ấy cũng muốn cậu trở về. Xong vụ án này, cậu có thể về nhà đoàn tụ rồi.”
Tuy đã nhiều ngày trôi qua, nhưng lời của đội trưởng vẫn văng vẳng trong đầu anh.
Đúng vậy! Nếu bức thư đã bị đốt, manh mối đứt đoạn, anh không thể liên luỵ Lạc Phương Nghi thêm nữa. Bản thân anh cũng không được lún quá sâu. Chính vì vậy, ngay trong đêm, Bùi Yên đã có quyết định cho mình.
Sáng nay anh dạy sớm như thường lệ, sau khi ra ngoài chạy bộ, anh vào bếp làm bữa sáng cho cả hai.
Bảy giờ Lạc Phương Nghi thức dậy ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, bụng cô bất giác kêu òng ọc.
Vệ sinh cá nhân xong, cô vừa đi ra đã thấy hai bát hoành thánh đầy đủ sắc, hương, vị đặt sẵn trên bàn.
Bùi Yên thấy cô, lên tiếng nhắc nhở: “Dậy sớm vậy? Em ăn sáng rồi hẳn tới câu lạc bộ. Không có sức thì không tập luyện gì được đâu.”
Lạc Phương Nghi ngồi vào bàn hai mắt sáng bừng: “Anh còn dạy sớm hơn cả em. Tay nghề anh càng ngày càng tốt.”
Bùi Yên cũng kéo ghế ngồi đối diện, cốc đầu cô: “Sao anh không biết em giỏi nịnh nọt như vậy? Còn chưa ăn miệng đã khen không ngớt. Ăn đi để lâu đồ ăn lại nguội.”
Hiếm khi tâm trạng cô tốt như vậy, xem ra hôm qua ngủ rất ngon, anh lên tiếng hỏi thăm: “Chân em đỡ đau chưa? Hay là gọi điện xin nghỉ một hôm.”
Lạc Phương Nghi vội vàng lắc đầu: “Không được, anh quên em còn phải tham gia cuộc thi IBF à? Nếu biểu hiện không tốt đến dự bị cũng không được. Ngon quá!”
Bùi Yên nghe tới đây chợt nhớ đến một chuyện, tay cầm muỗng bất giác căng thẳng: “Em định… giết Lê Văn Phi thật sao?”
Cô nhướng mày: “Không phải anh là xã hội đen à? Giết người anh còn sợ sao?”
Bùi Yên khựng lại vài giây, rồi bất lực lên tiếng: “Anh chỉ sợ em liên quan đến mạng người sau này sẽ không hay. Dù sao, sau này em cũng phải tìm người yêu thương em thật lòng, kết hôn rồi sinh con đẻ cái. Đừng phá hủy tương lai mình như vậy.”
Hoành thánh nuốt trong miệng đột nhiên cũng không ngon như cô nghĩ, tâm trạng đang vui vẻ cũng vì câu nói này mà trở nên nặng nề.
Lạc Phương Nghi nhìn anh, để xem xem khi nói lời này anh có bao nhiêu chân thật.
Giờ cô mới phát hiện ra, anh vẫn khó đoán như vậy: “Anh yên tâm, em chỉ đùa thôi. Lê Văn Phi và thầy em có chút ân oán. Em muốn tìm chứng cứ tống ông ta vào tù. Như vậy Hạ Khương sẽ không còn cách kêu em giết hắn nữa.”
Bùi Yên không ngờ cô lại nghĩ ra được tới vậy: “Em là người đầu tiên anh biết dám giở trò trước mặt Hạ Khương đấy!”
Lạc Phương Nghi bỉu môi: “Sao nào? Anh thấy bất bình thay cho ông ta?”
Bùi Yên hiển nhiên không: “Anh chỉ lo cho an toàn của em thôi.”
Lạc Phương Nghi cụp mắt đảo hoành thánh trong bát. Đối phương thường vô tình hay cố ý nói những lời khiến cô động tâm, nhưng lại luôn âm thầm nhắc nhở cô mối quan hệ giữa hai người là giả. Cô đang bị trêu đùa tình cảm sao?
Bùi Yên lúc này đột ngột lên tiếng: “Phương Nghi, chúng ta ly hôn đi.”