Chương 47: Cô ấy chưa đủ tuổi không được uống rượu
Sắc mặt Lạc Phương Nghi trắng bệch, hành động điên rồ của anh đã thật sự dọa đến cô: “Dương Niên! Anh điên rồi! Trường Hỉ cũng là con người, con bé có quyền quyết định cuộc đời nó! Ai cho anh cái quyền xen vào. Anh điều khiển cuộc đời tôi còn chưa đủ sao?”
Dương Niên đỏ mắt, bất giác cao giọng: “Phải! Tôi điên rồi! Tôi thật sự nhớ em đến phát điên! Nhưng không phải tôi đã thành công rồi sao? Em đã thật sự trở về bên tôi.”
Nói rồi anh vội vàng ôm lấy cô: “Phương Nghi! Anh xin lỗi, anh biết lỗi rồi, quay trở về bên anh được không? Anh thề, chỉ cần em trở về bên cạnh anh, em muốn anh làm gì cũng được. Anh không muốn quay trở về những ngày tháng trước kia, anh lúc đó chỉ thật sự muốn chết đi, nếu không phải ở thế giới này còn hi vọng anh đã tự sát theo em rồi.”
Lạc Phương Nghi phẫn nộ đẩy anh ra: “Muộn rồi! Sẽ không có ngày đó đâu Dương Niên! Từ giây phút anh phản bội tôi duyên phận giữa chúng ta đã chấm dứt.”
Cô đứng bật dậy định rời đi, khoảng khắc cô quay lưng, một tiếng “phịch” đã kéo cô quay đầu.
Dương Niên quỳ dưới đất, nắm chặt lấy tay cô: “Anh cầu xin em Phương Nghi. Phải làm gì em mới đồng ý tha thứ cho anh?”
Lạc Phương Nghi hất mạnh tay anh ra, trước khi cánh cửa phòng đóng lại, âm thanh lạnh lùng của cô còn văng vẳng bên tai anh: “Trừ phi anh biến mất khỏi thế giới này.”
Lương Thi trở về phòng thấy tối đen như mực, tivi ở phòng khách vẫn mở.
Cô lập tức bật công tắc đèn ở lối ra vào, tiến lại gần sô pha.
Chứng kiến bộ dạng chán chường của Lạc Phương Nghi, Lương Thi rụt rè lên tiếng: “Cô… không sao chứ?”
Lạc Phương Nghi lắc đầu: “Không có gì.”
Vì hai người không quá thân, nên Lương Thi cũng chỉ hỏi thăm qua loa rồi vào phòng ngủ.
Hơn một tiếng sau, lúc cô bước ra đối phương vẫn nằm ở chỗ cũ.
Lương Thi không nhìn nổi nữa, lại gần lay người dậy: “Này! Ở phòng chán như vậy hay cô đi với chúng tôi. Chúng ta đi bar quẩy.”
Lạc Phương Nghi ngước nhìn cô, chợt nhận ra đối phương đã make up kỹ lưỡng, trông xinh đẹp và quyến rũ hơn thường ngày.
Cô xua tay: “Tôi không đi đâu. Ở nước B phải đủ 21 tuổi mới được uống rượu đi bar.”
Những tưởng Lương Thi bỏ cuộc nhưng chỉ khựng lại vài giây, cô ấy liền vui vẻ lên tiếng: “Không sao! Quán do anh họ Nghiêm Nhân mở. Cậu ấy sẽ có cách đưa cô vào. Đi thôi nào, cô phải lập tức lấy lại tinh thần mai mới vui vẻ tập luyện được.”
Lạc Phương Nghi bị đối phương thuyết phục, không muốn nghĩ thêm nữa liền đồng ý: “Vậy cô đợi một lát.”
Dứt lời, cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể đi tắm rồi thay đồ đi ra: “Tôi xong rồi.”
Lương Thi trố mắt nhìn cô: “Cô đi học đấy à? Ăn mặc như vậy anh họ Nghiêm Nhân cũng không cứu nổi cô.”
Cô ấy vừa nói vừa kéo Lạc Phương Nghi vào phòng mình chọn đồ, trang điểm cho cô thêm một tiếng nữa.
“Hoàn hảo!”
Mặc dù Lương Thi vẫn luôn chứng kiến sự thay đồi của Lạc Phương Nghi từ đầu đến cuối, nhưng cô ấy vẫn không tránh khỏi kinh ngạc: “Cô đẹp thật đấy! Đôi mắt bình thường đã khiến người ta ganh tỵ, giờ thêm một đường eyeliner thật sự siêu cuốn đó!”
Lạc Phương Nghi nhìn mình trong gương, cảm thấy bản thân vừa xa lạ lại có chút quen thuộc. Đã lâu lắm rồi cô không make up đậm như vậy.
Chiếc đầm đen trễ vai trên người cô làm lộ ra xương vai xanh tinh tế và làn da trắng đến phát sáng.
Nghiêm Nhân đã chờ sẵn ở cửa, thấy Lạc Phương Nghi trong diện mạo mới anh không nhịn được nhìn lâu hơn ngày thường, chỉ đơn thuần là lòng yêu cái đẹp.
Anh cúi đầu xem đồng hồ, theo thói quen nắm lấy tay Lương Thi: “Cũng tới giờ rồi. Đi thôi.”
Ba người cứ thế bắt taxi đến “Destiny”.
Đây là quán bar cách nhà thi đấu không xa, nhưng vì nằm khá khuất nên người lui tới đa phần là khách quen.
Một nhân viên trong quán đợi họ từ trước, sau khi xác nhận danh tính anh ta liền dẫn ba người lên tầng hai.
“Nghiêm Nhân! Lương Thi! Hai người tới rồi!”
Nhóm bạn từ xa đã nhìn thấy họ, liền vui mừng vẫy tay gọi.
Người trong bàn Lạc Phương Nghi đều biết, vì họ là những vận động viên tham gia giải đấu IBF lần này.
Các chàng trai thấy cô, đôi mắt sáng lên hào hứng thúc tay Nghiêm Nhân: “Nghiêm Nhân! Cô gái xinh đẹp này là ai?”
Lương Thi nghe vậy lập tức kéo tay cô: “Các cậu không nhìn ra đúng không? Cậu ấy là Lạc Phương Nghi đấy! Các cậu đừng thấy cậu ấy đẹp mà bắt nạt cậu ấy. Đặc biệt là cậu đấy, Tưởng Minh.”
Tưởng Minh thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã tin tưởng: “Lúc thấy cậu ấy ở hội trường tớ đã thấy đẹp rồi. Không nghĩ tới cậu ấy bây giờ còn có thể đẹp theo một cách khác. Chào cậu tớ là Tưởng Minh cùng chung câu lạc bộ với Lương Thi và Nghiêm Nhân.”
Lạc Phương Nghi lịch sự chào hỏi: “À tớ có thấy cậu trong tổ 3. Tớ là Lạc Phương Nghi. Rất vui được quen biết mọi người.”
Tưởng Minh hào hứng ngồi lại gần chỗ cô: “Bình thường tớ cứ nghĩ cậu lạnh lùng lắm. Không ngờ tiểu tiên nữ lại thân thiện như vậy. Nào chúng ta uống một ly chúc mừng tình bạn của chúng ta.”
Tưởng Minh rót rượu vào hai cốc thủy tinh trên bàn, lấy một ly đưa cho đối phương.
Đột nhiên có người xuất hiện thay Lạc Phương Nghi nhận lấy ly rượu: “Cô bé này chưa đủ tuổi vẫn không nên uống rượu thì hơn.”
Dương Niên đỏ mắt, bất giác cao giọng: “Phải! Tôi điên rồi! Tôi thật sự nhớ em đến phát điên! Nhưng không phải tôi đã thành công rồi sao? Em đã thật sự trở về bên tôi.”
Nói rồi anh vội vàng ôm lấy cô: “Phương Nghi! Anh xin lỗi, anh biết lỗi rồi, quay trở về bên anh được không? Anh thề, chỉ cần em trở về bên cạnh anh, em muốn anh làm gì cũng được. Anh không muốn quay trở về những ngày tháng trước kia, anh lúc đó chỉ thật sự muốn chết đi, nếu không phải ở thế giới này còn hi vọng anh đã tự sát theo em rồi.”
Lạc Phương Nghi phẫn nộ đẩy anh ra: “Muộn rồi! Sẽ không có ngày đó đâu Dương Niên! Từ giây phút anh phản bội tôi duyên phận giữa chúng ta đã chấm dứt.”
Cô đứng bật dậy định rời đi, khoảng khắc cô quay lưng, một tiếng “phịch” đã kéo cô quay đầu.
Dương Niên quỳ dưới đất, nắm chặt lấy tay cô: “Anh cầu xin em Phương Nghi. Phải làm gì em mới đồng ý tha thứ cho anh?”
Lạc Phương Nghi hất mạnh tay anh ra, trước khi cánh cửa phòng đóng lại, âm thanh lạnh lùng của cô còn văng vẳng bên tai anh: “Trừ phi anh biến mất khỏi thế giới này.”
Lương Thi trở về phòng thấy tối đen như mực, tivi ở phòng khách vẫn mở.
Cô lập tức bật công tắc đèn ở lối ra vào, tiến lại gần sô pha.
Chứng kiến bộ dạng chán chường của Lạc Phương Nghi, Lương Thi rụt rè lên tiếng: “Cô… không sao chứ?”
Lạc Phương Nghi lắc đầu: “Không có gì.”
Vì hai người không quá thân, nên Lương Thi cũng chỉ hỏi thăm qua loa rồi vào phòng ngủ.
Hơn một tiếng sau, lúc cô bước ra đối phương vẫn nằm ở chỗ cũ.
Lương Thi không nhìn nổi nữa, lại gần lay người dậy: “Này! Ở phòng chán như vậy hay cô đi với chúng tôi. Chúng ta đi bar quẩy.”
Lạc Phương Nghi ngước nhìn cô, chợt nhận ra đối phương đã make up kỹ lưỡng, trông xinh đẹp và quyến rũ hơn thường ngày.
Cô xua tay: “Tôi không đi đâu. Ở nước B phải đủ 21 tuổi mới được uống rượu đi bar.”
Những tưởng Lương Thi bỏ cuộc nhưng chỉ khựng lại vài giây, cô ấy liền vui vẻ lên tiếng: “Không sao! Quán do anh họ Nghiêm Nhân mở. Cậu ấy sẽ có cách đưa cô vào. Đi thôi nào, cô phải lập tức lấy lại tinh thần mai mới vui vẻ tập luyện được.”
Lạc Phương Nghi bị đối phương thuyết phục, không muốn nghĩ thêm nữa liền đồng ý: “Vậy cô đợi một lát.”
Dứt lời, cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể đi tắm rồi thay đồ đi ra: “Tôi xong rồi.”
Lương Thi trố mắt nhìn cô: “Cô đi học đấy à? Ăn mặc như vậy anh họ Nghiêm Nhân cũng không cứu nổi cô.”
Cô ấy vừa nói vừa kéo Lạc Phương Nghi vào phòng mình chọn đồ, trang điểm cho cô thêm một tiếng nữa.
“Hoàn hảo!”
Mặc dù Lương Thi vẫn luôn chứng kiến sự thay đồi của Lạc Phương Nghi từ đầu đến cuối, nhưng cô ấy vẫn không tránh khỏi kinh ngạc: “Cô đẹp thật đấy! Đôi mắt bình thường đã khiến người ta ganh tỵ, giờ thêm một đường eyeliner thật sự siêu cuốn đó!”
Lạc Phương Nghi nhìn mình trong gương, cảm thấy bản thân vừa xa lạ lại có chút quen thuộc. Đã lâu lắm rồi cô không make up đậm như vậy.
Chiếc đầm đen trễ vai trên người cô làm lộ ra xương vai xanh tinh tế và làn da trắng đến phát sáng.
Nghiêm Nhân đã chờ sẵn ở cửa, thấy Lạc Phương Nghi trong diện mạo mới anh không nhịn được nhìn lâu hơn ngày thường, chỉ đơn thuần là lòng yêu cái đẹp.
Anh cúi đầu xem đồng hồ, theo thói quen nắm lấy tay Lương Thi: “Cũng tới giờ rồi. Đi thôi.”
Ba người cứ thế bắt taxi đến “Destiny”.
Đây là quán bar cách nhà thi đấu không xa, nhưng vì nằm khá khuất nên người lui tới đa phần là khách quen.
Một nhân viên trong quán đợi họ từ trước, sau khi xác nhận danh tính anh ta liền dẫn ba người lên tầng hai.
“Nghiêm Nhân! Lương Thi! Hai người tới rồi!”
Nhóm bạn từ xa đã nhìn thấy họ, liền vui mừng vẫy tay gọi.
Người trong bàn Lạc Phương Nghi đều biết, vì họ là những vận động viên tham gia giải đấu IBF lần này.
Các chàng trai thấy cô, đôi mắt sáng lên hào hứng thúc tay Nghiêm Nhân: “Nghiêm Nhân! Cô gái xinh đẹp này là ai?”
Lương Thi nghe vậy lập tức kéo tay cô: “Các cậu không nhìn ra đúng không? Cậu ấy là Lạc Phương Nghi đấy! Các cậu đừng thấy cậu ấy đẹp mà bắt nạt cậu ấy. Đặc biệt là cậu đấy, Tưởng Minh.”
Tưởng Minh thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã tin tưởng: “Lúc thấy cậu ấy ở hội trường tớ đã thấy đẹp rồi. Không nghĩ tới cậu ấy bây giờ còn có thể đẹp theo một cách khác. Chào cậu tớ là Tưởng Minh cùng chung câu lạc bộ với Lương Thi và Nghiêm Nhân.”
Lạc Phương Nghi lịch sự chào hỏi: “À tớ có thấy cậu trong tổ 3. Tớ là Lạc Phương Nghi. Rất vui được quen biết mọi người.”
Tưởng Minh hào hứng ngồi lại gần chỗ cô: “Bình thường tớ cứ nghĩ cậu lạnh lùng lắm. Không ngờ tiểu tiên nữ lại thân thiện như vậy. Nào chúng ta uống một ly chúc mừng tình bạn của chúng ta.”
Tưởng Minh rót rượu vào hai cốc thủy tinh trên bàn, lấy một ly đưa cho đối phương.
Đột nhiên có người xuất hiện thay Lạc Phương Nghi nhận lấy ly rượu: “Cô bé này chưa đủ tuổi vẫn không nên uống rượu thì hơn.”